Thiên Huyễn thành hiện giờ đang nằm giữa lúc chuyển từ tiết Tiểu Vũ sang tiết Lập Đông, đã gần cuối năm, những cơn mưa ngâu bắt đầu vơi dần để nhường chỗ cho cái lạnh hiu hắt, báo hiệu thêm một mùa tuyết trắng nữa sắp phủ kín khắp trời đất, giống như muốn đông cứng lại những bi thương trong lòng người.
Điểm đến quen thuộc của Độc Cô Minh vẫn là cầu Bất Quy Lai, chỉ cần bước chân qua cây cầu này thì sẽ tới được Tế Vũ lâu đang chìm trong sương khói lập lờ.
Quan binh siết chặt tuần tra trong vài ngày để triệt tiêu toàn bộ tàn dư loạn đang còn sót lại của tể tướng Uông Thư Chính, hiện tại đã rút lui toàn bộ.
Võ Duy Dương thành công đoạt lấy quyền hành, tuy việc này có sự góp công rất lớn của Cố Lý công tử ở Tế Vũ lâu nhưng y vẫn bị ông ta giam lỏng. Theo ông ta cảm thấy con người này quá mức đáng sợ. Cử chỉ ung dung từ tốn hệt như đã nắm toàn bộ bố cục trong tay, nụ cười không thể nhìn thấu của Cố Lý khiến Võ Duy Dương mỗi lần nhớ đều không rét mà run, rất muốn trừ khử. Tuy vậy ông ta e sợ những mối quan hệ của Cố Lý với chúng thiên kiêu trên toàn nhân giới, gần nhất là Tiêu Ức Tình ở Tiêu gia Nam Hoang. Nếu Cố Lý xảy ra chuyện, một gia tộc phàm nhân như Võ gia tuyệt đối sẽ bị bứng tận gốc rễ, tuyệt tử tuyệt tôn. Vì vậy, cách an toàn nhất mà Võ Duy Dương có thể nghĩ ra chính là giam lỏng y, hạn chế tối đa y tiếp xúc với giới quần thần quan lại Việt quốc.
Độc Cô Minh trên đường đến Tế Vũ lâu thì gặp phải cơn mưa tầm tã, vẫn là một bộ dáng như ngày đầu hắn tới nơi này, trên tay cầm ô trắng, thắt lưng dắt theo Ly Biệt kiếm.
Nhưng hiện tại trên cầu không còn xuất hiện biển người đông đúc như ngày hôm đó nữa, cũng không còn bóng dáng Lưu Tích Quân khẽ lướt qua bên cạnh.
Mặc dù nàng vẫn đang rất ổn, sinh tử kiếp chưa kéo tới nhưng lại khiến lòng hắn nặng trĩu mỗi khi nghĩ đến.
- Bất Quy Lai, đi một lần rồi thì không nên quay lại, bằng không sẽ dính lời nguyền ly biệt. Là ta tự chọn ly biệt, hay ly biệt cứ cố tình quấn lấy ta không chịu buông?
Độc Cô Minh bước đi với vẻ trầm mặc, khí lạnh trong cơn mưa khiến da mặt hắn hơi tái đi một chút. Đúng lúc này hắn bắt gặp một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu nâu, cổ đeo tràng hạt bồ đề đang đứng ở giữa cầu, mặt quay về phía hồ Vô Ưu, trong mắt ẩn chứa đầy sự tang thương bi ai, mặc kệ cơn mưa xối xả làm ướt đẫm thân thể của mình.
Y liên tục lẩm bẩm mấy câu tự vấn khó hiểu, dường như đang cố suy nghĩ ra câu trả lời thích hợp cho bản thân:
- Kiếp sau có không? Người chết rồi có được vãng sinh không? Thân nhân của ta, có được hưởng cực lạc không? Phật có thể độ họ không? Cái gì là vô thường? Cái gì là hằng hữu? Trường sinh sẽ như thế nào? Mà tử vong liệu có chân chính biến mất?
Vị hòa thượng khẽ thì thào, nước mắt rơi xuống lã chã từng giọt. Nước mắt của y hòa cùng nước mưa mát lạnh rồi hòa tan vào mặt hồ Vô Ưu, biến thành gợn sóng lăn tăn rồi dần dần biến mất.
- Trước đây ta từng đọc một cuốn sách nói rằng: Kiếp sau, tin thì sẽ có, không tin sẽ không có. Năm tháng dài dặc, rồi sẽ xuất hiện hai đóa hoa giống nhau, một đóa hoa điêu linh, một đóa hoa nở rộ. Ta không biết lời ấy có đúng hay không, nhưng ta tin kiếp sau có thật.
Giọng nói cất lên từ phía đầu cầu khiến vị hòa thượng thoáng ngẩn ngơ.
Khoảnh khắc y quay đầu lại thì thấy một nam tử áo trắng tóc đen, tay cầm ô dù, lưng đeo trường kiếm bước tới.
Dung mạo nam tử này khá bình phàm, nếu không muốn nói chẳng có gì đặc biệt ngoài đôi mắt ẩn chứa sự kiên định không cách nào lay chuyển.
Nhìn hắn, vị hòa thượng có cảm giác đang nhìn vào một ngọn núi, mỗi khi mưa sa bão táp sẽ khiến người ta bất giác muốn mượn lấy bóng lưng hắn để tránh qua giông bão.
- Đại sư, mấy câu hỏi của người có vẻ rất khó để giải đáp, nhưng ta cũng có suy nghĩ riêng của ta, đại sư có muốn nghe không? Hy vọng thông qua kiến giải của một phàm phu tục tử, đại sư sẽ có thêm cái nhìn nhiều màu sắc…
Độc Cô Minh mỉm cười.
Nụ cười của hắn không êm đềm như gió xuân giống Quan Thất, không lạnh lùng âm hiểm như Lưu Bình, cũng không tràn đầy cao ngạo như Côn Vũ.
Nụ cười của hắn giống như ẩn chứa sự tự tin lạc quan vô bờ bến, khiến người đối diện nảy sinh cảm giác tin phục.
Nhìn hắn cười, một vị hòa thượng tứ đại giai không như y cũng bất giác cười theo.
- Thí chủ có nhã hứng như vậy, bần tăng cảm kích còn không kịp…
Độc Cô Minh nhìn ra mặt hồ Vô Ưu đang xuất hiện những xao động bởi cơn mưa tầm tã, bất giác nghĩ đến ngày đó một kiếm giải thoát cho Nhân Phi Nhân. Tương ngộ không lâu, nhưng hắn thực sự coi gã là tri kỷ của mình. Có điều sinh ly tử biệt là điều phải xảy ra ở thế gian này, phàm nhân cũng vậy, tu sĩ cũng thế, chẳng thể nào thoát khỏi vòng quay của số mệnh.
Còn nhớ Nhân Phi Nhân trước khi chết cũng từng hỏi hắn một câu: “Huynh có tin vào kiếp sau không?”
Lúc ấy hắn cũng trả lời gã như hiện tại. Nhân Phi Nhân nghe xong thì lắc đầu mỉm cười đầy chua chát, kế đến lại hỏi: “Vậy giữa lãng quên và níu giữ, huynh lựa chọn níu giữ?”
Độc Cô Minh không có câu trả lời. Nhưng hắn không muốn lãng quên, nếu hắn lãng quên rồi hắn sợ sẽ không còn là chính mình nữa. Nhưng nếu nói muốn níu giữ thì hắn lại có chút chùn tay, vì những gì hắn níu giữ đều là bi thương, một khi chấp nhận níu giữ thì đồng nghĩa với việc sẽ sống cùng nỗi bi thương cả cuộc đời này.
Thoáng chìm đắm trong hồi ức, Độc Cô Minh lắc đầu thở dài:
- Người chết rồi liệu có được vãng sinh không ư? Đối với ta cực lạc hay địa ngục thì cũng chỉ là một loại tâm cảnh. Tâm ngươi an yên, ngươi đang ở cực lạc. Tâm ngươi sân si, ngươi đang ở địa ngục. Có lẽ, người chết kia lúc còn sống mỗi ngày đều đang ở trong cực lạc mà bản thân lại không biết thôi…
Hòa thượng mỉm cười, tay vân vê chuỗi tràng hạt. Trong mắt y ngập tràn bi thương, nỗi bi thương này còn sâu sắc hơn Độc Cô Minh gấp trăm ngàn lần. Vì quá bi thương nên y bất giác trở nên bình tĩnh, trầm mặc giống hệt như Địch Vân thời điểm hiện tại.
- Kiến giải của thí chủ rất hay, nhưng ta thà để người thân của mình chìm trong ảo cảnh vô biên nhưng cảm thấy vui sướng còn hơn chịu dày vò ở thực tại. Nếu cực lạc không có thật, ta sẽ tạo ra cực lạc. Nếu phật không có thật, ta sẽ trở thành phật, sau đó nguyện chìm đắm vào trong đó, tự mình độ cho thân nhân, đến khi nào bọn họ đều thành đạo giống như ta…
Độc Cô Minh nhìn y thật lâu, cuối cùng nói:
- Đại sư luôn tự vấn, nhưng dường như đã tìm ra câu trả lời cho riêng mình, những câu hỏi phía sau có lẽ cũng không cần ta vẽ vời thêm nữa!
Hòa thượng chắp tay, điềm tĩnh đáp:
- Ta luôn tự vấn vì ta không rõ con đường của mình đi tới cuối sẽ là đúng hay sai. Nếu đúng thì niết bàn giải thoát, nếu sai thì thân tử đạo tiêu, trầm luân vạn kiếp.
Im lặng hồi lâu, hòa thượng mỉm cười nói tiếp:
- Con đường của thí chủ cũng rất hay. Nếu tới cuối cùng thí chủ đúng, còn ta sai thì hy vọng hãy đọc tên ta ở thời khắc đó, để linh hồn ta từ trong u minh hồi tỉnh lại chứng kiến thành tựu của thí chủ…
Độc Cô Minh cười khổ, cảm thấy hòa thượng trước mắt quá mức đa sầu đa cảm, rõ ràng y rất mạnh khỏe, khí tức hùng hậu, nếu không phải cao thủ giang hồ thì cũng là một tu sĩ nổi bật, chẳng hiểu vì sao lại luôn nghĩ tới cái chết.
Hòa thượng như đọc được suy nghĩ của hắn, ngẩng đầu thở dài:
- Lần này xuất sơn, đại hòa thượng trong chùa có bói cho ta một quẻ, nói ta sẽ gặp phải tình kiếp, thập tử vô sinh. Nếu sống đời này sẽ thành đạo, dùng nguyện lực phổ độ chúng sinh cõi ta bà. Nếu chết, thân tử đạo tiêu, trầm luân vạn kiếp…
Độc Cô Minh nhíu mày:
- Thập tử vô sinh? Nếu là vô sinh thì sao vượt qua được? Còn nữa, người xuất gia mà cũng có tình kiếp ư?
Hòa thượng đáp:
- Tử cực chính là sinh, từ trong cõi chết thành tựu niết bàn, có lẽ ẩn ý của đại hòa thượng là như vậy. Câu hỏi sau của thí chủ rất hay. Vạn vật hữu tình, chỉ cần là tồn tại thì đều sẽ có tình cảm. Bần tăng tu xuất gia nhưng cũng sẽ không nằm ngoài quy luật đó. Còn nhớ tới trong kinh phật có kể về tình kiếp của tôn giả A Nan Đà. Ông ta vì một người con gái mà u mê trầm luân, quên cả phật pháp. Nhưng sau cùng tôn giả A Nan Đà vẫn vượt qua được kiếp nạn ấy, đắc quả La Hán, chứng đạo thành công. Ngài ấy làm được, ta có lẽ cũng sẽ làm được!
Độc Cô Minh cảm thấy vị hòa thượng này rất thú vị, nếu không phải bản thân còn đang vội đi đến Tế Vũ lâu gặp Cố Lý thì chắc chắn sẽ nán lại trò chuyện thêm ít lâu. Hắn gật đầu chắp tay cáo từ, lúc đã đi được hơn mười bước bỗng sực nhớ ra bản thân vẫn chưa biết tên y là gì, vội quay ra sau nói lớn:
- Đại sư pháp danh là gì, để tại hạ sau này ghi nhớ!
Màn mưa trắng xóa che đi bóng lưng của vị hòa thượng, chỉ còn vang vọng lại tiếng đáp trầm trầm như hòa tan vào bầu không khí lạnh lẽo cắt da cắt thịt.
- Bần tăng pháp danh Pháp Táng, nếu hữu duyên sau này sẽ còn gặp lại…
Mặt hồ Vô Ưu thoáng run lên nhè nhẹ, mà gương mặt của Độc Cô Minh cũng thoáng trở nên bần thần khi nghe đến cái tên này.