Kiếp nạn buông xuống, trăm vạn sinh linh vẫn lạc, oán khí của họ bốc lên thấu tận trời xanh.
Kết cục này là do ai tạo ra, Hàn Phi hay Lý Ẩn?
Nếu đổ hết tội cho Lý Ẩn cũng không đúng, vì Khi Thiên Hoán Mệnh đại trận là tâm huyết của năm vị hào kiệt thái cổ năm xưa. Trước thời đại của họ cũng từng có cấm kỵ phát sinh, tuyệt diệt gần như chín thành sinh linh trong trời đất, những sinh linh sức mạnh càng cao thì càng chết nhanh hơn. Giống như sau cơn bão lớn thì cổ thụ trong rừng sẽ đều sập hết, riêng những chồi cây non bằng cách thần kỳ nào đó lại sống sót sau đó tiếp tục phát triển.
Nho gia có một câu nói được chúng tu sĩ rất tôn sùng như sau: "Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu". Nghĩa là khi vạn vật đã phát triển lên đến đỉnh điểm ắt phải biến hoá để thông suốt trở lại, nhờ đó mà tiếp tục được tồn tại bền vững.
Sự kiện Tuế Nguyệt kiếm xé mở thời không mở ra khoảng thời gian cấm kỵ cũng chỉ như một mồi lửa thả trên đống củi lớn, mà đống củi này đã ứ đọng rất lâu từ khi thời thượng cổ chính thức kết thúc.
Nói về lần cấm kỵ gần nhất phát sinh ở cuối thời thượng cổ, người ta sẽ liên tưởng ngay tới những cấm địa trải dài khắp ngũ châu. Tuyệt Vọng Ma Uyên ở Nam Hoang, Thiên Khanh ở Trung Thổ, Băng Vực ở Đông Hải, Cửu Trùng Môn ở Tây Thiên... Còn rất nhiều địa danh khác mà tu sĩ thời đại này chưa khám phá ra hết. Lần cấm kỵ đó đã khiến nhân tộc gần như diệt vong, toàn bộ cường giả đế cảnh rơi rụng ngoại trừ một số kẻ lựa chọn hiến tế tu vi mà chìm vào giấc ngủ say không biết ngày thức tỉnh. Ngay cả ngũ giới quỷ, tiên, yêu, ma, thần cũng tổn thất thảm trọng, máu chúng sinh tạo thành huyết hà trải dài trăm vạn dặm bên trong cấm địa, thây khô chất đầy thành mấy ngàn ngọn núi, oán khí nhiều đến mức tạo thành những hủ thi bất tử vô tri vô giác, chỉ biết lặp lại hành vi giết chóc.
Đến thời đại mới này, khi cấm kỵ phát sinh có lẽ những điều trên sẽ tiếp tục diễn ra lần nữa. Nhưng khởi đầu của nó sẽ thường rất êm ái, chỉ là cuộc tranh phong so tài giữa những thiên kiêu trẻ tuổi với nhau nhằm mài dũa họ trở thành người lèo lái thế lực, gia tộc của mình sau kiếp nạn.
Thời điểm lúc cấm kỵ sắp kết thúc mới là đáng sợ nhất.
Khi đó mọi sinh linh trong trời đất đều bất chấp tất cả để sinh tồn, những lão quái Ứng Kiếp, Đế giả bình thường vẫn tiềm tu đều sẽ xuất thế toàn bộ nhằm thu thập tài nguyên giúp bản thân ngủ say, kẻ thất bại thì điên cuồng vẫy vùng một lần cho thỏa chí trước khi tử vong. Mọi thú chỉ có thể diễn tả bằng hai từ " đại loạn".
Chỉ có chiến tranh, cướp đoạt, giết chóc, lấy hiểm nguy để kích thích phá vỡ bình cảnh giới hạn bản thân mới giúp người ta níu kéo được chút hy vọng sinh tồn.
Cấm kỵ buông xuống, Việt quốc gần như bị triệt để hủy diệt. Mười hai thành trì chứa gần tám trăm vạn nhân khẩu nay chỉ còn sót lại duy nhất Thiên Huyễn thành mà Độc Cô Minh đang trú chân. Cả Minh Không thành điểm đến đầu tiên của hắn từ lúc thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên giờ cũng đã biến thành đống đổ nát.
Khi phàm thể Độc Cô Minh nghe được tin tức này thì không khỏi thở dài một hơi, trong lòng đầy phiền muộn.
Hắn đã mất đi liên lạc với đạo thể, không biết được rốt cuộc ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm đã phát sinh sự kiện gì, chỉ mơ hồ cảm nhận dường như chúng có liên quan đến mình.
— QUẢNG CÁO —
Event
Một tuần lại một tuần lặng lẽ trôi qua, tử kỳ của Lưu Tích Quân đã sắp tới.
Độc Cô Minh tận mắt thấy nàng ta liên tục ho mạnh đến mức thổ huyết, song lúc có người tới lại nhanh chóng giấu đi khăn tay nhiễm máu, cũng may nhờ có lớp ngụy trang dày đặc trên mặt mới không để lộ làn da nhợt nhạt tới cực điểm.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực từ khi đến thế giới này, dù bản thân bình thường rất đỗi lạc quan nhưng nay lại chẳng còn chút hy vọng nào cả. Phải chứng kiến một bằng hữu chết đi là cảm giác chẳng mấy dễ chịu, nhất là với một cô gái tồn tại rất nhiều khúc mắc với mình về mặt tình cảm.
Hắn luôn tự nhủ đời này sẽ chỉ động lòng với Trần Mạn Dao, nhưng những ngày qua nhìn dáng vẻ kiên cường cố chấp của Lưu Tích Quân, hắn lại cầm lòng không nổi, cực kỳ băn khoăn cắn rứt.
- Tình yêu không phải là thương hại, ta không thương hại nàng...
Độc Cô Minh thở dài một hơi, bên cạnh liền vang lên tiếng nói:
- Độc Cô Huynh, tình ý huynh dành cho Lưu cô nương ta cảm nhận được rất rõ, vì sao không thử thổ lộ một lần?
Vết thương của Địch Vân lành lại rất nhanh. Cách đây một tuần Độc Cô Minh còn dạy cho y khẩu quyết vận khí cơ bản nhất để bước chân vào đạo lộ. Địch Vân quả nhiên thông tuệ, học một hiểu mười, thậm chí tìm ra thông qua những kiến giải của Độc Cô Minh còn tự tìm được đường lối tu luyện riêng của mình. Căn cơ của y rất tốt, là Ngọc Thai Huyền thể, mặc dù ở dưới đạo thể một bậc nhưng cũng đã đủ tiềm lực trở thành thiên kiêu.
Mặc dù điểm lợi hại nhất Độc Cô Minh cần ở Địch Vân không phải tu vi mà là trí tuệ, mưu lược song tu vi cao vẫn sẽ tốt hơn. Tu luyện giới không giống với giang hồ phàm nhân. Nếu tu vi của ngươi quá thấp sẽ rất dễ bị người khác ám sát, thậm chí đi ngang qua một vụ giao tranh bình thường cũng sẽ bị dư lực toả ra vô tình giết chết. Những kẻ như vậy đến tính mạng còn chưa tự bảo toàn nổi thì nói gì đến việc tính kế tu luyện giới, nơi mà đầy rẫy những cường giả phất tay một cái đủ khiến thiên địa biến sắc, hủy diệt cả một quốc gia phàm nhân chỉ sau một cái nhấc tay.
Về việc Độc Cô Minh là tu sĩ thì Địch Vân cũng đã biết, y điềm tĩnh nghe hắn giải thích sơ lược đầu đuôi mọi chuyện, cũng sớm biết mình cần làm gì để giúp đỡ hắn. Với hạng người thông minh như Địch Vân, nếu muốn khiến y quy phục cần phải có sự chân thành. "Đã dùng phải tin, không tin không dùng" đây là đạo lý mà hắn học được từ chỗ Cố Lý công tử.
Quay lại hiện tại, nghe Địch Vân hỏi vậy, Độc Cô Minh chỉ biết lắc đầu mỉm cười:
- Khó nói, khó nói... À, tiến cảnh của ngươi đến đâu rồi?
Địch Vân điềm đạm đáp:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Đã đột phá Khổ Hải trung kỳ, sắp tiến vào hậu kỳ. Ta nghĩ trong nửa tháng nữa chắc chắn sẽ thành công mở ra Khổ Hải trên một vạn trượng, bắt đầu trở thành đẳng cấp thiên kiêu...
- Cái gì?
Độc Cô Minh nghe xong liền nhảy dựng lên, thử dùng thần niệm thăm dò nhưng lại không hề cảm nhận được dao động cảnh giới của Địch Vận. Ngay cả thiên địa linh khí xung quanh y cũng không có biến hoá gì nhiều, nhìn dáng vẻ tươi cười cùng đôi mắt nhắm nghiền đã mù loà của y, Độc Cô Minh không khỏi cảm thấy bên trong đó ẩn chứa bí ẩn vô cùng tận.
Nếu hắn có liên hệ với đạo thể đang mất liên lạc thì sẽ thấy được Địch Vân sở hữu bề ngoài khá giống với tà hùng Khán Bất Xuyên năm xưa, chỉ khác ở chỗ Khán Bất Xuyên không bị liệt tứ chi, cũng không cười bao giờ. Thần thái cũng khác nhau hoàn toàn.
Nụ cười Địch Vân có tự tin, có hiểu thấu, cũng có bi thương, tất cả tạo nên cho y một loại khí chất độc nhất vô nhị không ai có thể bắt chước được.
- Là Vô Cấu đạo thể!
Độc Cô Minh lẩm bẩm, trong đầu nhớ lại ở tu luyện giới có một loại thể chất rất dễ bị nhầm lẫn với Ngọc Thai huyền thể. Cả hai thể chất đều có khả năng che giấu tu vi thực sự, thậm chí việc hấp thu thiên địa linh khí vào cơ thể diễn ra rất nhẹ nhàng, tu sĩ khác khó lòng cảm ứng được. Điểm khác nhau duy nhất giữa chúng là một bên tu luyện cực nhanh, tốc độ cổ kim độc nhất, còn một bên chỉ là huyền thể bình thường, không quá nổi trội.
Vô Cấu đạo thể đầu tiên mà thế gian biết tới chính là thuộc về một nhân vật có sức ảnh hưởng vô cùng lớn vào thời thái cổ. Ông ta vấn đỉnh hệ thống tu luyện lúc đó, kế đến tự mình sáng tạo ra bước tu luyện tiếp theo, giúp nhân tộc thoát ly phàm thể để tiến vào ngũ đạo tự phong, nhờ vậy sở hữu thân thể tiên thiên không hề thua kém tiên ma yêu quỷ thần.
Ông ta chính là kẻ tầm đạo thời thái cổ - Phong Vị lão thiên sư, người được cả nhân tộc thờ phụng và ca tụng. Thậm chí mỗi đời Bạch Hoàng khi làm lễ truyền ngôi đều phải tới trước bức tượng của ông quỳ lạy, xin bái lễ học trò. Tất nhiên Phong Vị lão thiên sư đã toạ hoá từ lúc cấm kỵ giữa thời thái cổ phát sinh, không thể chính thức thu nhận ai, nhưng việc trở thành đệ tử trên danh nghĩa cũng đủ đem lại vinh quang cho Bạch Hoàng, là nghi thức truyền đời bắt buộc phải làm.
- Độc Cô huynh đang nói về cái gì?
Địch Vân tỏ vẻ khó hiểu.
Độc Cô Minh hốt hoảng hồi lâu, hắn không dám nghĩ tới mình như vậy mà lại hốt được một báu vật quý giá không tưởng về tay. Cũng may lúc trước Quan Thất, Ngũ Hành tử đui mù bỏ qua Địch Vân, bằng không bây giờ hắn nhất định tiếc đứt ruột.
Ở trong bảng xếp hạng các loại thể chất tu đạo, Vô Cấu đạo thể bài danh chỉ sau Thụy Mộng đạo thể.
Vô Cấu nghĩa là thân thể không có uế cặn, kỳ kinh bát mạch đều thông suốt tự nhiên mà không cần tốn thời gian đả thông như tu sĩ bình thường. Những khiếu huyệt trên người vì vậy cũng sẽ tự động hấp nạp thiên địa linh khí khi tu luyện một cách rất "tự nhiên", đến mức gần như chẳng thể phát hiện ra. Con đường tu luyện của người này có thể nói là sẽ bằng phẳng tới mức khiến cả thế gian ganh tỵ. Chỉ cần không chết yểu chắc chắn sẽ vấn đỉnh.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghe Độc Cô Minh giải thích xong, Địch Vân chỉ cười nhẹ:
- Thú vị, không ngờ Địch Vân ta lại là thiên tài tu đạo. Có điều ta hơi thắc mắc về thể chất số một Thụy Mộng kia. Chẳng lẽ năng lực của nó là ngủ mơ?
- Không hẳn...
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Kẻ sở hữu thể chất sẽ có thiên phú về mộng cảnh, huyễn thuật. Cách tu luyện của y cũng rất độc đáo, vừa ngoài đời thực vừa ở trong mộng. Nói trắng ra là thời gian của y sẽ gấp bốn năm lần người khác...
Địch Vân gật đầu:
- Tu luyện giới thật nhiều điều thú vị, từ từ ta sẽ học hỏi thêm. Đúng rồi, chuyện huynh và Lưu cô nương...?
Nghe y gặng hỏi lần nữa, Độc Cô Minh thở dài đáp:
- Cấm kỵ buông xuống, phàm nhân tử thương vô số, đây là lúc để quan tâm đến đại cục, những điều lớn lao hơn chứ không phải tình cảm trai gái.
Địch Vân biết hắn đang lãng tránh, chỉ cười trừ:
- Chuyện chinh phục người mình yêu còn làm chưa xong, nói gì đến chinh phục thiên hạ. Ta giới thiệu cho huynh một địa điểm rất lãng mạng là núi Thiếu Thất ở phía Tây cách Thiên Huyễn thành năm mươi dặm. Ở đó có rất nhiều cây thuốc quý hiếm, Lưu cô nương thường xuyên tới đó hái thuốc, chỉ cần huynh lẳng lặng theo dõi thì sẽ có cơ hội thổ lộ thôi.