Bộ thây khô trầm mặc nhìn những cỗ khí tức đang dần xuất hiện bên trong vòng xoáy, giống như đang hoài niệm lại một đoạn năm tháng khó quên trong hồi ức.
Trong đoạn hồi ức đó có năm gã thanh niên trẻ tuổi vì những hoài bão riêng mà xông pha tu luyện giới, không ngừng tranh đấu, không ngừng biến mạnh. Từ những tu sĩ Khổ Hải nhỏ nhoi, con kiến giữa thiên địa rộng lớn, họ dần trở thành những hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất, gánh vác số mệnh của cả nhân tộc trong suốt một thời đại thái cổ. Chớp mắt một cái mà trăm vạn năm đã trôi qua, giọng nói, bóng dáng của họ còn đây nhưng tất cả đều đã hóa thành ảo ảnh thời gian, tan biến vào trong dòng chảy vô tình của lịch sử.
Đoạn hồi ức đó giống như khúc nhạc của Tiêu Ức Tình, có hùng hồn, có bi thương, mỗi khi hồi tưởng lại sẽ khiến cổ họng người nghe nghẹn đắng, đáy lòng chất chứa sự trầm mặc không thể thốt lên lời nào.
- Đã từng điên đảo càn khôn, đã từng nhiệt huyết sôi trào, đã từng vạn chúng chú mục, lục giới kính ngưỡng, nay đều hoá thành tro bụi cả rồi... Phong Điên, Bất Xuyên, Bá Luân, Độc Cô... Ta rất nhớ các ngươi...
Bộ thây khô thì thào, với sự xuất hiện của Nhân kiếp càng thêm trông đợi. Có lẽ chỉ như vậy ông ta mới có thể nhìn thấy bằng hữu của mình được tái hiện một cách chân chính từ hơi thở đến diện mạo.
Quả nhiên như dự đoán, ngay phía sau ba luồng khí tức của Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên và Lý Ẩn chính là một hơi thở nặng nề như núi cao đang đổ ầm xuống, khiến những kẻ có mặt hít thở không thông, trong lòng bắt đầu xuất hiện những bóng ma không thể diễn tả bằng lời, bước chân trong vô thức liên tục lùi lại.
Thiên thượng thiên hạ, độc ngã duy tôn!
Trời lớn đất lớn, ta là lớn nhất!
Một người không phải thần, nhưng thậm chí còn hơn thần, giết được thần.
Một người chân chính được cả thế gian công nhận là “vô địch”. Bởi vì y đánh khắp lục giới không đối thủ, chỉ bằng duy nhất đôi tay xác thịt trần trụi, không cần pháp bảo, không cần bất kỳ con đường phụ trợ nào, cũng không cần âm mưu quỷ kế.
Bá Vương Thập Bát thức, đây là bộ tổ hợp thần thông do ông ta sáng tạo ra, tuy chưa chạm tới cấm kỵ nhưng chưa có bất kỳ “cấm kỵ thần thông” nào có thể chiến thắng.
Cũng có kẻ cho rằng, "cấm kỵ thần thông" sở dĩ gọi là cấm kỵ là bởi vì đi ngược với lẽ trời, bị thiên đạo trừng phạt nếu dám sử dụng. Còn thần thông của Bá Luân từ lâu đã vượt khỏi cảnh giới này, Bá Vương Thập Bát thức vừa ra, cả thiên đạo cũng bị ông ta đè ép không thể làm gì, chỉ có thể thuận theo. Nếu điều này là thật, thần thông của Bá Luân nên được đặt tên là "đạp đạo thần thông", xếp trên "cấm kỵ thần thông" mà nhân thế từng biết một bậc.
Đứng trước mặt Bá Luân, dù là kinh diễm tuyệt thế như Bất Động Minh Vương, cao ngạo như Tiên chủ, cường hãn như Thần chủ cũng phải nhường bước, không dám tranh phong. Thời đại của ông ta không thiếu những hào kiệt phong hoa tuyệt đại, cực kỳ ngọa hổ tàng long, nhưng dưới sự xuất hiện của ông ta thì rồng cũng phải cuộn mình, hổ cũng phải phủ phục xuống đất không dám phát ra tiếng kêu nào.
Người đó ở thiên địa này là độc nhất vô nhị, vì phạm phải cấm kỵ mà bị thiên đạo giáng xuống lôi kiếp mỗi khi có kẻ dám nhắc đến. Đơn giản vì trời cũng phải sợ mỗi khi người đó ngước nhìn lên, mặt đất cũng phải rung chuyển dưới mỗi bước chân của người đó.
Anh hùng thái cổ Bá Luân!
- Bá Luân…
Khoảnh khắc khí tức của Bá Luân hiển lộ phía bên trong vòng xoáy, bộ thây khô không khỏi thở hắt ra một cái. Trăm vạn năm trôi qua mà bóng ma của Bá Luân không những không mất đi mà trái lại ngày càng lớn hơn. Xuyên suốt vạn cổ, đến bao giờ mới có thể chứng kiến một kẻ thứ hai như vậy.
Toàn thân Hàn Phi run rẩy liên lục, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, cảm giác đạo tâm của mình vừa xuất hiện vết nứt.
- Hào kiệt thái cổ đã vẫn lạc, vì sao vẫn có thể tạo ra tâm ma cho ta?
Ngay cả Độc Cô Minh cũng không tránh khỏi kết cục này, hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Nhưng cách làm của hắn không giống mọi người, dưới áp lực khủng khiếp kia hắn không những không khuất phục, mà trái lại còn càng vùng vẫy mạnh hơn.
- Hoang là hoang dã bất kham, tuyệt đối không khuất phục, càng nhiều áp lực ta càng dễ ngưng tụ ra loại đạo vận này! Bá Luân thì sao? Cho ta thời gian, ta nhất định vượt qua ngươi…
Độc Cô Minh nghiến chặt răng, đôi mắt ngập tràn tơ máu, hoang khí trong người hắn giống như được kích thích tột độ mà điên cuồng vận chuyển, phá tan gần như hoàn toàn những con rết tử khí còn sót lại trong cơ thể. Kim huyết nhờ đó mà lại được ngưng tụ ra với tốc độ nhanh không tưởng. Giữa hoang khí và Trường Sinh huyết có sự cộng minh rất lớn, giống như bổ sung khuyết điểm cho nhau. Điều này Độc Cô Minh chưa hiểu nguyên nhân do đâu, dù sao hoang khí thuộc về kỷ hồng hoang, thời đại mà vạn tộc tranh phong, bất kỳ chủng loài nào đều có dã tính sinh tồn rất mạnh, còn Trường Sinh huyết cũng nổi bật với khả năng phục hồi và sinh tồn. Đây là điểm chung duy nhất hắn tìm ra giữa hai thứ này vào thời điểm hiện tại.
Vì Hàn Phi là người trực tiếp sử dụng Tỏa Hồn tác nên ngay lập tức phát hiện ra sự khác thường của Độc Cô Minh, ánh mắt gã chợt lóe lên tia sáng khó lường. Nhưng Nhân kiếp còn chưa kết thúc, rất nhiều biến cố khó lường sắp sửa phát sinh, Hàn Phi không muốn mất tập trung vào lúc này.
- Cho ngươi vùng vẫy! Ta không thể chân chính sử dụng Tỏa Hồn tác nên khó lòng giữ chân ngươi quá lâu. Nhưng dù ngươi thoát khốn được cũng không phải đối thủ của ta, đến lúc đó số phận ngươi sẽ càng thê thảm hơn! Biết điều thì tự kiềm chế lại, ta hứa sẽ giữ lời với Tô Viễn, lưu lại tính mạng cho ngươi!
Hàn Phi cất giọng, một mặt vẫn luôn đề cao cảnh giác với Nhân kiếp phía trên. Không hiểu sao càng lúc gã càng cảm thấy bất an, vị hào kiệt cuối cùng là thuộc về Độc Cô gia, liệu sẽ có gì đó phát sinh hay sao?
Bốn cỗ khí thế đã ngưng tụ cực kỳ hoàn chỉnh bên trong vòng xoáy, không để mọi người đợi lâu, cỗ khí thế thứ năm ngay lập tức dâng lên khiến Nhân kiếp đạt đến đỉnh phong của sự hủy diệt. Nếu Nhân kiếp do hóa thân của năm vị hào kiệt này đồng thời giáng xuống, khắp thế gian làm gì có kẻ nào chống cự nổi.
Nhất kiếm vấn thanh thiên!
Nếu kiêu hùng Thái Phong Điên dùng hỏa đạo thiêu đốt thiên địa, tà hùng Khán Bất Xuyên dùng tà đạo thôn phệ lôi kiếp, kiêu hùng Lý Ẩn dùng Cục đạo nắm càn khôn trong tay, anh hùng Bá Luân dùng Bá đạo nghiền ép tất cả, thì ở đây thủy tổ Độc Cô gia lại dùng kiếm đạo điên phong của mình xé đôi trời xanh.
Gần như khoảnh khắc cỗ khí thế thứ năm hình thành thì một loại kiếm khí lăng lệ không cách nào hình dùng cũng bùng phát. Nó dày đặc đến mức khiến người ta cảm tưởng bản thân đang bị bao vây bởi trăm vạn thanh kiếm, dù tới lui, độn thổ thăng thiên cũng không thể trốn thoát.
- Ngươi nói bá đạo vô địch, còn ta nói kiếm đạo độc tôn!
Giọng nói trầm trầm vang lên từ bên trong vòng xoáy làm cho Hàn Phi sởn cả da gà.
- Ta từng nghe tới tiểu tử Độc Cô Minh dùng được “Nhãn Kiếm”, “Tâm Kiếm”, nhưng không thể ngờ được thủy tổ của hắn thậm chí còn ngộ ra “Ngôn Kiếm”, lấy âm thanh hóa thành kiếm ý tấn công địch nhân. Dòng họ Độc Cô này không tầm thường, ai sinh ra cũng là nhân tài luyện kiếm... Không đúng, theo như ký ức của Lý Ẩn ghi lại thì máu huyết của năm hào kiệt sẽ triệu hoán được một chí bảo từ trong thời không, chính là thứ này mới đủ khả năng phá mở một tiết điểm đả thông quá khứ và hiện tại. Hình như nó là một thanh kiếm!
Nghĩ đến đây, Hàn Phi chợt biến sắc, lập tức ngẩng đầu lên trời nói lớn:
- Lý Ẩn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi đang giúp ta hay là thành toàn cho người khác?
Bộ thây khô vẫn biểu tình trầm mặc, nằm yên trong quan tài lặng lẽ nhìn những thân ảnh đang dần hiện ra sau vòng xoáy màu xám chính giữa bầu trời. Mất một lúc lâu miệng bộ thây khô mới hơi hé, lẩm bẩm một câu khó hiểu:
- Ta muốn giải đáp nỗi nghi hoặc lớn nhất của ta từ thời thái cổ đến nay. Đoạn ký ức này là thứ duy nhất ta không truyền lại cho ngươi...
- Đừng nghĩ ngươi có ơn với ta mà muốn dùng ta làm con cờ cho ngươi. ngươi tạo cục thì ta sẽ phá cục!
Thân thể Hàn Phi toả ra sát khí ngút trời, đoạn nhìn sang chỗ Độc Cô Minh đang không ngừng giãy dụa phía xa, có lẽ cho hắn thêm ít thời gian nữa sẽ thành công thoát khốn.
- Hồ đồ...
Bộ thây khô hừ lạnh, trong không trung liền xuất hiện sợi tơ vô hình nhắm thẳng đến vị trí Hàn Phi hòng ngăn cản. Nhưng chỉ thấy khóe miệng Hàn Phi khẽ nhếch, biểu tình khinh thường:
- Chính ngươi đào tạo ra ta, chẳng lẽ ngươi không hiểu Nhân kiếp đã đánh xuống, ngươi phải toàn lực ứng phó, bằng không mọi thứ sẽ trở thành công cốc hay sao? Ngươi lựa chọn đi, thành toàn cho truyền nhân của ngươi hay là tìm lời giải cho một câu đố mờ mịt thời thái cổ mà chưa chắc những điều ngươi làm hiện giờ sẽ thành công!