Hành trình đi bộ 108 kilomet ở Đôn Hoàng chẳng khác nào khóa huấn luyện ma quỷ.
Thượng Chi Đào che chắn kín mín với mũ che nắng và mặt nạ chống nắng, nói với Lumi: “Hình như giày của em bị cát vào rồi, để em đi đổ cát ra đã.”
“Hình như chị cũng bị vậy.” Lumi vén mặt nạ, nhổ một cái, hai người tách khỏi nhóm, đi sang bên cạnh đổ cát ra khỏi giày, không kìm được mắng chửi: “Cái gã Dony kia đúng là ngu bỏ mẹ, còn đề nghị tất cả mọi người đều phải tham gia hoạt động này. Tham gia cái đếch! Dẫn đội mà chẳng buồn xem xem mọi người đã quấn chặt xà cạp hay chưa, cuối cùng vẫn là Luke kiểm tra cho từng người.”
Bây giờ Lumi đang ngứa mắt Dony, ngay từ lúc biết Dony dụ dỗ Thượng Chi Đào, cô ấy đã muốn vặn gãy cổ hắn rồi.
“Chị cũng không biết quấn thế nào!” Lumi có chút luống cuống.
“Để tôi xem.”
Hai người ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Niệm, ai cũng có phần sửng sốt. Lúc Loan Niệm giúp mọi người chuẩn bị trang thiết bị vào buổi sáng, hai người họ đang lo các công việc hậu cần, giày của những người khác vẫn bình thường, chỉ có hai người họ là bị cát lọt vào.
“Không cần đâu...” Thượng Chi Đào vô thức từ chối, Lumi đập bốp vào cánh tay cô, “Cảm ơn Luke nha.”
“Đứng thẳng lên.” Loan Niệm không nhiều lời, bảo bọn họ đi giày vào rồi đứng thẳng, sau đó kiểm tra trang bị cho hai người. Anh quỳ một chân xuống đất, giống như một quý ông lịch lãm. Lumi vén mặt nạ lên, làm động tác hú hét với Thượng Chi Đào, cô không kìm được phì cười.
Loan Niệm vờ như không thấy hành động kỳ quặc của hai cô trò nhà này, nói với Thượng Chi Đào: “Đến lượt cô.”
Thượng Chi Đào đáp “vâng”, đứng trước mặt Loan Niệm, có vẻ hơi căng thẳng. Lòng bàn tay Loan Niệm chạm vào bắp chân cô, giúp cô quấn chặt xà cạp. Trong lòng Thượng Chi Đào nhen nhóm cơn xao động âm thầm, cô không dám nhìn Loan Niệm, sợ anh nhìn thấu tiếng lòng của cô.
Anh chỉnh trang xong, nói với hai người họ: “Đi mấy bước xem nào.”
“Vâng.” Hai người đi thử mấy bước, Lumi giơ ngón cái với Loan Niệm: “Luke của chúng ta vẫn là nhất, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được.”
“Cô có biết vì sao những cô nàng xinh đẹp hay bị trừ điểm không?”
“Vì sao thế?”
“Vì nói nhiều đấy.”
Lumi dẩu môi, nhưng ít ra vẫn khen mình xinh đúng không?
Loan Niệm liếc hai người họ một cái, “Còn không đi? Rớt lại phía sau rồi kìa.” Sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Em căng thẳng cái gì? Tôi chưa sờ bao giờ à?]
Thượng Chi Đào suýt chút nữa quăng điện thoại đi, vậy mà tên mặt người dạ thú Loan Niệm kia vẫn tỏ ra như không.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ, mọi người ngồi ở đó uống nước, nói chuyện và chỉnh đốn lại đội hình, Loan Niệm nói chuyện với Dony, thấy anh ta nhìn đăm đăm vào chỗ nào đó trong giây lát, Loan Niệm thuận theo ánh mắt anh ta nhìn qua đó, thấy Thượng Chi Đào đang ngửa đầu uống nước, khuôn mặt trắng trẻo giờ đây đã đỏ hây hây, tóc đuôi ngựa đung đưa sau đầu như một cô nữ sinh vẫn còn đang đi học.
“Dony.” Loan Niệm gọi anh ta.
“Chúng ta vừa nói đến cái gì nhỉ?” Dony hỏi lại Loan Niệm.
Thế mà Loan Niệm lại nhún vai, “Chờ anh nghĩ xong hẵng đến nói chuyện với tôi.” Rồi xoay người bỏ đi. Ánh mắt Dony nhìn Thượng Chi Đào ban nãy khiến anh không vui, đó là ánh mắt của đàn ông muốn chinh phục một người phụ nữ. Anh hỏi Tracy: [Chuyện điều tra lai lịch thế nào rồi?]
[Mới có chút manh mối.]
[Hơi chậm rồi đấy.]
[Sao cậu lại sốt ruột vậy?]
Loan Niệm không trả lời cô ấy.
Một lúc sau, Tracy gọi điện cho anh: “Cậu có tiện nói chuyện không?”
Loan Niệm đi chậm lại, rớt lại phía sau đoàn: “Có, chuyện gì thế?”
“Có chuyện hay ho rồi đây.”
“Nói thẳng đi.”
“Bê bối tình dục. Dony rời công ty cũ vì bê bối tình dục.” Tracy đáp.
Loan Niệm nghĩ đến ánh mắt Dony nhìn Thượng Chi Đào, đó là ánh mắt đầy trần trụi, rắp tâm đạt được cái gì đó. Thế là anh hỏi Tracy: “Đến mức độ nào?”
“Nghe nói rùm beng lắm, vì thế mới tìm đường về nước.”
“Gửi tài liệu cho tôi.”
“Vẫn chưa có, chờ tin của tôi.”
Loan Niệm cúp máy, anh cảm thấy công ty bố trí một đối thủ đến tố chất nghề nghiệp cơ bản cũng không có cho anh, rõ ràng là đang sỉ nhục anh.
Chặng đường đi bộ ngày đầu tiên kết thúc, ai cũng mệt không muốn nói chuyện.
Tuy nhiên phòng tiếp thị vẫn phải tiếp tục bận rộn, phải lo các công việc như bố trí tiệc tối và ngủ nghỉ của mọi người, Loan Niệm đã triệu tập mọi người mở cuộc họp ngắn với cương vị là người thay mặt người phụ trách phòng tiếp thị. Nhìn những nhân viên khỏe như vâm, tràn trề sức chiến đấu mọi khi của mình, giờ đây đầu tóc bù xù, cúi đầu ủ rũ, anh khẽ bật cười, “Mệt lắm à?”
Mọi người đều gật đầu, Lumi nói: “Mệt chết mất thôi.”
“Sau khi sự kiện kết thúc mọi người sẽ được nghỉ hai ngày. Nhưng bây giờ còn phải xem các công việc tiếp theo, bắt đầu từ Lumi đi.”
“Đơn vị tổ chức lần này có vấn đề.” Lumi nói thẳng thắn: “Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao đơn vị tổ chức của sự kiện lần này lại không phải trải qua quá trình đấu thầu.”
Đơn vị tổ chức mà phòng kế hoạch thuê lần này chẳng khác gì ông lớn, trúng thầu bằng quy trình đặc biệt, đảm nhận sự kiện này một cách chóng vánh, thế là thế nào? Lúc bọn họ làm việc thì mọi người mới nhận ra đơn vị tổ chức này chẳng biết cái gì, “Thuê đơn vị tổ chức như này tổ chức sự kiện như thế này sẽ có vấn đề, lỡ gặp phải thời tiết xấu thì phải làm thế nào? Có người sinh bệnh thì phải làm thế nào? Đề án đã xác nhận với đơn vị tổ chức trước đó, đến bây giờ mới phát hiện ra đơn vị tổ chức vốn không hề chuẩn bị.”
“Trước tiên chưa vội quan tâm đến đơn vị tổ chức. Đề án của chúng ta là gì?” Loan Niệm hỏi cô ấy.
“Phòng tiếp thị có hai đồng nghiệp biết cấp cứu, hôm nay chúng tôi đã cử một người đi đầu hàng, một người cuối hàng; Trang bị và chuyên gia bộ hành, đều không có.”
“Tính cả tôi nữa.” Loan Niệm nói với cô ấy: “Tôi biết cấp cứu, cũng am hiểu bộ hành. Ngày mai tôi vẫn sẽ kiểm tra trang thiết bị, lát nữa đồng nghiệp nam ở lại, tôi sẽ hướng dẫn cho mọi người.”
“Vâng.”
“Tiếp theo đến Flora.”
“Tôi phụ trách vấn đề ăn uống, ban nãy tôi thấy thực đơn thực tế không giống với thực đơn mà đơn vị tổ chức đã cung cấp trước đó, tôi đã nhanh chóng trao đổi với khách sạn và bên cung cấp, chúng ta từ chối chi trả cho bữa ăn thay đổi đột xuất.”
“Được, vất vả rồi.”
Loan Niệm đối chiếu lại nhiệm vụ của từng người, mọi người phát hiện ra có rất nhiều vấn đề, may mà có Loan Niệm ở đây, anh có kinh nghiệm nên có thể giải quyết mọi vấn đề. Thêm vào đó, hôm nay hiếm khi nào anh lại ôn hòa như vậy. Làm việc cùng anh, ngoại trừ chuyện anh có yêu cầu quá cao đối với cấp dưới thì còn lại đều rất dễ chịu, nhất là khi nào gặp đúng lúc tâm trạng anh đang tốt, chẳng khác nào như tắm trong gió xuân. Anh trấn an đội ngũ: “Chuyện đơn vị tổ chức lần này, mọi người không cần phải truy cứu. Sau lần làm theo quy trình được phê duyệt đặc cách mà phát hiện đơn vị tổ chức không ổn thỏa như thế này, sẽ bị dẹp ngay. Chúng ta cứ giải quyết các vấn đề trước mắt đã. Mọi người vất vả rồi.”
Lumi nói với Thượng Chi Đào: “Sao anh ấy không mệt chút nào nhỉ?”
Thượng Chi Đào liếc qua Loan Niệm, lắc đầu, “Em cũng không biết.”
Sao anh ấy không biết mệt chứ? Anh có bệnh khô mắt, dạ dày cũng không được khỏe. Đôi khi Thượng Chi Đào lại nghĩ, rõ ràng anh chẳng thiếu thứ gì, vậy mà anh vẫn nỗ lực như vậy, anh muốn đạt được điều gì đây? Thượng Chi Đào đi kiểm tra thực đơn của buổi tiệc tối, trông thấy Loan Niệm đang ngồi nhỏ thuốc nhỏ mắt ở chiếc bàn cạnh con đường nhỏ tối tăm.
Lúc họ ở bên nhau, cô sẽ là người giúp anh nhỏ thuốc nhỏ mắt. Anh ngửa đầu ra sau, cô đứng giữa hai chân anh, nhỏ thuốc cho anh, sau đó cô sẽ bưng mặt thơm vào má anh một cái.
“Flora.”
Thượng Chi Đào nghe thấy có người gọi cô, quay đầu lại, nhìn thấy Dony. Loan Niệm mở mắt ra, thấy Dony và Thượng Chi Đào đang đứng trên con đường nhỏ.
Thượng Chi Đào lùi lại một bước, hỏi: “Có chuyện gì sao Dony?”
“Hôm nay vất vả rồi.”
“Chuyện nên làm mà.” Thượng Chi Đào xỏ tay vào túi, lùi ra sau một bước nữa, “Tôi phải đi kiểm tra thực đơn rồi.”
“Ngày kia đến nơi, ăn cơm cùng nhau nhé?”
“Ngày kia chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc còn lại phải làm.”
“Được rồi. Tôi chỉ cảm thấy mọi người vất vả quá, muốn mời mọi người ăn một bữa.”
“Cảm ơn Dony.”
“Tôi có thời gian này.” Loan Niệm bước ra từ trong góc tối, cười cười với Dony: “Cảm ơn Dony đã quan tâm đến nhân viên của phòng ban mà tôi tạm thời phụ trách. Tôi biết một nhà hàng không tồi, ngày kia đi ăn cùng nhau nhé.”
“Được.” Từ đầu chí cuối Dony chưa nói câu nào quá đáng, nhưng nam nữ trưởng thành đều hiểu những lời đó có hàm ý gì, tay chơi đỉnh cao nhởn nhơ ngoài vòng quy tắc, tiện tay ngắt một bông hoa, ngắt được thì chẳng sao, không ngắt được thì chẳng có gì phải hụt hẫng, bạn chẳng tìm được chứng cứ gì, dù chỉ là lời nói.
Mượn lời của Lumi thì chính là: Vạch cỏ đánh thỏ, chẳng bỏ sót cái gì.
Loan Niệm đã nhìn thấu lòng dạ chứa con giòi bẩn thỉu giấu bên dưới vẻ ngoài trí thức sáng sủa của Dony, khiến người ta ghê tởm hơn cả nước cống rãnh. Hạng người này lọt vào tầm mắt của Thượng Chi Đào cũng khiến anh không thể chấp nhận được.
Anh quay sang nói với Thượng Chi Đào: “Không phải Flora còn phải kiểm tra thực đơn sao?”
“Đúng rồi ạ.”
“Đi đi.”
“Bình thường Luke hay tiêu khiển gì vào buổi tối? Tôi biết hai chỗ ở Bắc Kinh rất thú vị.”
“Tôi cũng biết một số chỗ tiêu khiển.” Loan Niệm đáp: “Anh cũng biết lợi ích lớn nhất khi làm việc ở Lăng Mỹ chính là đi trước xu hướng mà. Hôm nào đi chơi cùng nhau nhé.”
Loan Niệm trò chuyện với anh ta, cả hai đi đến phòng tiệc rồi chia ra mỗi ngả nói chuyện với khách hàng, không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường. Khương Lan đã quen biết Loan Niệm hơn ba năm, lại là một người lõi đời như thế. Cô ta ghé vào tai Loan Niệm, khẽ thủ thỉ: “Luke, anh tức giận rồi.”
Loan Niệm nhìn cô ta mà không nói năng gì. Khương Lan khôn ngoan như thế, nếu lúc này bạn nói bạn không giận, cô ta sẽ nghĩ bạn coi cô ta là kẻ khờ.
Khương Lan nheo mắt lại, “Anh chàng Dony này thú vị đấy.”
“Thú vị chỗ nào?”
“Anh ta nói anh ta thích tập thể hình, cũng thích đấm bốc.” Khương Lan nháy mắt với Loan Niệm: “Lúc gặp riêng tôi, anh ta vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này.” Sự ám chỉ này đã không thể rõ ràng hơn được nữa, nhưng Khương Lan không thích. Khương Lan thích mẫu người như Loan Niệm, không biết cúi mình, cách cô ta rất xa, chỉ muốn bạn không cầm lòng được mà trêu chọc anh.
“Chúc mừng chủ tịch Khương nhé. Đây hoàn toàn là gu của chủ tịch Khương rồi.” Loan Niệm thốt ra một câu không mặn không nhạt.
“Thế à? Gu của tôi không phải loại này.”
Khương Lan khẽ cười, xoay người bỏ đi. Thượng Chi Đào kiểm tra xong món ăn quay lại sảnh tiệc, nhìn thấy mọi thứ đã được bố trí xong xuôi, bèn tìm một chỗ ngồi xuống. Cô cảm thấy hai chân nặng như đeo trì, vừa mỏi vừa sưng, bước một bước thôi cũng phải tốn rất nhiều sức.
“Không sao chứ?” Lumi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nhìn mấy vị khách quý đang cố tỏ ra thảnh thơi trong buổi tiệc, nhất là Khương Lan, đi lại còn bày đặt lắc hông, sức quyến rũ không hề giảm sút, “Mấy kẻ lõi đời này!”
Thượng Chi Đào kéo tay Lumi, dẫn cô ấy đến một chỗ không người, “Lumi.”
“Hở?”
“Dony hẹn em đi ăn.” Thượng Chi Đào nói với Lumi.
“Cô trả lời sao?”
“Em bảo em không có thời gian, hắn sẽ còn hẹn em nữa, em biết.” Thượng Chi Đào dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Em đoán hắn hẹn em như vậy, chắc chắn không phải muốn hẹn hò với em, mà chỉ vì trông em có vẻ nhát gan và hiền lành, hắn khăng khăng cho em là người dễ bắt nạt.”
Lumi liếc vào bên trong một cái, một nơi náo nhiệt thế này, nhưng loại yêu ma quỷ quái nào cũng có.
“Cô định làm thế nào?”
“Em vẫn chưa nghĩ xong. Có điều em nghĩ có thể em sẽ cần sự giúp đỡ của chị.”
“Giúp cô xử lý tên giòi bọ kia sao? Thế thì chị chả sẵn lòng quá đi ấy chứ.”
“Cảm ơn chị.”
“Khách sáo với chị cái gì thế? Ngốc này.”
Loan Niệm lúc nào cũng nói Thượng Chi Đào là kẻ ngốc, nhưng sự thật thì Thượng Chi Đào không hề ngốc. Cô đang bận rộn bên ngoài sảnh tiệc thì nhận được tin nhắn của Loan Niệm, anh hỏi cô: [Dony có quấy rối em bao giờ không?]
[Không có.]