Thượng Chi Đào kéo vali đi tới cổng khu tập thể, bắt gặp ba người bạn cùng nhà yêu quý của mình đi ra ngoài. Cô vội vàng đứng lại, hỏi ba người họ: “Mọi người đi đâu thế?”
“Tìm người môi giới.” Ba người họ đang tăng ca ở nhà, trong nhà tự dưng mất điện, kiểm tra một thôi một hồi mới phát hiện tay môi giới đã nuốt mất tiền điện mà họ nộp. Gọi điện cho hắn thì vô duyên vô cứ bị chửi một trận.
Bấy giờ là thời đại đám môi giới bất hợp pháp hoành hành, nhiều người cho rằng mình rất may mắn, sẽ không gặp phải loại người đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được.
“Vậy anh chị chờ em một lát, em cất hành lý rồi quay lại, em cũng muốn đi.”
“Em không phải đi đâu.” Tôn Viễn Chứ bảo Thượng Chi Đào đợi ở nhà, quay sang nói với Tôn Vũ: “Cả em nữa, bảo em ở nhà mà em cứ nằng nặc theo ra đây.”
Thượng Chi Đào kéo vali chạy vụt đi, vừa chạy vừa hô: “Chờ em đấy nhé! Em cũng muốn đi!” Khoảng thời gian đó có rất nhiều tin tức đề cập đến chuyện môi giới bất hợp pháp, Thượng Chi Đào thừa biết là đám môi giới bất hợp pháp đó không dễ dây vào, nhưng ít ra cô cũng được coi là một người trưởng thành, vào lúc này cô cần phải đồng hành cùng mọi người.
Trương Lôi và Tôn Viễn Chứ nhìn nhau, khuyên Tôn Vũ: “Đi về đi, hai người đàn ông ở đây rồi, không cần đến các em. Hai đứa ở nhà chờ đi.”
“Em không về.” Tôn Vũ nhét một cây kéo vào trong túi, “Em biết đánh nhau đấy, ngộ nhỡ đám du côn kia giở trò vô lại, em có thể giúp một tay.” Kể từ khi bị người ta phá đám sự kiện ở Hàm Đan, Tôn Vũ luôn mang theo mình vật phòng thân. Mượn lời của cô ấy là: Đám lưu manh vô lại mà đến đây thì cũng phải nghĩ cho kỹ xem có dám giỏ thói ngang ngược ở chỗ bà đây không!
Dù suy nghĩ của cô ấy đáo để nhưng cô ấy chưa động tay động chân bao giờ. Cuộc sống này suy cho cùng đã biến những cô gái mềm yếu thành những người không gì là không thể.
Thượng Chi Đào cất vali rồi đuổi theo mọi người, mấy người đi đến văn phòng nhỏ của tay môi giới, Tôn Viễn Chứ dừng lại, bàn bạc với hai cô gái: “Hai đứa thấy như này có được không? Hai đứa đứng bên ngoài, nếu bên trong đánh nhau thì hai đứa báo cảnh sát ngay.”
“Không được.” Tôn Vũ từ chối.
“Bình tĩnh chút nào, nghe anh nói đã.” Trương Lôi cởi áo khoác rồi đặt vào tay Tôn Vũ, “Chúng ta không thể để người ta đánh cả lũ sấp mặt được. Nếu đánh nhau thật thì hai đứa báo cảnh sát trước đã, rồi mới kêu cứu. Hai đứa mà đi vào thì bọn anh phải để ý đến hai đứa, như vậy có được không mấy đứa?”
“Được.”
Thượng Chi Đào chưa từng trải qua tình huống như thế này, cô lấy điện thoại bấm sẵn 110, theo dõi sát sao động tĩnh bên trong. Ngay cả cô cũng không biết ngón tay của mình đang run lẩy bẩy. Chẳng mấy chốc bên trong đã vọng ra tiếng đập bàn, ngay sau đó là câu chửi “ĐM mày!” Tôn Vũ xông vào bên trong, Thượng Chi Đào ngay lập tức gọi 110 báo cảnh sát. Cô không biết mình đã bật khóc vì sợ hãi, nghẹn ngào báo địa chỉ, cúp điện thoại là gào lên mấy tiếng “Đánh người rồi!” rồi lao vào trong phòng.
Trương Lôi nói đúng, nhất định phải hô hoán mấy tiếng, hô lên thì mới có người vây lại xem, như vậy họ mới không đến nỗi chịu thiệt.
Cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí, có lẽ là do cô không thể để bạn bè mình cáng đáng một mình. Khi cô lao vào trong phòng, nhìn thấy mấy tên môi giới vây quanh Tôn Viễn Chứ và Trương Lôi, họ đang lao vào đánh nhau. Tôn Vũ đứng bên ngoài cầm gạt tàn đập vào đầu một tên nhưng bị một tên khác ngăn lại, sau đó giơ tay đánh Tôn Vũ, Thượng Chi Đào xông lên đẩy mạnh tên kia ra.
Bên ngoài bắt đầu có người vây xem, lúc bấy giờ xảy ra đánh lộn trong công ty môi giới là chuyện quá phổ biến, cuối cùng có người không nhìn được nữa, hô cảnh sát đến rồi, để đám môi giới ngông cuồng kia dừng tay lại.
Những người vây xem chặn kín lối ra, không để ai chạy ra ngoài, mấy tên côn đồ kia định chuồn ra từ cửa sau, bị Tôn Viễn Chứ nhanh tay chặn lại. Khóe môi anh bị sước sát nhưng vẫn không có tâm trí lau máu, vừa rồi mới đánh nhau, bây giờ bình tĩnh lại mới nói lý: “Nộp tiền điện cho bọn tôi ngay bây giờ, không nộp cũng được, đưa tiền và thẻ điện cho chúng tôi tự nộp.”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Đã nói với mày rồi, tiền ở chỗ công ty, không liên quan đến bọn tao!”
“Chúng tôi không biết tiền đang ở đâu, nhưng hôm nay chúng tôi phải nộp tiền điện!” Trương Lôi bị đám người này chọc tức điên, người làm trong ngành thương mại hóa, kết bạn bốn phương, gần như rất ít khi nổi giận, hôm nay lại bị chọc điên tiết.
Một tên vô lại trong đám môi giới đã quen giở thói ngang ngược, thấy không dọa được mấy thanh niên trẻ tuổi này, bèn quay ra chọn người yếu đuối nhất để bắt nạt, vung một nắm đấm vào mặt Thượng Chi Đào. Tôn Viễn Chứ nhanh tay túm lấy cánh tay của hắn nhưng nắm đấm vẫn sượt qua mặt Thượng Chi Đào, khuôn mặt trắng nõn lập tức sưng lên.
Thế này thì ức hiếp người quá lắm rồi!
Thượng Chi Đào đã sống hai mươi ba năm, đã bao giờ chịu phải nỗi ấm ức như thế này, cô xông lên cắn thật mạnh vào cánh tay gã kia, mùa đông mặc nhiều quần áo, nhát cắn này thì có ích gì? Thế là cô lại trở tay cào vào mặt gã kia, chỉ trách mình không để móng tay dài như Lumi.
Cảnh sát cuối cùng cũng tới, nhìn nhóm nam nữ trong phòng, đám môi giới không bị thiệt cái gì, người chịu thiệt là bốn khách trọ. Rõ ràng đều là những công dân tuân thủ pháp luật, nhưng hôm nay bị chèn ép cuống lên rồi, thế là cảnh sát dẫn cả đám về đồn cảnh sát để dạy dỗ và hòa giải.
“Ai động tay trước?”
“Bọn họ!” Đám môi giới đồng loạt chỉ tay vào đối phương, rõ ràng chúng có kinh nghiệm hơn. Không có chứng cứ chứng minh chúng động tay trước, lúc mọi người vây lại xem thì cả đám đã lao vào đánh nhau rồi.
“Tiền điện đâu rồi?”
“Ở công ty.”
“Công ty của các người ở đâu?” Cảnh sát hỏi một câu như vậy, họ không nắm rõ vấn đề này, chẳng qua chỉ hỏi cho có thủ tục mà thôi.
Mấy tên môi giới bất hợp pháp nhìn nhau một cái, một tên trong số đó lên tiếng: “Biết gì đâu... chúng tôi vào công ty thì làm việc ở văn phòng, chưa đến công ty bao giờ.”
Xạo sự!
Viên cảnh sát mắng thầm đám môi giới: Nhìn cái đám lươn lẹo các người này! Làm gì không làm lại đi làm môi giới bất hợp pháp!
Viên cảnh sát không thể nói lại đám môi giới này, bọn chúng đã luyện được cách bao che kín kẽ cho nhau, bèn quay sang hỏi nhóm Thượng Chi Đào: “Cô cậu muốn giải quyết thế nào?”
“Thứ nhất, chúng tôi đã bị thương, phải đi bệnh viện kiểm tra...”
“Chúng tôi cũng bị thương! Chúng tôi cũng phải đi kiểm tra!” Đám côn đồ kêu la ầm ĩ.
“Ngậm mồm!” Đồng chí cảnh sát đập bàn, ai cũng im bặt.
“Thứ hai, chúng tôi muốn lấy lại tiền và thẻ điện của chúng tôi, đồng thời chúng tôi muốn đối thoại trực tiếp với chủ nhà.” Tôn Viễn Chứ nói đến đây thì nhìn Thượng Chi Đào và Tôn Vũ, “Thứ ba, hai bạn nữ này đã bị kinh hãi, chúng tôi yêu cầu mọi người xin lỗi trước mặt mọi người, đồng thời cam đoan không được đến gây sự nữa.”
“Đi bệnh viện trước đã.” Viên cảnh sát nhìn mấy thanh niên chịu thua thiệt này, thầm nghĩ cô cậu cũng to gan thật.
“Tôi còn một yêu cầu.” Tôn Viễn Chứ xen ngang viên cảnh sát: “Chắc chắn vẫn còn có người gặp phải chuyện giống như chúng tôi, xin hãy liên hệ với bọn họ để giải quyết một thể, bằng không chúng tôi sẽ khởi kiện.”
Trước kia Tôn Viễn Chứ là một người dịu dàng biết bao, hôm nay vì hai trăm tệ mà trở nên cứng rắn như này. Thượng Chi Đào đột nhiên nhớ đến cuộc vận động “Ngũ Tứ” mà giáo viên giảng: Những cô cậu học sinh yếu ớt mà các em thấy lại là những người giác ngộ đầu tiên. Cô chợt nhận ra điều tuyệt vời nhất mà việc học mang lại cho con người, có lẽ chính là dáng vẻ của Tôn Viễn Chứ vào hôm nay.
Họ đến bệnh viện giám định thương tật, cảnh sát đã canh giữ hang ổ của đám môi giới bất hợp pháp, thu giữ các loại sổ sách, bắt cả nhân viên tài vụ. Ngày hôm sau, nhóm Thượng Chi Đào đã được gặp chủ nhà, tốc độ giải quyết nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Tuy nhiên chủ nhà lại nói rằng: “Chuyện ầm ĩ đến mức này, chỉ sợ đám môi giới kia sẽ báo thù. Cô cậu cũng biết mấy trò hắt sơn hay vít ổ khóa đúng không? Như vậy khu tập thể này không được an toàn. Xin lỗi mấy đứa nhé.”
Nhóm Thượng Chi Đào bỗng dưng không biết phải nói gì với bà chủ nhà tóc đã bạc trắng kia, những gì chủ nhà lo lắng đều đúng, một bà lão không có con cái ở bên như bà ấy, nếu dây phải rắc rối này thì bà ấy không thể giải quyết được.
“Bà ơi, bà có thể cho chúng cháu thêm mấy ngày không ạ? Bọn cháu còn phải tìm phòng.”
“Ba ngày được không?”
“Được ạ.”
Họ quay về nhà, ngồi trong phòng khách, dường như chẳng ai muốn nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Tôn Vũ mở lời trước, cô ấy từng bị đám môi giới bất hợp pháp lừa một lần, cũng từng trải qua tình huống tương tự, “Tóm lại sắp tới chúng ta tìm nhà bốn phòng hay là ở riêng đây?”
“Tìm nhà ba phòng đi.” Sau một hồi im lặng, cuối cùng Trương Lôi cũng lên tiếng: “Anh đang cân nhắc chuyển đến khu vực gần công ty, anh vừa được thăng chức, công việc lại quá bận, thời gian làm việc dài khiến anh không được nghỉ ngơi đủ.”
Lần cuối cùng mà Thượng Chi Đào gặp phải tình cảnh tương tự thế này là vào học kỳ II năm ba, mấy cô bạn trong phòng ký túc thảo luận về định hướng tương lai, có người nói đi Bắc Kinh, có người chọn về quê, có người muốn kiếm sống ở Thâm Quyến, có người muốn học thạc sĩ. Mọi người đều rất trẻ, chưa trải qua mấy lần biệt ly, ngày nói về chủ đề ấy họ vô cùng buồn bã, cuối cùng ai cũng bật khóc.
Hôm nay Thượng Chi Đào không khóc nhè, cô biết sớm muộn mọi người sẽ giải tán. Nào là nhảy việc, yêu đương, kết hôn sinh con. Họ chỉ sống cùng nhau một hai năm, ban đầu họ vẫn sẽ chơi cùng nhau như bình thường, rồi dần dần ít liên lạc, cuối cùng biến mất trong biển người. Bên cạnh chỉ còn lại có mấy người.
Hợp tan vô thường, cũng là mặt chân thực của đời người.
Mọi người đều không biết phải nói gì, Trương Lôi gãi gáy, nói: “Mong mọi người tha thứ cho anh đi trước một bước, có điều anh thực sự rất quý mọi người. Chỉ là trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.”
“Gì mà đa sầu đa cảm quá vậy?” Tôn Vũ đứng dậy vỗ tay, “Thôi nào thôi nào, hôm nay không thảo luận chuyện tìm nhà thế nào nữa, hôm nay tiễn chân Trương Lôi trước đã nha! Đi làm chầu rượu đi!”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Được đấy, uống rượu.”
Mấy người ra khỏi nhà, đến quán nướng ngay cạnh đó uống rượu, trên mặt ít nhiều vẫn còn vết xanh vết tím, khiến người khác phải ngoái nhìn. Họ cũng hơi ngại ngùng, chẳng ai ngờ được học hành mười mấy năm trời, cuối cùng lại chung một cảnh ngộ với nhóm học sinh cá biệt hồi đi học, chung quy ai cũng phải đánh nhau một lần trong xã hội này.
Trong lúc chờ lên món, Thượng Chi Đào nhìn móng tay của mình rồi nói với Tôn Vũ: “Em định nuôi móng tay, nuôi dài như Lumi. Sau đó mài nhọn một móng tay, lần sau đánh nhau không chịu thiệt.” Hơn một năm qua cô đã bị Loan Niệm ép buộc nuôi dưỡng thói quen không ngừng tự kiểm điểm và tổng kết, sau khi đánh nhau xong cô không ngừng nghiền ngẫm, suy xét đến chuyện lần sau phải đánh thế nào mới thắng được.
Mọi người đều bị cô chọc cười, nửa bên mặt của cô vẫn còn sưng, khóe miệng cũng rách da, nhìn có chút khôi hài. Mọi người quay sang nhìn nhau, cả nhóm bị đánh sấp mặt, thật là thảm.
Tôn Vũ nâng cốc, “Nâng cốc vì Trương Lôi nào, chúc mừng anh đã chuyển ra khỏi căn nhà xập xệ đó, bắt đầu cuộc sống mới.”
“Đừng nói như thế.” Người làm trong ngành thương mại hóa đã quen với việc giữ hình tượng cả trong lẫn ngoài, hôm nay cũng có chút bùi ngùi: “Hai năm qua đúng là quãng thời gian vui vẻ nhất kể từ khi anh đến Bắc Kinh. Dù ở công ty anh phải chịu ấm ức gì, bực bội cỡ nào, về nhà nhìn thấy ba đứa các em cái là thấy ổn lên ngay. Mặc dù anh quyết định chuyển đi, nhưng tình cảm của chúng ta không chấm dứt được.”
“Có thể quen được những người bạn cùng mình đi đánh nhau ở Bắc Kinh này, không dễ gì.”
Tình hình ngày hôm nay kỳ thực rất khôi hài, vì hai trăm tệ và cơn bực tức trong lòng, mấy người đã bị bắt nạt một trận ra trò nhưng cũng chẳng cảm thấy mất mặt. Trái lại, họ cảm thấy cùng nhau đi đánh nhau, đã hoàn toàn trở thành những người bạn thật sự của nhau.
Nhưng cuộc đời dù sao cũng là một buổi tiệc phải tan!
Dù rộn ràng bao nhiêu, tấp nập đến nhường nào hay náo nhiệt hơn đi chăng nữa thì vẫn phải tan tiệc!
Ai cũng uống rất nhiều rượu, hai thanh niên lần đầu tiên trong đời “giải quyết nỗi buồn” ngay dưới gốc cây bên đường Bắc Ngũ Hoàn, vừa “giải quyết” vừa vỗ vai người kia: “Đừng học tôi, đừng học tôi, không có văn hóa, không lịch sự.” Sau đó lại nôn thốc nôn tháo.
Thượng Chi Đào và Tôn Vũ đứng quay lưng với hai người họ cách đó xa xa, hứng gió lạnh, lạnh đến rùng mình.
Tôn Vũ xoa cánh tay sưng vù của mình, rồi nhìn gương mặt sưng vù của Thượng Chi Đào, bỗng nhiên có chút buồn bã, “Em xem hai đứa mình này, suốt năm qua đã làm được những gì? Cuối năm rồi còn bị ăn đánh.”
“Trải qua một lần oanh liệt này, cũng không uổng phí năm nay.”
Cảm giác như một giấc mơ, họ đã trải qua cả chuyện tốt lành lẫn chuyện không may trong một lần. Sáng sớm hôm sau Trương Lôi đã chuyển đi, Tôn Vũ đi tổ chức sự kiện, Thượng Chi Đào và Tôn Viễn Chứ đi tìm phòng.
Trước khi ra ngoài, Tôn Viễn Chứ nhìn thấy vết thâm tím trên khuôn mặt sưng vù của Thượng Chi Đào, nắm đấm đó quả thực không nhẹ chút nào, anh lại cảm thấy đau lòng, vào phòng lấy chai cồn, “Anh chấm cồn cho em nhé?”
“Dạ, cảm ơn anh.”
Thượng Chi Đào quay mặt qua, động tác của Tôn Viễn Chứ rất nhẹ, tăm bông thấm đẫm cồn nhẹ nhàng chạm vào da cô, anh dịu giọng hỏi cô: “Đau không?”
Sao lại không đau chứ?
Ấy vậy mà Thượng Chi Đào lại lắc đầu, “Không đau. Tôn Viễn Chứ à, em nghĩ sau này anh đừng đánh nhau nữa, người có học vấn không thích hợp với đánh đấm.”
“Bọn họ dọa dẫm chúng ta, còn nói là nếu còn gây ầm ĩ sẽ trừng trị em và Tôn Vũ, vì thế bọn anh mới ra tay.”
Cõi lòng Thượng Chi Đào thật sự ấm áp, cô sụt sịt mũi, “Không đáng đâu.”
“Đáng.”
Người trưởng thành làm việc gì cũng phải nghĩ đến chuyện đáng hay không đáng trước tiên, lấy đâu ra nhiều lợi ích cần phải suy tính?
“Có dịp quen biết nhau cũng không dễ gì, anh không nhìn thấy thì sẽ không quan tâm, nhưng anh đã nhìn thấy thì nhất định sẽ bảo vệ các em.”
Thượng Chi Đào cảm thấy mắt mình đã ươn ướt, cô khẽ đấm một cái vào ngực Tôn Viễn Chứ, bắt chước giọng điệu của Trương Lôi: “Cảm ơn nhé, người anh em.”
“Đừng khách sáo.”
Không cần khách sáo như thế.