Khi người đến mưa rơi tí tách, khi người đi mưa lại càng rơi nặng hạt hơn.
Cố Lý nhìn xuống bóng lưng áo trắng khuất sau chiếc ô che đang dần mất hút giữa màn mưa nặng hạt, nụ cười thường thấy hoàn toàn biến mất chỉ còn sót lại là sự lạnh lùng xen lẫn ưu tư.
- Công tử, kẻ này đáng cho người phí sức thuyết giảng cho hắn đến vậy ư? Hắn quá nặng tình, không phải người có thể làm nên đại sự…
Một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau lưng Cố Lý, rõ ràng người này đã xuất hiện từ rất lâu, luôn luôn hiện hữu ở đây vậy mà Độc Cô Minh lại chẳng thể nào phát hiện.
Cố Lý không xoay người lại, chỉ điềm đạm đáp:
- Kẻ càng nặng tình, khi bị tổn thương lại càng đáng sợ hơn. Vì tình cảm, hắn sẽ bất chấp tất cả, khi đó không gì cản được bước chân hắn…
Kẻ trong bóng đêm kia nghe vậy chỉ biết thở dài:
- Hy vọng nước đi này của công tử là đúng, bằng không chúng ta đúng là đã phí công vô ích…
- Phí công vô ích sao...
Cố Lý im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống cổ tay của mình. Nơi đó có vài sợi gân máu tím đen đang không ngừng ẩn hiện cực kỳ quỷ dị. Mỗi lần chúng hiện ra thì da thịt cả cánh tay của y lại trở nên nhăn nheo già nua như một cụ ông sắp gần đất xa trời, khoảnh khắc sợi gân máu biến mất thì da thịt của y ngay lập tức lành lại như cũ.
Nhìn cánh tay của mình càng lâu, vẻ mặt Cố Lý càng trở nên đăm chiêu đầy ưu tư, không ai hiểu được kẻ tưởng chừng thấu hiểu mọi chuyện như y lại đang lo lắng điều gì.
Rất lâu sau, y mới chợt nở một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương, ẩn chứa đầy sự tàn độc mà ngay cả Lưu Bình cũng chưa chắc đã sánh bằng:
- Bởi vì chúng ta không thể phí công vô ích, nên ta sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành kế hoạch này, dù phải hy sinh thứ gì đi nữa...
——————————
Độc Cô Minh rời khỏi Tế Vũ lâu mà đáy lòng nặng trĩu.
Hắn không còn tâm trạng để suy nghĩ về những ẩn ý của Cố Lý hay thuật quyền mưu rối não đau đầu kia nữa.
Việc đạo thể đột ngột mất đi liên lạc khiến hy vọng cứu Lưu Tích Quân thoát khỏi sinh tử kiếp tiêu tan hoàn toàn. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo, cũng không biết nên đối diện với nàng ta ra sao.
Bất lực nhìn một bằng hữu vào sinh ra tử của mình từ từ chết đi là loại cảm giác không hề dễ chịu chút nào.
Cảnh tượng bản thân phải dùng kiếm kết liễu Nhân Phi Nhân vẫn luôn ám ảnh hắn. Mặc dù hắn biết làm vậy là đang giúp gã thoát khỏi đau khổ, đồng thời lưu giữ hoài niệm về kiếm đạo trong cái nhìn cuối cùng của mình , nhưng hắn vẫn rất dằn vặt.
Trời đã tạnh mưa tuy nhiên Độc Cô Minh lại không trở về nhà.
Hắn đi dạo gần nửa ngày trời ở Thiên Huyễn thành, đi từ Đông sang Tây, từ Nam sang Bắc, giống như muốn trốn chạy hiện thực phải quay về đối mặt với Lưu Tích Quân. Cho đến mãi nửa đêm hắn mới quay về, khi mở cửa ra liền thấy nàng ta đã ngồi ở chiếc bàn đá giữa sân, mái tóc dài đen nhánh búi lên lưng chừng, vài cọng theo làn gió phất phơ bên gò má đầy những vết chàm và sẹo.
Mặc dù hiện tại đã dịch dung thay đổ giương mặt nhưng khí chất của Lưu Tích Quân vẫn còn nguyên vẹn như xưa, một chút cao ngạo trộn lẫn với kiên cường.
- Ngươi về rồi sao? Tên tàn phế ngươi cứu về sắp chết đói đến nơi rồi, chẳng lẽ cứ bắt ta phải hầu hạ cho hai tên nhà ngươi mãi sao?
- Xin lỗi...
Độc Cô Minh trầm mặc hồi lâu rồi đáp. Ngụ ý của hai chữ xin lỗi này bao hàm luôn cho cả việc hắn chẳng có biện pháp giúp đỡ nàng ta.
- Sắc mặt cô rất nhợt nhạt, hơi thở so với lúc sáng càng yếu ớt đi rất nhiều so với lúc sáng!
Nghe hắn nói vậy, Lưu Tích Quân bèn lắc đầu:
- Ta từ lâu đã mang bên nan y trong người, khi còn nhỏ rất nhiều đại phu nói ta không thể nào sống quá năm năm. Cũng may phụ thân ta từng lên rừng xuống biển, tìm đủ mọi dược thảo trân quý mới giữ mạng ta được đến ngày hôm nay.
Ánh mắt Lưu Tích Quân hiện lên vẻ hoài niệm. Nàng đang nhắc tên Nam cuồng Lưu Tông, một tuấn kiệt thế hệ trước Độc Cô Minh, kẻ đã làm khuynh đảo từ Đông Hải, Bắc Vực đến Trung Thổ.
- Nhưng bệnh của ta rất đặc biệt, phải không ngừng sử dụng kỳ trân dị thảo. Phụ thân dành cả đời lao lực vì nó, rốt cuộc cũng một đi không trở về, có lẽ đã gặp nạn rồi...
Nói đến đây, khóe mắt Lưu Tích Quân chảy ra hai dòng lệ nóng.
Dưới ánh trăng bàng bạc, liễu rũ trước hiên nhà, sự bi thương của nàng càng như tăng thêm gấp bội phần. Còn Độc Cô Minh thì rơi vào trầm mặc.
Lưu Tông rất có thể chưa chết! Nhưng hiện tại dù sống cũng đã nhập ma!
Đó là những tin tức hắn có được khi quan sát trận chiến giữa Sổ Tư và Đế Long. Dẫu vậy, hiện tại hắn không tiện nói điều này với Lưu Tích Quân để khiến nàng ta thêm lo lắng. Chỉ cần nàng ta vượt qua sinh tử kiếp, đạo thể thoát khốn đến được Thiên Huyễn thành thì hắn sẽ ngay lập tức dẫn nàng đi tìm Sổ Tư hòng tra ra tung tích của Lưu Tông.
Im lặng hồi lâu, Độc Cô Minh mới mở miệng:
- Người ở lại bao giờ cũng đau khổ dằn vặt hơn người rời đi. Cô cũng phải cố gắng vượt qua, bằng không vị phu quân đi làm ăn xa kia của cô sẽ rất đau lòng khi trở về...
Hắn nhắc tới ba chữ "vị phu quân" mà trong lòng lại dấy lên cảm giác khó chịu không thể miêu tả thành lời. Tình cảm của hắn với Lưu Tích Quân khác xa với Trần Mạn Dao.
Hai người này một ôn nhu hiền thục, một lại dữ dằn kiêu ngạo. Nếu Trần Mạn Dao giống một chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn ở bên, dùng đôi mắt si tình của mình nhìn hắn thì Lưu Tích Quân lại như một cục than hồng nóng bỏng tay, luôn sẵn sàng cầm kiếm rượt hắn đuổi giết.
Nhưng cả hai nàng yêu hắn, chỉ khác cách thể hiện mà thôi.
Độc Cô Minh không hề phủ nhận người hắn yêu thật sự là Mạn Dao, nhưng càng về sau Lưu Tích Quân lại càng khiến hắn cảm thấy thương cảm, rồi dần dần rung động.
"Thương cảm có phải là một loại tình ái chăng?"
Độc Cô Minh thường hay tự hỏi bản thân câu này, sau đó đáp án của hắn lại là một tiếng thở dài sườn sượt.
Lưu Tích Quân cười tự giễu, vẻ mặt càng thêm ai oán:
- Ngươi cũng nói người ở lại mới là người đau khổ nhất. Ta chính là người như vậy, phu quân của ta cũng đã bỏ ta mà đi rồi... Chẳng lẽ ngươi không thấy mệnh bài trên bàn thờ trong gian phòng kia hay sao?
- Xin lỗi...
Độc Cô Minh lại trầm mặc.
- Ta đúng là họa tinh, tất cả những người xung quanh ta đều gặp phải tai nạn. Phu quân của ta là người mà ta yêu nhất, ta từng muốn cùng huynh ấy làm rất nhiều điều... Ngắm mặt trời mọc, hoàng hôn lặn, cùng nhau tập viết chữ thư pháp... Nhưng tất cả đều không thể nữa rồi...
Lưu Tích Quân bật khóc, nhưng nàng không òa lên mà vẫn cố kìm nén âm thanh trong cổ họng mình.
Nhìn nàng ta như vậy, Độc Cô Minh cũng cảm thấy đầu lưỡi đắng chát.
- Phu quân cô là người tu đạo hay phàm nhân...
Hắn bất chợt hỏi. Mục đích của hắn là muốn khẳng định rằng vị phu quân đã khuất kia của Lưu Tích Quân là hắn. Chỉ cần nàng nói ra như thế, hắn chắc chắn sẽ nói thật mọi chuyện, để nàng không phải đau khổ dằn vặt nữa.
- Là phàm nhân...
Lưu Tích Quân đưa tay lau đi lệ nóng trên khóe mắt, mỉm cười nói. Dứt lời nàng cũng đứng dậy bỏ vào bên trong nhà, để lại một mình Độc Cô Minh ngẩn ngơ ngoài sân.
Trăng sáng bàng bạc, liễu rũ bên thềm, gió lạnh hiu hắt, tất cả giống như hòa quyện vào nhau biến thành một loại cảm xúc mất mát trong lòng hắn.
- Không sao, trước đây ta sai lầm bỏ qua cô, hiện tại ta sẽ không như vậy nữa. Sinh tử kiếp không rõ có vượt qua được hay không, nhưng ta sẽ đối xử tốt với cô gấp bội phần để bù đắp sự vô tình lúc trước...
Độc Cô Minh suy nghĩ lúc lâu liền đưa ra quyết định của mình.
-------------------------------
Trung Thổ!
Đạo thể Độc Cô Minh và Hàn Phi lúc này đã tiến vào sâu bên trong lốc xoáy dẫn đến nơi tận cùng của Nguyệt Dạ Sâm Lâm.
Trên người Độc Cô Minh lúc này chằng chịt vết thương, ở mỗi miệng vết thương đều có tử khí vờn quanh khiến cho Trường Sinh huyết không cách nào chữa lành được. Tử khí này là do Trừu Hồn Thí Thiên Tỏa Huyết đại trận tạo thành, tụ tập rất nhiều oán khí cùng vong hồn của phàm nhân và tu luyện giả, ở thời thái cổ thì đây là loại trận pháp chuyên trị những loại thể chất có tốc độ khôi phục nghịch thiên như Trường Sinh thể, Bá thể hay Thánh thể.
Mặc dù đây mới chỉ là tiểu trận mô phỏng lại, uy lực phát ra chưa tới một phần vạn của trận pháp chân chính nhưng cũng đã khiến Độc Cô Minh khốn khổ không thôi.
- Ta nghe Tô Viễn nói tên tiểu tử ngươi rất ngông cuồng, lúc ấy ta vốn không tin. Bây giờ gặp rồi mới biết ngươi không những ngông cuồng mà còn ngu dốt nữa...
Hàn Phi hừ lạnh, bàn tay vẫn nắm chặt lấy bả vai Độc Cô Minh kéo hắn lướt đi trong lốc xoáy đen ngòm kia.
Phải ở gần như thế này Độc Cô Minh mới cảm nhận sự mạnh mẽ của Hàn Phi.
Đây rõ ràng cũng là một nhân vật nội ngoại kiêm tu, cả luyện thể và linh lực đều đạt tới trình độ siêu việt chúng thiên kiêu cùng lứa.
Nên nhớ rằng đám Quan Thất, Lưu Bình, Côn Vũ... không ai chịu nổi một chiêu của Vương Nhất. Mà Hàn Phi thì lại có thể, thậm chí còn đánh trả, dùng những con đường phụ trợ của bản thân để vây hãm đưa Vương Nhất vào hung hiểm.