Quá trình hồi phục sau sinh rất lâu.
Sau khi kiểm tra sau sinh, Thượng Chi Đào bắt đầu tập luyện hồi phục thể lực và tập các bài tập aerobic không quá nặng
Bác sĩ Lương nghe nói cô muốn tập bài tập phục hồi, bà lại lập một thực đơn ăn uống cho cô, bảo cô ăn theo thực đơn đó mỗi ngày. Còn chuyện giảm cân lấy lại vóc dáng thì giao cho Loan Niệm.
Trong nhà có một huấn luyện viên thể hình giống như Loan Niệm thì thật là tốt, anh còn biết nhiều kiến thức về thể hình hơn cả những huấn luyện viên thể hình thông thường khác, kiến thức và lý luận nhiều vô kể.
Ngày đầu tiên Thượng Chi Đào tập bài tập thể lực, Loan Niệm hướng dẫn cô thả lỏng cơ thể trước. Hai người ở trong phòng tập nhỏ của Thượng Chi Đào, Loan Niệm không quên chê cười cô: “Bây giờ có thấy nhà rộng tốt hơn không?”
“Cũng thường thôi.”
“Mai đi xem mẫu nhà nhé.”
“Không phải anh đã xem xong rồi sao?”
“Em có quyền chọn. Dù sao căn nhà đó cũng mua bằng tên của em mà.”
“Ồ. Ý anh là anh tặng em căn nhà đó đúng không?”
Thượng Chi Đào quá hiểu Loan Niệm. Cô không biết chính xác anh có bao nhiêu tiền, nhưng cô đã quen cách tặng quà của anh. Đến bây giờ cách tặng quà đã khéo léo hơn trước một chút, nhưng mèo thì vẫn hoàn mèo.
“Ừm.” Loan Niệm đáp một tiếng, bảo Thượng Chi Đào quỳ gối kéo dãn cơ. Động tác không chuẩn, anh gõ gậy gỗ nhỏ vào đầu gối cô, “Làm gì thế? Tập cho chuẩn vào!”
Hoặc là không tập, nếu đã tập thì phải tập cho chuẩn chỉ.
Thượng Chi Đào vội vàng điều chỉnh thái độ, bắt chước “huấn luyện viên” tập một cách bài bản. Khi Loan Niệm quỳ một gối xuống, Thượng Chi Đào nhìn thấy múi cơ cầu vai trên của anh, lòng dạ ngứa ngáy, không cầm lòng được đưa tay chọc vào chỗ đó.
Loan Niệm xoay người lại, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đó, thực sự rất sâu. Mấy giây sau, anh mới lên tiếng: “Có tập hay không?”
“Tập chứ.”
Loan Niệm cũng có chút mất tập trung.
Quá trình dưỡng dục con gái rất hạnh phúc, điều không vui là không thể tùy tiện làm theo ý mình. Loan Niệm hiểu bản thân mình, trước giờ anh không phải người dịu dàng tiết chế trong chuyện chăn gối, thế là dứt khoát tránh nó. Lâu dần anh cũng sẽ nhìn sông mà nhớ núi, ngày nào suy nghĩ của anh cũng dao động giữa hai suy nghĩ “Thượng Chi Đào cần phải phục hồi hoàn toàn” và “Bây giờ xơi tái cô ấy ngay”. Nhưng vế thứ nhất luôn giành chiến thắng. Vì anh thực sự cảm thấy Thượng Chi Đào cần phải phục hồi.
Hai người đều tập một cách qua loa. Cuối cùng Thượng Chi Đào không nhịn được nữa, nói với anh: “Hay là em tự tập với máy tập toàn thân nhé?”
“?”
“Anh ở đây em không tập hẳn hoi được.”
Thượng Chi Đào ngoắc lấy ngón tay anh. Quá trình này rất khó chịu đựng, Thượng Chi Đào không dám thở mạnh, cô có cảm giác như mình đã quay lại thời điểm vừa mới quen biết anh, trong đầu lúc nào cũng có mấy suy nghĩ không thể cho người ngoài biết.
“Làm chuyện khác thì có thể tập hẳn hoi à?”
“Chắc là vậy.”
“Mơ đi.”
Loan Niệm xoay người bỏ đi. Anh đã đợi lâu như thế rồi, đợi thêm một chút nữa thì chết được sao?
Khi bé Niệm Đào được trăm ngày tuổi, bé đã phản ứng rất nhanh. Người khác vừa gọi bé là bé cười khanh khách. Lúc cười lên đôi mắt híp lại, một cô bé kháu khỉnh, cực kỳ dễ thương.
Bình thường Loan Niệm là người nghiêm nghị, vậy mà bé Niệm Đào rất thích anh, chỉ cần nhìn thấy anh là huơ huơ tay, cười ha ha. Loan Niệm có chứng cuồng sạch sẽ, ban đầu thay tã cho bé Niệm Đào anh còn nôn hai lần, dần dà mới luyện được chuyện thay tã.
Song vẫn có một lần, Niệm Đào tè lên người anh, anh ngẩn ra mấy giây, xốc nách Niệm Đào ngồi yên không nhúc nhích. Thượng Chi Đào thấy dáng vẻ lạ lùng của anh bèn hỏi: “Sao thế?”
“Em bế Niệm Đào đi đã, thay quần cho nó.”
“Ồ.” Thượng Chi Đào đón lấy Niệm Đào, nhìn thấy quần mặc ở nhà của Loan Niệm ướt một mảng. Niệm Đào cũng chẳng khác hơn, con bé thậm chí bắt đầu tủi thân, vì bố của nó thay quần cho nó chậm mất rồi, cái miệng nhỏ méo xệch, khóc òa lên.
Bụng dạ Loan Niệm đang cuộn lên từng cơn, anh bước nhanh vào nhà vệ sinh, nôn ra.
Anh thì nôn, Niệm Đào thì khóc, cảnh tượng này quá buồn cười. Thượng Chi Đào dỗ Niệm Đào xong, vào phòng vệ sinh xem Loan Niệm. Anh đang súc miệng, mặt vẫn còn hơi đỏ.
“Niệm Đào sẽ không vì bố có chứng cuồng sạch sẽ mà cảm thấy bố không yêu nó đâu. Anh đã làm rất tốt rồi. Chỉ là đôi khi không biết vì sao lại gặp phải chuyện này mà thôi.” Thượng Chi Đào nói với cô.
Loan Niệm búng vào trán cô rồi đi xem Niệm Đào. Anh có thể ở lỳ bên cạnh Niệm Đào mà không thấy chán. Niệm Đào thấy bố đến, dường như con bé có chút ngượng ngùng vì chuyện tè dầm ban nãy, nên chỉ vừa gặm tay vừa cười với Loan Niệm. Một lát sau, con bé rút cái tay ở trong miệng mình ra rồi đưa cho Loan Niệm, như muốn nói: “Bố cũng nếm thử đi.”
Những hành vi kỳ lạ của trẻ con khiến Loan Niệm cảm thấy mới mẻ.
Anh thậm chí còn cảm thấy trong đầu anh bắt đầu có rất nhiều ý tưởng tuyệt vời.
...
Nhưng Loan Niệm vẫn ấn tay con bé xuống, nghiêm mặt dạy dỗ cô bé: “Không được suốt ngày gặm tay, thói quen này không tốt.”
Niệm Đào tưởng là Loan Niệm nghiêm mặt là để chọc con bé nên cười khanh khách, sau đó nín cười, một lúc sau lại cười, hệt như một đứa ngốc. Loan Niệm bị con bé chọc cười, véo nhẹ cái mặt nhỏ xinh, “Con vui thế cơ à?”
Niệm Đào “a” một tiếng, như đang nói: “Vui ạ.”
Trở về hơn mười năm trước, có đánh chết Thượng Chi Đào cũng không tin Loan Niệm sẽ là một người bố như thế này. Thời điểm đó, cô thậm chí còn cho rằng có lẽ cả đời này anh sẽ không kết hôn, cả đời này sẽ không có con.
Cô ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn Loan Niệm bế Niệm Đào đứng lên ngồi xuống.
Niệm Đào thích Loan Niệm bế con bé chơi trò này, tay chân nhỏ xíu khua khoắng, mỗi lần Loan Niệm đứng lên, con bé sẽ kêu lên một tiếng như đang nói: “Lại lần nữa!”
Loan Niệm chưa từng vứt bỏ yêu cầu đối với bản thân mình, dù là lúc chăm Niệm Đào anh cũng sẽ tập mấy bài thể hình. Thượng Chi Đào nhìn thấy đầu gối anh gập lại, bờ mông rất đẹp, đột nhiên lại thấy miệng khô lưỡi đắng.
Cô cầm ly nước bên tay uống cạn, vẫn cảm thấy chưa đã. Cô nhìn lưng anh, rồi lia mắt xuống dưới, lúc dừng lại ở vòng ba của anh thì đúng lúc đó anh xoay người lại, bắt quả tang Thượng Chi Đào.
“Em nhìn cái gì đấy?” Loan Niệm hỏi cô.
Thượng Chi Đào bắt chước anh nhướng mày, đặt ngón trỏ trước môi: “Suỵt.” Niệm Đào đang ở đây đấy, nói năng phải chú ý, không được nói mấy lời cấm trẻ con.
Loan Niệm một tay bế Niệm Đào, một tay cầm điện thoại, nhắn tin với cô: [Chú ý ánh mắt của em.]
[Không đấy.]
Thượng Chi Đào quăng điện thoại sang một bên, đến chỗ anh đón lấy Niệm Đào. Cô nhóc dang dụi mắt, nghe chừng là buồn ngủ rồi. Thói quen ngủ của Niệm Đào rất ngoan, gần như không cần bố mẹ phải lo lắng về khoản ngủ nghỉ. Vào giấc cũng rất nhanh, uống sữa xong, xoay đầu sang một bên là ngủ mất. Thượng Chi Đào đặt con bé lên giường trẻ em, xoay người đi ra cửa phòng ngủ, đứng đó lẳng lặng nhìn Loan Niệm.
Trời vẫn còn chưa tối cơ mà! Cô thầm nói với mình. Tìm cho mình một lý do không mấy thuyết phục.
Loan Niệm chưa bao giờ bận tâm trời tối hay trời sáng.
Anh đi tới trước mặt cô, kéo cô vào lòng mình, nói với cô: “Hôm nay mà không làm tí gì đó thì chứng tỏ anh bất lực thật rồi.”
Nụ hôn của anh ập đến một cách dữ dội, đôi môi ướt át ngậm lấy dái tai cô, đầu lưỡi len vào bên trong. Chân Thượng Chi Đào mềm nhũn, ngã khụy trong lòng anh.
Lâu quá không làm, trái lại khiến người ta cảm thấy hơi hoảng sợ, cô vùi đầu vào hõm vai anh, bật ra một tiếng nhỏ xíu, có vẻ không biết làm thế nào: “Loan Niệm.”
“Anh biết.”
Loan Niệm rỉ tai cô: “Khẽ thôi.”
Anh đẩy cô ngã xuống sofa, khi cơ thể anh áp sát cô, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, thế là anh dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.
Sau đó hôn lên môi cô từng cái, từng cái một, hôn đến khi sự căng thẳng của cô hoàn toàn biến mất. Khi thử lại một lần nữa, Thượng Chi Đào choàng tay qua cổ anh.
Cô không dám phát ra tiếng, vùi đầu vào trong gối tựa trên sofa, nhìn thật sâu vào mắt Loan Niệm, cả hai đều cảm thấy đầy ắp cảm xúc với người kia, còn nhiều hơn cả lúc trước.
“Thượng Chi Đào.” Loan Niệm ghé vào tai cô mà nói: “Anh thích.”
Anh tiết chế động tác, để mình chậm lại, dịu dàng hơn một chút, để Thượng Chi Đào không còn căng thẳng. Thượng Chi Đào cảm nhận được thiện ý của anh, nhẹ nhàng bưng mặt anh, “Loan Niệm, làm như trước được không. Em chịu được.”
“Như thế này sao?”
Thượng Chi Đào rên lên một tiếng, bàn tay che môi run run, đôi mắt ướt át.
Cô rất thích.
“Đằng ấy có muốn tái chiến không?” Dường như con người Loan Niệm có một loại ma lực, sự chú ý của Thượng Chi Đào đều đặt trên đôi môi mỏng của anh.
Hơi thở Thượng Chi Đào loạn nhịp, cô tựa lên sofa, ngước mắt nhìn anh. Cô thích sự cuồng nhiệt vô độ của anh trong chuyện này.
Sóng tình ập đến nằm ngoài tầm kiểm soát, nỗi nhớ được thả tung, tựa như mơ một giấc mơ nóng bỏng đẫm mồ hôi.
Bé Niệm Đào vẫn đang ngũ, họ ôm lấy nhau trò chuyện khe khẽ. Loan Niệm hỏi cô: “Sau khi sinh con xong, em có chuyện gì không vui không?”
“Có chứ.” Thượng Chi Đào chỉ vào vòng hai vẫn chưa phục hồi hoàn toàn của mình, “Em nhìn thấy cái này là cảm thấy lo lắng. Em cảm thấy em đã trở nên xấu xí. Có một khoảng thời gian, em không thể chấp nhận chính mình.”
Loan Niệm đặt tay lên bụng cô, nhéo một cái, cảm thấy rất sướng tay.
“Anh luôn thích những thứ chói sáng. Em tưởng rằng anh không còn hứng thú với người vừa sinh xong như em.” Thượng Chi Đào nói ra suy nghĩ của mình.
“Em ấm đầu.” Loan Niệm cắn vào vai cô, “Bây giờ em rất đẹp.”
“Anh nói điêu! Em bị phá dáng rồi!” Thượng Chi Đào có chút tủi thân.
Loan Niệm ngước cổ lên để xem, cô nằm nghiêng thực sự đẹp, tựa như nàng thơ trong các bức họa phương Tây, mang vẻ đẹp phồn thực.
Loan Niệm không trả lời vấn đề cô có phá dáng hay không, anh chỉ mải mê ôm chặt cô vào lòng mình, hai cơ thể áp sát với nhau là câu trả lời của anh.
Vợ chồng với nhau có rất nhiều lời không cần phải nói quá rõ ràng.
Loan Niệm vẫn còn hứng thú với Thượng Chi Đào, hơn nữa xa nhau lâu như thế, tình cảm của anh chỉ có tăng lên chứ không có chuyện giảm đi.
Cả hai đều rất thích buổi chiều hôm nay.
Thượng Chi Đào có thể không cần che giấu nỗi lo sợ của mình, Loan Niệm cũng không phải đè nén ham muốn của mình, hai người giãi bày thẳng thắn với nhau.
“Nếu có chuyện gì thì em phải nói cho anh biết, đừng giữ trong lòng rồi nghĩ linh tinh. Chúng ta cùng nhau vượt qua quãng thời gian này, thể chất và tâm hồn em khỏe mạnh là quan trọng hơn bất cứ chuyện nào khác.” Loan Niệm lo Thượng Chi Đào sẽ bị trầm cảm sau sinh, vì thế sau khi cô sinh con xong, anh không còn là chính mình nữa. Anh dồn hết tâm trí để chăm sóc Niệm Đào và cô, với hi vọng cô có thể cảm thấy hạnh phúc.
“Dạ, cảm ơn anh.”
- -
Lúc Niệm Đào được bảy tháng tuổi, Thượng Chi Đào giao công ty ở Cáp Nhĩ Tân cho Sunny. Loan Niệm lái xe, đưa Thượng Chi Đào, bé Niệm Đào và cả Luc cùng về Bắc Kinh.
Công ty con của cô đã hoàn tất thủ tục đăng ký, cô cần phải ở lại Bắc Kinh rất lâu, giải quyết ổn thỏa công việc của công ty con.
Luc rõ ràng rất thích chuyến đi này, thậm chí nó còn biết rõ đích đến là ở đâu, cả đoạn đường ngồi đó ngắm cảnh ở bên ngoài.
Có lúc hứng chí sủa lên một tiếng.
Loan Niệm chốc chốc lại nhìn nó qua gương chiếu hậu, thi thoảng chọc nó một câu: “Chó ngốc.”
Bé Niệm Đào nằm ngủ say sưa trên ghế cho trẻ con, nếu bé tỉnh thì bé sẽ tự chơi một mình, không quấy không khóc, bố mẹ không phải lo lắng.
Thượng Chi Đào thường xuyên ngoảnh lại nhìn bé, bé cảm giác được mẹ đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ ngước lên, chảy nước miếng, cái miệng chưa mọc đủ răng nói một câu bập bẹ: “Mẹ.”
Mỗi lần như vậy Loan Niệm đều tỏ ra bất mãn: “Ngay từ lúc con sinh ra, bố đã một tay bưng bô thay tã, chăm sóc con, để đến bây giờ con lại biết gọi mẹ trước, như thế có còn lương tâm không?”
Niệm Đào cười khanh khách, sau đó tiếp tục gặm tay một cách ngon lành.
Ba người một chó, lái xe một mạch về Bắc Kinh.
Nhà của Loan Niệm đã rất lâu rồi không có người ở, bác sĩ Lương lo họ ở không quen nên xin phép phòng nghiên cứu nghỉ hai ngày để thuê người quét dọn từ trong ra ngoài một lượt. Trước đó, khi biết gia đình họ sắp về Bắc Kinh, bà đã làm một phòng đồ chơi cho bé Niệm Đào, còn trải thảm cho bé tập bò trong phòng khách dưới tầng một, lắp rào chắn và mua một cái lều nhỏ.
Họ vào đến nhà thì phát hiện ra phong cách bài trí trong nhà Loan Niệm đã thay đổi chóng mặt, căn nhà lạnh lẽo sạch sẽ trước đây giờ trông rất hường phấn. Loan Niệm nhíu mày, tự nhủ rằng như này cũng khá mới mẻ, ép mình phải chấp nhận.
Thượng Chi Đào nhìn thấy vẻ mặt của anh, quả quyết tố cáo anh: “Mẹ ơi, Loan Niệm không thích.”
“Loan Niệm không thích hả, thế thì ra ngoài mà ở!” Loan Minh Duệ “hừ” một tiếng, đưa mắt nhìn bé Niệm Đào đã ngủ thiếp đi, “Được rồi, các con đi nghỉ đi. Ngày mai bố mẹ lại đến.”
“Bố mẹ vất vả rồi. Tối nay bố mẹ đừng về nữa.” Thượng Chi Đào hơi lo lắng.
“Có tài xế đưa về rồi, không sao đâu. Ba người các con ở đây nhé!” Bác sĩ Lương vỗ vào lưng Thượng Chi Đào: “Ngày mai ăn cơm cùng nhau nhé.”
“Cảm ơn mẹ.”
Loan Niệm lo liệu cho Niệm Đào xong, dẫn Luc ra ngoài đi dạo. Luc quay lại địa bàn cũ của mình, đột nhiên trở nên thật oai vệ, tựa như được quay lại thời điểm một hai tuổi, diễu võ giương oai, tung hoành ngang dọc ở trong khu dân cư.
Tè hết bãi này tới bãi khác, đánh dấu hết địa bàn của nó. Còn sủa gâu gâu với Loan Niệm: Đừng về nhà! Chơi thêm một lúc nữa đi!
Loan Niệm buồn cười vì bộ dạng ngốc nghếch của nó, anh dứt khoát dắt nó chạy hai vòng quanh khu dân cư rồi mới về nhà.
Về đến nhà, trên người vẫn còn mồ hôi.
Anh lên tầng hai tắm rửa xong xuôi, trông thấy Thượng Chi Đào đã sửa soạn xong, đang tựa vào đầu giường một cách thảnh thời. Dây váy ngủ mỏng mảnh trễ xuống, để lộ bả vai hút mắt. Loan Niệm đột nhiên nhớ lại họ đã trải qua vô số đêm điên cuồng tại căn phòng này, những khoảnh khắc ấy thoắt cái đã tràn vào não anh, cuối cùng hội tụ ở chỗ nào đó trên người anh.
Ánh mắt va vào nhau, đều có chút ngượng ngùng, hóa ra không chỉ có mình Loan Niệm nhớ lại chuyện xưa.
Anh quỳ một chân lên giường, nắm lấy cổ chân cô, hôn vào lòng bàn chân cô, ngậm lấy ngón chân cô, từ từ đi lên trên.
Đến nơi mà anh muốn đến.
Thượng Chi Đào ngã vào chăn đệm, nhắm mắt lại là thấy cảnh tượng của quá khứ và hiện tại lồng ghép vào nhau một cách lạ kỳ.
Còn cô thì nở rộ trước mắt anh, giống như trước kia.