Edit: QieziThực mau, từ phía dưới, hai huynh đệ bọn họ đào ra một khung xương hoàn chỉnh.
Khung xương qua ngàn năm chôn vùi đã hoàn toàn biến thành màu vàng, tinh hoa huyết nhục của Hoàng kim cự thú cũng không bị Nhuyễn bì tiển hút hết, mà phần lớn đều hợp vào trong xương.
Năng lượng bị tản ra xung quanh, liền sinh trưởng Nhuyễn bì tiển bao trùm toàn bộ mặt đất, thậm chí dọc theo vách đá hướng lên trên.
Năng lượng to lớn như vậy khiến bộ xương này tản ra một loại uy thế bàng bạc, loại uy thế này mang theo công kích cực mạnh, nếu là người thường, chỉ sợ đã bị bộ xương kia hù cho chết tươi.
“Thứ tốt.” Từ Tử Dung yêu thích quyến luyến, sờ soạng khung xương màu vàng, Hoàng kim cự thú trời sinh dũng mãnh, thích giết chóc, sau khi nó chết, cỗ ý chí kia vẫn được giữ lại.
Chỉ cần một bộ xương thế này đã có uy năng như vậy, nếu đem luyện chế thành pháp bảo, uy lực tuyệt đối kinh người.
Ngoại trừ bộ xương này, hai người bọn học còn thu hoạch được hai răng nanh bạch ngọc, trên hai răng nanh này còn mang theo hoa văn thiên nhiên, ở mặt trên, Từ Tử Dung còn cảm thụ được khí tức huyết tinh.
Y nhẹ nhàng vuốt ve răng nanh, cảm thụ được bên trong ẩn chứa khí tức huyết tinh, căn bản không cần phân biệt, y liền biết hoa văn trên răng nanh là một trận đồ thiên nhiên.
Hiệu quả của trận đồ là phòng ngừa vết thương khép miệng, nói cách khác, khi Hoàng kim cự thú còn sống, phàm là người bị răng nanh của nó cắn cho bị thương, vết thương sẽ không ngừng chảy máu, sơ sẩy một chút sẽ toi mạng.
Trừ cái đó ra, thu hoạch lớn nhất của bọn họ là nội đan kim sắc được đặt bên cạnh khung xương, tuy rằng bởi vì thời gian trôi qua, màu sắc nội đan có chút ảm đạm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến giá trị của no.1
“Đáng tiếc.” Từ Tử Dung thở dài khe khẽ, nội đan tổn hao khoảng chừng 1/4, nhưng đối với năng lượng khổng lồ của nó, còn dư lại 3/4 cũng đủ để cho người sợ hãi, nhưng nếu có thể có nội đan hoàn chỉnh, y liền có thể chế tạo ra một con rối Hoàng kim cự thú.
Cho dù không thể khôi phục toàn bộ thực lực của nó, nhưng đủ để đối đầu với tu sĩ kim đan kỳ.
Đáng tiếc, hiện tại nội đan đã không hề hoàn chỉnh, dù cho y sử dụng bí pháp tạo ra con rối, cũng chỉ có thể sử dụng vài lần, mà một khi dùng cạn năng lượng trong nội đan, con rối này cũng coi như đồ bỏ.
“Làm sao vậy? Cái gì đáng tiếc?” Trong mắt Từ Tử Nham đều bị màu sắc vàng óng của khung xương lấp đầy. Dù cho không hiểu rõ giá thị trường của xương yêu thú, nhưng nhìn màu sắc của bộ xương này, anh cũng có thể nhìn ra phẩm chất của nó.
Hiện tại, trong mắt của Từ Tử Nham, bộ xương này không còn là bộ xương nữa, mà là linh thạch trắng bóng, trước mắt, anh không còn khái niệm giản dị đi tích góp từng chút, từng chút tài liệu để luyện chế pháp bảo bản mệnh cho mình nữa, trong đầu nghĩ đem tất cả đống xương này đi bán có thể kiếm bao nhiêu linh thạch.
Chú ý tới ánh mắt của Từ Tử Nham đã biến thành hình dạng linh thạch, Từ Tử Dung cũng không khỏi cười thầm, y đã sớm phát hiện ca ca mình dường như là một thể tổng hợp mâu thuẫn, trong đầu có rất nhiều ý niệm gì đó, nhưng lại không thể liên hệ đến thời cơ hiện tại.
Giống như Hoàng kim cự thú này, vừa nhìn phản ứng của ca ca là có thể nhìn ra anh cũng là có nhận thức về Hoàng kim cự thú, thế nhưng cho đến khi mình xác nhận, anh ấy mới có thể ý thức được, trước mắt là khung xương của Hoàng kim cự thú.
“Caca, nên xử lý bộ xương này như thế nào?” Từ Tử Dung quay đầu, hỏi.
“Ừ? Xử lý? Ngoại trừ bán đi, còn có thể xử lý như thế nào?” Từ Tử Nham khó hiểu hỏi. Anh không phải là không biết rất nhiều ma tu có thể lợi dụng thi hài để tiến hành thi pháp, thế nhưng —— anh hoàn toàn không hiểu a. ╮(╯_╰)╭
Bất luận là anh hay là nguyên thân, đối với thủ đoạn gì của ma tu đều dốt đặc cán mai, thi cốt nằm trong tay anh, ngoại trừ bán đi, thật tình tìm không ra phương thức xử lý nào khác.
Từ Tử Dung thoáng do sự, quyết định thử ca ca một chút.
Vô luận ngụy trang như thế nào, trong mắt ca ca, đệ đệ nghe lời nhu thuận kia đều là biểu hiện giả dối. Y không thể bảo đảm cả đời mình cũng không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, bây giờ y muốn xác định là, nếu có một chút sơ hở, ca ca phát hiện thân phận ma tu của y, sẽ làm ra phản ứng gì.
Trực tiếp nói thật nhất định là không thích hợp, bằng không thì —— bắt đầu từ nơi này đi.
“Ca ca, trong lúc vô tình ta đã thấy qua một bí pháp, có thể…” Từ Tử Dung ấp a ấp úng nói.
“Hả? Có thể cái gì? Nói đi.” Từ Tử Nham nghi hoặc nhìn y.
“Có thể đem thi cốt luyện chế thành con rối.”
Vừa nói xong, Từ Tử Dung cực kỳ khẩn trương nhìn chằm chằm Từ Tử Nham. Y đã quyết định, nếu ca ca có một chút bài xích với loại thủ đoạn này, y sẽ lập tức lấp liếm, bảo rằng điều này là y vô tình đọc được trong một quyển tạp ký, chưa chắc có thể tin được, sau đó đợi thời điểm thi pháp, y sẽ cố ý thất bại.
Nói chung một câu, y tuyệt đối sẽ không tạo cơ hội cho ca ca chán ghét mình.
“!!!”
Biểu tình của Từ Tử Nham rất sửng sốt, anh kinh ngạc nhìn Từ Tử Dung, nhìn đến mức trong lòng Từ Tử Dung cực kỳ khẩn trương, đến thời điểm Tử Dung sắp phản biện, đột nhiên vỗ vào vai Tử Dung: “Có phương pháp tốt thế này sao không nói sớm!”
Nói xong, anh vuốt cằm lẩm bẩm: “Hoàng kim cự thú đó, làm con rối chắc hẳn rất lợi hại đi. Đây chính là con bài bảo mệnh bí mật, ai nha thực sự là quá may mắn!”
Từ Tử Dung đứng ngẩn ngơ nửa ngày, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, y lặng lẽ lau mồ hôi trên thái dương, sau đó dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Từ Tử Nham.
Ca ca không biết… Đây là hành vi của ma tu sao?”
Y nhịn không được mà cẩn thận xác nhận lại: “Ca ca, huynh sẽ không cảm thấy…”
“Thấy cái gì?”
“Thấy loại hành vi này rất tà ác sao?
“Tà ác?” Từ Tử Nham trợn mắt, sau đó cầm vai Từ Tử Dung, nghiêm trang nhìn y: “Tử Dung, xem chừng trước đây ca ca giáo dục đệ còn chưa đủ. Đệ phải nhớ kỹ, cho đến bây giờ phương pháp chưa từng phân chính hay tà, chỉ có người sử dụng phương pháp mới có thể quy định thuộc tính cho nó. Cho dù chúng ta lợi dụng thi cốt chế tác con rối thì thế nào, nó đã chết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn trở về tìm đệ, có phải không?”
Từ Tử Dung bị anh nói đến một đầu hắc tuyến.
“Hơn nữa…” Từ Tử Nham bĩu môi: “Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng, mánh khóe này cũng không phải chuyện gì lớn. Thử tưởng tượng xem, nếu chúng ta vẫn làm việc tốt, sử dụng con rối Hoàng kim cự thú này vào việc tốt, người ta có thể nói chúng ta là người xấu sao? Chỉ vì chúng ta đã sử dụng thi hài đã chết?”
Theo giải thích của Từ Tử Nham, ánh mắt của Từ Tử Dung càng ngày càng sáng, đợi cho anh nói xong, cả đôi mắt đều sáng rực như bầu trời đầy sao.
Y chỉ cảm thấy hai gò má mình nóng lên, tim đập rộn ràng, thậm chí y cũng không rõ vì sao mình có cảm giác này, thế nhưng giờ phút này, y chỉ cảm thấy ca ca trước mặt mình vô cùng mê người.
Muốn làm liền làm, y không do dự, trực tiếp nhào vào trong ngực ca ca, mặt cọ tới cọ lui trước ngực anh.
Đối với chuyện Từ Tử Dung đột nhiên cầu âu yếm, Từ Tử Nham kinh ngạc không thôi. Anh không nghĩ một chuyện bình thường như thế này sẽ làm Từ Tử Dung xúc động mạnh như vậy, nhưng anh vẫn thuận theo, nhẹ nhàng vuốt ve y, an ủi y.
“Làm sao vậy?” Từ Tử Nham ôn nhu hỏi.
“Không có gì, ca ca, huynh thật tốt.” Từ Tử Dung chôn mặt trước ngực anh, buồn bực nói.
“Ha ha, ca ca tốt chỗ nào?” Từ Tử Nham cố ý trêu chọc y.
“Đâu cũng tốt, ca ca tốt nhất.” Từ Tử Dung cắn môi nói.
Từ Tử Nham nhịn không được cười ha ha, đừng xem ngày thường Tử Dung luôn là bộ dạng đại nhân cao quý, nhưng ở trước mặt mình, y vẫn là tiểu hài tử khả ái (cũng không phải!).
Làm nũng gì đó, quả thực không cần quá đáng yêu!
Từ Tử Nham vỗ nhẹ lưng của Từ Tử Dung, hòng trấn an y, trong lòng cảm thấy Tử Dung nũng nịu như vậy thật sự rất khả ái. Trầm mê vào hình tượng ca ca “Được dựa dẫm”, anh không phát hiện, khuôn mặt tinh xảo đang vùi vào trong ngực anh, lúc này đã viết đầy tham lam và đói khát.
Ca ca tốt đẹp như vậy…. Thật muốn ăn tươi…
Từ Tử Nham nhẹ nhàng liếm môi một cái, hít sâu một hơi, tham lam thu lấy hương vị trên người ca ca.
Chỉ có thời điểm da thịt chạm vào nhau, y mới có thể đè xuống dao động trong lòng.
Dường như là từ lần trước ý thức được tầm quan trọng của ca ca đối với mình, đồng thời lúc quyết định muốn trở thành thê tử của ca ca, cảm giác với ca ca càng ngày càng thay đổi.
Trước đây vẫn chỉ xem anh như ca ca thuần túy, thế nhưng không biết từ lúc này, dưới tình huống mà Từ Tử Nham không biết, y đã bắt đầu tự cho mình thân phận là thê tử ca ca.
Ý thức thay đổi cũng làm cỗ thô bạo trong đáy lòng thay đổi, chẳng biết khi nào, cỗ thô bạo bắt đầu chuyển thành một loại nóng lòng đói khát.
Y thường xuyên muốn tiếp xúc da thịt với ca ca, dù cho không làm gì, chỉ cần ôm nhau cũng tốt rồi.
Lần thứ hai hít thật sâu, Từ Tử Dung mạnh mẽ đè xuống xao động dưới đáy lòng.
Không được! Chí ít hiện tại không được.
Đừng nói ca ca chỉ thuần túy xem mình là đệ đệ, cho dù y muốn hung hăng làm chút gì đó, nhưng y cũng không có phương tiện thích hợp.
Có ký ức đời trước, y hiểu rất rõ nơi phát ra xao động trong lòng là cái gì, cần gì để giải quyết, nhưng hiện tại thân thể y còn đang phát dục, chưa trưởng thành, chính là có tâm mà không có sức.
Buồn bực thở ra, Từ Tử Dung lại tự nhủ với bản thân phải có kiên trì. Đời trước vì tiêu diệt Từ gia, ngay cả gian khổ hàng ngày y đều chịu đựng được, một chút dằn vặt ngọt ngào này tính là cái gì?
“Được rồi, đừng quấy, mau thử bí pháp của đệ xem có linh hay không, nếu không linh, đồ chơi này vẫn là phải bán đi.” Kéo Từ Tử Dung trong ngực mình ra ngoài, Từ Tử Nham cũng không chú đến ai oán trong mắt đối phương.
Còn nhiều thời gian! Từ Tử Dung yên lặng tự nhủ dưới đáy lòng.
Sau khi tự khuyến khích bản thân, y liền thành thật bắt đầu thi triển bí pháp, cái bí pháp này là dựa trên nền tảng của Huyết hải tâm kinh, kết hợp với một loại bí pháp của môn phái ma tu khôi lỗi mà chế tạo ra.
So với cái loại môn phái khôi lỗi chỉ có khung xương con rối, y chế tạ ra con rối không khác gì Hoàng kim cự thú chân chính.
Hơi do dự một chút, y nói với Từ Tử Nham: “Ca ca, cho đệ một giọt máu của huynh.”
Từ Tử Nham không chút do dự cắn đầu ngón tay, ép ra một giọt máu, đưa qua.
Giọt máu nhỏ tản ra hương vị ngọt ngào, Từ Tử Dung lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thật vất vả mới áp xuống cái loại cảm giác đói khát khó nhịn dâng lên lần hai.
Thật là muốn uống cạn… Mùi máu của ca ca quả thực ngọt ngào đến nỗi linh hồn cũng run rẩy. Nếu tự chủ kém một chút, y sẽ lập tức xông lên nuốt trọn giọt máu kia.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: A_A… Ừm… Đệ đệ không chiếm được tiện nghi, thật sự rất đáng thương…