Thượng Chi Đào và Lumi đã hẹn nhau đi xem mặt trời mọc, nhưng Lumi đột nhiên muốn ngủ nướng nên Thượng Chi Đào đảnh phải đi một mình. Cô mặc áo gió, ra khỏi khách sạn, đi về phía bãi biển.
Bãi biển không một bóng người, mặt biển chìm trong bóng tối khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi lạ lùng.
Mọi người trong công ty đều thích ngủ nướng, với họ thì chuyến du lịch tuyệt nhất chính là ở trong khách sạn ăn uống no say, đến chiều ra ngoài dạo chơi mãi tối mịt với về phòng. Thượng Chi Đào hơi khác mọi người, cô muốn ngắm mặt trời mọc.
Một tản bộ một mình trên bờ biển, nhìn thấy Loan Niệm đang chạy bộ buổi sáng. Thượng Chi Đào nhớ đến khoảnh khắc mất khống chế ở trong phòng của anh, cô chào anh cho có rồi đứng quay mặt về phía mặt biển. Loan Niệm chạy bộ xong, mặt biển phẳng lặng đã biến sắc, anh dừng hẳn lại để ngắm mặt trời mọc, cách Thượng Chi Đào gần ba mét.
Anh không muốn có những khoảnh khắc không thể kiểm soát như lần trước nữa.
Loan Niệm có phần không hiểu bản thân mình, trước đây anh không phải người có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, bạn gái thích làm gì thì làm nấy, muốn mặc gì thì mặc nấy, anh không quản chế họ, cũng không yêu cầu họ phải làm theo ý của anh. Nhưng anh lại có ham muốn chiếm hữu đáng sợ với Thượng Chi Đào.
Anh không thích mình như vậy.
Hai người đứng ở đó, nhìn từ sau lưng đều thấy có phần xa cách. Cũng có đồng nghiệp nam dậy sớm ra biển chơi, trông thấy dáng đứng của hai người thì vội ngoặt sang hướng khác, cảm giác như hai người họ như đang hơn thua với nhau, lỡ tham gia vào sẽ bị vạ lây.
Thượng Chi Đào rất biết ơn Lăng Mỹ, cũng biết ơn Loan Niệm. Cô biết ơn Lăng Mỹ vì Lăng Mỹ đã cho cô cơ hội làm việc trong công ty hàng đầu trong ngành, để xã hội nhanh chóng mở ra trước mắt cô, những gì cô bỏ ra và nhận được có tỉ lệ thuận với nhau. Cô biết ơn Loan Niệm là vì anh luôn nghiêm khắc, dùng cách của anh để buộc cô trưởng thành.
Nhưng tình cảm của cô đối với Loan Niệm lại phức tạp. Một nửa là yêu, nửa còn lại là sùng bái và tôn kính, cô không thể có được tình yêu bình đẳng của anh, cũng chẳng tài nào yêu anh không chút tự ti. Mặt trời mọc đẹp biết bao, anh đứng cách cô không xa, nhưng cô không dám tiến về phía anh dù chỉ là một bước. Cứ thế cách xa nhau ba mét, đó vĩnh viễn là khoảng cách giữa hai người.
“Luke.” Cô đột nhiên lên tiếng gọi anh.
“Hửm?” Loan Niệm nhìn cô. Tia nắng mai mới ló rạng, mặt biển gợn sóng lăn tăn giống hệt ánh mắt dịu dàng của Thượng Chi Đào lúc này.
“Thật vui vì có thể ngắm mặt trời mọc cùng anh.” Thượng Chi Đào là người dũng cảm, trong lòng cô chất chứa quá nhiều tình cảm với Loan Niệm, nếu cô không nói lời nào thì tình cảm đó sẽ tràn ra ngoài, chảy đi mất, thế thì đáng tiếc nhường nào. “Đôi khi em đã hi vọng có thể cùng anh ngắm mặt trời mọc, cũng có thể cùng anh ngắm mặt trời lặn.”
Em đoán anh cũng nhận ra rằng, em yêu anh. Thượng Chi Đào không nói ra lời này. Cô không ngốc, người ta có yêu cô hay không cô có thể nhìn ra được, cô chỉ có thể bày tỏ đến đây, nếu nói thêm một câu nữa thì hôm nay có thể sẽ là dấu chấm hết của mối quan hệ giữa hai người. Thượng Chi Đào yêu Loan Niệm, yêu đến mức không có dũng khí để thoát ra, dù chỉ ở bên cạnh anh với một tư thái hèn mọn như thế này, cô vẫn cam tâm tình nguyện.
Thượng Chi Đào xoay người chạy về khách sạn. Khi ở bên Tân Chiếu Châu, cô không chủ động nói lời yêu, phần lớn là Tân Chiếu Châu thò tay cù lét cô, nghiêm giọng hỏi cô: “Có yêu anh không?”
Thượng Chi Đào sẽ vừa cười vừa nói: “Yêu.”
Cô chạy về phòng, trèo lên giường, lại nhớ đến bó hoa kia. Thượng Chi Đào cảm thấy cô nên buông tha cho mình, hôm nay là một bài review du lịch, ngày mai là một bó hoa, ngày mốt là một cuộc điện thoại, cứ tiếp tục như vậy thì sự đau khổ của cô mãi mãi không chấm dứt. Cô không nên cứ sống như vậy mãi, cô nên có cuộc sống của riêng mình, làm quen những người đàn ông khác, học cách rời xa Loan Niệm.
Một đồng nghiệp nam trong phòng muốn đi lướt sóng, Thượng Chi Đào và Lumi cũng mượn khách sạn ván lướt sóng, mỗi người ôm một cái ván đi theo đồng nghiệp nam kia. Thượng Chi Đào rất bạo, cô đứng bên bờ biển bắt chước người ta mấy phút rồi lao ra biển ngay, con sóng lớn đánh lật tấm ván của cô, cô đứng lên từ trong nước, mái tóc ướt sũng, nhoẻn miệng cười với Lumi dưới ánh nắng, để lộ hàm răng trắng khiến người ta rung động. Lumi sợ đến mức kêu oai oái, “Bà cô ơi, cô đúng là nghé mới sinh không biết sợ hổ, cô đã lướt sóng bao giờ chưa?”
“Chưa!” Thượng Chi Đào cười vang, “Vui mà!”
Cô vốn là người ham vui, bị sóng đánh cũng cảm thấy thích thú, lại nằm sấp trên tấm ván để chơi lướt sóng. Một lúc sau, một chiếc ca nô xuất hiện trên biển, một người đang đứng vững trên tấm ván lướt sáng phía sau ca nô, hai tay dang rộng giữ thăng bằng, vẻ mặt vừa chuyên chú vừa vui vẻ.
Lumi chạy đến bên cạnh Thượng Chi Đào, bật thốt ra câu cảm thán: “Anh chàng này đỉnh thật, cái gì anh ấy cũng biết.”
Thượng Chi Đào không hề ngạc nhiên, cô biết Loan Niệm ham chơi, cũng biết anh phân rõ công việc và cuộc sống. Tuy nhiên cô vẫn cảm thấy Loan Niệm đứng trên ván lướt sóng ngầu vô cùng. Cô và Lumi vai kề vai ngồi trên bãi cát, Lumi không biết kiếm đâu ra một cái ống nhóm, đặt trước mắt ngắm Loan Niệm, ngắm một hồi lâu mới nói với Thượng Chi Đào: “Thể lực của anh chàng này tốt thật.”
“A...”
“Hay là hôm nay chị em ta phá tan ràng buộc đạo đức ngủ với anh ấy một lần đi, chị tò mò không biết anh ấy như thế nào quá đi mất.”
“Không đến mức đó chứ. Bạn trai chị cũng đẹp trai lắm mà, tay đua để đầu bện thừng, xăm mình, cơ bắp, ngầu biết bao.” Thượng Chi Đào bỗng dưng có chút chột dạ, vừa nãy cô suýt nữa đã buột miệng trả lời rằng em biết, để em nói cho chị. Lumi đối tốt với cô như vậy, thế mà cô lại giấu cô ấy chuyện này. Thượng Chi Đào cảm thấy có phần không phải với Lumi.
Lumi cười ha hả, “Nhưng chị vẫn muốn ngủ với mẫu đàn ông lưu manh có văn hóa giống như Loan Niệm, kích thích phải biết.”
Đúng là rất kích thích.
Thượng Chi Đào hơi mất tập trung, hai người trên bãi biển tơ tưởng người đàn ông đang đạp gió rẽ sóng trên biển. Dù Thượng Chi Đào đã ngủ với anh mấy lần, cô vẫn cảm thấy mới mẻ. Mọi người đều đã chơi mệt, mỗi người tự động thay đồ hẹn nhau đi ăn uống trên trấn ở Phuket. Họ thuê bốn chiếc xe, bốn người ngồi một xe, vì Thượng Chi Đào và Lumi suốt ngày dính lấy nhau nên mọi người quyết định cử hai người đàn ông cho các cô, phân đi phân lại, cuối cùng cử Loan Niệm và một đồng nghiệp nam phụ trách quảng bá sản phẩm tên là Jony.
Cánh phụ nữ đều không biết lái loại xe tay lái bên phải, người nào người nấy cũng ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau. Jony phải sửa bản thảo quảng bá gấp nên nhiệm vụ lái xe rơi xuống đầu Loan Niệm. Dù sao cũng ra ngoài chơi, mọi người thẳng thắn gạt quan niệm cấp trên cấp dưới ra sau đầu, hào hứng tận hưởng đãi ngộ tốt được cấp trên làm tài xế cho mình.
Đảo Phuket toàn là đường dốc, Loan Niệm lái xe rất êm nhưng Thượng Chi Đào vẫn buồn nôn, trái tim thoắt lên thoắt xuống, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi đến trấn, họ tìm một chỗ để đậu xe, Jony đi chọn quán ăn, những người khác đi dạo loanh quanh.
Hiếm có dịp Loan Niệm mặc quần cộc và áo phông thoải mái, đội một chiếc mũ lưỡi trai, làn da hơi đỏ lên vì phơi nắng, hai tay đút túi quần, đi sau Lumi và Thượng Chi Đào. Cánh phụ nữ đều thích những món đồ rất kỳ lạ, đầu tiên là nằng nặc đòi đi mua nam châm dán tủ lạnh và bưu thiếp, Loan Niệm đi đằng sau họ có phần lạc lõng. Nam châm dán tủ lạnh có gì đáng mua? Chẳng phải lên mạng là có thể mua được cả thế giới hay sao.
Đến khâu trả tiền, Lumi đột nhiên nhìn Loan Niệm cười tủm tỉm.
Loan Niệm “xùy” một tiếng, “Các cô không có tiền à?”
Hai người xòe tay ra, mỗi người mặc một chiếc váy, đến cái túi cũng chẳng cầm.
“Thế thì ở lại mà làm công đi!” Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn quăng ví tiền cho hai người. Thượng Chi Đào hơi ngại ngùng, còn Lumi thì cảm thấy hiếm khi nào có dịp bào tiền sếp, dĩ nhiên không thể nào nương tay. Cô ấy rút ra ba tờ bath mệnh giá lớn, quăng ví tiền cho Thượng Chi Đào rồi xoay người đi thanh toán.
Thượng Chi Đào cầm ví của Loan Niệm, cảm thấy hơi khó xử. Loan Niệm từng tặng cô mấy cái túi, tuy nhiên cô chưa từng trực tiếp tiêu tiền của anh. Đưa tay với móc chìa khóa hình chú voi nhỏ, nhìn vẻ mặt của Loan Niệm, thấy anh không có phản ứng gì, cô lại lấy thêm đồ chơi hình chú voi nhỏ. Lúc với tay lấy cuốn sổ thì nghe thấy Loan Niệm nói với cô: “Cướp của nhà giàu hả?”
Cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đổi sang tiền Trung chỉ có mấy chục tệ, Thượng Chi Đào chậm chạp bỏ cuốn sổ về chỗ cũ, vậy mà Loan Niệm lại bật cười, “Chọn cái nào tốt vào.”
Lumi trả tiền xong quay lại, nghe thấy Loan Niệm nói như vậy, tròn xoe mắt, “Chọn cái tốt á?”
“Chứ sao nữa? Khoe với người khác rằng sếp của các cô tặng các cô mấy thứ lắt nhắt này sao?”
“Thế thì chúng tôi không khách sáo nữa nha?”
“Khách sáo giả vờ hả?”
Ai chi tiền người đó là ông lớn, nhịn mấy câu thì nhịn mấy câu, Lumi không hề để bụng, tiêu tiền của Loan Niệm còn thuận tay hơn tiêu tiền của mình. Cầm ví đi mua tiếp, Thượng Chi Đào đi chọn bưu thiếp.
Loan Niệm ngồi trước mặt cô, nhìn cô cầm bút đề tên trên bưu thiếp. Cô đã chọn mười mấy tấm bưu thiếp, không biết sẽ viết đến ngày nào tháng nào. Loan Niệm liếc nhanh qua tên người nhận, một tấm viết cho người tên là Tôn Vũ, tấm thứ hai chắc là người tên Tôn Viễn Chứ? Hóa ra là viết cho bạn cùng nhà.
Anh ngồi đó uống cà phê, cũng chờ xem Thượng Chi Đào định viết cho mình tấm bưu thiếp nào. Viết xong mười mấy tấm, cô dừng tay, không có ý định viết cho anh. EQ thấp thật.
Anh buông lời nhắc khéo cô: “Viết xong rồi à?”
“Vâng ạ.”
“Không quên ai đấy chứ?”
Thượng Chi Đào tập trung kiểm tra lại một lượt, lắc đầu: “Không có ạ.”
“Của tôi đâu?”
?
“Anh cũng muốn ư?”
“Chứ sao? Tôi bỏ tiền ra mà không nhận được cái gì hả? Em nghĩ cái gì vậy?”
“Ồ.”
Thượng Chi Đào đứng dậy đi chọn một tấm khác, hỏi Loan Niệm: “Tấm này được không?”
“Ờ.”
Tài viết chữ đẹp của Thượng Chi Đào đã có chỗ để phát huy, Loan Niệm cụp mắt nhìn cô viết chữ, cách đặt bút đặc biệt, những con chữ đó thật sự rất đẹp, nhưng chỉ có độc ba chữ: [Chúc vui vẻ]. Chấm hết. Hơi qua quýt rồi đấy.
Loan Niệm duỗi tay cầm tấm bưu thiếp lên xem, rồi quăng lên bàn, “Coi như tôi nhận rồi nhé, không cần gửi nữa, tiết kiệm ít tiền tem.” Anh đi ra ngoài để nghe một cuộc gọi quốc tế, qua ô cửa sổ nhìn thấy Thượng Chi Đào đang chăm chú dán tem, cổ chiếc đầm trễ nải, để lộ nửa bả vai trắng nõn, đẹp đến mức ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Loan Niệm không thích như thế, nhưng cũng không quản thúc cô nữa. Anh nhận ra một vấn đề, đó chính là anh quá để ý đến Thượng Chi Đào, vượt qua cả mức độ đối với bạn tình, cứ tiếp tục như này thì khó mà chấm dứt được.
Có điều, giờ đã không dễ để chấm dứt rồi.
Lúc ăn tối Loan Niệm không nói nhiều. Cuối cùng họ đã chọn nhà hàng Thái này, người trên trấn đều nói hải sản ở quán này được chế biến rất ngon. Lúc Lumi và Jony đi chọn hải sản, Loan Niệm nhận được cuộc gọi từ Khương Lan, anh không né tránh Thượng Chi Đào, tươi cười nói chuyện với cô ta. Khương Lan hỏi anh có muốn trải nghiệm các dịch vụ kiểu Thái không, Loan Niệm nói dạo gần đây thể lực anh không được tốt. Lúc nói câu này, anh đã nhìn Thượng Chi Đào một cái.
Cô cố tình quay mặt sang bên khác, nhưng thùy tai đã đỏ ửng lên.
Như thể cô chính là đầu sỏ khiến thể lực anh không tốt. Rõ ràng hôm nay họ không làm gì cả, ấy vậy mà cô vẫn thấy chột dạ.
Lòng Loan Niệm rung động như bị con mèo cào một nhát, anh nắm lấy tay Thượng Chi Đào dưới gầm bàn. Thượng Chi Đào ngửa tay đáp lại anh, móng tay cào vào lòng bàn tay anh, bị anh nắm chặt. Loan Niệm nghĩ: Thứ Sáu gặp nhau, nhất định phải bất chấp tất cả mà làm như đã định. Anh không thể đợi hết tuần này đến tuần khác nữa. Đang độ xuân thì tươi đẹp, xác thịt quấn quýt thì cuộc sống mới có ý nghĩa, nếu không đều là sống hoài sống phí.
Lòng bàn tay anh ra chút mồ hôi, anh đã buông tay Thượng Chi Đào trước khi nhóm Lumi quay lại, cũng chào tạm biệt Khương Lan.
- -
Thượng Chi Đào không thể trả lời câu hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong chuyến du lịch vừa qua, mối quan hệ của cô và Loan Niệm lại thay đổi khác thường.
Anh vội vã, nồng nhiệt, đôi tay siết chặt cô không cho cô động đậy, buộc tất thảy những nhiệt tình của cô nhân lên gấp bội rồi bùng nổ trong cơ thể mình. Anh không những không nghe cô khàn cổ cầu xin anh, mà còn hỏi một câu đầy bất ngờ: “Thái Sơn có vui không?”
“Vui hơn khi ở cùng tôi đúng không?”
Về cơ bản, Loan Niệm mà một người bụng dạ hẹp hòi hay ghi thù. Để gặp cô vào thứ Sáu, anh đã tăng ca ba ngày liền, khi anh vội vàng quay về công ty thì lại thấy cô khoác balo trốn việc, anh hỏi cô đi đâu?
Cô nói cô đi leo núi.
Biết thừa hôm đó là thứ Sáu, vậy mà cô lại chọn đi leo núi không chút do dự, ngay cả lời giải thích cũng chẳng có.
Cũng giống như cách cô qua đêm ở nhà anh, sáng thứ Bảy nào cũng ra về không một lời tạm biệt, lúc nào cũng để trên gối một tờ giấy nhắn.
Cuối cùng Thượng Chi Đào không chịu được nữa, nổi sùng cắn anh. Loan Niệm khẽ “hm” một tiếng, bóp má ép cô nhả miệng, sau đó trừng phạt cô dữ dội hơn. Ép buộc cô từ trong ra ngoài, sức cùng lực kiệt. Sau khi xong chuyện, cô nằm im trên giường, không muốn nhúc nhích, được anh ôm vào lòng, chìm vào giấc nồng say.
- -
Lúc quay lại làm việc, Thượng Chi Đào mới biết ngày hôm đó trên đảo Phuket, Alex và Loan Niệm mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy là vì chuyện gì.
Alex muốn từ chức.
Nhân sự biến động ở nơi làm việc rõ ràng là một chuyện hết sức bình thường, nhưng Thượng Chi Đào lại cảm thấy hơi hụt hẫng. Cô rất thích Alex, thậm chí cô không hiểu vì sao Alex lại muốn ra đi. Thế là cô hỏi Lumi: “Alex làm tốt như vậy, tại sao lại muốn từ chức?”
“Con người thường đi tới chỗ cao mà.”
“Còn có chỗ tốt hơn ư?”
Lumi thấy Thượng Chi Đào thực sự thắc mắc, hiếm khi lại nghiêm túc nói với cô: “Flora à, cô cũng không ở Lăng Mỹ cả đời. Đối với Alex, nơi tốt hơn là nơi có đãi ngộ tốt hơn, không gian lớn hơn. Chắc chắn sẽ có công ty sẵn lòng bỏ nhiều tiền hơn để tuyển dụng anh ấy.”
“Vậy tại sao Lăng Mỹ không giữ anh ấy lại?”
“Giữ mang tính tượng trưng rồi, do Luke nói chuyện đấy. Có điều không có phương án nào tốt hơn, vì vậy suy nghĩ của Luke đã rõ ràng rồi, đó chính là Lăng Mỹ chưa từng thiếu người.”
“Quan hệ của họ tốt lắm mà.”
“Đây là chốn công sở.”
Thượng Chi Đào vô cùng bất ngờ, Alex đối xử với cô tốt như vậy, luôn luôn ủng hộ cô. Cô còn cảm thấy rất hoang mang, nếu đổi cấp trên khác, cảnh ngộ của cô sẽ ra sao? Trong cuộc họp phòng sau khi tan ca, Alex đã chính thức thông báo tin tức này, đồng thời nói với mọi người: “Khi trưởng phòng tiếp thị mới chưa đến nhậm chức, Luke sẽ quản lý phòng tiếp thị.”
Thượng Chi Đào nghe thấy mọi người kêu than.
Đổi sang sếp mới thì phải làm quen với phong cách làm việc mới, Loan Niệm giống như ma quỷ, về cơ bản mọi người đều có phần phản đối. Nhưng đều là người làm công ăn lương, chỉ biết kêu than rồi thôi, ai phải làm thế nào thì vẫn phải làm nấy.
Tối đến Thượng Chi Đào về nhà thì nhận được tin nhắn của Lumi, cô ấy nói với cô rằng: [Có lẽ Alex sẽ dẫn theo hai người, nghe nói lương sẽ được tăng 50% trở lên, thăng chức một bậc.]
“Anh ấy tìm chị rồi à?”
“Tìm rồi.”
“Vậy chị cũng muốn đi sao?” Thượng Chi Đào chợt cảm thấy lo lắng, trong lòng cô không hề mong muốn Lumi ra đi. Lumi là người bạn đầu tiên mà cô quen được ở nơi làm việc, cô ấy thật lòng đối tốt với cô, tốt kiểu móc hết tâm can mình ra.
“Chị không đi, chị có thiếu tiền đâu. Chuyển sang chỗ mới lại phải thích ứng môi trường làm việc lại từ đầu, ở Lăng Mỹ tốt thế này, ở quen rồi, giở thói ngang ngược thì mọi người cũng phải nhường chị.”
Thượng Chi Đào thở phào, lại thấy Lumi nói: “Alex đã tìm chị này, tìm Sunny này, anh ấy vẫn muốn dẫn theo một người nữa, người đó là cô.”
“Gì cơ?”
“Ừ, cô không nghe nhầm đâu, Alex muốn dẫn cô đi. Cô đi theo anh ấy thì coi như bám vào cái phao lớn rồi, kể từ đó nếu anh ấy không ngã ngựa thì cô sẽ sống tốt, anh ấy mà ngã ngựa thì cô phải bắt đầu lại từ đầu. Không đi cùng anh ấy thì phải đối diện với áp lực của sếp mới, sếp mới chắc chắn sẽ bố trí người của mình. Mà hiện tại vị trí làm việc ở phòng đã đầy rồi, tất nhiên người ta sẽ ra tay với nhân viên hiện có. Cô có bị loại bỏ hay không thì chưa chắc.”
Alex muốn dẫn cô đi? Vì sao? Cô tầm thường như thế mà. Thượng Chi Đào vẫn còn trẻ, cô không hiểu chiến lược dùng người của cấp trên, không phải tất cả cấp trên đều là Loan Niệm, hầu hết các cấp trên đều giống như Alex, họ dùng người coi trọng sự nghiêm túc, nghe lời, có năng lực, giàu lòng trung thành. Còn cái mà Loan Niệm nhìn vào trước tiên là năng lực. Chỉ có vậy mà thôi.
Thượng Chi Đào vừa hay là kiểu người mà hầu hết lãnh đạo yêu thích.
Khi Alex gọi điện đến, cô thậm chí có chút hoảng loạn và chút gì đó cảm động. Cô nghe Alex nói với cô: “Flora, phòng tiếp thị là bến đỗ đầu tiên của cô khi đến Lăng Mỹ, tôi là cấp trên đầu tiên của cô. Hơn một năm làm việc cùng nhau, tôi tin rằng cô đã hiểu con người của tôi. Tôi muốn xây dựng một đội ngũ tiếp thị mới trong một lĩnh vực mới, cô có thể cân nhắc xem có muốn đi cùng tôi không.”
Câu hỏi đầu tiên mà Thượng Chi Đào nghĩ tới là: Mình có làm được không? Mình mới ra trường hơn một năm, chưa làm dự án lớn một mình bao giờ, mình là một “ma mới” ở nơi làm việc, mình đi theo thì có thể giúp gì cho người ta? Cô chỉ mải mê suy nghĩ cho Alex, không hề nghĩ gì đến chuyện tăng lương. Cô chỉ muốn biết rằng mình có làm được hay không, thế là cô hỏi thẳng Alex: “Tôi có thể hỏi sếp vì sao lại là tôi không? Tôi cảm thấy mình quá là bình thường.”
Alex bật cười bên đầu dây bên kia, “Flora, đừng đánh giá thấp bản thân, nghĩ lại những thành tích trong một năm qua của mình xem, xây dựng hệ thống đấu thầu cho đơn vị tổ chức này, một mình hoàn thành sự kiện ở chặng triển lãm đầu tiên này, quản lý ngân sách không một sai sót, tại sao cô lại cho rằng mình không làm được? Đừng nghi ngờ mắt nhìn người của tôi, cô chỉ cần xác định cô có muốn đi cùng tôi hay không.”
Thượng Chi Đào rất hiếm khi được nghe những lời tán dương thẳng thắn như thế này, những lời mà Alex nói khiến cô hết sức cảm động, mắt đã rớm nước mắt. Cúp điện thoại mà còn xúc động rất lâu, khi lấy lại bình tĩnh cô mới nhận ra mình vẫn chưa đưa ra quyết định. Cô muốn hỏi ý kiến của Loan Niệm, nhưng sau đó lại cảm thấy làm như thế đồng nghĩa với việc bán đứng Alex, thế là cô phải kìm nén ý định đó.
Cô kìm nén không hỏi Loan Niệm, nhưng Loan Niệm lại gửi một tin nhắn cho cô: [Nếu Alex muốn dẫn em chuyển sang chỗ mới thì nguyên nhân chỉ có hai điều, em rẻ tiền, biết nghe lời. Điều còn lại thì tự nghĩ.]