Kỳ nghỉ Tết kết thúc, dự án nâng cao hiệu quả của Thượng Chi Đào đã chính thức bước vào giai đoạn thực hiện. Cô báo cáo kế hoạch triển khai với Loan Niệm qua điện thoại, anh không có ý kiến gì, trước khi cúp máy còn hỏi cô: “Có thích trang sức không?”
Thượng Chi Đào thoáng ngẩn ra, đáp: “Em không để ý đến trang sức lắm.” Rồi nói thêm: “Anh đừng tặng quà cho em nữa, em không thiếu gì cả.” Cô không có yêu cầu cao với vật chất, cũng bởi vì cô còn trẻ, mặc bừa cái gì cũng đẹp. Một cô gái trong sáng xinh đẹp đứng ở đó, tựa như cơn gió nhẹ mơn man trên mặt, bất kỳ món trang sức hay túi xách cũng chẳng đổi lại được.
Loan Niệm “ừm” một tiếng, cúp điện thoại.
Mô hình nâng cao hiệu quả của Thượng Chi Đào đã chạy được bốn tháng, Loan Niệm yêu cầu cô liệt ra toàn bộ dữ liệu trọng tâm, muốn xem kết quả của dự án này.
Thượng Chi Đào đã chạy dữ liệu trước đó, giờ chỉ cần phân tích là xong.
Thực hiện nâng cao hiệu quả dự án liên quan đến thị trường thực sự là một việc rất khó. Việc này yêu cầu thay đổi hành vi thói quen trước đây của cả công ty, để thực hiện theo mô hình mới; Phải cho mọi người hiểu tại sao cần phải làm như vậy; Phải giải quyết vô vàn vấn đề phát sinh trong quá trình làm thủ tục. Thượng Chi Đào phải nghiên cứu tối ưu hóa thủ tục mỗi ngày, trong quá trình đó ngày nào cô cũng gọi điện cho Trương Lôi để hỏi các phương án giải quyết.
Ban đầu, Thượng Chi Đào liên tục nhận được điện thoại không quản ngày đêm, từ đồng nghiệp ở phòng kinh doanh, phòng kế hoạch, phòng sáng tạo, phòng kỹ thuật, thậm chí đồng nghiệp ở phòng tiếp thị cũng không hiểu. Thượng Chi Đào gặp phải khó khăn lớn, lúc ở bên Loan Niệm cô cũng không tập trung. Đôi khi hai người đang làm này làm nọ thì điện thoại chợt đổ chuông.
Loan Niệm có cả ý định đập điện thoại của Thượng Chi Đào rồi.
Thượng Chi Đào cũng cảm thấy hoang mang, “Mọi người đều không biết thao tác thế nào, vì sao phải thao tác như vậy, làm thế nào đây?”
“Có Tracy để làm gì?” Loan Niệm hỏi cô, thấy cô vẫn chưa kịp phản ứng, anh bèn nói: “Em làm dự án nghiệp vụ thì chỉ làm dự án nghiệp vụ thôi sao? Chạy một dự án lớn liên phòng ban như này mà em không yêu cầu phía Tracy tổ chức tập huấn và sát hạch sao?”
“Tập huấn?”
“Chứ sao? Cho bộ phận tập huấn thôi việc hết à?”
“À à.”
Lúc này Thượng Chi Đào mới nhớ ra công ty còn có một bộ phận ngầm này. Cô liên hệ với Tracy ngay ngày hôm đó, trình bày yêu cầu của mình. Tracy hành động nhanh, để bộ phận tập huấn ra yêu cầu điều tra nghiên cứu, triển khai khóa học, ra đề sát hạch, lần lượt theo dõi các phòng ban... Quả nhiên có tác dụng, điện thoại của Thượng Chi Đào đã yên ắng trở lại.
Giải quyết xong vấn đề của cô, đến lần sau rốt cuộc cô cũng có thể yên tâm làm này làm nọ với Loan Niệm. Lúc này Loan Niệm mới nghiêm túc nói với cô rằng: “Thượng Chi Đào, suy nghĩ của em vẫn chưa đủ sâu sắc.”
Anh chưa bao giờ biết cách nói năng uyển chuyển, anh có thể nói rằng: Thượng Chi Đào, nếu em làm như này như này sẽ tốt hơn. Nhưng anh sẽ không nói như vậy.
Thượng Chi Đào đã quen với điều này, cô ngồi thẳng lên nghe anh chia sẻ kinh nghiệm nghề nghiệp. Loan Niệm buồn cười vì dáng vẻ như sắp đón địch của cô, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Em phải đứng ở góc độ cao hơn để suy nghĩ. Cách giải quyết vấn đề phải đa dạng hóa, em phải biết rõ chức năng của toàn bộ phòng ban trong công ty, thậm chí là phòng vệ sinh môi trường, họ có thể giải quyết vấn đề nào cho em. Đừng đứng mãi trong khu vực nhỏ kia của em.”
Thượng Chi Đào cảm thấy Loan Niệm nói đúng, cô ghi nhớ lời chỉ dạy của anh, nghiêm túc tìm hiểu chức năng của từng phòng ban trong công ty, thậm chí tìm hiểu các mối quan hệ trong công ty. Làm mãi làm mãi, cô chợt nảy ra một ý định, cô muốn sang phòng kế hoạch.
Cô xin đồng nghiệp một bản JD công việc của phòng kế hoạch, bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu vị trí công việc. Đến lúc đó cô mới nhận ra tiêu chuẩn dùng người của phòng kế hoạch thật sự rất cao, nhất là yêu cầu “Ưu tiên người từng làm việc ở nước ngoài” đã loại Thượng Chi Đào ngay từ vòng gửi xe.
Một ngày nọ cô bắt gặp Tracy ở phòng trà nước, cô nghiêm túc hỏi Tracy: “Tracy, em muốn hỏi một chuyện, khi tuyển dụng, HR sẽ nói rằng ưu tiên người có kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó. Điều kiện ưu tiên này có nghĩa là nếu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực đó là không được nhận sao?”
“Nếu có kinh nghiệm nổi trội trong các lĩnh vực khác thì cũng không phải là không được, đó không phải điều kiện tuyệt đối.” Cô ấy lại hỏi Thượng Chi Đào: “Muốn đổi công việc à?”
“Không phải ạ.” Thượng Chi Đào xua tay, sau lại gật đầu: “Vâng.”
“Muốn ra bên ngoài tìm cơ hội hay là?”
“Em muốn sang phòng kế hoạch.”
Tracy gật đầu, “Chị nghĩ chuyện này không khó, chỉ là đổi vị trí làm việc trong nội bộ công ty mà thôi. Nhưng bây giờ trưởng phòng kế hoạch vừa mới nhậm chức, HC trong phòng đã đủ, em có thể chờ xem sao.”
*HC là viết tắt của Headcount: là tổng và số lượng cá nhân thực tế trong một nhóm cụ thể.
“Vâng ạ. Cảm ơn Tracy.”
Thượng Chi Đào nói ý định của mình cho Lumi, cô ấy cũng ủng hộ cô. Nguyên văn lời của Lumi là: “Các công việc ở phòng tiếp thị cô đã làm hết một lượt rồi, chỉ là mấy việc lắt nhắt, chẳng có gì để làm cả. Sang phòng kế hoạch cũng tốt, nhưng phòng kế hoạch không dễ vào, trước đây là do Luke phụ trách, bây giờ là Dony mới nhậm chức, phong cách làm việc thế nào thì chúng ta vẫn chưa rõ.”
“Tiếp tục chờ ạ?”
“Tiếp tục chờ.”
Thượng Chi Đào biết lắng nghe lời khuyên, cô biết Lumi là người đáng tin cậy, dù cô ấy có vẻ cà lơ phất phơ nhưng nhìn người nhìn việc rất chuẩn. Cô ấy bảo tiếp tục chờ, thì cô sẽ tiếp tục chờ đợi. Dony là người do hội đồng quản trị trực tiếp cử đến công ty, tuổi trẻ tài cao, lý lịch có vẻ tương đương với Loan Niệm, gia cảnh cũng tốt. Quản lý mà, quan trọng là cân bằng, không thể để cho một người độc quyền.
Mấy lần Thượng Chi Đào muốn hỏi ý kiến của Loan Niệm, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại. Cô không muốn mở miệng hỏi anh, cô muốn dựa vào chính mình.
Giờ đây Thượng Chi Đào đã bản lĩnh hơn rất nhiều.
Cô phụ trách quản lý thủ tục ngân sách và quản lý đơn vị tổ chức của phòng tiếp thị, trong mắt người khác, đây là một công việc béo bở, nhưng chỉ có những ai đã từng làm mới biết hai công việc này mệt mỏi như thế nào. Là người quản lý ngân sách, phòng ban nào có dự án phải chi tiền sẽ coi bạn là kẻ thù, bạn hỏi chỗ này chỗ kia không đúng, họ sẽ viện vô vàn lí do cho có lệ, nhưng khi họ bị kiểm toán nội bộ “sờ gáy”, họ sẽ dùng mỗi một câu: Phòng tiếp thị đã duyệt qua.
Quản lý đơn vị tổ chức thì càng không phải nói, công ty có nhiều đơn vị tổ chức như vậy, lần gọi đấu thầu nào cũng có thể khiến Thượng Chi Đào mệt gần chết.
Ngày nào cũng mệt mỏi vì công việc, cuối cùng Thượng Chi Đào không chịu được nữa, khi đến nhà Loan Niệm vào tối thứ Sáu, cô đã nói chuyện này cho anh.
Tình huống trò chuyện của họ có chút khôi hài.
Lúc đó Luc đã được sáu tháng tuổi, cuối tuần nào cũng đến nhà Loan Niệm nên dĩ nhiên đã quen với anh. Hễ đến nhà anh là nó sẽ đi tuần tra tầng trên tầng dưới một lượt, ngửi ngửi chỗ này, hít hít chỗ kia, xem trong nhà có con chó nào khác không. Nó đang vào thời kỳ thay đổi hình dáng, khuôn mặt y như con khỉ con, một tai dựng đứng, tai còn lại vẫn chưa dựng thẳng được mà cụp xuống. Lần nào Loan Niệm nhìn thấy cũng cười nhạo nó: “Chưa từng thấy con chó nào xấu như này!”
Luc hết nghiêng đầu sang trái rồi nghiêng sang phải, cuối cùng cũng phản ứng lại: Ông nói tôi xấu? Tôi làm gì có xấu? Tôi đẹp trai nhất! Sau đó nhảy bổ lên người Loan Niệm, liếm mặt anh, cào móng vuốt lên người anh.
Mỗi lần như vậy, Loan Niệm đều nổi cáu, hò toáng lên: “Thượng Chi Đào! Quản con chó ngáo của em cho tốt!” Sự ghét bỏ của anh hiện hết lên trên mặt, một tay khóa cổ Luc, “Đi ra!”
Thượng Chi Đào chạy đến tách hai người họ ra, ôm Luc sang chỗ khác, nhìn Loan Niệm phủi lông trên người với vẻ ghét bỏ, vừa phủi vừa đấu võ mồm với Luc: “Đã xấu lại còn rụng lông, chẳng được cái nước gì.”
Luc sẽ rất tức giận, sủa oang oang trong lòng Thượng Chi Đào, nhe răng muốn xông về phía Loan Niệm để quyết đấu với anh.
Thượng Chi Đào nhìn cảnh chí chóe của cả hai mà đau đầu, vỗ nhẹ vào đầu Luc, “Không được sủa nữa!” Rồi quay sang trừng mắt với Loan Niệm, “Không được bắt nạt Luc!”
Ngày hôm đó lúc cô bàn chuyện với Loan Niệm, anh vừa mới vật lộn một trận với Luc, một người một chó lườm nguýt nhau, chẳng ai chịu thua ai. Trên người Loan Niệm dính rất nhiều lông chó, còn Luc thì giận dỗi, tè một vũng trong góc phòng khách.
Thượng Chi Đào lên tiếng: “Luke, em muốn nói chuyện với anh.”
“Nói với Luc của em trước đi!” Loan Niệm nhìn cái vẻ gợi đòn của Luc, nghĩ cách “làm thịt” nó.
“Em muốn nói chuyện công việc, có nói chuyện công việc với Luc được đâu.”
“Tôi cứ tưởng Luc của em cái gì cũng biết cơ đấy!”
Loan Niệm liếc xéo Luc với vẻ ghét bỏ rồi mới nói với Thượng Chi Đào: “Sao thế Flora?” Gọi cô là Flora, chứng tỏ anh muốn nói chuyện công việc rồi.
“Em không làm xuể, em muốn tuyển người. Em đã hỏi Tracy rồi, Tracy nói bây giờ anh đang tạm thời phụ trách phòng tiếp thị, cần anh phê duyệt HC.” Thượng Chi Đào nghiêm túc trình bày lượng công việc của mình và lượng công việc của các đồng nghiệp cho Loan Niệm, trình bày chân thực, đầy đủ lý lẽ, sau đó đưa ra kết luận: “Em làm không hết việc, mọi người cũng không có kinh nghiệm để gánh vác công việc với em, em cần một người hỗ trợ.”
“Được. Tôi sẽ sắp xếp cho em thêm hai HC.”
“Thật sao?” Thượng Chi Đào không ngờ lại dễ dàng như vậy, cô cứ tưởng Loan Niệm sẽ hỏi nhiều hơn, đại loại như thuê người ngoài thì em làm gì. Thượng Chi Đào đã chuẩn bị trước câu trả lời, vậy mà Loan Niệm không hỏi.
“Tôi đã lừa em bao giờ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy thì thứ Hai tuần sau liên hệ với HR để thông báo vị trí làm việc đi.”
“Cảm ơn anh.”
Trước tiên là dẫn dắt hai nhân viên thuê ngoài, sau đó dẫn dắt một đến hai nhân viên chính thức, cuối cùng dẫn dắt một nhóm nhỏ, dần dần sẽ trở thành người quản lý. Nếu không có gì bất ngờ, bản kế hoạch sự nghiệp của cô sẽ từ từ triển khai như thế. Thượng Chi Đào cảm thấy mình trải qua cả quãng đường gian nan đi đến ngày hôm nay, cũng có cơ hội dẫn dắt một hai người, bỗng nhiên cảm thấy hầu hết thời gian, công việc không hề dối trá, tất cả những gì mình bỏ ra đều xứng đáng.
Cô vui lên một cái là gối đầu lên chân Loan Niệm, gác chân lên lưng ghế sofa, trưng ra vẻ nghịch ngợm bên người anh. Loan Niệm luồn tay vào tóc cô, chải tóc cho cô. Hiếm khi nào anh dịu dàng đến vậy, Thượng Chi Đào được đằng chân lân đằng đầu, “Chậm một chút, chậm một chút. Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đúng, chính là thế.” Rồi ngủ thiếp đi.
Loan Niệm xem đồng hồ, nhìn Thượng Chi Đào đã ngủ say, rồi lại nhìn Luc đang thở phì phò gặm đồ chơi, cuối cùng anh cũng véo mạnh vào má Thượng Chi Đào: “Dậy đi, chưa cho con chó ngốc của em đi dạo kìa!” Thượng Chi Đào mắt nhắm mắt mở, lảo đảo đứng dậy, cầm đai lưng đeo lên người Luc, dẫn nó ra ngoài. Khu biệt thự về đêm vắng người, môi trường được phủ xanh tốt, có vẻ Luc cũng có bản tính chê nghèo yêu giàu, ngửi hết cái cây này đến cái cây khác, trông rất tiêu diêu tự tại. Thượng Chi Đào hóng gió đêm dịu dàng, cũng cảm thấy dễ chịu, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, cô xoay người lại nhìn thấy Loan Niệm, “Sao anh lại ra đây?”
“Ra hít thở khí trời.” Loan Niệm đứng bên cạnh Thượng Chi Đào, cúi xuống nhìn chú chó Luc ngốc nghếch đang đào hố dưới đất, “Nó đang làm gì vậy?”
“Em cũng không biết, mấy ngày nay toàn như vậy.”
“Nó hẳn là một con chó ngốc nhỉ?” Loan Niệm chê bai Luc một lần nữa, có vẻ lần này Luc hiểu được, đứng thẳng người dậy, chóp mũi còn dính đất xông về phía Loan Niệm, anh co giò chạy đi, “Đi chỗ khác! Đồ chó ngốc!” Luc không nghe, đuổi theo sau anh.
Một bên đuổi, một bên chạy, chạy quanh khu biệt thự hai vòng mới về nhà, lúc này Luc đã mệt lử vì chạy, vào nhà là ăn thức ăn cho chó, uống nửa bát nước rồi gục xuống ngủ ngay.
Thượng Chi Đào ngạc nhiên trợn tròn mắt, bình thường Luc không ham ăn lắm, lần nào cô cũng phải bê tô thức ăn dỗ nó: “Không ăn là không lớn được đâu, ngoan nào.” Loan Niệm trông thấy hai lần, cười nhạo cô không biết cách dạy chó. Thượng Chi Đào không hiểu tại sao Loan Niệm chỉ dẫn Luc chạy hai vòng đã giải quyết được vấn đề khiến cô phiền lòng bao lâu nay. Loan Niệm đi vào phòng tắm, Thượng Chi Đào theo đuôi anh, hỏi: “Thế là thế nào? Có phải anh khơi dậy ý chí chiến đấu của Luc, khiến nó muốn lớn lên nhanh hơn để đánh bại anh?”
Loan Niệm cởi áo phông rồi quăng cho Thượng Chi Đào: “Em giặt cho tôi?”
“Dựa vào đâu?”
“Hoặc là giặt áo, hoặc là ‘giặt’ em, em chọn đi.” Nghe thấy thế, Thượng Chi Đào cầm áo chạy ngay, cô không thích làm trong nhà tắm, thích thì cũng có sự thích thú mới lạ, nhưng cô cũng có cảm giác ngạt thở vì quá nóng bức. Loan Niệm ở đằng sau hò lên: “Không được bỏ sót cọng lông chó nào đâu đấy!”
Trông thấy Thượng Chi Đào như đang chạy trốn khỏi tầm mắt anh, anh không kìm được bật cười.
Luc ngủ say như chết, Thượng Chi Đào kêu to như vậy mà nó không đi tới tuần tra. Loan Niệm không bị làm phiền, cuối cùng cũng được một lần xả láng triệt để, ngón tay vẽ vòng tròn trên bả vai Thượng Chi Đào: “Lần sau tôi sẽ dẫn chó đi dạo với em.” Anh nếm được trái ngọt rồi. Nếu biết dẫn con chó ngốc kia chạy mấy vòng để đổi lại một đêm yên tĩnh thì Loan Niệm đã làm thế từ lâu rồi.
“Được. Luc có thể ăn nhiều, em cũng mừng.” Thượng Chi Đào không hiểu được ý của Loan Niệm, chỉ mải để ý đến chuyện ăn uống của Luc.
“Định báo đáp tôi thế nào?” Loan Niệm thò tay vào áo ngủ của cô, dán môi vào sau tai cô, cắn dái tai rồi thầm vào tai cô: “Ngày mai có muốn đưa Luc lên núi chơi không?”
Lên núi rất vui, tìm chỗ nào đó không có người để Luc tha hồ chạy, chắc chắn nó sẽ rất vui. Sự chú ý của Thượng Chi Đào đổ dồn vào đầu ngón tay Loan Niệm, cô ậm ờ đồng ý rồi vùi đầu vào trong gối, áp tay lên mu bàn tay anh, thốt ra một chữ “Dạ” trong những nhịp thờ dồn dập. Lòng Loan Niệm mềm đi, khóa cô vào trong lòng, lồng ngực kề sát sống lưng cô, chăm chú làm cô sung sướng.
Ngày hôm sau hai người đưa Luc lên núi, đưa nó đến quán bar chơi. Quán bar của Loan Niệm đã trang hoàng xong, chuẩn bị mở cửa chính thức. Khi quán bar chưa được hoàn thiện, Thượng Chi Đào không tưởng tượng nổi nó có dáng vẻ thế nào, sau khi việc trang trí hoàn thành cô mới nhận ra, gu thẩm mỹ của Loan Niệm thật là tuyệt vời. Nơi đây không giống các quán bar trong khu đô thị sầm uất, quán bar của Loan Niệm toát ra cảm giác trang nhã và hơi thở nghệ thuật. Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng biết Loan Niệm kiếm tiền bằng quán bar này như thế nào rồi, đây là quán bar mang tính chất câu lạc bộ tư nhân và salon.
Luc chạy tới chạy lui trong quán bar, hình như nó rất thích thú, Loan Niệm hỏi Thượng Chi Đào: “Thấy thế nào?”
“Thật là đẹp.”
“Đợi dụng cụ pha chế được chuyển đến, tôi sẽ để em làm vị khách đầu tiên ở nơi này, uống ly rượu đầu tiên mà bartender pha chế.”
“Đã thuê được bartender rồi sao?”
Loan Niệm nhướng mày.
“Anh biết pha chế rượu?” Thượng Chi Đào sửng sốt. Trước giờ cô vẫn biết Loan Niệm rất biết cách sống, song cô không biết anh biết cách sống đến mức còn biết cả pha chế rượu.
“Biết sơ sơ thôi.” Loan Niệm lấy hai chai nước suối từ trong tủ nguyên liệu đưa cho Thượng Chi Đào, “Hôm nay không có rượu cocktail, chỉ có nước lọc được pha chế riêng thôi.”
“Chai nước pha chế riêng này tên là gì thế?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
“Một lòng.” Loan Niệm nhấp một ngụm rồi nói với cô: “Muốn sang phòng kế hoạch là chuyện tốt, con người luôn hướng đến chỗ cao. Nhưng lai lịch của trưởng phòng kế hoạch phức tạp, em sang đó, người ta bắt em chọn phe, em có chọn không? Chọn phe, có thể sau này sẽ đối đầu với tôi. Không chọn, sau này em sẽ bị loại bỏ.”
“Cho nên?”
“Cho nên, uống chai nước này, rồi một lòng với tôi.”