Đả Cẩu ngượng ngùng:
- Chính là Thôn Thiên Yêu Đế, cũng bởi vì ông ta mà cái tên của ta cũng trở nên xấu xí như vậy đó. Ta luôn có một có suy nghĩ rằng nếu mai sau phải tranh đấu với yêu tộc Bắc vực, mỗi lần đẻ ra hài tử hay đồ tôn thì sẽ đặt tên như thế nào… Đánh bại Côn Vũ đặt tên là Đả Điểu, giết Thông Bích đặt tên Sát Hầu, chà đạp Đế Long dưới chân thì đặt là Đạp Trùng… Nghe không hay cho lắm, ta không muốn đời sau của ta toàn gắn một loại thú vật trong tên như vậy…
Thạch Đầu hừ lạnh:
- Ngươi đang sỉ nhục yêu tộc chúng ta sao? Dám ra đây chiến một trận không?
Đả Cẩu thấy Thạch Đầu khiêu khích mình thì liền lảo đảo đứng dậy, kế đến chạy tới vật gã xuống đất lộn mấy vòng. Cả hai đấm đạp nhau điên cuồng, nhưng đây chỉ là giao đấu bằng thân thể, không vận dụng bất kỳ công pháp hay chút linh lực nào, vậy nên ngoài bầm mắt gãy mũi ra thì không hề nguy hiểm tới tính mạng.
Đám Độc Cô Minh cũng mặc kệ hai tên này. Im lặng hồi lâu, Độc Cô Minh mới hỏi Đại Ngưu:
- Đại Ngưu huynh chẳng lẽ không có chút cố sự nào sao?
Đại Ngưu cười cười:
- Cố sự? Ai mà chẳng có cố sự? Chỉ là ta muốn chôn giấu nó sâu trong đáy lòng, không muốn tiết lộ với bất kỳ ai. Hiện tại trong lòng ta chỉ có hai điều ao ước giản đơn. Một là hôm nay uống cho thống khoái, không say không về. Hai là ngay ngày mai ta sẽ quyết tâm theo đuổi Độc Cô Mạn biểu muội của ngươi. Nàng càng tránh xa, ta sẽ càng lại gần, cho đến khi nào nàng không chịu nổi nữa mà yêu ta thì mới thôi…
Nói đoạn gã đứng dậy bước đi thơ thẩn trong vô thức, miệng khẽ ngân nga một bài hát xa lạ, giai điệu chứa đầy sự thê lương:
“Hồng nhan túy lúy vạn niên sầu,
Tự cổ đa tình vì bạc mệnh.
Thạch phiến khắc đề lịch lịch kiếp,
Ta hồ bất tri kiến cố nhân.”
Nhìn Đại Ngưu như vậy, Độc Cô Minh và Tử Dực không biết nói gì thêm.
Cả hai lặng lẽ nhìn Đả Cẩu và Thạch Đầu đánh nhau một hồi, rốt cuộc Tử Dực cũng cất tiếng:
- Đừng luyện Tử Khí Đông Lai kinh, ngươi không có thể chất là Tử Âm Diệu thể một khi tu luyện ắt phải chết…
Độc Cô Minh ngạc nhiên:
- Vì sao lại nói điều này với ta?
Tử Dực trầm mặc:
- Con người ta rất phức tạp, mỗi khi làm chuyện âm hiểm mưu hại người khác xong rất hay hối hận. Ta cảm thấy ta không phải là hạng người như vậy, nhưng rốt cuộc vì thân trong tu luyện giới, phải tranh đoạt với quần hùng hào kiệt, ta không thể không tàn nhẫn một chút. Hôm nay là lần đầu tiên ta uống rượu, cũng là lần đầu tiên ta thử hối hận triệt để một lần…
Nhìn vò rượu trong tay hồi lâu, Tử Dực mỉm cười sau đó nâng nó lên uống cạn.
Độc Cô Minh nghĩ ngợi gì đó rồi nói:
- Vì sao không trực tiếp nói cho bọn Đại Ngưu, Đả Cầu và Thạch Đầu mà chỉ nói với ta?
Tử Dực thản nhiên đáp:
- Ta biết ở đây ngươi là người có tửu lượng tốt nhất, sáng mai tỉnh dậy sẽ không quên những điều ta nói.
Đoạn gã đứng dậy, tay cầm vò rượu nhìn về phía xa, chẳng mấy chốc đã chọn được vị trí thích hợp để uống nốt vò này rồi sau đó ngủ say một giấc:
- Ngươi muốn là minh hữu của ta hay Thạch Đầu là tùy ngươi lựa chọn. Ta biết y từng tìm đến ngươi để nói ra lý tưởng thành lập Tân Tinh môn gì đó, nhưng bên trong không đơn giản như vậy, ta nghĩ ngươi cũng sẽ nhìn thấu. Loạn thế sắp đến, nếu đơn độc hành động sẽ chẳng thể làm nên đại sự gì. Ngươi là người ta nhìn trúng, trong đáy mắt ngươi thâm tình nhiều hơn quỷ kế, là người có thể tin tưởng được… Còn ngươi có tin lời ta hay không là tùy ngươi…
Nói xong gã xoay lưng bước về phía xa, bỏ lại Độc Cô Minh ngồi một mình ở chỗ này. Hắn hết nhìn sang Đại Ngưu đang hát hò không ngừng, lại nhìn Thạch Đầu và Đả Cẩu đang đánh nhau loạn xà ngầu cả lên, vẻ mặt dần trở nên bất định.
- Rượu vào nghĩ nhiều mệt óc, cứ uống trước đã tính sau.
Càng suy nghĩ lại càng rối rắm, hắn lại điên cuồng uống rượu. Uống đến mức khi nhìn lại thì cả bốn tên kia đều đã ngã lăn quay ra ngáy khò khò, bản thân hắn cũng bắt đầu mất đi khống chế rồi ngã gục xuống.
Hai mắt nhắm nghiền, Độc Cô Minh dần dần chìm vào giấc ngủ say. Đây là lần đầu tiên trong suốt gần ba mươi năm đến thế giới này hắn được ngủ ngon đến vậy.
Không có giấc mơ nào xuất hiện, không có âm mưu quỷ kế, cũng không có những hình ảnh trầm mặc luyện công mà chỉ có cảm giác nhẹ nhàng êm đềm dần trôi qua trong sự tĩnh lặng…
Ngày mai trời lại sáng, nhưng Độc Cô Minh không có dịp được ngắm bình minh.
Hắn thức dậy từ rất sớm, nhìn đám Đại Ngưu, Tử Dực, Thạch Đầu và Đả Cầu đang nằm mê mệt ở phía xa, miệng chỉ khẽ cất tiếng thở dài rồi quay đầu bước đi.
- Hai tháng! Ta còn hai tháng để vượt qua chính bản thân mình, đây không phải là lúc bận tâm đến thứ khác!
Khi hắn trở về căn lều của Mã Tư Thuần thì có hai vị tế tửu già nua của bộ lạc Tây Phong đã đợi sẵn ở bên ngoài từ bao giờ. Bọn họ tới đây là để giúp hắn bố trí trận pháp phòng hộ. Chỉ cần hắn bước vào bên trong thì trừ phi hắn tự mình đi ra, bằng không ngay cả Ứng Kiếp cường giả cũng đừng hòng xâm phạm.
Vén tấm màn che lên, Độc Cô Minh từ từ bước vào trong.
Khoảnh khắc thân hình hắn hoàn toàn biến mất, hai vị tế tửu già nua kia cũng bắt ấn quyết, một kết giới màu vàng bao phủ lấy căn lều. Bây giờ nơi đây đã trở thành cấm địa của bộ lạc, cho dù bên trong phát sinh điều gì thì người bên ngoài cũng sẽ chẳng hề hay biết.
————————————————————
Thoắt một cái đã năm ngày trôi qua, bọn Đả Cẩu, Tử Dực và Thạch Đầu cáo biệt Đại Tế Tửu trở về Bắc vực của mình.
Đại Ngưu cũng rời đi, nhưng phương hướng là tới Độc Cô thánh hoàng triều Trung Thổ.
Con người gã là vậy, nói được là phải làm được. Nếu chinh phục một người phụ nữ mà còn không thể thì nói gì tới thiên thu bá nghiệp, ôm thiên hạ vào lòng?
Mỗi người mỗi tính cách, lý tưởng và mục đích sống cũng khác nhau.
Có người như Sổ Tư, vì trở nên cường đại mà bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn.
Có người như Tử Dực, mỗi lần làm việc âm hiểm đều day dứt hối hận, tuy nhiên rốt cuộc vẫn xuống tay, lòng cho rằng mình chỉ là "thân bất do kỷ".
Cũng có người như Độc Cô Minh, không kể chính tà, không phân thiện ác, hắn chỉ có một loại kiên định từ trong ánh mắt, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ.
Đại Ngưu không giống ba người này. Gã là một mãng phu đúng nghĩa, lười suy nghĩ mưu mô, không thích đấu đá tranh giành, gần như mọi thứ đều là do Đại Tế Tửu đứng phía sau chỉ đạo.
Đại Tế Tửu muốn biến gã thành một phiên bản giống ông ta, tuy đứng dưới thánh nữ nhưng lại khống chế thánh nữ. Đừng tưởng rằng ông ta thương yêu Mã Tư Thuần thì sẽ ưu ái nàng. Đứng trước lợi ích và tương lai của bộ lạc, Đại Tế Tửu thậm chí có thể xuống tay giết nàng bất cứ lúc nào. Mọi người, mọi mối quan hệ, trong mắt ông ta đều chẳng khác gì công cụ. Biệt hiệu Bách Diện Hắc Tâm đã đủ chứng minh tất cả.
Lối sống như vậy, Đại Ngưu từ lâu đã chán ngấy rồi. Sau cuộc nói chuyện hôm qua, quyết tâm vùng vẫy trong lòng gã đã trở nên lớn lao hơn bao giờ hết. Hôm nay gã nhất định bất chấp tất cả mà rời khỏi sự sắp đặt của Đại Tế Tửu, dũng cảm đi tìm thứ mình cần.
Nhìn bóng lưng Đại Ngưu cưỡi xích mã rời đi, Đại Tế Tửu không nói gì, ánh mắt chỉ lóe lên tia lệ mang khó đoán rồi lặng lẽ quay đầu trở vào trong bộ lạc.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một người một ngựa không ngừng lướt đi nhanh trên thảo nguyên bao la, hướng về khu vực tồn tại những thành trì hùng vĩ cao ngút ngàn cách đó mấy ngàn dặm.
Trước cổng thành có hai nam hai nữ đang tiến vào. Một nữ béo ú cưỡi trên lưng một con ngựa cũng mập ú, trước ngực nàng ta là ngũ hoàng tử đang nép mình khúm rúm.
Bên cạnh phân biệt là Độc Cô Mạn và Độc Cô Đại Đế mặc áo xám đang cưỡi trên hai con ngựa khác nhau, chậm rãi tiến vào bên trong thành.
Độc Cô Đại Đế là vị Đế giả giản dị nhất mà tu luyện giới đã từng được chứng kiến suốt mấy chục vạn năm qua. Ngay cả ở thời thượng cổ cũng chưa xuất hiện vị Đế giả nào là vua của một thánh hoàng triều, tồn tại đỉnh phong ở Trung Thổ, hay xa hơn là toàn nhân giới mà lại chịu cưỡi trên lưng một con Ô Truy tầm thường chỉ dành cho tu sĩ Hỗn Nguyên trở xuống cưỡi.
Trên người ông không tỏa ra một chút uy áp nào, nhưng khoảnh khắc cửa thành mở ra thì lập tức có hàng vạn dân chúng và binh lính đã xếp hàng thẳng tắp từ bao giờ. Tất cả đồng loạt cúi đầu, một chân quỳ xuống, tay phải để ngang ngực, nắm đấm chạm vào tim biểu thị sự trung thành tuyệt đối.
- Cung nghênh bệ hạ trở về, bệ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
Tiếng hô rần trời như muốn rung chuyển cả vạn dặm xung quanh. Đế giả dù không phát uy nhưng vẫn đủ khiến cho mọi người ngưỡng vọng đến tột đỉnh, xem mình như thần minh.