Loan Niệm từ chối chăm sóc Luc thì đúng là chẳng có ai chăm sóc Luc nữa. Tuy nhiên, trước giờ Loan Niệm hay nói nửa đùa nửa thật, anh bảo không được thì đáp án có lẽ chính là được.
Thế là Thượng Chi Đào lại nói: [Giờ em đưa Luc qua đó được không?]
[Không được.]
[?]
Loan Niệm không trả lời cô, tiện tay nhận điện thoại của bác sĩ Lương: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Dạo này bố con tham dự sự kiện, quen được giáo sư Cung, lúc nói chuyện với nhau ông ấy có nhắc đến cô con gái ở trong nước, hình như đang dạy trong một trường đại học ở Bắc Kinh. Con có thể để ý cô bé đó giúp ông ấy được không?”
“Cung Nguyệt phải không?” Loan Niệm hỏi.
“Ấy? Sao con lại biết?”
“Hôm nay tình cờ gặp nhau.”
“Thế thì tốt quá rồi, lớp trẻ các con rảnh thì ra ngoài ăn bữa cơm, tụ tập một lần cho vui. Bằng không với cái tính nết đó của con thì chả tự bức bối mà chết?”
“Được thôi.”
Bác sĩ Lương tưởng mình nghe nhầm: “Con bảo được hả?”
“Vâng.”
Hiếm có lần nghe Loan Niệm nói được, bác sĩ Lương cũng không dám nói nhiều, nói nhiều là anh sẽ đổi ý ngay, “Được, vậy thế nha, tạm biệt con.”
Loan Niệm cúp máy, nhân viên phục vụ trong quán bar đã tan làm, chỉ còn lại mỗi mình anh, thế là anh nằm luôn trên sofa ngắm trăng. Ánh trăng vào ngày trở gió vô cùng sáng, Loan Niệm nghĩ bụng, quán bar đã bắt đầu kinh doanh, thời gian rảnh sau này sẽ ít đi.
Khi Thượng Chi Đào gọi điện đến, anh bắt đầu ngấm rượu, bắt máy nhưng không nói gì.
Thượng Chi Đào tưởng mình gọi nhầm số, đưa điện thoại ra xa nhìn lại số, đúng là Loan Niệm mà. “Em đang ở nhà anh, mà anh không có ở nhà. Sao anh không nói gì? Anh uống rượu à? Em nấu mì cho anh nhé?”
“Không cần, tối nay tôi không về.”
“Ồ.”
Thượng Chi Đào cúp máy, nhìn chú cá Tiểu Hồng Kỳ của Loan Niệm đang bơi trong bể. Cá dễ nuôi hơn chó, không cần dẫn nó đi dạo mỗi ngày, chủ nhân của nó có thể tha hồ qua đêm bên ngoài. Cô ngồi trong phòng khách chờ một lúc, Loan Niệm thật sự không về nhà. Đến tận nửa đêm, Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng Luc sủa, cô khoác áo xuống dưới nhà, nhìn thấy Luc đang chạy xung quanh Loan Niệm, nó đã không được gặp Loan Niệm một thời gian, hình như có chút phấn khích.
Loan Niệm vỗ đầu nó, giọng hơi nghẹt âm mũi: “Sao mi lại đến đây?”
Luc ngồi trên đất, kêu ử một tiếng. Loan Niệm ngồi xuống xoa đầu nó, Luc thuận đà gác đầu lên đầu gối anh, biết lấy lòng như cô chủ của nó vậy.
“Bên ngoài nổi gió rồi.” Thượng Chi Đào chạy ra trước cửa sổ, “Sao anh không lên nhà từ gara?”
Loan Niệm ngồi chơi với Luc, làm như không nghe thấy Thượng Chi Đào hỏi anh.
Loan Niệm biết mình là một người khó hòa đồng, anh lớn lên trong một gia đình đầm ấm hạnh phúc, sống trong nhung lụa từ nhỏ, đáng lý ra anh phải có tính cách tươi sáng mới đúng, vậy mà anh không hề như vậy. Theo lời của bác sĩ Lương, khi Loan Niệm lên bảy lên tám anh giống như một ông cụ non, suốt ngày cau mày, hiếm khi nào thật lòng yêu thích thứ gì, cũng rất khó lấy lòng. Một đứa trẻ có tính cách như thế, không giống bác sĩ Lương và cũng chẳng giống bố Loan, trông giống đứa con nuôi hơn.
Chưa dừng lại ở đó, lúc Loan Niệm mười mấy tuổi, anh toàn thích những thứ đáng sợ. Anh thích vũ khí, đấm bốc, xạ kích. Quãng thời gian đó bác sĩ Lương không thể ngủ yên một ngày nào, cứ lo anh không may bước vào con đường phản nhân loại, phản xã hội.
Anh chính là một người không có tính cách tươi sáng, cũng không có khả năng đồng cảm, trong người anh có quá ít chỗ mềm mại.
Loan Niệm biết những điều này, bao nhiêu năm qua anh vẫn không ngừng dốc sức rèn luyện, tuy vậy anh vẫn sẽ trở nên cáu kỉnh những khi anh thật sự không vui, gần như không ai có thể lấy lòng anh được.
Trông thấy Thượng Chi Đào ngồi trên sofa nhìn mình, anh đã cảm thấy rất bực bội, quay sang nói với Luc: “Mi nói với cô chủ của mi, đừng có nhìn tao.”
Ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói trực tiếp với Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào cảm thấy Loan Niệm hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng cô không thể nói anh lạ ở chỗ nào. Hình như anh đã uống rượu, lại dính gió lạnh, mặt hơi đỏ. Thượng Chi Đào duỗi tay về phía anh, anh ngửa đầu ra sau, cau mày nói với cô: “Có gì thì nói, chớ động tay động chân.”
...
“Hình như anh ốm rồi.”
“Đếch liên quan đến em.”
Loan Niệm lên lầu, Thượng Chi Đào theo sau anh, Luc theo sau Thượng Chi Đào. Loan Niệm vào phòng ngủ chính, chặn ở cửa, mở miệng châm chọc Thượng Chi Đào: “Ngại quá, hôm nay không hầu nổi em, tự giải quyết đi.”
“Anh có ý gì?”
“Em đến chỗ tôi chẳng phải là để giải quyết nhu cầu sao? Hôm nay không giải quyết nổi.”
“Ồ, được thôi.”
Thượng Chi Đào cũng hơi tức giận, cô dẫn Luc quay lại phòng ngủ phụ, tắt đèn nằm lên giường. Dường như cô chưa bao giờ cãi nhau thực sự với Loan Niệm, cô cũng là một cô gái trẻ biết giận dỗi, nóng lên là cũng biết đánh nhau với người ta. Thế nhưng cô chưa bao giờ thật sự nổi đoá trước mặt Loan Niệm, tại sao nhỉ? Cô từng đưa ra câu trả lời, có lẽ là không dám. Cô không có gan nổi giận với anh, cô phải khuyên nhủ chính mình. Tai vẫn dỏng lên nghe ngóng động tĩnh của Loan Niệm.
Loan Niệm đi tắm, Loan Niệm xuống dưới nhà. Nhưng tại sao Loan Niệm vẫn không qua tìm mình? Thôi bỏ đi, Loan Niệm có bao giờ biết cúi đầu đâu. Thượng Chi Đào chịu thua, ngồi dậy. Ngồi một lúc, cô thở dài, cuối cùng cũng bước xuống giường.
Nhìn thấy Loan Niệm đang tìm thuốc trong hòm y tế. Thượng Chi Đào đi tới sờ thử trán anh, Loan Niệm lại nghiêng đầu né tránh. Bỗng dưng cô không giận nữa, cô chấp người ốm làm gì. Cô biết cách khuyên giải mình như vậy đấy.
Cô nhanh tay tìm được thuốc hạ sốt ở trong hòm y tế, “Anh muốn tìm cái này đúng không?”
Loan Niệm vươn tay định lấy, Thượng Chi Đào giấu thuốc ra sau lưng, anh ghé đến định cướp lại, má áp vào người cô, Thượng Chi Đào nhanh nhảu nhón chân hôn lên cằm anh, hôn một cái lại hôn thêm cái nữa, như gà con mổ thóc. Cô đang dỗ Loan Niệm. Đôi mắt sáng long lanh, có cả sợ hãi và dịu dàng. Làn môi nóng, mềm mại, nghe lời.
Loan Niệm cúi xuống nhìn dáng vẻ nhún nhường của cô, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào.
“Hôm nay không ngủ.” Cuối cùng Loan Niệm cũng chịu nói chuyện tử tế với Thượng Chi Đào, hơi thở anh nóng rực, anh ốm thật rồi.
“Ừm, không ngủ.”
Thượng Chi Đào chạy đi rót nước cho anh, nhìn anh uống thuốc rồi nắm lấy tay anh, “Vậy là hôm nay anh đi xã giao à?”
“Ừ, hôm nay quán bar đón khách.”
“Không phải anh đã hứa để dành ly rượu đầu tiên cho em sao?”
Nghe thấy thế Loan Niệm “hừ” một cái, phớt lờ cô một lần nữa, xoay người lên lầu, Thượng Chi Đào theo đuôi anh, “Anh nói mà chẳng giữ lời gì cả! Đã hứa là để ly đầu tiên cho em uống rồi, em còn chưa nếm được vị gì đây này!”
Tôi cũng muốn mời em uống ly rượu đầu tiên, nhưng chẳng phải em đang đi dạo với tên bạn cùng nhà của em sao? Hai người dắt theo một chó, trông như cặp vợ chồng trẻ. Loan Niệm thừa nhận mình giận vì chuyện này. Ly rượu đó thà cho chó uống cũng chẳng cho em uống đâu! Nhưng anh không nói câu này ra. Mẹ nó có gì đáng để nói, không phải có mỗi mình em là có người bạn khác giới để mập mờ đâu nhé. Chỉ cần tôi muốn, chỉ cần tôi bằng lòng, tôi có thể có người khác bất cứ lúc nào.
Nhưng Thượng Chi Đào không chịu để yên, thấy Loan Niệm không nói gì, cô lại tiếp tục trách cứ: “Hứ, nói mà không giữ lời.”
Loan Niệm kéo cô qua, giữ chặt cô trong vòng tay mình, đầu lưỡi cạy mở môi răng cô, quấn lấy lưỡi cô, một lúc lâu sau mới gằn giọng hỏi cô: “Ly rượu đầu tiên đó, nếm được chưa?”
Thượng Chi Đào đỏ mặt, liếm liếm môi, lắc đầu: “Vẫn chưa nếm kỹ.” Sau đó nhón chân, ngậm lấy môi anh. Ngay từ lúc ở Đôn Hoàng, khi lòng bàn tay anh chạm vào bắp chân cô, dù cách lớp vải vẫn khiến con tim cô loạn nhịp không thôi. Cứ thế nhớ nhung anh mấy ngày qua.
Vậy nụ hôn có thể xoa dịu cơn giận không?
Trong miệng anh có vị của ly cocktail, khiến người ta đê mê. Thượng Chi Đào dựa vào lòng anh, vòng tay ôm eo anh, áp mặt lên lồng ngực anh, nhỏ giọng gọi tên anh: “Loan Niệm.”
“Nói.”
“Em muốn ngủ cùng anh, có được không? Không làm gì cả?”
“Ừm.”
Hai người thật sự không làm chuyện gì, Thượng Chi Đào chui vào lòng anh, kéo cánh tay anh ra rồi gối đầu lên đó, áp tay lên lồng ngực anh. Thấy anh không có ý kiến, cô lại làm tới vòng tay qua người anh, nằm trong lòng anh mà thủ thỉ: “Thực ra không làm gì, chỉ yên lặng nằm bên nhau như này, em cũng thấy rất tuyệt.”
“Tuyệt chỗ nào?” Loan Niệm hỏi cô.
“Thì...” Thượng Chi Đào không biết phải nói thế nào: “Chỉ là... rất là tuyệt.” Làm như này sẽ khiến Thượng Chi Đào nảy sinh ảo giác rằng giữa hai người vẫn có thể có một số khả năng khác ngoài làm người tình của nhau.
Người Loan Niệm hơi nóng, anh không chắc là do mình lên cơn sốt hay là vì uống rượu, tóm lại đầu óc không đủ tỉnh táo và có gì đó hơi khó chịu.
“Em sang phòng ngủ phụ đi.”
“Không.” Thượng Chi Đào nép vào lòng Loan Niệm, hiếm khi nào anh bị ốm và lại nghe lời như này, Thượng Chi Đào cảm thấy hơi thích thú. Cô đúng là không có lương tâm, ấy vậy mà cô lại thích Loan Niệm sinh bệnh. Cô ôm chặt Loan Niệm, lải nhải với anh.
“Sau này chúng ta đừng đến Đôn Hoàng để đi bộ nữa được không? Mệt quá đi mất, chân em đến giờ vẫn không phải của em.”
“Lúc hoạt động kết thúc, chủ tịch Khương tự dưng nói với em là, Flora, tôi còn nhớ cô. Sao cô ta lại nhớ em nhỉ? Rõ ràng em chỉ xuất hiện trước mặt cô ta có mấy lần...”
“Lumi buồn cười lắm, Lumi cũng dũng cảm lắm nha, em cảm thấy ở cạnh Lumi lâu, giờ em cũng trở nên lợi hại rồi...”
“Luc...”
Loan Niệm đặt tay lên miệng Thượng Chi Đào, “Hôm nay sao em lắm lời thế?”
“Em phải nói hết chuyện của nửa tháng sắp tới với anh, vì chúng ta sắp không gặp nhau trong nửa tháng rồi...”
“Điện thoại để trang trí à?”
“Anh chẳng chịu trả lời tin nhắn của em, cũng chẳng muốn nói chuyện điện thoại với em.” Nhắn tin thì chỉ có mấy chữ, gọi điện cũng chẳng quá một phút, hiếm khi nào anh nói nhiều hơn dù chỉ một chút.
Thượng Chi Đào rủ rỉ những lời trách cứ, giống hệt cô vợ trẻ càm ràm không ngừng. Lúc trở mình chạm vào mặt trong của đầu gối, axit lactic tích tụ mang đến cảm giác đau không tả xiết, cô khẽ rên một tiếng.
Trong bóng tối, Loan Niệm xoay người cô quay về phía anh, nhấc chân cô đặt lên người anh, lòng bàn tay lần xuống bắp chân, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Đau.” Thượng Chi Đào cũng không biết mình đau thật hay là sao nữa, suýt chảy nước mắt.
“Thế nên tôi mới bảo em cần phải rèn luyện.”
Thượng Chi Đào nhịn đau, sáp lại gần anh hơn, tư thế này có chút mập mờ. Loan Niệm nhích người ra sau, để lại khoảng nhỏ ở giữa, nói với cô: “Em đừng có chọc tôi.”
Thượng Chi Đào thật sự không dám trêu chọc anh nữa, yên lặng nằm trong lòng anh. Điện thoại cô kêu, cầm lên xem là tin nhắn của Dony, hỏi cô: [Đang làm gì thế?]
Thượng Chi Đào liếc qua Loan Niệm, đặt điện thoại xuống. Loan Niệm nhìn thấy tên Dony thoáng lướt qua, hỏi cô ngay: “Có đúng là Dony chưa từng quấy rối em không?”
“Chưa từng. Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Vì trông em có vẻ là người dễ ức hiếp nhất trong Lăng Mỹ.”
“Đây cũng là lí do anh chọn em sao?”
Thượng Chi Đào dùng từ “chọn”, như thể Loan Niệm vốn có rất nhiều rất nhiều lựa chọn, vậy mà anh lại chọn người dễ xử nhất trong số đó.
“Ờ, em nói đúng rồi đấy.” Loan Niệm bỏ chân cô ra rồi xoay người sang bên khác, để lại bóng lưng lạnh lùng ngang ngạnh. Thượng Chi Đào cũng chẳng chê, áp mặt lên lưng anh, nói với anh rằng: “Em lén xem lịch trình của anh rồi, anh không phải đi công tác. Vậy thì nhờ anh chăm sóc Luc hộ em nha ~ Nếu anh có thể dành thời gian đưa Luc đi tắm thì càng tốt. Nó y như quả bóng dính bùn ấy. Với cả, hình như dạo này nó thích chơi trò ném đĩa, anh ném đĩa, nó đi nhặt về, trông hớn hở vô cùng.”
Loan Niệm nhớ lại cảnh cô và Tôn Viễn Chứ dắt Luc đi trên đường, giờ nghĩ lại thấy cảnh tượng đó khá tức cười.
Thuốc đã phát huy tác dụng, đầu anh hơi váng vất. Điện thoại sáng lên, nhìn thấy Cung Nguyệt nhắn tin hỏi anh: [Chúng tôi có thể tổ chức hoạt động ở chỗ anh vào tuần sau không?]
[Hoan nghênh. Cô có thể trực tiếp liên hệ với quản lý quán bar.] Loan Niệm trả lời cô ta, tiện thể gửi số điện thoại của quản lý quán bar cho cô ta, sau đó nhấn vào nút xóa bạn.
Thực ra Loan Niệm rất lười, anh lười phải ứng phó với nhân tình thế thái, cũng lười thay đổi trạng thái hiện tại.
Anh những tưởng anh không muốn thay đổi trạng thái hiện tại là vì lười.
Ít ra vào thời điểm ấy anh vẫn cho là như vậy.