Thượng Chi Đào không thể hiểu tại sao mình lại lên xe của Loan Niệm một lần nữa. Rõ ràng cô đang đứng bên đường đợi xe bus, nhưng xe bus vẫn chưa đến. Cô nhìn thấy xe của Loan Niệm đang đi tới, chút tự tôn còn sót lại buộc cô ngoảnh mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy anh.
Vậy mà Loan Niệm lại dừng xe trước mặt cô, nói: “Lên xe.”
“Cảm ơn sếp, tôi chờ xe bus ạ.” Thượng Chi Đào không nói thêm câu nào, cũng không nhìn anh. Nỗi ấm ức trong lòng cô không có chỗ để giãi bày, cứ thế ẩn náu trong đáy lòng cô, không mãnh liệt nhưng cũng không phải là không cảm nhận được. Cô có chút mong chờ Loan Niệm có thể nói được một hai câu bùi tai, rằng cô đã rất nỗ lực, tôi đã thấy rồi; Con người đâu phải thánh nhân, ai mà chưa từng phạm sai lầm? Phạm lỗi cũng không sao, tôi có thể lo liệu giúp cô. Chỉ cần một hai câu như vậy thôi, giống như cách anh đối xử với Kitty cũng được. Thượng Chi Đào không biết vì sao mình lại muốn hơn thua với Kitty, cảm giác bất hạnh đều xuất phát từ chuyện hơn thua.
Loan Niệm cũng im lặng, cứ vậy mà nhìn cô. Trạng thái bế tắc này giữa nam và nữ phải xem ai yếu thế hơn. Thượng Chi Đào không chịu nổi sự ung dung của anh, dù cô đã xoay người sang chỗ khác thì cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không mấy ấm áp của Loan Niệm đang bủa vây lấy cô.
Cô gái trẻ chưa bao giờ thi gan với người khác, dần dần đã tỏ ra yếu thế, cuối cùng phải chịu thua thê thảm, mơ mơ hồ hồ ngồi lên xe của Loan Niệm.
“Đi đâu nhỉ?” Loan Niệm hỏi cô. Trông thì có vẻ anh đang giao quyền quyết định cho cô, chứ thực ra cả hai đều biết thừa đáp án, Thượng Chi Đào chỉ có thể đến nhà anh. Loan Niệm hiểu Thượng Chi Đào hơn chính bản thân cô.
Thượng Chi Đào đọ sức với anh, không nhìn thẳng anh, tránh né anh, dù trông có vẻ rất mạnh mẽ, toát ra vẻ quật cường, nhưng từ trong ra ngoài đều thể hiện rằng: Thượng Chi Đào thích Loan Niệm. Loan Niệm biết điều này.
Cái “thích” rõ rành rành này khiến Loan Niệm nảy sinh hứng thú, trước đây anh luôn được người ái mộ, nhưng cách yêu như một kiểu hiến tế của Thượng Chi Đào rất mới mẻ. Anh vừa lái xe vừa nghĩ, mình đúng là tên bỉ ổi. Rõ là anh đã nảy sinh ham m.uốn với Thượng Chi Đào trước, sau đó mới giăng ra một tấm lưới kéo cô vào tròng. Nhiều khi thấy Thượng Chi Đào giấu đầu hở đuôi, anh đều cho rằng mình sẽ gặp báo ứng.
Anh lái xe vào gara nhưng không xuống xe ngay, mà quay sang nói với Thượng Chi Đào: “Flora, chúng ta nói chuyện chút nhé.”
Thượng Chi Đào quay sang nhìn anh, ánh sáng trong mắt rất ấm ấp.
“Thứ nhất, quan hệ của chúng ta là bạn tình chứ không phải người yêu, cô đồng ý không?” Loan Niệm muốn một lần nói rõ ràng mọi chuyện, để từ đó họ không cần phải tiếp tục định nghĩa mối quan hệ của họ nữa. Tình dục là tình dục, tình yêu là tình yêu, hai điều này phải phân biệt rõ ràng.
Thượng Chi Đào lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe, đầu óc trống rỗng trong một thoáng, mấy giây sau cô mới trả lời: “Ừm, tôi đồng ý.”
“Thế nên là, chúng ta không cần trói buộc lẫn nhau. Dù ai trong chúng ta muốn yêu đương, hoặc muốn phát sinh quan hệ với người khác thì đều phải thẳng thắn nói ra, sau đó chấm dứt quan hệ giữa chúng ta. Cô đồng ý chứ?”
Rốt cuộc thì Thượng Chi Đào cũng hiểu bạn tình là như thế nào rồi, hóa ra là vậy, đôi bên giải quyết nhu cầu cho nhau nhưng không làm ảnh hưởng đến người khác, đúng là rất tự do. Cô gật đầu, “Đồng ý.”
“Vậy có phải chúng ta không thể cho bất cứ ai biết về mối quan hệ của chúng ta, kể cả người thân, bạn bè và đồng nghiệp?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
“Tôi cho là vậy, cô cũng nghĩ như vậy chứ?”
Thượng Chi Đào không có nhiều ý kiến, cô va vấp xã hội và cuộc sống quá ít nên cô không biết liệu có phải tất cả phụ nữ đều sẽ gặp phải sự tình như này hay không. Rõ ràng trái tim cô đã từ chối Loan Niệm, nhưng cô vẫn gật đầu. Cô nhìn thấy Loan Niệm nhếch miệng cười. Loan Niệm cười lên rất đẹp, anh ít khi cười, thi thoảng nở nụ cười sẽ khiến người ta không còn đường thoát.
Mãi sau này, khi chuyến tàu hỏa đưa cô rời khỏi Bắc Kinh, bánh xe ma sát với đường ray phát ra tiếng “xình xịch”, trái tim cô như bị bánh xe cán qua, lúc đó cô chợt nghĩ đến nụ cười của Loan Niệm vào buổi tối hôm ấy. Rõ ràng là đang cười nhạo một con ngốc như cô.
“Luke, tôi đói rồi. Sếp có thể làm chút gì đó cho tôi không?” Cô vẫn chưa sửa được thói quen gọi Loan Niệm là “sếp”, trong thâm tâm cô luôn tràn đầy sự kính sợ với Loan Niệm. Thượng Chi Đào kết thúc chủ đề trò chuyện này, cô cảm thấy chuyện này không còn gì để thảo luận nữa, vốn dĩ đã là một bàn cờ dở dang đã rõ thắng thua, anh chỉ cần di chuyển một con cờ thôi, cô đã rơi vào nước cờ chết.
“Được.” Loan Niệm xuống xe, mở cửa xe cho cô.
Thượng Chi Đào thích nhìn Loan Niệm nấu cơm, cô ngoan ngoãn ngồi đó đợi anh, nhìn anh xắn tay áo làm món bít tết và mì Ý cho cô, người đàn ông lạnh lùng kia như thể đã bước xuống khỏi điện thờ. Thượng Chi Đào cảm thấy khung cảnh này quá đỗi hấp dẫn, cô tiến lên phía trước, đưa tay kéo góc áo của anh.
“Luke, tôi không muốn ăn đồ ăn nữa.”
“Hửm?”
Loan Niệm nghiêng đầu nhìn cô, Thượng Chi Đào nhón chân hôn lên cằm anh, nhẹ như không, sau đó ngước mắt nhìn anh: “Làm chuyện khác đi.”
Giọng Loan Niệm hơi khàn đi: “Chẳng hạn như?”
Thượng Chi Đào lặng thinh, duỗi tay nắm cổ áo để anh cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào cằm anh: “Chẳng hạn, như này.”
Trước kia Thượng Chi Đào không phải một người quá cởi mở, khi ở bên Tân Chiếu Châu, cô luôn cảm thấy thẹn thùng. Tuy nhiên, cô lại là một người cởi mở trước mặt Loan Niệm, cơ thể cô tuân theo suy nghĩ của cô, muốn gì là làm nấy, trong đầu như có ai đang gào thét: Dù sao chúng tôi cũng chẳng yêu nhau.
Nếu đã không yêu, vậy thì chỉ có tình dục mà thôi.
Thượng Chi Đào đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, nếu chỉ có tình dục thì cứ tha hồ mà tận hưởng khoái lạc thôi. Trải nghiệm mới lạ này giúp cô nhìn thấy một mặt khác của thế giới. Ở mặt này, mọi thứ đều không tươi sáng như trong tưởng tượng, nhưng cũng không quá u ám, chỉ là vì hiện thực quá phũ phàng nên mới không tươi đẹp như vậy mà thôi.
Thượng Chi Đào chống tay lên sofa, trong khoảnh khắc ngẩng đầu bất chợt, cô nhìn thấy mấy bông tuyết lác đác rơi bên ngoài, thốt lên một câu gián đoạn: “Tuyết... rơi... rồi.” Đây là trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh trong mùa đông năm nay. Đã mấy năm rồi Bắc Kinh không có trận tuyết lớn, lớp tuyết mỏng tang trong ngày hôm nay quý giá biết bao.
“Muốn ngắm tuyết không?” Loan Niệm hỏi cô.
“Vâng.”
Anh bế cô đến trước cửa sổ, trong ánh đèn tờ mờ ngoài khoảnh sân nhỏ là những bông tuyết và sương mù mờ ảo, mặt kính lạnh lẽo áp vào làn da nóng rẫy của Thượng Chi Đào, khiến cả người cô nổi da gà. Cô “ưm” một tiếng, chui vào lòng anh: “Lạnh...” Lại thêm một tiếng rên rỉ, toàn thân mất hết sức lực, mặc cho anh muốn gì làm nấy.
Trẻ con lớn lên ở Cáp Nhĩ Tân thích tuyết đến mức nào nhỉ? Thượng Chi Đào không chịu lên lầu, quấn chăn ngồi đó ngắm tuyết. Loan Niệm cũng không lên lầu, ngồi trên sofa đọc sách. Anh có cảm giác thỏa mãn hiếm có, mặt tàn ác trong thâm tâm anh cũng với đi phần nào. Khi nhìn Thượng Chi Đào lần nữa, anh nghĩ thực ra cô cũng được coi là một người phụ nữ ưa nhìn.
Chẳng phải vậy sao? Người phụ nữ vừa mới trải qua cuộc ân ái cuồng nhiệt, lúc này lại yên lặng tựa nghiêng vào sofa, rặng mây đỏ trên má vẫn còn sót lại mấy phần, chăm chú ngắm tuyết, trông vô cùng thuận mắt.
Loan Niệm không đòi hỏi gì hơn, chỉ cần như này đã tuyệt lắm rồi.
4 giờ sáng, Thượng Chi Đào cuối cùng không thức được nữa, cô lên lầu, đi vào phòng ngủ dành cho khách. Dù đây mới là lần thứ ba ngủ trong căn phòng này, nhưng cô đã thấy quen rồi. Cô chúc Loan Niệm ngủ ngon, đóng cửa, trèo lên giường, tắt đèn. Bóng tối đến như đã hẹn, cô gái đến từ Cáp Nhĩ Tân ngửi thấy mùi tuyết bên ngoài, chìm vào giấc say nồng.
Cô đã buông bỏ mọi tâm sự trong lòng. Mà thực tế thì cô cũng chẳng có tâm sự gì, tâm sự vào mấy ngày trước của cô chỉ là chuyện thi gan với Loan Niệm mà thôi. Hôm sau thức dậy, cô nghĩ lại những lời mà Loan Niệm đã nói với cô vào tối qua, giờ đây mối quan hệ của hai người đã rõ ràng, không cần phải nhiều lời làm gì nữa.
Cô rời giường thay quần áo, Loan Niệm vẫn chưa dậy. Cô rón rén đánh răng rửa mặt, sau đó ra khỏi nhà Loan Niệm. Khu biệt thự này không nhỏ, lần nào cô cũng phải đi bộ mười mấy phút mới ra được đến cổng. Điều lạ lùng là nhân viên bảo vệ kia đã quen mặt cô, thậm chí còn gật đầu chào cô. Chỉ có điều ánh mắt của anh ta rất kỳ lạ, không biết là khinh thường hay đồng cảm. Thượng Chi Đào cũng chẳng có tâm trí nghiền ngẫm chuyện này, sự ham học hỏi khiến cô muốn về nhà thật sớm, Tôn Viễn Chứ đã nói sẽ giảng giải vấn đề logic của phân tích dữ liệu cho cô.
Thượng Chi Đào muốn mình trở nên giỏi giang hơn, cụ thể giỏi đến mức nào thì cô vẫn chưa nghĩ đến, nhưng cô hi vọng mình có thể tiến bộ qua từng ngày. Trong tưởng tượng của cô, mấy năm sau cô sẽ trở thành một người mạnh mẽ giỏi giang, lúc đó cô có thể nói chuyện bình đẳng với Loan Niệm.
Lúc bước vào cửa, Tôn Viễn Chứ đã rời giường, trông thấy Thượng Chi Đào là hỏi cô ngay: “Về rồi à?”
Thượng Chi Đào gật đầu.
Thực ra ở thành phố giống như Bắc Kinh, có rất nhiều chuyện bạn không cần phải nói cặn kẽ. Một cô gái suốt đêm không về nhà, trên người vẫn còn vết tích đêm hôm trước, chuyện đã rành rành ra đó, hỏi thêm một câu cũng bằng thừa. Tôn Viễn Chứ không phải kẻ ngốc.
Tuy nhiên Tôn Viễn Chứ không vì điều này mà hiểu lầm Thượng Chi Đào, anh ấy chỉ cho là Thượng Chi Đào đang sa vào lưới tình, một mối tình khiến cô không mấy vui vẻ.
“Em ngủ thêm một lúc đi, anh tăng ca đã, chiều giảng bài cho em được không?”
“Được ạ. Cảm ơn anh.” Thượng Chi Đào về phòng ngủ, trèo lên giường ngủ thêm một lúc nữa.
Quan hệ của cô và Loan Niệm chỉ diễn ra vào đêm thứ Sáu. Thực ra như vậy lại hợp ý của Thượng Chi Đào, cô vốn đã xếp lịch học vào cuối tuần, làm như vậy thì không bỏ lỡ chuyện gì.
Tôn Viễn Chứ là một người thầy rất giỏi.
Anh còn tự chuẩn bị một tấm bảng đen, đặt trước bàn ăn, đứng ở đó tựa như chàng trai năm ấy. Sao lại có một người thanh sạch như vậy? Tôn Vũ ngồi bên cạnh Thượng Chi Đào, lén gửi một tin nhắn cho cô: [Thượng Chi Đào ơi, tại sao Tôn Viễn Chứ lại trong sạch như thế nhỉ?]
Thượng Chi Đào cũng không biết tại vì sao. Tôn Viễn Chứ chính là người như vậy, dù đã 26 tuổi mà vẫn toát ra khí chất thanh sạch của thiếu niên. Trong lòng Thượng Chi Đào, Tôn Viễn Chứ không nhiễm bụi trần, mãi mãi là thế.
[Thượng Chi Đào, chị trăng hoa quá. Chị mới thất tình hai ba tháng thôi mà bây giờ chị đã mê mẩn Tôn Viễn Chứ rồi.] Tôn Vũ lại nói với cô.
Thượng Chi Đào “oa” một tiếng, rời mắt khỏi điện thoại, Tôn Viễn Chứ ngừng giảng, nghiêm túc hỏi: “Có vấn đề gì sao? Bạn Thượng Chi Đào?”
Thượng Chi Đào lắc đầu, nhìn Tôn Vũ: “Thưa thầy, em không có vấn đề gì, chị ấy có ạ.”
Tôn Vũ hiếm khi có lúc đỏ mặt, “Em cũng không có, hay là thầy giáo giảng lại từ đầu đi ạ, ngay từ câu đầu tiên em đã không hiểu rồi.” Tôn Vũ thông minh như thế, giảm giá tính tiền là tính nhẩm được ngay, vậy mà cô ấy lại nói nghe không hiểu, chẳng qua là muốn nghe Tôn Viễn Chứ nói thêm mấy câu nữa.
Tôn Viễn Chứ đúng là có tính kiên nhẫn, vừa nhẫn nại vừa ngây thơ: “Vậy anh giảng lại một lần nữa nhé.”
[Hay là để em đi chỗ khác?] Thượng Chi Đào lén gửi tin nhắn cho Tôn Vũ.
[Chớ.] Tôn Vũ trả lời cô: [Chị chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chị không có dũng khí.]
[Chị mà không có can đảm á?] Thượng Chi Đào hơi bất ngờ, chị là Tôn Vũ không sợ trời không sợ đất đó, sao chị lại không có dũng khí cho được?
[Chị không có mà.]
Vì anh ấy quá tốt đẹp. Tôn Vũ thầm nói với mình.
Điều Tôn Vũ nói là lời thật lòng, một người thanh niên thanh sạch ôn hòa như Tôn Viễn Chứ chỉ có thể nhìn từ đằng xa, dù cô gái khác muốn đến gần anh, Tôn Vũ sẽ đứng chắn trước mặt anh.
Thượng Chi Đào học hành rất nghiêm túc. Cô có thể học miễn phí một lớp phân tích dữ liệu đỉnh cao do đại diện sinh viên xuất sắc của các trường đại học hàng đầu trong nước đích thân giảng dạy, những người khác không có may mắn như vậy, nhưng cô thì có.
Cô nhìn Tôn Viễn Chứ rồi nhìn Tôn Vũ, ánh mắt dịu dàng, nhưng ẩn giấu những câu chuyện.