Ngày bé Niệm Niệm ra đời, bé chỉ khóc một tiếng tượng trưng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Trẻ mới sinh ngủ nhiều là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng lúc bé ngủ khuôn mặt nhỏ xíu luôn cau có, vốn dĩ trẻ con mới sinh đều giống khỉ con, bé cau có như này trông càng khó nhìn hơn. Lương Thành Mẫn nhìn nó, bỗng nhiên có chút rầu rĩ, nói nhỏ với Loan Minh Duệ: “Liệu khi lớn lên nó có xấu không?”
“Bậy nào. Con trai anh sao có thể xấu được?” Loan Minh Duệ nhìn bé Niệm Niệm, đúng là xấu thật. Trong lòng cũng lo ngay ngáy, chắc lớn lên không đến mức xấu đau xấu đớn đâu nhỉ? Đứng trước gương soi lại mình, cảm thấy mình không có chỗ nào quá là xấu. Lương Thành Mẫn thì khỏi phải nói, đúng là người phụ nữ xinh đẹp! Trong lòng anh, Lương Thành Mẫn là đẹp nhất, những người phụ nữ khác đều phải dạt sang một bên.
Lương Thành Mẫn mệt mỏi nằm trên giường, quay sang là thấy ngay khuôn mặt quạu cọ của bé Niệm Niệm, tâm trạng lại xấu đi. Cho đến khi xuất viện về nhà, cảm giác này vẫn còn đó. Bé Niệm Niệm ngủ bên cạnh cô, hai hàng lông mày cau chặt. Lúc ngủ thì như một ông cụ non, lúc uống sữa thì rất là hăng, mút chậc chậc chậc, muốn mút mạnh bao nhiêu thì mạnh bấy nhiêu.
Vào một đêm khuya nọ, Lương Thành Mẫn phát hiện tính nết của con trai mình thật sự không dễ chịu. Đêm đó, nó đói bụng, Loan Minh Duệ dậy thay tã cho nó trước, sau đó mới cho uống sữa. Người vừa mới lên chức bố thay tã không được thành thạo, động tác chậm một chút, đứa bé đã bắt đầu khóc. Lúc khóc khuôn mặt đỏ bừng vì nín thở, suýt nữa khóc đến tắt cả hơi, nghe chẳng khác gì chọc tiết heo. Lương Thành Mẫn và Loan Minh Duệ, hai người lớn vã mồ hôi vì trận khóc của nó vào lúc khuya, núm sữa đã nhét vào miệng nó mà nó lại không uống, nhả ra rồi khóc tiếp, khóc đến khi nó mệt thì mới chịu uống sữa.
Lương Thành Mẫn vừa cho con uống sữa vừa nói với Loan Minh Duệ: “Gay go rồi, giờ thì em có thể khẳng định là tính của thằng bé này di truyền từ chúng ta thật rồi.”
Loan Minh Duệ không đồng tình: “Nó còn chưa đầy tháng, em đã nhìn ra nó khó tính rồi hả? Là anh chậm chạp quá, nó đói ngấu lên nên mới khóc ầm lên như vậy.” Loan Minh Duệ bắt đầu tự suy xét lại, thậm chí còn tưởng tượng trong đầu làm sao để thay tã nhanh hơn một chút.
Thời gian Lương Thành Mẫn ở cữ, buổi sáng bố mẹ đôi bên sẽ qua nhà giúp cô một tay. Nhưng Loan Minh Duệ không yên tâm, chuyện gì cũng phải trông chừng, cơm cho người ở cữ bắt buộc phải là anh nấu. Thời bấy giờ, người ta đều nói ở cữ phải ăn trứng gà suốt ngày, Loan Minh Duệ không cho là đúng: “Cho em ăn trứng gà suốt ngày em không buồn nôn sao? Không thấy ngấy à?”
Ngay cả anh chỉ nhìn thôi đã không thích ăn rồi! Dựa vào đâu mà bắt Lương Thành Mẫn ăn mỗi ngày?
Thế là anh chăm chỉ thay đổi món nấu cho Lương Thành Mẫn ăn. Các cụ bảo phụ nữ ở cữ phải bảo vệ răng miệng, không được ăn đồ cứng, thế là đập dập tôm cho nhuyễn, làm món canh mọc tôm; Làm món cá hấp thì trước tiên phải khử tanh rồi mới cho vào nồi hấp; Canh cá diếc thì có màu trắng ngà, ninh nhừ cá bằng lửa liu riu; Canh gà thì ninh đến khi thịt rời ra khỏi xương; Món nào cũng ít dầu ít muối, nhưng món nào cũng ngon.
Nhà họ nấu cơm, hàng xóm ngửi mùi thôi cũng biết họ nấu món gì. Lúc rảnh rồi ngồi cà kê sẽ nói rằng: Bác sĩ Lương gả đúng người rồi, xem người ta ở cữ ăn những món gì rồi nhìn người khác ăn món gì.
Thời đó ấy à, đến người ở cữ được ăn trứng cũng chẳng nhiều nhặn gì, vậy mà nhà họ suốt ngày được ăn thịt cá.
Loan Minh Duệ cũng biết rõ ăn uống như thế này thì phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, nhưng anh không tiếc tiền chút nào. Ban đầu khi muốn lấy cô, anh đã hứa với cô cả đời này không phải lo chuyện có ăn được tôm hay không, anh phải làm được chuyện này.
Không chỉ cho Lương Thành Mẫn ăn ngon, mà còn phải để tâm trạng của cô dễ chịu. Từ lúc mang thai đến khi sinh con xong, tính tình của cô không hề dễ chịu, nhưng Loan Minh Duệ chưa từng cãi nhau với cô một lần nào. Có lúc bị cô chọc tức nghẹn cả họng, anh sẽ khoác áo ra ngoài sân đứng một lúc, tự khuyên nhủ bản thân mình, khi nào nguôi giận thì mới vào nhà.
Anh đã trở nên dịu dàng hơn một chút.
Hôn nhân rốt cuộc có thể thay đổi một con người hay không? Có lẽ là có.
Trước đây Loan Minh Duệ là người ngang ngạnh đến nhường nào, bất cứ lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ, khó mà nói được anh. Lương Thành Mẫn cũng như thế, hai kẻ cứng đầu chung sống cùng nhau, ban đầu thì đúng là “đụng nhau” ầm ĩ, ai cũng chịu tổn thương.
Dần dà hai người đều học được cách nhượng bộ, cuộc sống cũng bắt đầu trở nên ngọt ngào êm ấp.
Lương Thành Mẫn sinh con xong cũng dần dần trở nên dịu dàng.
Không phải là thay đổi trong chớp mắt, mà là thay đổi từng chút một, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra được điều này. Cô vẫn đấu võ mồm với Loan Minh Duệ, nhưng đó không thật sự là cãi nhau. Đôi lúc đấu võ mồm mà chính cô lại bật cười trước. Cô bẩm sinh đã có khuôn mặt rạng ngời, khi cười lên trông rất dịu dàng, nhiều khi còn khiến Loan Minh Duệ nhìn mà ngẩn ngơ. Anh lén nói với bạn bè rằng: “Sao tôi lại cảm thấy tôi đổi sang cô vợ khác nhỉ?”
“Ông không thích à?” Cánh anh em trêu anh. Họ vẫn còn nhớ bộ dạng anh bị Lương Thành Mẫn giày vò suýt chết trước kia.
“Không, tôi kiếm được của hời rồi.” Loan Minh Duệ cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống như này, phải nói rằng không có điểm gì để chê. Cuộc sống suôn sẻ thuận lợi, con người anh cũng toát ra cảm giác hạnh phúc mỹ mãn. Cảm giác hài lòng này đã soi sáng suốt những năm tám mươi của anh, cũng xuyên suốt cả cuộc đời anh.
Đến khi con trai được hơn ba tháng tuổi, đêm đến rốt cuộc nó đã ngủ một mạch mấy tiếng liền. Lương Thành Mẫn rúc vào lòng Loan Minh Duệ, áp mặt lên ngực anh, cảm thấy cuộc sống đang dần tốt đẹp hơn.
Loan Minh Duệ mượn ánh đèn nhỏ để ngắm cô, nhìn thấy khuôn mặt cô đã đầy đặn hơn lúc mang thai, coi như không uổng công anh nấu cơm cho cô ăn mỗi ngày, cuối cùng cũng chăm cô trở lại dáng vẻ như trước đây. Cõi lòng anh hân hoan, khẽ hôn vào môi cô một cái, rồi lại hôn thêm cái nữa.
Lương Thành Mẫn ngẩng đầu hôn lên cằm anh, duỗi tay bưng mặt anh, ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
“Sao thế?” Loan Minh Duệ nhìn cổ áo hé mở của cô, có chút mất tập trung.
Lương Thành Mẫn không nói câu gì, đầu lưỡi lướt nhẹ qua cằm anh, đi xuống chỗ yết hầu của anh thì khẽ cắn nhẹ một cái, khiến yết hầu nhấp nhổm dưới đầu lưỡi của cô.
Lương Thành Mẫn đột nhiên dừng lại ở đó, đẩy anh một cái.
Sau đó nằm lên trên anh, nhìn anh.
Lương Thành Mẫn biết, đứng trên lĩnh vực y học, vừa mới sinh con, cơ thể sẽ phát sinh một số thay đổi, cơ thể sẽ hồi phục nhưng cần có thời gian. Cho dù cô tỏ ra là mình không bận tâm, nhưng cô từng âm thầm luyện tập. Tập hít thở sâu, hóp bụng rồi thả lỏng. Cô tin vào khoa học, nhưng lần đầu tiên thì có chút khiếp đảm.
Loan Thành Mẫn đỡ người cô, cả hai ngắm nhau thật lâu trong bóng tôi, dần dần nhen nhóm một cơn giông bão.
Nhưng cả hai đều cảm thấy không được tự nhiên, vì con trai đang ngủ ngay bên cạnh.
Loan Minh Duệ nhẹ nhàng hôn cô, đầu lưỡi chạm nhau, ai cũng cảm thấy đối phương thật hấp dẫn.
“Không ở trong phòng này.” Lương Thành Mẫn nói. Lúc nói chuyện với đồng nghiệp, một đồng nghiệp nhắc lại chuyện xấu hổ ngày xưa, lúc con cô ấy được ba tuổi, vợ chồng làm chuyện chăn gối, đang vào lúc hào hứng thì nghe thấy con gọi mẹ, ngồi dậy nhìn bố mẹ đang dính vào nhau. Lương Thành Mẫn nghe thấy vậy thì nảy sinh bóng đen tâm lý.
“Được.” Loan Minh Duệ đưa cô sang căn phòng khác, bình thường không có người ngủ nên chăn đệm rất lạnh, Lương Thành Mẫn đặt mình lên trên đã lạnh đến co rúm lại, Loan Thành Mẫn áp lên trên, tiến vào cô. Cô nghe mình ngâm nga một tiếng, bị anh lấp kính môi: “Đừng đánh thức Niệm Niệm.”
Anh nói.
Hai người đã lâu không gần gũi nên cả hai đều mất kiểm soát. Mọi sự chú ý của Lương Thành Mẫn đổ đồn vào nơi đó, cô muốn biết rốt cuộc mình đã thay đổi bao nhiêu, phục hồi được bao nhiêu, nhưng cô không cảm nhận được, chỉ cảm thấy toàn bộ tình ý tràn ra bên ngoài.
Loan Minh Duệ tranh cơm của con trai, hương vị thơm ngon, anh thưởng thức mãi không chịu buông tay. Lương Thành Mẫn xấu hổ vô cùng, nhưng cũng thích cảm giác như thế này. Khi lưỡi hai người cuốn lấy nhau, cô nếm được mùi vị của mình.
Loan Minh Duệ rất đỗi dịu dàng.
Anh từng tìm hiểu qua, một người anh em sau khi sinh con xong, lần sinh hoạt đầu tiên giữa vợ chồng không được suôn sẻ, dẫn tới gần nửa năm sau đó, bà xã đều kháng cự chuyện sinh hoạt. Người anh em đó phàn nàn với anh rằng: Sao lại khó như thế nhỉ?
Anh tiếp thu những lời này, nên cư xử hết sức dịu dàng.
Dẫu cho anh đang sốt ruột nhưng vẫn không dám làm quá mạnh, luôn miệng hỏi cô: “Như này có được không? Còn thế này thì sao?”
“Có đau không?”
“Có cần anh dừng lại một lát không?”
Lương Thành Mẫn sắp khóc đến nơi. Loan Minh Duệ cẩn thận từng ly từng tí như này nào có còn giống anh nữa. Thế là cô đẩy anh xuống dưới.
Cuồng phong mưa bão đánh vào người họ, khiến họ cực kỳ sung sướng.
Loan Minh Duệ cảm thấy mình đã vượt qua một cửa ải.
Sang ngày tiếp theo anh đối xử vô cùng dịu dàng với con trai. Con trai được hơn trăm ngày tuổi cuối cùng không còn giống ông cụ non nữa, cũng không giống con khỉ con nữa, mà trở nên xinh xắn hơn.
Hai người ngồi cạnh nhau nhìn con trai ê a gặm tay, mút tay chậc chậc, thế là cả hai quay sang nhìn nhau, thở dài.
“Mẹ ơi, hồi nhỏ anh Minh Duệ trông như thế nào?” Lương Thành Mẫn hỏi mẹ chồng. Cô từng gặp con của người đồng nghiệp, không giống như Niệm Niệm. Đứa trẻ ba tháng tuổi nhà người ta vừa mới chọc một cái đã cười khanh khách, nào có giống Niệm Niệm? Chỉ cười một cái tượng trưng rồi thu lại nụ cười, như thể người khác đều rất ngu ngốc vậy. Lúc này nhìn lại, khi không có ai trêu chọc thì gặm tay mình thôi cũng quạu cọ.
“Mỗi đứa mỗi khác. Hồi bé hình như Minh Duệ không thích quạu cọ như Niệm Niệm.”
“Thế thì giống em chắc đét.” Loan Minh Duệ cuối cùng cũng bắt được cơ hội, đổ thừa cái tính nóng nảy của con trai lên đầu cô.
“Linh tinh, mẹ em bảo hồi bé em ngoan ngoãn lắm nhé, bế ra ngoài là hết người này nựng má người kia thơm một cái, em chưa từng quạu cọ bao giờ. Đâu giống Niệm Niệm, ai động vào cũng không chịu.”
Niệm Niệm không cho bất cứ người hàng xóm nào chạm vào mình.
Không phải nó sợ, mà chính là không cho động chạm, chỉ cần bạn động vào nó một cái là khuôn mặt nó sẽ đỏ lên vì tức giận. Cái tính gì đây không biết!
Chưa biết chừng lớn lên sẽ tốt hơn thì sao!
Lương Thành Mẫn dành hết tâm trí cho y học và con trai, Loan Minh Duệ bị xếp ở thứ ba.
Dần dần Loan Minh Duệ sinh lòng bất mãn. Anh bắt đầu ghen với con trai.
“Em như vậy không được.”
“Sao lại không được?”
“Em là người sẽ sống với anh cả đời.” Loan Minh Duệ nói lý với Lương Thành Mẫn: “Em phải cho anh là quan trọng nhất.”
“Bây giờ anh đi vệ sinh cần người trông không? Cần người cho ti sữa không?”
“Đi vệ sinh thì không cần trông, nhưng mà ti sữa thì... cũng được.”
Mặt Lương Thành Mẫn thoắt cái đỏ bừng, “Anh đi ra!”
Dù Lương Thành Mẫn bắt anh đi ra, nhưng cô cũng nhận ra rằng Loan Minh Duệ đang ghen, thế là cô thường xuyên dỗ dành anh vào lúc đêm muộn. Hai người đều thích chuyện này, lần nào cũng đều vô cùng tập trung. Cơ thể sảng khoái, tậm trạng càng tốt hơn.
Lương Thành Mẫn được Loan Minh Duệ nâng niu như một đóa hoa.
Cô của trước kia, là một người phụ nữ giỏi giang hàng đầu trong phố huyện, bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi, mọi người nghĩ đến cô sẽ nghĩ ngay đến hình ảnh cô tập trung khám bệnh trong phòng khám, ai cũng quên mất cô cũng là một người phụ nữ; Bây giờ cô đi ra ngoài, người khác đều sẽ nghĩ: Người phụ nữ xinh đẹp này là ai thế? Ồ, đây không phải bác sĩ Lương ở bệnh viện sao? Bác sĩ Lương đã kết hôn, lấy cậu thanh niên Loan Minh Duệ nhà họ Loan. Nhìn bác sĩ Lương như này quả thực là gả đúng người thì càng ngày càng lên hương.
Lương Thành Mẫn thi thoảng cũng nghe thấy một hai câu bàn tán, cô giả vờ không nghe thấy, đỏ mặt đi qua chỗ họ.
Khi con trai gần được một tuổi, bé đã biết đi một hai bước rồi. Lương Thành Mẫn phát hiện ra, chỉ cần đi ra ngoài đường, Niệm Niệm mà ngã thì sẽ không đứng dậy, mà là phủi bụi trên người mình. Nó nào có biết phủi bụi, thế là lại bắt đầu quạu cọ; Đến chỗ nào có sình lầy, nó nhất nhất không chịu đi; Tay mà dính phải thứ gì là nhất định phải đi rửa ngay; Quần áo mà bẩn một chút, sẽ tự kéo áo mình rồi kêu la muốn thay quần áo; Chưa hết, nó không thích đồ chơi bị hỏng.
Lương Thành Mẫn nhận ra được rằng có lẽ con trai mình không phải đứa trẻ được nhiều người yêu thích, nó có chút khác thường. Thế là, cô và Loan Minh Duệ đã trao đổi với nhau rất lâu, họ quyết định không bao giờ nghiêm khắc chỉ trích con vì những thói quen sống của nó, họ sẽ uốn nắn bé một cách phù hợp nhưng không ép buộc con.
Nhưng sự cố gắng của họ chỉ có chút hiệu quả.
Lần đầu tiên Niệm Niệm đánh nhau là lúc hơn ba tuổi. Nó đang chơi cùng các bạn nhỏ, vì bạn khác giành mất đồ chơi của nó nên nó bất ngờ ra tay. Trẻ con đánh nhau từ trước tới giờ đều là cậu cào tớ một cái, tớ đẩy cậu một cái cho có, không hề có tính sát thương. Nhưng Niệm Niệm thì lại cưỡi lên người đứa bé khác, chụp lấy mặt con nhà người ta, cảnh này khiến Lương Thành Mẫn sợ hết hồn, đi tới lôi cậu con trai đang nổi cáu của mình đi, nói với người khác rằng: “Dạy lại con cái, đừng có tùy tiện giành đồ chơi của người khác. Con trai nhà tôi đánh đau lắm đấy.”
Lương Thành Mẫn cảm thấy lo sợ. Chờ đến tối con trai đã ngủ, cô mới kể chuyện này cho Loan Minh Duệ, anh chỉ mấp máy khóe môi mà không nói gì. Vì anh không dám nói, đứa con trai này đúng là có chút giống anh. Từ bé anh đã thích đánh lộn, người trong phố huyện đều dặn con mình: Tránh xa Loan Minh Duệ ra, đừng có chọc Loan Minh Duệ. Loan Minh Duệ cảm thấy con trai thích đánh nhau là chuyện thường tình. Nhưng Lương Thành Mẫn thì không nghĩ như vậy, đánh người ta đau như thế chẳng khác gì đang thi đấm nhau.
Lương Thành Mẫn bắt đầu dành thời gian đọc sách hành vi học và tâm lý học trẻ em, bắt đầu nghiên cứu hành vi của con trai mình một cách bài bản. Cô biết, con trai mình có chút khuynh hướng bạo lực và có cả biểu hiện của chứng ám ảnh cưỡng chế.
Bảo bọc đứa trẻ như thế này đến khi nó trưởng thành, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu tâm huyết? Lương Thành Mẫn biết, Loan Minh Duệ cũng biết. Hai người đều hao tâm tổn trí về vấn đề này.
Đến cuối những năm tám mươi, Loan Minh Duệ muốn sang Mỹ. Nhà họ Loan có rất nhiều anh em xa đã sang Mỹ từ lâu, gần mấy chục năm không gặp, nhưng mấy năm nay dần dần nối lại liên lạc. Anh bàn bạc với Lương Thành Mẫn, nếu cô không muốn đi, anh cũng không đi. Lương Thành Mẫn không phản đối, cô muốn sang Mỹ tiếp tục học chuyên sâu, muốn bước chân vào lĩnh vực nghiên cứu y học. Thế là hai người bắt đầu công cuộc học hành không kể ngày đêm: từ ngoại ngữ đến phong tục tập quán, cũng đưa cả Loan Niệm đi học cùng mình.
Ngày rời khỏi Trung Quốc, Lương Thành Mẫn nói với Loan Minh Duệ: “Em vẫn phải quay về. Em phải nghiêm túc nghiên cứu y học, để cống hiến cho nhân loại và đất nước.”
“Vậy thì anh sẽ tập trung kiếm tiền, ủng hộ em làm nghiên cứu y học.”
Họ bước vào cuộc sống mới, nhưng họ chưa bao giờ bỏ rơi đối phương. Những ngày tháng ban đầu rất khó khăn, nhưng ngày nào họ cũng nằm cùng nhau ôn lại những gì đã diễn ra trong ngày, khích lệ lẫn nhau. Dần dà cuộc sống cũng ổn định hơn. Lương Thành Mẫn tiếp tục học chuyên sâu, sau đó gia nhập nhóm nghiên cứu, chính thức bắt đầu nghiên cứu y học.
Thế giới mà Loan Minh Duệ phải đối mặt đầy rẫy những cám dỗ, tuy nhiên anh chưa từng dao động.
Cả đời này anh chỉ có một mối tình, chỉ yêu mỗi một người, và sống cùng người ấy đến đầu bạc răng long.
Họ đều không cảm thấy còn gì phải tiếc nuối.