- Ngươi cũng vậy!
Lưu Tích Quân gật đầu, nhìn kỹ hắn lần cuối rồi đóng cánh cửa nhà lại.
Sau khi nàng hoàn toàn rời đi, Độc Cô Minh mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn về khu vực nằm sâu phía Đông thành.
Sở dĩ hắn chọn nơi này làm nơi cư ngụ ngoài lý do để tiện bảo vệ Lưu Tích Quân ra thì còn có dụng ý khác, hắc ngục của Thiên Huyễn thành chính là nằm ở gần đây, cách không tới mười mấy dãy nhà, hắn có thể dễ dàng theo dõi lộ tuyến đi lại và cách thức hoạt động của lính gác ở đây.
Qua sự thám thính của hắn thì hắc ngục có sự canh giữ rất cẩn mật sau khi Địch Vân bị áp giải tới. Nếu trước chỉ vọn vẹn một trăm binh lính thay phiên canh gác thì hiện nay có đến tám trăm người luôn luôn túc trực, trong số đó có không ít kẻ là nhân sĩ giang hồ tiếng tăm sở hữu võ công cực kỳ đáng gờm.
Độc Cô Minh tin rằng cho dù Nhân Phi Nhân sống lại cũng chưa chắc đã có thể toàn mạng thoát đi dưới sự liên thủ của họ, chứ chưa nói tới việc cứu một phạm nhân thân mang trọng thương, sắp sửa hấp hối cùng phá vây xông ra ngoài.
Địch Vân là ai? Vì sao lại rơi vào kết cuộc bi thảm này?
Người mà gã đắc tội chính là đương kim tể tướng của Việt quốc Uông Thư Chính.
Hiện nay Lạc đế chìm trong tửu sắc không đoái hoài đến triều chính, thường xuyên nhờ hai vị đại thần là Uông Thư Chính và đại tư mã Võ Duy Dương xử lý công vụ thay. Mà Võ Duy Dương tuy nói là đại thần ngang hàng với Uông Thư Chính song trí tuệ không bằng, luôn luôn lép về trước y, vì vậy mọi quyền hành và mệnh lệnh từ hoàng đế ban phát ra đều do một tay Uông Thư Chính sắp đặt.
Dần đà trải qua mấy năm âm thầm nuôi dưỡng tâm phúc, triều đình đã dần bị phe cánh của Uông Thư Chính nắm giữ toàn bộ, ngay cả Võ Duy Dương dù nắm binh quyền nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc quy thuận. Ngay cả lúc thượng triều cũng phải cúi người đi bên cạnh vị tể tướng này, đầu không được ngẩng cao, một dạ hai vâng, chấp hành mệnh lệnh một cách tuyệt đối.
Nhưng đó là biểu hiện ngoài mặt, ẩn sâu trong đó Võ Duy Dương vẫn luôn tìm cách bảo vệ hoàng thất Lạc tộc, đồng thời lấy Tam Hợp các làm căn cơ để đào tạo ra Ám Thần vệ nhằm một ngày có thể lật ngược thế cờ giúp Lạc tộc lấy lại giang sơn xã tắc.
Muốn làm được điều này dưới sự quản thúc chặt chẽ của Uông Thư Chính thì cần có một người đủ trí tuệ, hiểu quyền mưu, lại trung thành với Việt quốc đứng ra lãnh đạo.
Võ Duy Dương nhìn trúng Địch Vân, một gã thanh niên lòng đầy tráng chí, vì khát vọng chấn hưng xã tắc mà từ bỏ con đường tu tiên đang rộng mở đối với mình. Gã kiên quyết từ chối tu luyện, thậm chí khước từ lời mời gia nhập Minh giáo, Phong Lôi thánh địa để trở thành các chủ của Tam Hợp các. Khi có người thân cận hỏi gã lý do vì sao, gã chỉ nhàn nhạt đáp:
- Ta hận tu đạo! Vì cái gì mà con người nhất định phải tu đạo? Quay đầu trảm tình, quên đi thân nhân cốt nhục là kết quả khi tu đạo sao? Nếu đạo là thế thì ta đây không cần! Địch Vân ta chỉ cầu bảy mươi năm dốc sức cho xã tắc, mở ra một thái bình thịnh thế đã là quá đủ!
Gã chỉ nói thoáng qua như vậy, khúc chiết bên trong chẳng ai tra ra nổi, chỉ biết gã được mẹ một mình nuôi dưỡng lớn lên, từ nhỏ không gặp được cha. Có kẻ nói cha gã năm xưa sau khi tìm thấy tiên lộ ở Đông Hải đã từ bỏ hai mẹ con gã mà dong thuyền ra khơi, từ đó đến nay trải qua ba mươi lăm năm chưa từng quay trở lại. Có lẽ vì nguyên nhân này mà Địch Vân căm thù tu đạo đến vậy, từ bỏ cả cơ hội trở thành tu sĩ sở hữu sức mạnh che trời lật đất để bước trên quan lộ phàm nhân.
Địch Vân thực sự rất có tài năng, trong vòng ba năm sau khi trở thành Tam Hợp các chủ đã giúp cho Võ Duy Dương điều tra ra không ít vụ án quan trọng, diệt đi sáu phần thân tín của Uông Thư Chính. Ngay cả hoàng đế cũng được gã tìm cách thức tỉnh, chịu thiết triều trở lại, chẳng những thế còn phế bỏ dần dần quyền lực trong tay đương kim tể tướng khiến ông ta cực kỳ phẫn nộ.
Thiên hạ có lời đồn rằng Uông Thư Chính thật ra là con rối của Hắc Thủ cài vào triều đình Việt quốc vì vậy mới dễ dàng thăng tiến như thế, bên cạnh lại có một trong Ngũ Chỉ Chưởng Tử là “Thiên hạ đệ nhất khoái kiếm”, hay còn với biệt danh Lưu Tinh kiếm Cao Tiệm Sơn làm hộ vệ. Cũng chính kẻ này vào nửa tháng trước dưới sự có mặt của Kiếm Thánh Nhân Phi Nhân và Độc Cô Minh mà vẫn thành công suýt nữa giết chết Cố Lý công tử.
Kiếm đạo của Cao Tiệm Sơn rất đặc biệt, chỉ cần nhanh, dứt khoát, đơn giản và hiểm độc là đủ. Y không sở hữu chiêu thức kiếm pháp hoa mỹ như Nhân Phi Nhân, cũng không tràn ngập ý cảnh mỗi khi rút kiếm như Độc Cô Minh. Y đến trong âm thầm, giết đối phương chỉ bằng một nhát đâm duy nhất. Trước nay y chỉ thất thủ đúng hai lần, một lần là ám sát Đao Thần, còn lần thứ hai chính là ám sát Cố Lý công tử.
Địch Vân dẫu có trí tuệ hơn người cũng không cách nào chiến thắng một kiếm khách đáng sợ như vậy. Cả nhà gã bị Cao Tiệm Sơn giết sạch, sau đó bị y cắt đứt gân chân, đâm mù hai mắt rồi nắm tóc lôi đến trước mặt Uông Thư Chính.
Chứng kiến một Tam Hợp các chủ từng suýt nữa đẩy mình vào chỗ chết trở thành thân tàn ma dại như vậy, Uông Thư Chính chỉ đơn giản là nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt Địch Vân, sau đó còn sai thuộc hạ của mình trước khi giết chết vợ gã thì phải cưỡng hiếp nàng không ngừng suốt ba ngày. Điều dã man hơn là còn trói Địch Vân vào một gốc cây gần đó, để gã nghe được âm thanh thống khổ của vợ mình khi bị sỉ nhục mà không thể làm gì khác.
Ba ngày!
Ba ngày đó đối với Địch Vân chẳng khác nào ba ngày dưới địa ngục, huyết lệ trên mắt gã đã chảy cạn, cho đến khi tiếng thở hấp hối của vợ gã đã tắt lịm thì gã cũng trở nên lạnh lùng vô cảm như người mất hồn.
Uông Thư Chính cười nhạt sau đó ra lệnh giam gã vào hắc ngục chờ ngày đưa ra trước pháp trường để xử trảm cùng với đại tư mã Võ Duy Dương vì tội mưu phản. Võ Duy Dương trở mặt rất nhanh, đem mọi tội danh đổ lên đầu Địch Vân. Uông Thư Chính cần một người chịu tội nên cũng không giết gã mà hạ lệnh bằng mọi giá không được để gã chết, phái người canh giữ để tránh Võ Duy Dương phái người diệt khẩu.
Toàn bộ nguồn cơn sự tình là vậy, khi Độc Cô Minh nghe xong từ miệng Cố Lý công tử thì cũng không khỏi thở dài cho số phận của Địch Vân.
Thân là văn sĩ yêu nước, một lòng từ chối đạo lộ để cống hiến cho quốc gia mà đổi lại là kết cục bi thảm như vậy. Mắt mù, chân què, ngoài đôi tay vẫn còn cử động được ra thì gã chẳng còn gì để bám víu cuộc sống này nữa. Đến ngay cả Quan Thất, Tiêu Ức Tình và Ngũ Hành tử khi được Cố Lý giới thiệu nhưng nhìn thấy gã cũng không dám tin tưởng kẻ này có thể quật khởi lần nữa.
- Ta tin ngươi vẫn muốn báo thù! Một kẻ bị dồn tới đường cùng như vậy, trừ phi chết đi, bằng không nếu sống sót thì sẽ trở thành hạng người khiến cả thế gian kinh sợ.
Suốt một tuần nay hắn không ngừng quan sát và theo dõi hắc ngục, rốt cuộc đã thấy được Lưu Tinh kiếm Cao Tiệm Sơn đi kế bên Uông Thư Chính đi vào trong để thẩm vấn Địch Vân. Thương thế của Cao Tiệm Sơn rất nặng, nhưng vẻ mặt y vẫn lạnh như băng không chút xúc cảm. Đây đúng là một cỗ máy giết người đích thực, ngoài chấp hành mệnh lệnh ra thì chẳng hề quan tâm đến vấn đề gì khác.
- Cao Tiệm Sơn và tám trăm cao thủ! Ta không địch nổi chúng, chỉ có thể lén trà trộn vào bên trong thông qua việc giả dạng lính canh để tiến vào. Nhưng để làm như vậy thì phải tự sát a…
Độc Cô Minh lắc đầu than nhẹ, rốt cuộc dứt khoát rút kiếm tự vẫn. Ban nãy sau khi về nhà hắn đã lấy Thiên Nhai kiếm và đổi sẵn một bộ y phục quan sai lấy từ chỗ Cố Lý từ ba ngày trước.
Chỉ trong nháy mắt khi ngưng tụ trở lại hắn đã trở thành bộ dáng của một tên quan sai đã bị hắn theo dõi suốt cả tuần nay.
Trên đường y trở về liền gặp phải sự chặn đường của hắn, tất nhiên dưới một kiếm nhanh như cắt, tên này lập tức đầu lìa khỏi cổ, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Độc Cô Minh sau khi thay đổi bộ dáng thì ung đung đi tới hắc ngục, sau khi bị kiểm tra kỹ lưỡng bởi hai cao thủ, xác nhận hắn không dùng thuật dịch dung thì mới cho vào bên trong để thay ca.
Hắc ngục đúng như tên gọi của nó, cực kỳ tối tăm chẳng có một chút ánh sáng nào. Bên trong toàn bộ là những tù nhân chính trị thuộc phe cánh của Võ Duy Dương đã bị bắt vào đây, ngục giam của Địch Vân nằm ở nơi sâu tận cùng. Hôm nay là đến ca gác của Độc Cô Minh và ba tên nữa để phòng tránh Địch Vân tìm cách tự sát.
Để vào được bên trong căn phòng giam giữ Địch Vân không phải đơn giản, cần tới tám cao thủ dùng sức đẩy cánh cửa sắt khổng lồ ra.
Sau khi hì hục một hồi, dưới sự giám sát của tám cao thủ võ lâm, cánh cửa sắt cũng từ đóng lại, bầu không khí dần trở nên âm u và ngột ngạt tới mức cực điểm. Một tên lính canh thấy Độc Cô Minh không di chuyển thì liền quát nhẹ:
- Còn không mau đi tới đúng vị trí của mình!