Đêm vừa khuya vừa tĩnh lặng, mọi lời thật lòng dễ dàng được lắng nghe hơn, mọi tâm ý chân thành cũng được thấu hiểu.
Thượng Chi Đào nằm trong chăn rơi nước mắt, bên ngoài tuyết trắng bao phủ cành cây, lại là một mùa đông nữa ghé đến. Cô đã lau khô nước mắt mà nước mắt lại chảy ra. Cô những tưởng mấy năm qua nước mắt của mình đã vơi đi, vậy mà không ngờ lại liên tục rơi lệ trước mặt Loan Niệm mấy lần.
Những lời Loan Niệm vừa nói chui thẳng vào tai cô rồi lấp đầy trái tim cô. Rốt cuộc cô cũng chịu thừa nhận rằng thực ra trong mấy năm đó, họ đã từng yêu nhau. Chỉ là khi ấy họ quá tồi tệ, một người nép mình trong lớp vỏ tự ti, người còn lại thì khoác lên mình lớp giáp sắt cứng rắn.
Quãng thời gian khi cô vừa quay về Cáp Nhĩ Tân, tất cả mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát. Cô không biết mình đã tốn bao nhiêu thời gian để đưa mọi thứ về quỹ đạo vốn có. Song, lời của Loan Niệm lại phá vỡ sự cân bằng mà cô vất vả lắm mới tạo dựng được. Loan Niệm luôn là như thế, chỉ cần anh xuất hiện là anh sẽ ép bạn phá vỡ một số thứ.
Đến nửa đêm cô khát nước nên ra ngoài đun nước, bình nước nóng phát ra tiếng động, cô nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ phụ kêu, Loan Niệm cũng chưa ngủ.
Hai người nhìn vào mắt nhau qua ngọn đèn đêm, cuối cùng Thượng Chi Đào rời mắt đi.
Cô thậm chí còn không biết mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.
Dường như cô chỉ chớp mắt một cái là Loan Niệm đã ở trước mặt cô, nhốt cô giữa anh và quầy bếp rồi hôn cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua da thịt cô, hàm răng cắn vào cổ cô, anh khàn giọng hỏi: “Đau không?”
“Hơi hơi.” Thượng Chi Đào nghiêng đầu tìm đến môi anh, hòng né tránh cảm giác rạo rực mà môi lưỡi anh mang đến.
“Nhịn đi.” Loan Niệm bảo cô chịu đựng, đầu lưỡi lướt đến vùng da sau tai cô, thoắt cái bế thốc cô lên rồi đưa cô vào phòng ngủ của cô, vứt cô lên giường. Đệm giường lún xuống rồi bật lên, Loan Niệm đã áp lên người cô.
Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của anh, cơ thể bất chợt gồng lên. Trong không gian tờ mờ, cô nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt anh, ở đó có một ngọn lửa bập bùng, tựa như một con dã thú.
“Bao đâu Thượng Chi Đào?” Loan Niệm hỏi cô.
“Không có.”
“... Chết tiệt!”
Loan Niệm mắng một câu, cơ thể Thượng Chi Đào phập phồng vì hít thở, dán sát vào anh.
Cô cảm thấy trong người mình thật trống rỗng.
Lúc ở một mình thì không cảm thấy sao, đôi khi quá bận rộn, bận đến nỗi vừa ngả lưng lên giường là ngủ được ngay, cũng có những đêm không chịu đựng được, bèn xuống giường đi chạy bộ.
Nhưng hôm nay Loan Niệm đã trêu ghẹo cô, khiến cô không lên cũng chẳng xuống được. Một đầm nước tích tụ trong mắt, trông vừa bi thương vừa tội nghiệp.
Loan Niệm nhìn mà cõi lòng quặn đau, hiếm khi lại hạ mình ở trên giường, ghé vào môi cô hỏi: “Không dừng lại được đúng không?”
Thượng Chi Đào không đáp, chỉ chấm nhẹ lưỡi vào môi anh, không nói là muốn anh dừng lại hay là tiếp tục.
Loan Niệm đột nhiên bật cười, cắn nhẹ vào chóp mũi cô rồi men theo viền môi cô lướt dọc theo cần cổ đi dần xuống dưới, chỗ râu lún phún trên mặt cọ vào da Thượng Chi Đào, truyền ra cảm giác châm chích ram ráp.
Thượng Chi Đào “ưm” một tiếng, hơi ngửa cổ ra sau, luồn tay vào trong tóc anh.
Tiếng ngậm nuốt của Loan Niệm xé toạch màn đêm tĩnh mịch, Thượng Chi Đào không thể mở mắt, cảm thấy cơ thể không còn thuộc về mình nữa mà biến thành một miếng ngọc khắc trong tay Loan Niệm, viên đường mật trong miệng, bao bọc miếng ngọc trong mật ngọt, mật ngọt hòa lẫn với nước miếng trong miệng, thực sự quá ngọt lành.
Khi Loan Niệm rời khỏi phòng Thượng Chi Đào, anh có phần chật vật, cô hỏi anh có muốn ngủ lại phòng cô hay không, anh đáp lại bằng giọng điệu không mấy vui vẻ: “Còn ngủ được sao?” Không có đồ phòng tránh, chỉ ôm cô mà không thể làm được gì, chẳng khác nào lấy mạng người ta.
Hai người tự gặm nhấm những xúc cảm còn dư lại, cũng để không gian cho người kia không đi làm phiền nhau nữa, gắng gượng chịu đựng qua một đêm.
Hôm sau ngủ dậy cả hai đều rất phờ phạc, lúc gặp nhau trong phòng khách, Loan Niệm véo má cô hôn vào trán cô, Thượng Chi Đào ngửa đầu ra sau thì nghe Loan Niệm dọa nạt cô: “Em thử tránh một lần nữa xem?”
Thượng Chi Đào thật sự đứng im không nhúc nhích, để anh hôn lên trán rồi hôn xuống chóp mũi, cuối cùng là chạm nhẹ vào môi cô: “Sữa hoa quế? Trứng cuộn? Bò bít tết?”
“Đều được hết. Hôm nay anh làm gì?”
“Anh phải bay chuyến trưa, mấy người trong hội đồng quản trị đã đến Bắc Kinh vào tối qua, tối nay có buổi chiêu đãi.”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Ừm ừm, chúc anh thượng lộ bình an.”
“Em đuổi anh đi đấy à?”
“Em đâu có.” Thượng Chi Đào chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, đợi đến khi cô ra ngoài thì Loan Niệm đã làm xong bữa sáng. Thấy Thượng Chi Đào rề rà không chịu tới chỗ mình, Loan Niệm bèn nói: “Qua đây.”
Anh lại quay lại là con người thực sự của anh rồi, việc gì cũng phải nghe theo lời anh, nhưng cũng có rất nhiều thứ đã thay đổi. Chẳng hạn khi Thượng Chi Đào ngồi vào bàn ăn, Loan Niệm véo má cô: “Em gả cho phòng vệ sinh rồi hả?”
...
“Em làm gì ở trong phòng vệ sinh? Suy ngẫm cuộc đời?”
“Phòng vệ sinh có thể mang khách hàng đến cho em không?”
“Em chưa ngủ với anh bao giờ à?”
Thượng Chi Đào bĩu môi, vừa uống sữa vừa nhìn Loan Niệm.
“Nhìn cái gì?” Loan Niệm hỏi ôc: “Vẫn muốn nói chuyện với anh à?”
“Nói chuyện giống như hôm qua hay là nói giống như đêm vừa rồi?” Thượng Chi Đào hỏi lại anh. Tối qua cô cắn không hề nhẹ, khóe môi Loan Niệm đã rách da.
“Nào cũng được.” Loan Niệm liếc nhanh qua cổ áo của cô, nhướng nhướng mày. Thượng Chi Đào nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy cổ áo ngủ hớ hênh, vội vàng đưa tay kéo kín lại, “Nhìn đi đâu đấy!”
“Nếu nói chuyện một lần nữa theo trình tự như hôm qua thì anh thấy không thành vấn đề.”
...
Thượng Chi Đào không giở trò lưu manh với Loan Niệm được là bắt đầu chơi trò đâm chọc: “Em thích nói chuyện với mấy em trai trẻ.” Nói xong, không sợ chết lấy điện thoại tìm được mấy tấm hình cho Loan Niệm xem, “Em trai như này không tốt sao?”
“Tốt lắm, đi tìm đi.” Loan Niệm ăn xong liền đi thay quần áo, chuẩn bị đến sân bay, Luc vẫy đuôi đi theo anh. Loan Niệm ngồi xuống tạm biệt nó: “Hai ngày nữa bố lại quay lại.”
Sau đó anh đứng dậy nói với Thượng Chi Đào: “Em qua đây.”
“Không.”
“Qua đây.” Anh duỗi tay kéo cô đến trước mặt mình, “Em không phải sợ anh, anh sẽ không ăn thịt em, em không muốn thì anh sẽ không làm gì cả.”
Thượng Chi Đào biết Loan Niệm đang nói ba hoa, cô chỉ cần nhìn anh một cái là anh sẽ nhân cơ hội ăn sạch cô. Anh chính là con cáo già như vậy, Thượng Chi Đào biết thừa.
Loan Niệm nói tiếp: “Với cả, đừng thích em trai. Đám em trai biết lừa người nhất.”
Thượng Chi Đào cười phá lên, không giả vờ được nữa.
“Vậy em và anh bây giờ là mối quan hệ gì?” Loan Niệm hỏi cô.
“Bạn tốt.”
“Được, bạn tốt.” Loan Niệm bóp má cô, trước giờ anh đều thích bóp má cô, bóp đến khi miệng cô chu thành hình chữ o thì anh mới cúi đầu xuống, khi hai đôi môi sắp chạm nhau, anh chợt dừng lại: “Bạn tốt không thể hôn.” Rồi xoay người đi khỏi.
Họp xong là Loan Niệm đến thẳng căn nhà cũ trong phố của bác sĩ Lương và bố Loan.
Các phụ huynh cũng thích kết giao bạn bè, cả đời cũng chỉ chơi với một nhóm bạn, cùng nhau làm ăn cùng nhau mua nhà. Bấy giờ họ cũng từng hứa đến khi về già sẽ tìm một nơi để sống cùng nhau, không ngờ cuối cùng họ đều quay về Bắc Kinh.
Mấy người già có mắt đầu tư tốt, khu dân cư này được xây dựng vào cuối những năm 1980, nằm cạnh khu vực trường học tốt nhất, cơ sở vật chất xung quanh rất toàn diện, giao thông đi lại rất thuận tiện. Bác sĩ Lương và bố Loan sống ở đây rất ưng ý. Tuần nào Loan Niệm cũng qua đây thăm họ hai lần, nếu cuối tuần anh ở nhà thì anh sẽ đón họ đến ở trong biệt thự của anh. Nhưng trong một năm trở lại đây, ngoài những lúc Cáp Nhĩ Tân hoặc Bắc Kinh hạn chế đi lại, vào những ngày cuối tuần khác Loan Niệm đều ở Cáp Nhĩ Tân, nỗ lực lớn như thế chẳng khác gì có ý định cư ở Cáp Nhĩ Tân.
Vào nhà ngửi thấy mùi cơm, bố Loan thì đang nghiên cứu bức tranh chữ.
Loan Niệm đi qua nhìn một cái, nói: “Trần Khoan Niên từng đến đây sao?” Trần Khoan Niên buôn bán sưu tầm đồ cổ và kinh doanh xuất nhập khẩu, hơn một năm nay tình hình mua bán xuất nhập khẩu không thuận lợi cho lắm, anh ta bèn dồn hết tâm huyết vào việc mua bán sưu tầm đồ cổ. Những bức tranh chữ của danh nhân mà các cụ già cất giữ năm xưa đều được anh ta để mắt đến.
Bố Loan “hừ” một tiếng, “Tí đầu óc của đám trẻ các con còn định chuyển tầm ngắm sang chỗ chúng ta. Nó đến đây nhưng bị bố đuổi về rồi. Bố nó cũng nói rồi, lần sau nó còn đến thì không cho nó vào nhà.”
“Bây giờ giá bán tốt.” Loan Niệm còn chưa trả Trần Khoan Niện mối ân tình mà anh nợ anh ta, lúc này anh có phần giống tên nghịch tử, muốn dụ bố Loan bán mấy bức tranh chữ cho Trần Khoan Niên.
Bố Loan giơ tay lên, làm bộ định đánh Loan Niệm, Loan Niệm coi như không nhìn thấy.
Lúc ăn cơm, bác sĩ Lương trông thấy khóe môi Loan Niệm rách da, bèn hỏi anh: “Khóe môi bị sao vậy? Thèm thịt à?”
“Chó cắn đấy.” Loan Niệm bất chợt nhớ lại Thượng Chi Đào “ưm” một tiếng, lại cảm thấy mấy người trong ban lãnh đạo đến không đúng lúc, bằng không thì hôm nay anh có thể nghe cô rên thêm mấy tiếng rồi.
Loan Niệm là người có tính tấn công. Loan Niệm có thể từ từ nói chuyện, nhưng anh cần phải nhanh chóng “giải quyết” được Thượng Chi Đào.
“Chó gì mà biết cắn thế?” Bác sĩ Lương ghé lại gần nhìn, chậc chậc một tiếng.
Loan Niệm có lần đỏ mặt hiếm hoi, quay ngoắt đi lảng tránh cái nhìn chòng chọc của bác sĩ Lương.
Bác sĩ Lương cười ha ha, “Vậy là bây giờ mẹ có thể gọi điện nói chuyện với Thượng Chi Đào rồi nhỉ?”
“Không được.”
“Khi nào thì được?” Bác sĩ Lương hỏi anh.
“Không biết.”
Một nhà ba người ăn cơm xong, Loan Niệm uống trà cùng bố Loan, lấy điện thoại xem Thượng Chi Đào có nhắn tin cho anh không, quả nhiên không có.
Không gửi tin nhắn, nhưng lại đăng một tấm hình tự sướng lên trang cá nhân, cổ áo hé mở, từ cần cổ thon dài đến chỗ ngực trắng muốt, ánh đèn tình cờ chiếu vào, bộ ngực hắt xuống một bóng râm.
Loan Niệm chợt có chút tức giận, đăng ảnh nhảm nhí gì đây không biết!!
Đang định nổi cáu với Thượng Chi Đào, anh lại cảm thấy có gì sai sai. Anh nhắn vào trong nhóm: [Chụp ảnh màn hình trang cá nhân của Thượng Chi Đào cho tôi.]
Mọi người không hiểu ý gì, chụp tấm ảnh gửi cho anh, trên vòng bạn bè không hề có tấm hình kia, Loan Niệm cười. Thượng Chi Đào có bản lĩnh rồi, biết cách chơi chiêu lạ rồi.
Loan Niệm mở trang web mua sắm, đặt một hộp áo mưa rồi chụp ảnh màn hình gửi cho Thượng Chi Đào, [Để ở nơi duỗi tay ra là lấy được ngay cạnh giường em.]
[Từ chối nhận.]
[Vắt chanh bỏ vỏ?]
Thượng Chi Đào gửi một ảnh chế [Tình bạn của chúng ta rất trong sáng].
Loan Niệm không trả lời cô, anh không thích nói thừa thãi, có gì đáng để nói? Gặp mặt rồi nói sau, nhưng tốt nhất là gặp mặt không cần nói gì, lãng phí thời gian.
Loan Niệm cảm thấy mình đã biến thành một tên ham mê sắc dục.
Anh đã sống bao nhiêu năm mà tâm trí chưa bao giờ xao lãng như bây giờ. Trong đầu toàn là Thượng Chi Đào, đợi thêm một ngày nào cũng có thể lấy mạng của anh.
Thứ Năm anh gặp Lumi trong thang máy, cô ấy liếc qua người anh một cái rồi nhanh chóng rời mắt, giống như đang rình rập bí mật động trời gì đó.
Loan Niệm chuyên sát muối vào lòng người, hỏi cô: “Nghe nói Will sắp tái hôn rồi hả?”
Lumi lườm anh một cái, anh làm như không nhìn thấy.
“Will có tái hôn hay không thì tôi không biết, nhưng tôi sắp kết hôn rồi. Sếp cũng biết, tôi chả có gì ngoài mấy căn nhà nhỏ kia. Tôi kiếm một người cũng có mấy căn nhà nhỏ kia thì vừa hay. Đây gọi là môn đăng hộ đối.” Trước khi ra khỏi thang máy, cô ấy nói với Loan Niệm: “Đúng rồi, chắc sếp không biết đâu nhỉ? Đào Đào thích mấy em trai ít tuổi.”
“Nghiêm túc đấy.” Lumi không sợ chết bồi thêm một câu: “Lão Thượng không có yêu cầu gì với đối tượng mà Đào Đào chọn, chỉ yêu cầu một điều là: không được lớn hơn Đào Đào từ ba tuổi trở lên.”
Lumi thật ghê gớm, chỉ chớp mắt đã chọc trúng chỗ đau của Loan Niệm. Cô ấy nào có sợ, giẫm đôi bốt cao bước ra ngoài.
Loan Niệm đi đằng sau cô ấy, trông thấy bộ dạng kèn cựa của cô ấy, lòng thầm cười hừ.
Em trai cái đếch gì chứ!
Đến trưa đi ăn cùng đối tác, anh nhìn thấy Tống Oanh cũng ở đó.
Tống Oánh làm việc ở Lăng Mỹ để tạo lý lịch đẹp, cuối cùng vẫn đến làm việc ở công ty của bố cô ta. Loan Niệm nghe phong thanh, nhà nước bài trừ tệ nạn tham nhũng, sắp sờ đến gáy bọn họ. Nhưng Loan Niệm không mảy may phản ứng, chuyện này không liên quan gì tới anh. Anh chỉ quan tâm khoản tiền còn lại bao giờ mới được thanh toán.
Trong buổi tiệc Tống Oanh ngồi bên Loan Niệm, tất cả mọi người đều nhận ra ý tác hợp của ông Tống, nên ai cũng không khỏi trêu đôi trai tài gái sắc này một hai câu.
Loan Niệm úp ngược chén rượu xuống, không uống nữa.
Mọi người đều biết tính Loan Niệm, ông Tống cũng biết. Ông ta cười nói: “Không cần can dự vào chuyện của con trẻ. Đã làm thủ tục thanh toán các khoản còn lại chưa?” Hỏi Tống Oanh.
“Làm thủ tục rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau khi úp chén rượu, Loan Niệm không uống một ngụm rượu nào, anh không sợ Tống Oanh không thanh toán các khoản còn lại, hôm nay tới đây cũng chỉ xuất phát từ lễ nghĩa trong làm ăn. Tốt hơn hết là khoản tiền còn lại nên được thanh toán sớm, ngộ nhỡ chính phủ bắt đầu tra đến bọn họ, muốn kết toán sẽ gặp trục trặc.
Anh vờ tỏ ra khách sáo ăn xong bữa cơm này, lúc về anh hỏi Tống Oanh: “Khoản còn lại mấy ngày được gửi đến?”
“Khoảng ba ngày. Bộ phận tài vụ đã nộp đơn xin thanh toán rồi.”
“Được, vất vả rồi.” Loan Niệm cười giả lả với cô ta.
“Loan Niệm, em nói mấy câu với anh.” Tống Oanh bỗng nhiên gọi anh lại.
“Có chuyện gì?” Loan Niệm nhìn cô ta.
“Em thật sự cảm ơn anh đã quan tâm giúp đỡ em trong hai năm em làm việc tại Lăng Mỹ, cảm ơn anh đã dạy cho em rất nhiều điều. Nhưng điều em muốn nói nhất là, tình cảm mà em dành cho anh không chỉ là sự tôn kính của nhân viên với cấp trên, mà còn có tình cảm khác.”
“Thì sao?”
“Em biết chuyện của anh và Flora. Em vô tình nhìn thấy cuộc trò chuyện của anh trong máy tính của Flora. Nhưng Flora đã nghỉ việc được mấy năm, em muốn hỏi anh là, chúng ta có thể ở bên nhau với mối quan hệ khác không?”
Thực ra ấn tượng của Loan Niệm về ngoại hình lẫn tình cách của Tống Oanh hoàn toàn mơ hồ. Nhưng anh nhớ được tài năng của cô ta.
Một người tài hoa hơn người mới 22 tuổi như cô ta đúng là một nhân tài hiếm hoi. Vì thế anh sẵn lòng cho cô ta rất nhiều cơ hội, cũng tin cô ta có thể làm nên trò trống. Nhưng Loan Niệm không thích người hấp tấp vì cái lợi trước mắt.
Mọi tác phẩm đều cần được mài giũa tỉ mẩn, nhân tính cũng vậy. Một nhân tính đáng được gọt giũa nghiền ngẫm là cuốn hút nhất. Tống Oanh biết mài giũa tác phẩm, nhưng lại không biết rèn giũa nhân tính của mình. Điều này vô cùng đáng tiếc.
“Không thể.” Thái độ của Loan Niệm vẫn như trước, không một chút lúng túng vì lời tỏ tình đột ngột này. Anh đã trải qua chuyện như này quá nhiều, cũng từ chối quá nhiều người, xử lý một cách thành thạo: “Nếu cô đã nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Flora thì cô chắc chắn muốn hỏi tôi rằng, nếu không có Flora thì tôi có chọn cô hay không? Câu trả lời là không. Tôi đối với Flora, là tôi trêu ghẹo cô ấy trước. Còn với cô, tôi không có bất cứ ý định dây vào cô.” Loan Niệm nhún vai, “Tôi không thích.”
Tống Oanh là người kiêu ngạo biết bao, từ nhỏ cô ta đã là cô công chúa lớn lên trong vòng tay nâng niu của bố mẹ, dù là cái gì cô ta cũng phải giành được vị trí thứ nhất. Cô ta yêu cầu bố mình sắp xếp cho cô ta vào Lăng Mỹ, chỉ để được làm việc cùng Loan Niệm. Ngày đầu tiên Loan Niệm dẫn cô ta đi gặp người trong phòng ban, giới thiệu cô ta với người nào cũng hời hợt qua loa, chỉ đến khi tới chỗ Thượng Chi Đào, anh muốn cô ta phải học hỏi từ Thượng Chi Đào.
Họ đến theo dõi dự án ở Tây Bắc, xe của Loan Niệm và Thượng Chi Đào đã tới muộn gần hai mươi phút, điều này khiến cô ta hoảng loạn.
Tống Oanh muốn thắng.
Thượng Chi Đào tầm thường như thế, cô ta mà thua thì không cam tâm.
Cô ta cảm thấy mình chỉ thuận lý thuận tình dùng tài nguyên và tài năng của mình để thắng một người tầm thường, mà nào hay mỗi một người tầm thường biết nỗ lực đều cần nhận được sự tôn trọng.
“Cảm ơn anh đã chịu nói những chuyện này, Luke. Lần sau gặp lại không biết là khi nào, nếu có thể, em vẫn hi vọng sẽ được làm việc cùng anh. Em rất vui lòng.” Nói xong câu này, cô ta vươn tay về phía Loan Niệm, Loan Niệm xỏ tay trong túi không hề rút tay ra. Anh cũng không phải một người nhất nhất phải có phép lịch sự.
Loan Niệm lên xe rồi gọi vào số điện thoại tố cáo: “Tôi muốn tố cáo một người, cô ta có khả năng liên quan tới vụ tẩu tán số tài sản khổng lồ ra nước ngoài.”
Con người Loan Niệm chưa bao giờ là người tốt thực sự, cũng không phải người xấu thực sự. Tống Oanh nói chuyện bóng gió, nhưng người thông minh như Loan Niệm có thể nhận ra được hàm ý ẩn giấu trong đó.
Loan Niệm ghi thù, nhiều chuyện anh không hề gấp gáp giải quyết ngay lúc đó. Lúc đó anh không làm được, sớm muộn gì thì một ngày nào đó anh sẽ làm được. Suy cho cùng, anh vẫn muốn làm một công dân tốt.
Đến thứ Sáu, anh bay đến Cáp Nhĩ Tân.
Vào trong nhà, Luc chạy đến đón anh.
Thượng Chi Đào có ngày về nhà sớm hiếm hoi, đã tắm gội xong xuôi, chuẩn bị đắp mặt nạ. Nghe thấy khóa mật mã kêu một tiếng, cô khựng tay lại, hô hấp cũng dừng mất một nhịp.
Cô chợt hối hận vì mặc bộ váy ngủ hai dây, đang định đóng cửa lại để đi thay đồ thì Loan Niệm đã duỗi tay ra ngăn cản động tác của cô, ngay sau đó anh lách người vào trong.
“Loan Niệm, chúng ta nói chuyện đã.” Cô khoác thêm áo ngủ lùi một bước đến cạnh giường.
“Ừ, nói.”
Loan Niệm cúi đầu cởi cúc áo sơ mi, động tác không nhanh nhưng lại toát ra sự đe dọa.
“Chúng ta mặc quần áo đàng hoàng, nói chuyện tử tế.”
“Ừ.”
Loan Niệm “ừ” một tiếng nhưng tay thì vẫn ném áo sơ mi lên ghế gỗ, các múi cơ cũng chuyển động theo động tác của anh. Những múi cơ ấy dường như đều biết mình đẹp mắt, không chịu rời khỏi tầm mắt của Thượng Chi Đào.
“Anh mặc quần áo vào.”
“Ừ thì mặc.”
Loan Niệm rút dây thắt lưng ra, thắt lưng bị anh ném xuống đất kêu “cạch” một tiếng.
Thượng Chi Đào nhìn anh với vẻ lo lắng.
Lần đầu tiên giữa họ trong nhà của Loan Niệm vào năm xưa, anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt u tối khó hiểu, họ gấp gáp tới mức ngay cả quần áo cũng chẳng buồn cởi. Lần đó Thượng Chi Đào cũng lo lắng, nhưng không giống như bây giờ.
“Nói đi.”
Anh kéo cô đến trước người mình, cởi áo ngủ của cô xuống khuỷu tay, ánh mắt rơi xuống cổ váy ngủ của cô, cổ áo nửa che nửa đậy.
“Loan Niệm.”
“Ừ.”
Loan Niệm thuận tay tắt đèn, đầu ngón tay chạm vào xương quai xanh của cô, lướt ra ngoài chút nữa là dây váy nhỏ xíu. Lòng bàn tay anh phủ lên trên, chạm vào làn da và dây váy của cô. Lòng bàn tay anh có lớp chai mỏng vì quanh năm nâng tạ, áp vào bả vai của cô.
Đây tựa như một màn lăng trì.
Vốn dĩ ban đầu anh vô cùng gấp gáp, nhưng đột nhiên đến giờ anh không vội nữa. Đêm hãy còn dài, lại sắp đến cuối tuần, anh việc gì phải vội? Anh cứ thế thả chậm động tác.