Lọc Truyện

Đầu Xuân Tươi Sáng

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Thượng Chi Đào biết mối quan hệ giữa cô và Loan Niệm đã khác. Đôi khi gặp anh cô vẫn sẽ mỉm cười chào anh, nhưng cô biết họ không còn khả năng nào nữa.

Vào một ngày mưa xuân, cô đã gửi tin nhắn cho Loan Niệm, cô nói: [Luke, sau khi suy nghĩ, tôi cảm thấy nên kết thúc mối quan hệ của hai ta.]

Loan Niệm trả lời lại rất nhanh: [Được.]

Thượng Chi Đào cảm thấy mình thật là kỳ lạ, cô những tưởng mình sẽ gào khóc vật vã không thiết sống hoặc mượn rượu giải sầu hoặc bám riết không tha gì đó, nhưng cô không. Cô từng hỏi Tôn Vũ: “Em như này có phải lạ lắm không? Chẳng lẽ em là động vật không có tình cảm? Vì sao em bị anh ấy từ chối mà em không thấy nhục nhã? Vì sao em không căm ghét anh ấy một chút nào? Rốt cuộc em là loại người gì?”

Cô đã hỏi rất nhiều câu hỏi, toàn là những vấn đề trai gái bình thường, những gì cô đã trải qua cũng là những chuyện mà vô vàn cô gái khác đã trải qua. Họ không làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ là họ đã yêu phải một người mà mình không nên yêu mà thôi. Người ấy cũng không sai, anh chỉ nghe theo cảm nhận của lòng mình. Nếu mỗi lời tỏ tình đều được đáp lại, thế thì vì sao trên đời này lại có nhiều người đau lòng đến vậy?

Tôn Vũ không biết phải an ủi Thượng Chi Đào thế nào, cô ấy chỉ biết nhẹ nhàng ôm lấy Thượng Chi Đào, nói với cô: “Có thể là em yêu chưa đủ sâu đậm, cũng có thể cảm giác đau khổ thực sự vốn không có âm thanh.”

Điều làm Thượng Chi Đào không thể hiểu nổi chính mình, là cô vẫn sẽ bất chợt nhớ tới Loan Niệm, có điều anh không còn quan trọng như trước nữa rồi. Thượng Chi Đào nghĩ rằng cơ thể của mình đã khởi động cơ chế kích ứng, cơ chế này buộc cô sắp xếp lại thứ tự của những người xung quanh cô một lần nữa, và Loan Niệm bị xếp ở cuối cùng.

Cô thích sự chuyển biến này của mình.

Mọi thứ đều có trật tự, đến mức cô suýt quên rằng mình đã hãm sâu vào cơn phong ba mang tên “nhận hối lộ”.

Thượng Chi Đào nhận được thông báo gặp mặt nói chuyện sau khi vừa kết thúc một cuộc họp.

Người ở bộ phận kiểm toán nội bộ gọi điện cho cô, nói rằng: “Flora, phiền cô đến phòng họp 502.”

“Vâng.” Cô ôm máy tính đến phòng họp, nhìn thấy Tracy, Loan Niệm và đồng nghiệp ở bộ phận kiểm toán nội bộ ngồi thành một hàng. Cô chưa bao giờ trải qua tình huống này, dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn thẳng thắn, ngồi ngay ngắn trên ghế.

Mặc dù cô biết họ sắp sửa nói đến chuyện gì, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao người ta phải bố trí rình rang như thế này.

Tracy đưa mắt nhìn Loan Niệm rồi lên tiếng giải thích: “Vì hiện tại Luke đang tạm thời quản lý phòng kế hoạch, theo quy định của công ty, trưởng phòng phải tham dự cuộc trao đổi với kiểm toán nội bộ, vì vậy...”

“Bắt đầu đi.” Loan Niệm không hề dời mắt khỏi điện thoại, nói với Tracy: “Vào việc luôn đi, sau đây còn hai cuộc họp nữa.”

“Được.”

“Kiểm toán nội bộ bắt đầu đi.”

Người ta hỏi Thượng Chi Đào thông tin thu nhập cơ bản, có thu nhập bên ngoài hay không, bình thường có thích hàng hiệu hay không... tóm lại là vô số câu hỏi đều hướng về một vấn đề: Thượng Chi Đào có khoản thu nhập lớn không minh bạch nào không.

Thượng Chi Đào trả lời hết các câu hỏi, khi đồng nghiệp kiểm toán nội bộ hỏi cô có thói quen mua sắm hàng hiệu không, cô lắc đầu, đáp: “Không có, tôi không thích hàng hiệu.” Đúng thế, cô không thích. Mặc dù Loan Niệm tặng cho cô rất nhiều túi hiệu, nhưng cô chưa từng bóc ra xem. Không thích chính là không thích. Lúc cô nói cô không thích hàng hiệu, Loan Niệm dời mắt khỏi điện thoại, bình thản nhìn cô một cái.

Kiểm toán nội bộ lại hỏi Thượng Chi Đào về mối quan hệ với đơn vị tổ chức, cô đã thực hiện khâu gọi thầu và quy trình chi trả như thế nào, Thượng Chi Đào trả lời từng vấn đề một.

Loan Niệm cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, nói bằng giọng điệu công việc nhất quán: “Không cần cố tỏ ra khách sáo, thẳng thắn chút đi. Flora, cô bị đơn vị tổ chức từng hợp tác trước kia tố cáo nhận hối lộ bằng tiền mặt, với tổng số tiền là bốn trăm ngàn. Công ty sẽ tiếp tục điều tra, trước khi có kết quả yêu cầu cô tạm thời bàn giao lại dự án trong tay cô, tạm thời nghỉ việc.” Anh không muốn vòng vo, dù có nói hàng trăm câu nhẹ nhàng uyển chuyển thì kết quả cuối cùng vẫn là như vậy. So với những lời khách sáo, thà nghĩ đến phương án giải quyết thì hơn.

Tracy cảm thấy Loan Niệm quá cứng nhắc, bèn nói với Thượng Chi Đào: “Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, không đổ oan cho người tốt.”

“Cũng không bỏ qua cho người xấu.” Loan Niệm nói.

Thượng Chi Đào nghe họ nói chuyện, cảm thấy âm thanh xung quanh có chút ồn ào. 400 ngàn tiền mặt cũng là một con số lớn đối với cô khi đó. Vấn đề là cô chưa từng nhận dù chỉ là bốn đồng.

“Vâng. Cảm ơn.”

Thượng Chi Đào ra khỏi phòng họp, về chỗ lấy túi của mình.

“Cô đi đâu vậy? Không làm việc à?” Lumi hỏi cô.

Cảm giác bị vu oan thật là tệ, nhất là những lời không có bất kỳ sắc thái tình cảm của Loan Niệm, khiến Thượng Chi Đào không thể nào chịu đựng được. Cô không trả lời Lumi, lúc này cô không thể lên tiếng, cô biết mình mà lên tiếng sẽ bật khóc ngay. Thế là cô lấy điện thoại nhắn tin cho Lumi: [Em bị Vương Dương tố cáo nhận bốn bốn trăm ngàn tiền hối lộ. Công ty yêu cầu em về nhà đợi kết quả điều tra.]

[Tiên sư nhà nó.] Lumi nổi giận, cô ấy đứng dậy đi xuống dưới với Thượng Chi Đào, bắt gặp Loan Niệm xuống dưới mua cà phê trong lúc chờ thang máy. Thượng Chi Đào lùi lại một bước, đứng đằng sau Lumi. Mấy người im lặng đứng trong thang máy, Loan Niệm nhìn vào mặt gương thang máy nhìn thấy Thượng Chi Đào mím môi một cách quật cường, đây là biểu cảm thường thấy khi cô chịu ấm ức.

Anh đi vào quán cà phê, nhìn qua cửa sổ thấy Thượng Chi Đào đang nói chuyện với Lumi, có vẻ Lumi cực kỳ giận dữ, Thượng Chi Đào nắm tay xoa dịu cô ấy. Một lúc sau, Thượng Chi Đào đi khỏi đó. Lúc cô về nhà, Tôn Viễn Chứ cũng có ở nhà, anh đang làm một con robot cỡ nhỏ, trông thấy Thượng Chi Đào bèn dùng máy biến âm nói với cô: “Xin chào.”

“Sao em có vẻ không vui thế?”

Thượng Chi Đào nói cho anh chuyện của mình, Tôn Viễn Chứ gật đầu, “Em biết không? Có những mánh khóe lần nào cũng sài được.”

“Gì thế ạ?”

“Đừng quan tâm đến nó. Tóm lại là em phải tự cứu lấy mình.”

Tự cứu lấy mình, cách tốt nhất để tự cứu lấy mình chẳng phải chính là đi tìm Loan Niệm sao? Anh nhất định có cách giải quyết ổn thỏa, nhưng Thượng Chi Đào không tìm tới anh. Trước đây cô đã không tìm anh, thì sau này càng không có lập trường để làm vậy.

Loan Niệm làm việc đến lúc tan ca vào buổi tối mà vẫn không nhận được bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào của Thượng Chi Đào, anh không hề ngạc nhiên với chuyện này. Anh lên xe, gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi điều tra một chuyện.”

“Đúng, tôi chỉ muốn biết họ có qua lại gì với nhau không.”

“Ngoài ra, tôi muốn điều tra tài chính một công ty.”

“Yên tâm, tôi không làm chuyện trái pháp luật đâu.”

Loan Niệm cúp máy, nghĩ một lát lại gửi thông tin của công ty kia cho đối phương và nói: [Chỉ điều tra những thông tin mà tôi nói.] Loan Niệm vốn chẳng phải người quang minh lỗi lạc, nếu đối phương là người xấu, vậy thì lấy gậy ông đập lưng ông là biện pháp tốt nhất.

[Phải nhanh lên.]

Anh khởi động xe, trên đường nhìn thấy một chiếc xe chở một chú chó Golden, chú chó đó thò đầu ra khỏi cửa, trông đến là ngốc nghếch, anh chợt nghĩ đến Luc.

Chấm dứt quan hệ với Thượng Chi Đào rồi, liệu có phải anh sẽ không bao giờ gặp lại Luc? Nhưng trong cốp sau của anh vẫn còn đồ ăn vặt mà anh mua cho Luc. Anh dừng xe bên đường, ngồi nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại lái xe về nhà.

Trong nhà vẫn còn mấy bộ quần áo, đồ mỹ phẩm, dép lê và rất nhiều đồ đạc của Thượng Chi Đào. Loan Niệm vừa thu dọn vừa nghĩ, hóa ra ở bên nhau một thời gian dài vẫn có dấu vết để lại. Anh dọn sạch những món đồ kia, xếp vào trong một thùng, cộng với bát uống nước, bát ăn cơm, đồ chơi, thức ăn vặt của Luc là vừa hai thùng đầy. Nhà anh rộng, bình thường những món đồ này nằm rải rác trong nhà, gần như không chiếm diện tích. Đến giờ gom lại một chỗ, vậy mà cũng chiếm hẳn hai mét vuông.

Anh chủ động gọi điện cuộc điện thoại đầu tiên cho Thượng Chi Đào sau khi từ chối cô, điện thoại đổ chuông rất lâu cô mới nghe, nói một câu lúng búng: “Alo.” Nghe giống như nói mà không mở miệng vậy. Tôn Vũ mang mấy miếng mặt nạ ra bắt cô đắp, nói là phụ nữ phải trở nên xinh đẹp thì tài vận mới tốt lên. Cô đang bị điều tra mà, vừa hay có thể tu luyện ở nhà.

“Em đang làm gì thế?”

“Tôi đang đắp mặt nạ.” Thượng Chi Đào lấy mặt nạ ra, giọng cô rõ hơn một chút: “Có chuyện gì sao?”

“Một giờ đêm còn đắp mặt nạ?”

“Thì... tự dưng muốn đắp thôi. Sao vậy Luke? Có kết quả điều tra rồi sao?” Thượng Chi Đào gọi anh là Luke, vì trong lòng cô anh chính là Luke, không phải Loan Niệm.

“Em có ít đồ để ở nhà tôi, có đến lấy về không?”

“Không đâu, hôm nay muộn quá rồi. Bắt đầu từ mai tôi sẽ ra ngoài chơi, không tiện đến lấy. Nếu anh thấy chiếm diện tích thì cứ vứt đi cũng được.” Thượng Chi Đào biết mình đang làm gì, cô muốn hoàn toàn cắt đứt đoạn tình cảm này, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cô còn đang chuẩn bị nhảy việc, Alex đã từng tìm tới cô, anh ấy đã có chỗ đứng vững chắc ở công ty nọ và đang cần một người đáng tin cậy sang đó giúp anh ấy. Thượng Chi Đào cảm thấy đây là một thời cơ rất tốt, tuy nhiên Grace sắp nghỉ sinh, về tình nghĩa, Thượng Chi Đào ít ra phải đợi cô ấy nghỉ sinh xong, giúp cô ấy chăm sóc khách hàng của cô ấy, coi như báo đáp cô ấy. Có qua có lại thì mới là chốn công sở.

“Không ở nhà chờ kết quả sao?”

“Chờ kết quả ở đâu mà chẳng giống nhau.”

“Tôi sẽ đưa qua đó cho em.”

“Vâng.”

Thượng Chi Đào không nghĩ là thật, vậy mà Loan Niệm đã đến nhà cô thật. Cô đang rửa mặt thì anh gọi điện tới: “Xuống đi.”

Thượng Chi Đào khoác thêm chiếc áo mỏng rồi xuống dưới nhà, thời gian trôi qua thật mau, giờ đã là đầu hạ rồi. Đêm đầu hạ làm say lòng người với những cơn gió khoan khoái và tiếng côn trùng kêu vang. Loan Niệm đứng hút thuốc cạnh xe, bên chân anh có hai thùng giấy lớn.

Thượng Chi Đào đi qua đó, nhìn thấy hai thùng đồ, cứ ngỡ bên trên viết mấy chữ “Thời gian như thoi đưa”, lại thấy giống “Giấc mộng Nam Kha” và “Một lần hoang đường”. Cô cảm thấy Tôn Vũ nói đúng, khởi đầu của hai người đã định trước sẽ không có kết quả tốt. Cô còn kém xa tiêu chuẩn của anh, sớm muộn cũng phải chia tay.

“Nhiều vậy cơ à.” Thượng Chi Đào hờ hững nói một câu.

Loan Niệm lặng thinh, chỉ cúi đầu hút thuốc. Thượng Chi Đào ngồi xổm xuống mở thùng đồ ra, Loan Niệm nhìn thấy búi tóc của cô có những sợi tóc mỏng mảnh rũ xuống cần cổ trắng muốt. Cô cũng là người phụ nữ lạ lùng, lúc gọi điện thổ lộ với anh thì nói mấy câu như thể không có anh là không sống được, chớp mắt một cái đã coi như không có gì xảy ra. Dường như cô vẫn cầm lên được, đặt xuống được.

Thượng Chi Đào nhận ra đồ đạc trong thùng đều là những món đồ lặt vặt cô để trong nhà Loan Niệm, nào là cốc nước, đồ vệ sinh cá nhân, mỹ phẩm, quần áo, dép lê... Cô nhìn quanh quất, trông thấy một thùng rác cách đó chục bước chân, bèn ôm thùng đi đến chỗ đó, ném đồ đạc vào trong thùng rác. Giữ lại làm gì cơ chứ? Căn nhà mà cô đang thuê dù mọi thứ mộc mạc, nhưng cô chẳng thiếu cái gì cả.

Loan Niệm thấy cô vứt đồ một cách dứt khoát, nheo mắt lại, trong mắt có sự lạnh lẽo mà ngay cả anh cũng không nhận ra. Thượng Chi Đào vẫn làm như không nhìn thấy, cô quay lại chỗ anh, mở thùng còn lại ra, nhìn thấy đồ đạc của Luc chất đầy trong thùng. Loan Niệm đúng là tiêu tiền không tiếc tay, thức ăn vặt mà anh mua cho Luc còn đắt hơn cả cơm cô ăn.

“Tôi thay Luc cảm ơn anh.” Cô ôm chiếc thùng rồi lùi lại hai bước, hỏi anh: “Anh có cần lấy lại mấy cái túi anh tặng tôi không? Tôi thấy trên mạng có người kết thúc mối quan hệ cũng phải đòi lại những món quà đắt đỏ.”

Loan Niệm nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng, lên xe bỏ đi. Anh nhìn Thượng Chi Đào qua gương chiếu hậu, cô đã ôm thùng giấy đi vào tòa nhà, không ngoảnh lại nhìn anh một lần nào.

Anh gọi cho Đàm Miễn: “Uống rượu không?”

“Giờ á?”

“Ờ.”

Thượng Chi Đào lên nhà, đóng cửa, mới nhận ra mình đang khóc. Thật là lạ, nước mắt rơi như mưa mà cô chẳng có cảm giác gì. Cô lấy thức ăn vặt cho Luc ăn, “Một người bạn cũ của em mua cho em đấy. Ăn đi.”

Có vẻ như Luc đã nhận ra loại thức ăn này, trong đêm khuya nó chợt sủa một tiếng, gần như làm trái tim Thượng Chi Đào tan nát.
Danh sách truyện HOT