Sau này Thượng Chi Đào đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng cô mãi luôn yêu thích chuyến đi lần này nhất, những con người đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất đồng hành cùng nhau trên con đường núi, đặt chân lên đỉnh núi sừng sững nguy nga. Vì lẽ đó, chuyến du lịch đáng nhớ nhất phải đi cùng với những người hợp cạ với mình.
Họ quay về Bắc Kinh vào chủ nhật, ai cũng cảm thấy chưa thỏa mãn. Trương Lôi đề nghị ăn một bữa cơm ở nhà để tổng kết những điều tâm đắc qua chuyến đi lần này. Họ đều muốn ăn lẩu, thế là Tôn Vũ ở nhà chuẩn bị nước lèo, Thượng Chi Đào và Tôn Viễn Chứ đi chợ mua nguyên liệu, Trương Lôi đi siêu thị mua rượu.
Trên đường ra chợ, Thượng Chi Đào nghe Tôn Viễn Chứ nói chuyện điện thoại, hình như bố anh gọi điện hỏi tiền, anh nói được, chiều nay sẽ ra ngân hàng gửi tiền. Sau đó anh hỏi han sức khỏe của bố anh đã tốt hơn chưa, kết quả học tập của em gái có tốt không, mẹ còn rụng tóc không? Đều là những lời thăm hỏi hết sức bình thường, nhưng Tôn Viễn Chứ là người dịu dàng, những lời hỏi han đó mang cảm giác yêu thương của bậc trưởng bối, thậm chí nghe còn giống giọng điệu của Lão Thượng khi gọi điện cho Thượng Chi Đào.
Thi thoảng cô lại nhìn Tôn Viễn Chứ một cái, mắt kính của anh lóe sáng dưới ánh nắng cuối hạ ở Bắc Kinh.
Một người điềm đạm như anh, vậy mà có thể thốt ra câu nói đầy gan dạ khi nhìn thấy mặt trời mọc: “Thật sự muốn nhảy vào trong biển mây.”
Anh cúp máy, áy náy nói với Thượng Chi Đào: “Ngại quá, cuộc điện thoại này hơi dài.”
“Không sao đâu. Bố em mà gọi điện cho em cũng phải mất cả tiếng.” Thượng Chi Đào cười hì hì, nhà họ Thượng sung túc đầm ấm, Thượng Chi Đào dù không trải qua cuộc sống quá giàu sang nhưng cũng chưa chịu khổ bao giờ, cô chính là một cô gái bình thường lớn lên trong sự nuông chiều của gia đình bình thường, lẫn trong đám đông thì khó mà thấy được.
“Nhìn em có thể thấy gia đình rất hạnh phúc.” Tôn Viễn Chứ nói như vậy.
“Dạ? Sao anh biết?”
“Những cô gái trong sáng đơn thuần, hầu hết đều lớn lên trong sự cưng chiều của bố mẹ.” Tôn Viễn Chứ quay sang cười với cô, “Vì thế em tuyệt đối đừng chịu ấm ức gì nhé, không là bố mẹ em sẽ đau lòng lắm đấy.”
“Em chưa phải chịu ấm ức nào cả.”
“Vậy là chuyện yêu đương cũng vui vẻ phải không?”
Thượng Chi Đào định nói cô không yêu đương, nhưng có một sợi dây căng ngang trong lòng, cô không thể động vào, nếu động vào thì cả con tim sẽ rung lên, một đầu của sợi dây đó là lòng tự tôn không thể cho người ngoài biết, đầu còn lại là tình yêu sai trái không thể giãi bày với người khác.
“Cũng... khá ổn.”
“Khá ổn không được đâu. Bố mẹ em không mong muốn chuyện yêu đương của em chỉ ở mức khá ổn. Cả bọn anh nữa, bọn anh đều hi vọng chuyện yêu đương của em thật là tốt đẹp.”
Thượng Chi Đào mím môi không nói gì, duỗi tay chỉ vào hàng bán thịt, “Hôm nay em muốn mua thịt! Mua rất nhiều thịt?”
“Sao lại thế? Em kiếm tiền không dễ dàng mà.”
“Mọi người lúc nào cũng nói em kiếm tiền không dễ dàng, chỉ là thu nhập của em ít hơn mọi người mà thôi, chứ sự nỗ lực mà chúng ta bỏ ra là ngang nhau đó.” Thượng Chi Đào tỏ vẻ nghiêm nghị, nói với Tôn Viễn Chứ: “Hơn nữa em muốn mua thịt là vì em được tăng lương rồi! Lần đầu tiên trong đời được tăng lương có phải nên mời mọi người không?”
Tôn Viễn Chứ gật đầu: “Phải, thế thì hôm nay em nhất định phải mời rồi.”
“Anh thích biển mây lắm sao?” Thượng Chi Đào hỏi.
“Rất thích.” Tôn Viễn Chứ đáp không chút do dự.
Mấy người họ cùng nhau ăn lẩu rất vui vẻ. Trong lúc uống coca, Thượng Chi Đào chợt nghĩ: Loan Niệm đã tặng bó hoa kia chưa? Anh tự tay chọn hoa sao? Anh có góp ý cách gói hoa không?
Cô để tâm đến bó hoa đó nhưng cô để tâm đến Loan Niệm hơn. Cô dám thừa nhận cô ghen tỵ với người phụ nữ nhận được hoa của Loan Niệm.
Đang ăn ngon lành thì nhận được tin nhắn của Lumi, chỉ nhìn tin nhắn thôi cũng nhận ra được sự kích động: [Thượng Chi Đào! Cô đoán xem chị đã nhìn thấy ai?]
[Ai ạ?]
[Luke! Cô còn nhớ tiên nữ thuê căn nhà cũ trong ngõ của bà nội chị mà chị từng kể không?]
[Em nhớ ạ.]
[Hôm nay chị quay về đó lấy đồ thì nhìn thấy Luke đấy! Cầm một bó hoa! Ở trong căn nhà của bà nội chị!!]
Thế giới thật là nhỏ.
Thế giới này đúng là quá nhỏ bé.
Bó hoa mà Thượng Chi Đào muốn có đang ở trong tay của vị tiên nữ trong căn nhà của bà nội Lumi.
[Tiên nữ đó tên là gì thế?]
[Hóng hớt ghê! Ha ha ha!] Lumi rất vui vì được buôn chuyện này với Thượng Chi Đào: [Tang Dao, vị tiên nữ đó tên là Tang Dao.]
[Thích thật.]
Thượng Chi Đào nghĩ, bó hóa đó nhất định là do Loan Niệm đích thân lựa chọn, anh không chỉ tự phối màu hoa mà còn đưa ra ý tưởng đóng gói, chắc hẳn anh đã mua một bó hoa rất hiếm gặp trên thị trường.
“Thật là muốn nhận được một bó hoa.” Cô bỗng nói với Tôn Vũ: “Chị có thể tặng em một bó hoa không?”
Tôn Vũ xém chút nữa phun ngụm rượu ra ngoài, cô ấy nuốt vội xuống, ho mấy tiếng rồi hỏi Thượng Chi Đào: “Rồi sau này cách chung sống trong tương lai của chúng ta là chủ nghĩa thực dụng đi liền với chủ nghĩa lãng mạn sao?”
Trương Lôi cười ha ha, “Chẳng qua chỉ là một bó hoa thôi mà! Cho anh địa chỉ, ông anh này sẽ tặng cho em.”
“Tại sao lại muốn có hoa?” Tôn Vũ cắt ngang Trương Lôi, hỏi Thượng Chi Đào.
“Bởi vì đồng nghiệp nữ của em đều nhận được hoa, mỗi em là không có.” Thượng Chi Đào không nói khoác, các cô gái ở Lăng Mỹ đều xinh đẹp, thường xuyên có người ôm hoa đợi họ dưới tòa nhà công ty. Những cô nàng xinh đẹp nhận được hoa tươi sẽ kể cho các đồng nghiệp nữ ở trong công ty, không khí lãng mạn lan tỏa ra mọi ngóc ngách trong công ty.
“Hiếm khi bạn Thượng Chi Đào của chúng ta có ý chí phấn đấu như thế, anh đây sẽ gửi hoa cho em năm ngày liền.” Trương Lôi vỗ ngực hứa hẹn: “Mỗi ngày một bó khác nhau.”
“Anh hiểu biết ghê.” Tôn Vũ đùa anh ấy.
Trương Lôi nhún vai, “Chưa ăn thịt heo, chẳng nhẽ chưa thấy heo chạy bao giờ sao?”
Quả nhiên, đến chiều thứ Hai Thượng Chi Đào đã nhận được hoa, cô ôm bó hoa tươi lên lầu, quay lại chỗ làm việc của mình. Các đồng nghiệp nữ y như rằng vây quanh trêu đùa: “Dào ôi, cô bé có người theo đuổi rồi cơ à?”
Thượng Chi Đào đỏ mặt vì xấu hổ. Chỉ có cô mới biết bó hoa này đến từ đâu, đó chỉ là lòng tự tôn và tính háo thắng nông cạn của cô mà thôi. Cô lén gửi tin nhắn cho Trương Lôi: [Em nhận được hoa rồi, cảm ơn anh Lôi.]
[? Anh đã gửi đâu!]
“...” Thượng Chi Đào sửng sốt, đứng dậy tìm tấm thiệp trong bó hoa, đúng là có một tấm thiệp, trên đó chỉ có một câu ngắn gọn: [Chúc em vui vẻ.]
Không còn gì khác.
Vậy là ai tặng mình bó hoa này nhỉ? Tôn Vũ chăng? Cô hỏi Tôn Vũ, cô ấy phủ nhận, sau đó hỏi Tôn Viễn Chứ, anh ấy cũng phủ nhận.
Ngày thứ hai, bó hoa đó lại được gửi tới đúng giờ.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, hoa được gửi đến liên tục.
Thượng Chi Đào nhận được hoa năm ngày liền bỗng nhiên trở thành người được các đồng nghiệp nữ trong công ty ngưỡng mộ, lúc đến phòng trà lấy nước cô đã bắt gặp Tracy, cô ấy cố tình đến bên Thượng Chi Đào, cười hỏi cô: “Cô bé, yêu rồi hả? Bạn trai lãng mạn thế.”
Thượng Chi Đào gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô đang định nói em còn không biết ai tặng, thì nhìn thấy Loan Niệm tình cờ đi ngang qua, thế là cô chỉ cười xòa với Tracy.
Thượng Chi Đào không hề biết rằng mình đã rơi vào vòng luẩn quẩn. Trái tim cô rối bời không yên vì Loan Niệm, cô muốn tranh đua, người khác có thì tôi cũng phải có. Cô không biết rốt cuộc mình đang so bì cái gì, có lẽ chỉ vì cô không muốn chịu thua thê thảm, hoặc nói đơn giản hơn thì chính là: Thứ mà anh không thể cho tôi, người khác sẽ cho tôi.
Tối thứ Sáu, cô ôm bó hoa đi vào thang máy, xuống dưới tầng một thì nhìn thấy Loan Niệm vừa đi gặp khách hàng về, cô ngoan ngoãn chào anh: “Chào Luke.”
Loan Niệm liếc qua bó hoa trong lòng cô, thốt ra một câu: “Hoa đẹp đấy, chỉ tội không hợp với em.”
“Vậy em hợp với hoa gì?”
Anh vẫn nói một cách hững hờ: “Cỏ đuôi chó.” Ấn nút đóng cửa thang máy, không nhìn cô thêm lần nào nữa.
*Cỏ đuôi chó tượng trưng cho sự kiên cường hoặc tình yêu thầm kín không thể thộ lộ với người khác.
Thượng Chi Đào chợt cảm thấy vô nghĩa.
Chuyện này có ý nghĩa gì chứ? Cô đã thua ngay từ lúc cô muốn tranh đua rồi. Cô bỏ bó hoa vào sọt rác, bước lên chiếc xe bus đưa cô về nhà. Thứ Sáu tuần này cô vẫn không đến nhà Loan Niệm, cô và các đồng nghiệp cùng phòng phải đáp chuyến bay sáng sớm đến đảo Phuket, bắt đầu kỳ nghỉ tươi đẹp của họ.
Kỳ nghỉ này chắc chắn sẽ thật hoàn hảo, nếu như cô không nhìn thấy Loan Niệm ở cửa làm thủ tục lên máy bay.
“Đó chẳng phải là Luke sao?” Thượng Chi Đào hỏi Lumi.
“Phải ha, đó chẳng phải là Luke sao? Anh ta đi Phuket cùng chúng ta sao?”
“Tại sao anh ấy lại đi Phuket cùng chúng ta nhỉ?”
Những lời thì thầm khẽ khẽ của hai người lọt hết vào tai Loan Niệm, anh gỡ kính râm cài vào cổ áo sơ mi, ngoảnh đầu lại nói với hai người: “Chắc là vì tôi là sếp, thích đi đâu thì đi đó chăng?”
...
Câu này rất trêu ngươi người khác.
Lumi và Thượng Chi Đào cười xòa với anh, Lumi nhanh mồm nhanh miệng nói: “Quả nhiên ai làm sếp thì thính lực cũng tốt hơn người khác.”
Lumi cũng đâm ra thắc mắc, người khác nói chuyện lớn tiếng như vậy, cô và Thượng Chi Đào thủ thỉ có mấy câu sao lại bị tên ôn thần kia nghe thấy nhỉ? Ông anh kia nghe thấy rồi thì cũng thôi đi, lại còn chõ miệng vào chuyện của họ? Nếu là lúc bình thường thì cô nàng Bắc Kinh này sẽ không nhẫn nhịn những chuyện như thế này đâu, trừ khi người đó là vị sếp khó chơi của mình.
Loan Niệm thấy Lumi và Thượng Chi Đào y như hai con gà trống thua trận, tâm trạng rất khoan khoái. Lúc xếp hàng làm thủ tục lên máy bay, anh đến bên cạnh Thượng Chi Đào, bất ngờ hỏi cô: “Hôm nay hoa không được đưa đến tận sân bay à?”
Chuyện Thượng Chi Đào nhận được hoa đã trở thành câu chuyện để Loan Niệm giễu cợt cô. Cô vờ như không nghe thấy, nhét tai nghe vào tai để nghe nhạc. Bài hát mà cô nghe mấy ngày gần đây là “Gửi cho bản thân trong tương lai”. Cô cảm thấy mình đúng là vừa ấu trĩ vừa nông cạn, phải dựa vào một bài hát để xoa dịu cảm giác bất cam trong lòng.
Cô từng tưởng tượng bản thân mình trong tương lai sẽ ra sao, chắc hẳn cô sẽ sống một cuộc sống rất tốt, có một căn nhà nhỏ của riêng mình ở Bắc Kinh, mở một công ty nhỏ để nuôi sống bản thân, có một nhóm bạn tốt xung quanh mình và nuôi một chú chó.
Đúng vậy, nuôi một chú chó Alaska tên là Luc*, cô sẽ dắt nó đi dạo mỗi ngày, cung cúc theo sau hốt phân cho nó, rồi nghiêm túc huấn luyện nó: “Luc! Ngồi xuống! Luc! Đứng dậy! Luc! Mi mà gây chuyện thì không cho mi ăn!”
*Tác giả dùng phiên âm tiếng Trung của tên Luke là Lu Ke (卢克), ở đây mình để tên chú chó là Luc để phân biệt với Luke lớn =))
Viễn cảnh mà cô tưởng tượng ra cực kỳ rõ ràng.
Trong đó không có Loan Niệm, mà chỉ có một chú chó tên là Luc.
Đi đến khoang hạng nhất, cô tưởng Loan Niệm sẽ dừng lại. Theo yêu cầu của công ty, tiêu chuẩn khi đi công tác dành cho Loan Niệm là khoang hạng nhất và khách sạn năm sao trở lên, ai dè anh lại cùng mọi người đi ra đằng sau, một người cao lớn như thế lại ngồi ghế gần cửa thoát hiểm, đôi chân dài chắn hết đường đi.
Alex còn khen anh với các đồng nghiệp nữ: “Luke khiêm tốn lắm, hầu như mỗi lần đi công tác đều ngồi khoang phổ thông, nói là không muốn tạo ra sự biệt đãi.”
Thượng Chi Đào không nghe thấy lời ngợi khen này, cô nhắm mắt nghe nhạc, trong đầu là cảnh cô đang đánh Luc, vì Luc đã mê mệt cô chó nhà hàng xóm, không chịu về nhà với cô.
Đảo Phuket không hề nóng như tưởng tượng.
Bãi cát mịn tinh, nước biển xanh biếc trong veo, Thượng Chi Đào rất hài lòng vì đã hiến dâng lần đầu ra nước ngoài cho nơi này. Cô và Lumi ở trong căn phòng có cảnh biển, mở cửa sổ ra là nhìn thấy biển, nhìn mà hoa cả mắt.
Mọi người đến khách sạn, chưa vội ra ngoài ngay mà nghỉ ngơi trước, đến tầm chiều mới có hoạt động tập thể.
“Lúc nào chúng ta mới mặc bikini đây?” Thượng Chi Đào nằm sấp trên giường, đôi chân co lên vắt chéo nhau, hiếm khi nào lại thư thái và thoái mải như vậy.
“Rốt cuộc cô đã mua bộ nào?”
Thượng Chi Đào hào hứng, nhảy xuống giường, lấy bộ bikini mà cô mua ở trong vali cho Lumi xem, “Chị xem đi!”
Lumi thở dài, “Bà cô ơi, đây mà là bikini hả?”
Thượng Chi Đào đã chọn bộ áo tắm một mảnh lộ lưng, đằng trước rất kín đáo, điểm đặc biệt là ở sau lưng, đó là đường xẻ chữ v đến tận eo, đây đã là kiểu áo tắm hở hang nhất đối với Thượng Chi Đào.
“Chị không cho phép cô mặc bộ này đi tắm nắng với chị.” Lumi lắc lắc ngón tay, “Tuyệt đối không cho phép.”
“Hả?”
Thượng Chi Đào thấy Lumi lấy ra hai món đồ từ trong vali rồi quăng trước mặt cô, sau đó nghe cô ấy tiếp tục lên lớp: “Đây mới là bikini, hiểu chưa? Hôm nay chị đây muốn tặng cô bộ bikini này, bikini đích thực. Cô nhất định phải câu được anh trai ngoại quốc trên bãi biển cho chị, nếu không chúng mình nghỉ chơi.”
Thượng Chi Đào ôm bụng cười nghiêng ngả, “Được!”