- Đúng vậy, chúng ta không ai nợ ai!
Độc Cô Minh nhẹ nhàng mỉm cười.
Thấy hắn gật đầu đồng tình với câu nói của mình, không hề có chút oán khí nào như đã dự đoán, sự thù địch Lưu Tích Quân với hắn cũng vơi đi một chút. Nàng thoáng ngập ngừng rồi nói:
- Thật ra chúng ta có thể hợp tác kiếm tiền. Ta làm lồng đèn còn ngươi thì viết chữ, tiền lời kiếm được đều chia đôi. Thế nào, có muốn hợp ta với ta hay không?
Độc Cô Minh ngẩn ra:
- Cô thực sự muốn hợp tác với ta? Người thông minh lanh lợi như cô lẽ nào không tò mò về thân phận của ta sao?
Lưu Tích Quân lắc đầu:
- Thân phận của ngươi có gì quan trọng? Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ tồn tại lợi ích, hợp tác chia tiền xong thì đường ai nấy đi, nhà ai nấy về. Ta có phu quân rồi, không muốn bận tâm đến nam nhân khác. Kể cả ngươi có là Cố Lý công tử ta cũng không quan tâm… Huồng hồ ta xấu xí như vậy, nếu ngươi để tâm đến ta thì thật có mắt như mù…
Độc Cô Minh im lặng lúc lâu, cuối cùng không biết phải đáp làm sao, miệng chỉ có thể bật ra hai chữ:
- Vậy à…
Hắn và nàng vốn là bằng hữu, nghe thấy câu này đáng lý nên vui mừng thay cho nàng, nhưng không hiểu vì sao từ tận đáy lòng hắn lại xuất hiện cảm giác khó chịu khôn tả. Nhưng vẫn không đúng, hắn theo dõi căn nhà này đã mấy ngày ròng rã, làm gì có nam nhân nào ra vào kia chưa chứ?
Lưu Tích Quân rất thông tuệ, giống như nhìn thấu được tâm tư của hắn:
- Phu quân của ta ra ngoài làm ăn đã rất lâu rồi chưa về nhà, ngươi tất nhiên không gặp được huynh ấy. Nếu ngươi là Cố Lý công tử thì nên đi kiếm Trường An công chúa mới đúng, không nên tới nơi xó xỉn này làm vấy bẩn thanh danh của ngươi. Tuy ta không rõ ngươi có mục đích gì, nhưng ta cũng cần kiếm ăn qua ngày, ngươi muốn hợp tác bán lồng đèn cùng ta cứ nói một tiếng.
Lưu Tích Quân nói xong đi thẳng vào trong nhà của mình, tuy nhiên nàng không đóng cửa lại mà giống như đang chờ đợi quyết định của hắn.
Độc Cô Minh trầm mặc lúc lâu, rốt cuộc lắc đầu than nhẹ rồi đi thẳng vào bên trong.
Nhìn nhành liễu cuối cùng đang phất phơ trên cây cổ thụ già nua, lại nhìn về phía sâu bên trong gian nhà của Lưu Tích Quân, mặc dù nàng rất nhanh kéo tấm rèm xuống che đi nhưng hắn vẫn mơ hồ thấy được xuất hiện một mệnh bài không tên đang quay thẳng về hướng mình. Đó là mệnh bài của ai? Vì sao khoảnh khắc nhìn thấy lại khiến đáy lòng hắn nảy sinh cảm giác thê lương đến vậy? — QUẢNG CÁO —
- Phu quân cô tên gọi là gì?
Hắn đột nhiên hỏi.
Lưu Tích Quân không trả lời, sau khi ra nhà sau một lúc liền ôm đến một mớ vạt tre đã dũa sẵn ngay ngắn. Dưới sự quan sát của hắn, bàn tay nàng đan nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã có ba bốn chiếc lồng đèn xinh xinh được thành hình. Dán giấy đỏ lên rồi đưa nó qua cho Độc Cô Minh, nàng nói:
- Ngươi có thể viết những chữ tùy thích trên đó. Người Việt quốc thì chữ đơn, người Tấn quốc thích thơ ca, người Ngụy quốc lại thích tranh thủy mặc giản dị… Ta nghĩ ngươi là văn nhân thì học vấn cũng sẽ sâu rộng, biết bọn họ thích gì. Chỉ cần vẽ đúng những thứ bọn họ thích, thêm vào danh tiếng Cố Lý công tử ngươi đem lại, chúng ta chắc chắn sẽ bán được với giá rất cao.
Độc Cô Minh gật đầu. Hắn bắt đầu cầm bút lông lên chấm vào nghiên mực, sau đó vén tay áo bắt đầu viết xuống chiếc lồng đèn đầu tiên.
Nên viết chữ gì đây?
Sau một hồi trầm tư, rốt cuộc hắn viết xuống một chữ “si”.
Lưu Tích Quân tỏ ra thích thú, mỉm cười hỏi:
- Vì sao lại viết chữ này đầu tiên…
Độc Cô Minh nói:
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đến khi giật mình ngoảnh lại thì bông hoa kia đã trôi đi xa, dẫu có cố vươn tay ra nắm lấy cũng không còn kịp nữa. Ánh mắt si dại nhìn bông hoa trong tiếc nuối, đáy lòng mông lung, ta gọi đó là si…
Lời hắn nói giống như chạm trúng ký ức đau buồn nào đó của Lưu Tích Quân khiến nàng thoáng trầm mặc.
Năm xưa người chẳng phải cũng như dòng nước hờ hững với nàng sao? Nàng vì bảo vệ người con gái hắn yêu mà bất chấp cả tính mạng, nhưng đổi lại là gì? Trước khi tai kiếp xảy ra hắn vẫn chỉ gọi to ba chữ “Trần Mạn Dao”, một chút để ý tới an nguy của nàng cũng không có.
Vậy mà sau khi hắn gặp nạn phải táng thân trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, nàng vẫn đi tìm hắn. Cứ cách một đoạn thời gian lại đứng ngẩn ngơ trước ma vực này hồi lâu, ngay cả khi bản thân gặp phải sinh tử kiếp vẫn quyết đến đây lần cuối, thậm chí còn chọn Việt quốc ở gần Tuyệt Vọng Ma Uyên làm nơi ẩn cư cho đến tận lúc chết. — QUẢNG CÁO —
Lưu Tích Quân nói:
- Văn nhân các ngươi luôn dùng lời nói hoa mỹ dối gạt người khác, nói hay như vậy nhưng đã chắc gì từng trải qua. Có những cảm xúc chân thật trong đó ngươi không thể nào hiểu được…
Độc Cô Minh nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt phượng sắc sảo kia ánh lên vẻ lạnh lùng. Mặc dù khuôn mặt của nàng đã dịch dung thành xấu xí tệ hại nhưng vẫn không tài nào lấn át thần thái bất phàm tỏa ra từ đôi mắt, giống như hoa sen dù có nở trong đám bùn lầy cũng vĩnh viễn giữ được sự tinh khiết của mình, không hề bị ô uế xung quanh làm vấy bẩn.
- Có lẽ vậy…
Độc Cô Minh mỉm cười, lại nâng bút viết lên chiếc lồng đèn thứ hai mấy dòng chữ.
Khi hắn viết xong, Lưu Tích Quân hiếu kỳ nên cầm lồng đèn lên thì thấy trên đó viết một bài thơ cổ, cũng chính là lời ca có trong khúc nhạc Bích Hải Triều Sinh của Cố Lý công tử.
- Nhìn vào ánh mắt ấy, ta biết mình đã tìm đúng người. Ta vung kiếm ngoảnh lại, máu đào tựa bờ môi ai. Ký ức bôn ba hồng trần ngày trước, làm tổn thương ta không phải lưỡi đao mà là linh hồn chuyển thế của nàng…
Đọc xong, Lưu Tích Quân ngẩng đầu lên thì thấy Độc Cô Minh đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, thần sắc cực kỳ bi ai.
Nàng thoáng ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
Mà Độc Cô Minh trông thấy biểu hiện này của nàng thì liền đứng dậy tiến gần lại. Hắn thoáng buông tiếng thở dài, trong đáy mắt chất chứa đau buồn khó nói rõ thành lời.
- Vừa gặp nàng, ta biết mình đã…
Lời chưa dứt câu, một tiếng chát giòn tan đã vang lên. Lưu Tích Quân thẳng tay tát hắn một cái, sau đó lạnh lùng nói:
- Xin ngươi tự trọng, ta đã có phu quân rồi…
- Ta chưa nói hết, ta là…
- Ta không quan tâm ngươi là ai! — QUẢNG CÁO —
Lưu Tích Quân đứng bật dậy:
- Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, ta có tiền, ngươi cũng có tiền. Ngoài những điều này ra thì đừng giở những trò như ban nãy ra làm gì. Với hạng tiểu thư đài các có lẽ sẽ rất dễ động lòng với ngươi, nhưng ta không giống như vậy!
Trước thái độ cương liệt của Lưu Tích Quân, Độc Cô Minh chỉ đành thở dài. Dù sao bây giờ hắn mang một diện mạo khác, ngay cả tu vi cũng không có chỉ đơn thuần là phàm nhân yếu ớt, không thể trách nàng không nhận ra mình.
Mà hắn cũng không dám thừa nhận mình chính là Độc Cô Minh. Lúc trước phụ Lưu Tích Quân quá nhiều, bây giờ gặp lại khi cuộc sống nàng đã tạm ổn, quên đi kẻ vô tình là hắn, thậm chí còn thành thân ở chốn phàm trần, theo hắn thấy chỉ nên ở bên cạnh âm thầm bảo vệ rồi giúp nàng hóa giải sinh tử kiếp là tốt nhất, ngoài ra không nên làm ra chuyện gì ngu xuẩn khác.
- Quá khứ dù sao vẫn chỉ là quá khứ, nên quên đi thì hơn…
Hắn bật cười tự giễu, sau đó lặng lẽ xếp từng chiếc lồng đèn ở dưới đất lên giúp Lưu Tích Quân.
Hồi lâu sau, tâm tình nàng đã dịu trở lại cũng không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra lúc trước.
Cả hai cùng đẩy sạp hàng chứa đầy dưới đất ra khu chợt phía Đông thành, nơi đó đã có rất nhiều người đứng chờ xếp hàng từ lâu, vẻ mặt cực kỳ háo hức khi thấy hai người xuất hiện.
Độc Cô Minh nhìn sang Lưu Tích Quân thì thấy nàng trở nên hớn hở vô cùng, mọi sự lạnh lẽo trên khuôn mặt cũng tan biến hoàn toàn.
- Phát tài, chúng ta sắp phát tài rồi!
Nhìn nàng bây giờ làm gì còn vẻ xuất trần của một nữ thiên kiêu được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Nam Hoang nữa, cực kỳ tham tiền, nhưng nàng lại vui vẻ vô cùng, cảm giác như đây mới là cuộc sống vô tư vô lo mà nàng mơ ước dù bản thân đã sắp đi đến cuối đời rồi.
Ngẩn ngơ hồi lâu, Độc Cô Minh chợt nở nụ cười minh ngộ:
- Phàm, tưởng như trói buộc nhưng lại thống khoái. Đạo, tưởng như thống khoái nhưng lại trói buộc. Góc nhìn khác nhau, cảm nhận cũng khác nhau. Người dưới đất vĩnh viễn không thể hiểu cảm giác của người trên trời, cho rằng người trên trời rất vui vẻ. Mà người trên trời lại nhìn người dưới đất, cho rằng người dưới đất mới là chân chính tự do. Đúng và sai, chẳng qua chỉ là một khái niệm tạm bợ. Trung dung đạo của ta mới là đúng đắn, chỉ cần không thẹn với lòng, hết thảy đều tùy tâm thực hiện.