Đây chính là công pháp khắc tinh đối với Trường Sinh thể và thể tu. Nếu Trường Sinh thể dựa vào sự hồi phục nghịch thiên để danh chấn nhân giới thì thể tu lại dựa vào sự rắn chắc của da thịt, gân cốt để dương danh lập vạn.
Mọi đòn tấn công chỉ cần không đủ mạnh, không thể nhất kích tất sát hai hạng người này thì rất dễ bị họ lật thuyền trong mương, phản ngược thế cờ.
Năm xưa Tây Phong Lĩnh Chủ chính là thất cấp thể tu cường đại nhất từng được biết tới trong lịch sử. Vốn đã là Thần thể sở hữu sức mạnh nguyên thủy khủng bố, sau khi tiến giai thất cấp thì độ hùng mạnh huyết nhục của ông ta càng đáng sợ hơn, ngay cả Chủ bảo cũng không thể xuyên thủng nổi. Truyền thuyết kể lại ở tại Thiên Khanh, thậm chí ông ta còn một quyền đánh nát năm Chủ bảo của cường giả quỷ tộc, thần tộc. Phải đến khi trong số những phản đồ nhân giới có luyện hồn sư sử dụng Tử Khí Đông Lai kinh để áp chế, khiến thân thể Tây Phong Lĩnh Chủ không ngừng mục nát mất đi sự cứng rắn rồi bị Giới bảo giáng xuống làm tổn thương thì nhân tộc mới bại lui dần. Rốt cuộc dẫn đến tình cảnh đồng quy vu tận, không một ai sống sót rời khỏi Thiên Khanh.
Thể tu đã biến thái như vậy nhưng xét về khả năng hồi phục thì vẫn xa xa không bằng Trường Sinh thể.
Trường Sinh thể cũng có phân chia cảnh giới cao thấp.
Yếu nhất là Hồng huyết. Ở cảnh giới này vết thương bình thường đều lành lại rất nhanh, nhưng nếu bị chặt cụt tứ chi hay đầu thì tuyệt đối không mọc lại được.
Cảnh giới tiếp theo là Kim huyết. Máu trở nên vàng óng ánh, trông cực kỳ thần thánh. Lúc này Trường Sinh thể đã có khả năng phục hồi tứ chi, hay thậm chí là đầu bị đứt, cực kỳ khó chết.
Cảnh giới thứ ba là Tử huyết, máu tím. Đến hiện tại Trường Sinh thể mới xứng đáng với tên gọi của nó. Dù cho bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh, đốt cháy hết máu thịt nhưng chỉ cần còn sót lại một cọng tóc hoặc một mẩu móng tay nhỏ cũng đủ để tái sinh.
Mà tuổi thọ của Tử huyết lúc này cũng nhiều đến rợn người. Phải biết rằng một tu sĩ Ứng Kiếp cảnh chỉ có thể sống tối đa không quá một vạn năm. Giả dụ vượt qua được tam tai cửu kiếp, trở thành Đế giả vô địch thiên hạ thì cũng chỉ sống thêm được tối đa năm vạn năm nữa. Nhưng Tử huyết đúng thật là nghịch thiên. Từng có một kẻ tên gọi là Bành tổ vốn dĩ là một phàm nhân, đầu óc cũng không linh hoạt, không thể tu luyện. Chẳng biết vì lý do hay gặp kỳ ngộ gì mà Trường Sinh thể lột xác đến lần thứ ba, sống một mạch tám vạn năm.
Đến Đại Đế hiếu kỳ thử ra tay giết y nhưng sau ba chiêu Bành Tổ vẫn có thể sống lại từ một hạt bụi thịt nhỏ còn sót lại, cuối cùng vị Đại Đế kia chỉ đành thở dài cảm thán từ bỏ thử nghiệm của mình.
Nhưng rốt cuộc Bành Tổ lại chết dưới tay một luyện hồn sư tu vi Đạo Đài sử dụng Tử Khí Đông Lai kinh. Không phải vị Đại Đế kia bất tài, mà vì công pháp này chính là khắc tinh của tất cả các loại thể chất liên quan đến tốc độ hồi phục và huyết nhục cường hãn.
Tử Dực nói:
- Tử Khí Đông Lai kinh bắt nguồn từ luyện hồn sư thời thái cổ. Năm xưa khi diệt đi luyện hồn sư, Bá Luân đại thần dù đã vô địch lục giới nhưng vẫn bị trọng thương nặng nề bởi nó. Có người nói nguyên nhân Bá Luân diệt luyện hồn sư không chỉ vì bách tính thương sinh mà còn vì bản thân mình. Đơn giản vì loại thể chất ông sở hữu cũng xếp trong những loại thể chất có tốc độ hồi phục và thần lực không hề thua kém Trường Sinh thể hay Thần thể, tên gọi Thương Thiên Bá thể. Công pháp này so với Cực Dương Chí Cương công của Cự Hùng tộc chắc chắn là quý giá hơn gấp bội phần.
Nói xong y nhìn ba người đang đứng xung quanh một lượt, chứng kiến được vẻ mặt âm trầm bất định của Độc Cô Minh và Đại Ngưu, còn Thạch Đầu như biết được gì đó nên chỉ cười lạnh, quay đầu đi chỗ khác.
Đoạn y nói tiếp:
- Thức thần thông kia của Như Nguyện huynh mặc dù rất mạnh nhưng e là chưa đủ để tham gia cuộc trao đổi này. Hy vọng huynh có thể xuất ra thêm một bộ công pháp hoặc thần thông cao giai nữa để mọi người thưởng thức.
Độc Cô Minh gật đầu:
- Không thành vấn đề… Mời Đại Ngưu huynh nói trước!
Tâm tư hắn thoáng xoay chuyển liên tục. Biểu cảm vừa rồi của Thạch Đầu cũng rơi vào sự quan sát của hắn. Chắc chắn Tử Khí Đông Lai kinh tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng cho người tu luyện cũng giống như Cửu Chuyển Thiên công, hoặc là đòi hỏi loại thể chất đặc biệt nào đó. Kiến thức của hắn đối với tu luyện giới không bao nhiêu, trước giờ chưa từng nghiên cứu về điểm mạnh điểm yếu của các thế lực cự đầu, vậy nên đối mặt với những thứ mới mẻ như vậy rất mù mờ.
Hắn nhủ thầm:
- Lời Tô lão đầu nói thật không sai, thực lực tu vi chỉ là một phần nhỏ. Trước đây ta giao chiến với những thiên kiêu trong cùng thế hệ trong tình trạng bọn họ đều mặc trên mình Nhân Giới Chiến Giáp, thủ đoạn, kiến thức, tâm cơ, những lá bài tẩy của bọn họ còn rất nhiều. Về sau không được phép khinh địch nữa...
Đại Ngưu mỉm cười:
- Bộ lạc Tây Phong ta thiên về luyện thể, mọi người chắc đã từng nghe tới Tẩy Tủy kinh lừng danh thiên hạ, thứ giúp cho xác suất thực hiện vòng nghịch chuyển kinh mạch của thể tu tăng lên gấp đôi. Vừa hay ba người các vị đều là những tu sĩ yêu thích rèn luyện thân thể, nếu sở hữu Tẩy Tủy kinh chính là như hổ mọc thêm cánh. Thạch Đầu huynh có thể mượn yếu lĩnh ghi trong đó để thúc đẩy cảnh giới Chí Cương tầng hai đến Đại Thành, mà Độc Cô huynh cũng có thể rút ngắn thời gian tu luyện của mình lại.
Một bầu không khí trầm mặc dần dần bao phủ nơi đây. Tẩy Tủy kinh có độ quý giá không kém gì Cực Dương Chí Cương công và Tử Khí Đông Lai kinh. Đại Ngưu dám ở trong phạm vi của bộ lạc Tây Phong xuất ra thứ này để trao đổi, không rõ gã đang có âm mưu gì nữa.
- Có lẽ âm mưu không nằm trong lòng gã, mà nằm trong lòng Đại Tế Tửu…
Độc Cô Minh cười lạnh, ai cũng có tâm tư riêng, vậy thì cứ xem thử tâm tư ai là lớn nhất. Đồng thời, hắn cũng muốn chứng thực một việc xem có đúng như trong suy nghĩ của mình không.
- Công pháp của ta tu luyện từ trước đến nay chỉ có duy nhất một bộ. Là cổ kim kỳ công, độ trân quý vượt xa Tẩy Tủy kinh, Cực Dương Chí Cương công hay Tử Khí Đông Lai kinh, chỉ là không biết các vị có dám nhận nó không.
Thạch Đầu điềm nhiên, Đại Ngưu mỉm cười mà Tử Dực chỉ khẽ nhếch miệng hỏi:
- Là công pháp gì? Trừ tứ đại cấm kỵ công pháp ra thì ta tự tin chẳng thứ nào so sánh được với chúng.
- Đích thị là vậy, trong tay ta đang giữ Cửu Chuyển Thiên công, chỉ là không biết các vị có dám nhận không?
Lời Độc Cô Minh không to lắm nhưng giống như hòa quyện vào làn gió quanh quẩn bên tai ba người, dấy lên cám dỗ trong lòng họ.
Khẩu quyết của Cửu Chuyển Thiên công chính là thuốc độc, một khi nghe thì tinh thần sẽ mụ mị, cơ thể tự vận chuyển theo lộ tuyến định sẵn.
Chín lần nghịch chuyển, chín lần bước chân vào quỷ môn quan. Trừ Cửu Thiên Huyền Nữ thời thái cổ ra thì chưa từng có ai hoàn thành nổi chín lần này, tất cả đều thân tử đạo tiêu. Đã có lúc công pháp Cửu Chuyển Thiên công rơi vào tay một thế lực cự đầu sau khi Cửu Thiên Huyền Nữ vũ toái hư không, nhưng chỉ trong trăm năm thế lực này đã bị bộ công pháp này hủy hoại đến nỗi toàn bộ đệ tử chết sạch, ngay cả Đế giả chữ Thiên hùng mạnh cũng vô pháp chống đỡ, đến lần nghịch chuyển thứ bảy liền tan xác mà chết. Từ đó về sau, Cửu Chuyển Thiên công bị liệt vào tứ đại cấm thư của nhân giới, dù có thấy cũng tuyệt đối không được nổi lên lòng tham, bằng không sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tử Dực nói:
- Ta nghe đồn chỉ có Lưu Tích Quân, con gái của Lưu Tông mới học được công pháp này. Mà Lưu Tích Quân lại là bằng hữu của Độc Cô Minh - kẻ bị Kiếp chủ đoạt xá tại Tuyệt Vọng Ma Uyên. Có người từng thấy hắn thi triển thần thông Tinh Hà Chuyển của Cửu Chuyển Thiên công, có lẽ là được Lưu Tích Quân truyền thụ. Ngoài hai người này ra, nhân giới suốt mấy chục năm qua không có tin tức gì về nó, Như Nguyện huynh, trùng hợp thay huynh cũng mang họ Độc Cô đó.
Đại Ngưu cười cười:
- Ta nghĩ là trùng hợp thôi. Có lẽ Như Nguyện huynh may mắn tìm được Cửu Chuyển Thiên công. Môn công pháp này chúng ta không có gan học, vẫn là nên đổi sang thứ khác đi.
Bọn họ chắc chắn đã đoán được phần nào thân phận của hắn nhưng kịch liệt không thừa nhận, rõ ràng có điều mờ ám trong đó.
Độc Cô Minh càng thêm khẳng định về suy đoán của mình. Tô Viễn rốt cuộc có đáng tin hay không? Minh Tước phủ kia có nên đi hay không?
Thân thế của hắn gần như đã bị yêu tộc Bắc vực và bộ lạc Tây Phong nhìn thấu. Với sự nhạy bén trong tin tức, chỉ cần bọn họ biết thì cả nhân giới này sớm muộn cũng sẽ biết. Nhưng bọn họ quyết tâm che giấu là vì điều gì?
- Cũng không hẳn là không có cách an toàn thu nó vào…
Lời Thạch Đầu khiến mọi người động dung. Gã nói tiếp:
- Ta có ba viên Hồi Quang thạch, chỉ Như Nguyện huynh đặt nó lên trán rồi niệm thầm khẩu quyết vào bên trong là được. Chín lần sinh tử kiếp tuy rất khó vượt qua, nhưng lỡ như mai này chúng ta gặp kỳ ngộ sưu tập đủ chín loại tiên đan diệu dược giữ mạng mà lại không nắm công pháp này trong tay thì thật đáng tiếc. Ý mọi người thế nào?
- Vậy làm sao để kiểm chứng thứ hắn đọc là Cửu Chuyển Thiên công chân chính, lỡ như hắn giở trò thì thế nào?
Tử Dực không đồng tình.
Thạch Đầu cười cười:
- Chuyện này dễ thôi, cứ dùng đạo tâm để thề.
- Đạo tâm để thề không đủ, phải dùng sinh tử bản thân ra mà thề, nhờ thiên địa chứng giám.
Tử Dực gật gù. Dường như Đại Ngưu cảm thấy chưa đủ ác độc, nên bổ sung:
- Phải lấy khí vận và cơ duyên ra nữa. Nếu dám nuốt lời thì vĩnh viễn không thể học thành bất kỳ truyền thừa nào trên đời.
Tu luyện giới coi trọng lời thề, dù là Đế giả hay Chủ cảnh cường địa vô song nhưng một khi đã phát ra lời thề độc thì cũng không dám bội ước, bằng không sẽ bị kiếp nạn giáng xuống. Cả ba người Tử Dực, Thạch Đầu và Đại Ngưu có đủ tự tin rằng Độc Cô Minh sẽ không dám giở trò.