Bên ngoài căn lều, Đinh trưởng lão và ba tên Tiêu Ngôn, Ngô Trung, Liễu Thần đang đứng nấp ở phía sau một bệ đá lớn đặt bên cạnh lều.
Liễu Thần nói:
- Đinh trưởng lão, ngài có quá ác rồi không? Bồi Dương đan là loại xuân dược kích thích dục vọng nguyên thủy của nam nhân mạnh mẽ nhất. Còn mê hương kia đâu phải Mê Hồn Ám Dục gì, rõ ràng là Băng Hỏa Tương Dung hương, công dụng thì không cần phải nói nữa, nghe đồn hoàng thất Độc Cô từng thu mua số lượng loại mê hương này, mục đích là cho Độc Cô Đại Đế sử dụng.
Ngô Trung cười hắc hắc:
- Vậy thì kiến thức lão đệ quá kém rồi, Băng Hỏa Tương Dung hương chính là một tay Đinh trưởng lão sáng tạo ra rồi bán cho các thế lực lớn khắp nhân giới. Đây là nguồn thu không nhỏ đóng góp vào ngân khố của tông môn khi xưa. Chính ta là người vận chuyển mê hương này sang Phong Lôi thánh địa, Vương gia, Lưu gia, Minh giáo, được họ hưởng ứng vô cùng. Còn Độc Cô gia sao? Bọn họ mua rất nhiều, cực nhiều, chắc ngươi cũng biết trong năm mươi năm mà Độc Cô đế hậu từng sinh ra tới ba mươi mấy hoàng tử và công chúa, đây chính là sự lợi hại của mê hương này. Một khi dùng rồi thì huyết mạch sôi trào, tinh hoa phát tiết, khả năng thụ thai rất lớn.
Nghe xong Đinh trưởng lão ngay lập tức ký đầu y một cái:
- Bé bé cái mồm, Độc Cô Đại Đế đang ở đây, lỡ như chuyện này tới tai hắn thì bốn người chúng ta không đủ mạng để chết đâu…
Đinh trưởng lão nói xong áp tai vào bức tường vải của lều, chỉ nghe bên trong phát ra vô số âm thanh mãnh liệt như tiếng da thịt đập vào nhau. Lúc bên trái, lúc bên phải, lúc trên cao, lúc lại xuống thấp, đa đoan khó lường.
- Tiểu tử này không ngờ lại am hiểu phong tình như vậy, quả nhiên hậu sinh khả úy. Phen này Chân Đại Đạo ta sắp quật khởi rồi! Dưới sự hậu thuẫn của bộ lạc Tây Phong và Độc Cô gia, có không muốn trở mình cũng khó. Ngô Trung, ngươi nói xem có đúng không? Ngô Trung?
Đinh trưởng lão gọi mấy lần mà không thấy Ngô Trung trả lời, bầu không khí bắt đầu chìm trong tĩnh lặng tới cực điểm, những điều này khiến đáy lòng ông giật thót. Khoảnh khắc xoay lưng lại thì vẻ mặt ông liền biến đổi ba lần, lúc trắng bệch, lúc đỏ gay, sau cùng lại đen như than.
- Bái kiến… Đại Đế!
Chỉ thấy nam tử áo xám lúc chiều ngồi cạnh Đại Tế Tửu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng ông ta. Mà đám Ngô Trung, Liễu Thần, Tiêu Ngôn thì cứng đơ như tượng đá, không rõ đã bị nam tử áo xám làm gì nữa.
Khuôn mặt Độc Cô Đại Đế bị che phủ bởi một làn sương trắng, đây là kết quả do công pháp che dấu dung mạo tạo thành. Trừ phi có tu vi cao hơn y nhiều lần, bằng không khó lòng xuyên thấu được màn sương để thấy được khuôn mặt thần bí bên trong.
- Ngươi là Đinh Liệt, luyện đan tông sư cấp bảy ở Chân Đại Đạo Nam Hoang?
Nam tử áo xám mỉm cười khá bình thản khiến Đinh trưởng lão cũng bớt căng thẳng lại, vội ôm quyền nói:
- Chính là xú danh của vãn bối, không ngờ được Đại Đế ưu ái nhớ rõ tên tuổi.
- Tên của ngươi, ta chưa từng quên…
Nam tử áo xám lắc đầu, nói xong một câu khó hiểu rồi lại nhìn phía căn lều:
- Mê hương ngươi sử dụng có ổn không? Mặc dù Băng Hỏa Tương Dung có công hiệu kích thích khả năng sinh sản nhưng còn tu vi của chúng thì sao? Lỡ đâu bọn chúng đánh nhau người sống ta chết trong đó thì nguy!
Nghe Độc Cô Đại Đế thốt ra câu này, Đinh trưởng lão thở phào nhẹ nhỏm, nhủ thầm mấy chữ “hóa ra là người mình”. Đoạn ông ngẩng đầu cao hứng nói:
- Băng Hỏa Tương Dung hương là độc môn mê hương do đích thân vãn bối điều chế ra, công hiệu khỏi phải bàn cãi, một khi dùng vào ngay cả cường giả cấp Đại Đế cũng cảm thấy hưng phấn toàn thân. Tất nhiên vãn bối đã dự trù sẵn tình huống mà ngài nói rồi, vậy nên đã trộn thêm một ít Nhuyễn Cân tán vào. Đánh nhau càng to thì sức lực tiêu tán càng nhanh, thuốc càng ngấm sâu hơn.
- Thì ra là vậy…
Nam tử áo xám gật đầu cảm khái, đoạn nói:
- Ngươi và hắn tri ngộ không lâu, ta thật không hiểu nổi vì sao ngươi lại cố chấp như vậy… Bỏ đi, ngươi giúp chất tử Độc Cô gia ta, bổn đế chẳng có gì báo đáp. Việc Chân Đại Đạo bị hủy diệt mấy năm qua khiến lượng Băng Hỏa Tương Dung hương hoàng cung dự trữ đã không còn nhiều. Sẽ có người tìm đến các ngươi đặt mua số lượng lớn, tiền bạc không thành vấn đề, các ngươi có bao nhiêu chúng ta mua bấy nhiêu…
Đinh trưởng lão kinh ngạc. Vốn biết Độc Cô Đại Đế là khách hàng quen nhưng không ngờ lại thẳng thắn thế này, không cần giữ dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường thấy của Đế giả. Đối mặt với y, ông ta cứ có cảm giác mình đang đối mặt với một vị bằng hữu thân thiết quen biết từ lâu, chẳng có chút nguy hiểm mưu mô nào.
- Đa tạ Đại Đế, được người chiếu cố thì Chân Đại Đạo sẽ sớm quật khởi thôi.
Nam tử áo xám cười cười, vừa quay lưng rời đi thì như sực nhớ ra điều gì, ngoảnh đầu lại nói:
- Đúng rồi! Ta bị lờn thuốc, nhớ tăng độ mạnh lên một chút…
Dứt lời thì thân hình lóe lên, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, để lại một mình Đinh trưởng lão đứng ngây ngốc tại chỗ. Chốc lát sau đám Ngô Trung, Tiêu Ngôn và Liễu Thần cũng tỉnh táo lại, hoàn toàn không hề biết gì về khoảng thời gian nam tử áo xám xuất hiện.
————————
Bên trong căn lều, nếu trước đây ít lâu mọi vật còn ngăn nắp gọn gàng thì hiện tại đã bị rối tung cả lên. Bàn trang điểm gãy nát, chiếc bàn giữa phòng bị lật đổ, ngay cả giá sách cũng đổ sập, ngọc giản, dây cột tóc, gương soi mặt vương vãi khắp mặt đất.
Độc Cô Minh và Mã Tư Thuần đang đánh nhau đến long trời lở đất. Tu vi cả hai đều tan biến nhưng sức mạnh cơ thể vẫn còn. Ở điểm này Độc Cô Minh không thể sánh bằng Mã Tư Thuần, tuy nhiên quãng thời gian phàm thể sống ở Việt quốc giúp hắn rèn luyện được khả năng giao chiến cận thân cực kỳ nhuần nhuyễn. Đến cả đòn thế của Cửu Dương Bát Quái chưởng Lâm Kiệt mà hắn còn hóa giải được, chứ đừng nói tới chiêu thức thô thiển như Mã Tư Thuần.
- Cô tưởng ta sợ cô sao? Nói cho cô biết hãy tránh xa ta ra một chút, bằng không kế đến ta sẽ dùng chiêu la hán đẩy xe bò với cô đó…
- Đê tiện! Ngươi có cửa sao?
Mã Tư Thuần thở gấp, cảm giác máu huyết trong người sôi trào, lý trí sắp mất đi.
Một Băng Hỏa Tương Dung đã là dâm hương bá đạo số một số hai nhân giới, nay còn thêm cả Lục Dục Thất Tình của Đại Tế Tửu cất giấu nhiều năm. Đạt đến tu vi cấp Đế giả thì chuyện sinh con nối dõi là một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Không hiểu có phải do thiên đạo trói buộc hay không mà khả năng có con luôn tỷ lệ nghịch với tu vi một người.
Phàm nhân mỗi năm sinh một hài tử không thành vấn đề, tu luyện giả Khổ Hải cảnh mức độ khó gia tăng thành bảy tám năm, Hỗn Nguyên cảnh là mấy chục năm, cứ thế nhân dần lên. Bởi vậy việc Độc Cô Đại Đế trong vòng năm mươi năm sinh tận ba mươi mấy người con đã sớm trở thành truyền kỳ trong cấp bậc Đế giả, rất nhiều người đỏ mắt cầu mà không được.
Sau khi cử mật thám điều tra ra y dùng Băng Hỏa Tương Dung thì cũng hùa theo mua số lượng lớn xuân dược này từ Chân Đại Đạo. Kết quả rất mỹ mãn, Vương gia thất tử nhờ đó được sinh ra. Nếu không phải bị Độc Cô Minh giết hết sáu người thì giờ này Vương gia vẫn đang trong tình trạng con cháu đề huề, không sợ thiếu người nối dõi rồi.
- Tránh xa ta ra!
Mã Tư Thuần bắt đầu mất kiểm soát, sau khi cả hai đối chưởng với nhau liền văng ra hai bên góc tường. Độc Cô Minh rơi vào chiếc giường êm ái đang được trướng lụa trong suốt phủ kín, thứ duy nhất vẫn còn nguyên vẹn trong phòng. Màn lụa tách ra làm đôi phất phơ không ngừng, mà Độc Cô Minh thì đang nằm trên đó, áo của hắn rách tươm vì bị Mã Tư Thuần dùng Miêu trảo tấn công, để lộ ra phần thân trên mặc dù không quá vạm vỡ nhưg vô cùng săn chắc, khác hẳn với bộ dạng văn nhân thư sĩ thường ngày.
Cảnh tượng này khiến cho Mã Tư Thuần cảm giác toàn thân nóng ran, không tự chủ được mà tự trút bỏ hết y phục của mình. Vì y phục thường ngày của nàng rất đơn giản nên chẳng mấy chốc đã hoàn toàn lõa lồ trước mặt Độc Cô Minh.
- Không được, ta có ý chung nhân rồi… Độc Cô Như Nguyện, ta hận ngươi!
Mã Tư Thuần cắn môi đến bật máu nhưng vẫn không cản nổi dục vọng nguyên thủy đang bộc phát từ cơ thể mình. Nàng chậm rãi tiến lại chỗ Độc Cô Minh, mà hắn lúc này đây cũng lực bất tòng tâm. Dược lực của xuân dược quá mạnh, đến cả Đại Đế còn phải khuất phục huống chi là một tiểu tu sĩ Khổ Hải như hắn.
- Đừng tới đây, ta cạo đầu xuất gia rồi, giữ giới thanh tịnh, chẳng lẽ cô muốn làm chuyện đó với một hòa thượng sao. Mau thanh tỉnh lại đi!
Hắn la hét trong vô vọng.
Mã Tư Thuần thở gấp, đưa tay chạm vào phần y phục thân dưới của mình. Xoẹt một tiếng, âm thanh vải chạm đất vang vọng khắp căn lều tĩnh lặng này. Một tuyệt tác đẹp đẽ của thiên nhiên đã hiện rõ trước mặt Độc Cô Minh, chẳng khác nào thảo nguyên xanh tươi giữa trời đất rộng lớn, trăm hoa thi nhau nở rộ, bất kỳ nam nhân nào cũng phải nao lòng trước nó.
Cơ thể Mã Tư Thuần quá hoàn mỹ, mặc dù làn da của nàng không trắng muốt như Lưu Tích Quân hay Trần Mạn Dao nhưng lại đỏ hồng rám nắng căng tràn sức sống. Theo từng hơi thở của nàng, đôi gò bồng cũng run lên liên hồi, từng đường cong mỹ miều theo sống lưng chạy dọc xuống phía dưới như sóng lớn nhấp nhô khiến Độc Cô Minh phải nhắm nghiền mắt lại, sợ rằng mình sẽ mất đi khống chế nếu nhìn quá lâu.
- Cô có ý chung nhân rồi thì mau gắng gượng giữ lý trí đi, đừng lại gần đây!
Hai hàng nước mắt Mã Tư Thuần chảy dài, khoảng cách giữa nàng và chiếc giường Độc Cô Minh đang nằm chỉ còn lại một bước chân.
Chứng kiến Mã Tư Thuần đang từ từ bò lên giường tiến lại chỗ mình, toàn thân Độc Cô Minh trở nên vô lực, hắn gầm lên một tiếng dữ tợn như để cảnh tỉnh bản thân và nàng nhưng không được. Xuân dược giống như cổ trùng gặm nhấm vào xương cốt, không cách nào hóa giải.
- Ý chung nhân của ta cũng họ Độc Cô, tên chỉ có một chữ Minh… Huynh ấy là nam nhân xuất chúng nhất, ngươi có dùng cả đời cố gắng cũng không cách nào bì kịp huynh ấy… Ta hận ngươi!
Đây là lời nói cuối cùng của nàng sau khi lý trí hoàn toàn mất đi, nghe được mấy lời này, Độc Cô Minh không khỏi thấy cả thế giới như đảo lộn. Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa từng gặp qua nàng ta, làm sao lại lòi ra một ý chung nhân thế này?
- Ta chính là Độc Cô Minh a?
Hắn nghiến răng nói, nhưng ngay lập tức phát hiện mình đã sai. Chỉ thấy đôi mắt loan sắc sảo của Mã Tư Thuần dại đi, đôi môi anh đào khẽ cong lên hình thành nụ cười đẹp tuyệt trần, thân hình lõa lồ của nàng cũng hoàn toàn rơi vào người hắn.
Khắp căn lều bây giờ chỉ còn lại tiếng thở dài não nề và mùi hương mộc lan đã nhiễm đầy nhục dục.
Mặc dù hắn cả đời luôn quyết tâm không bao giờ rơi vào sự sắp đặt của người khác, phải khống chế được vận mệnh của mình, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh được những lúc thân bất do kỷ.
Hắn không trách Đinh trưởng lão, cũng không trách Độc Cô Đại Đế. Chỉ tự trách bản thân mình quá yếu ớt, khó lòng phản kháng trước sự sắp đặt này.
Ngày mai bình minh trời lại sáng, ai biết trước chuyện gì sẽ phát sinh? Có thể một chân trời mới được mở ra, nhưng cũng có thể là hận ý triền miên không bao giờ dứt. Mặc dù rơi vào nghịch cảnh, song chỉ cần sống không thẹn với lòng là đủ. Nghĩ như vậy khiến đáy lòng Độc Cô Minh cũng nhẹ nhàng hơn, dục vọng đã bắt đầu lấn áp tâm trí hắn, hai mắt hắn dại đi, cũng bắt đầu chìm vào u mê không lối thoát.