Tuế nguyệt tang thương giống như dòng sông Tinh Hà chảy dài bất tận, từng làn sóng lớn cuồn cuộn không ngừng vỗ vào bờ, xóa nhòa đi những vết tích do chúng nhân lưu lại trên mặt đất.
Những vết tích đó là gì?
Có người nói đó là thần tích của thần linh kỷ thần thoại.
Có người đó là dấu chân khổng lồ của hoang thú thời hoang cổ.
Cũng có người cho rằng đó là bóng lưng đầy cô độc của Bá Luân đại thần khi quyết địch nghịch thiên cải mệnh, bỏ lại tất cả, bỏ nhân giới, bỏ chúng sinh thời thái cổ để đi đến một nơi nằm trong tưởng tượng, chưa từng có người chạm đến.
Nơi đó là đâu? Chẳng lẽ là khởi nguồn của thiện ác, nhân quả, luân hồi, hay là dòng chảy lịch sử nhuốm đầy tiếng thở dài của hào kiệt từ vạn cổ đến nay?
Độc Cô Minh chìm vào trong hôn mê, đôi mắt hắn nặng trĩu, thân thể vô lực cứng đơ như gỗ đá.
Hắn không biết mình đang ở đâu, nơi nào, khung cảnh xung quanh ra sao, chỉ mơ hồ cảm nhận được dưới lưng là Tuế Nguyệt kiếm đầy ấm áp đang không ngừng nhẹ nhàng lướt đi.
Cũng may nhờ có thanh kiếm này bảo vệ mà hư vô xung quanh không cách nào hủy hoại được cơ thể hắn, tuy vậy, tình trạng cạn kiệt thiên địa linh khí trong thời gian dài khiến cơ thể hắn từ từ khô héo, thậm chí cả Trường Sinh huyết ẩn chứa sức sống mãnh liệt là thế nay cũng có dấu hiệu tiêu tán.
“Hống!”
Âm thanh đầu tiên hắn nghe được sau một khoảng thời gian rất dài là tiếng rống đầy căm phẫn của hoang phân thân, nhưng tất cả trong nháy mắt đều biến mất, thứ còn sót lại chỉ là cảm giác suy yếu gấp mấy lần. Cơ thể hắn dần đã hóa thành một bộ thây khô giống hệt Lý Ẩn lúc trước.
- Ta sắp chết sao? Vượt qua biết bao nhiêu hiểm nguy, rốt cuộc vẫn phải chết… Lưu Tích Quân bây giờ thế nào rồi, còn Mạn Dao nữa?
Độc Cô Minh mấp máy môi, gắng gượng nói ra mấy câu.
Hắn buộc phải nói vì ý chí của hắn đã sắp sửa suy sụp hẳn, không cách nào chống chọi lại sự kiệt quệ của vùng không gian nơi này.
Chỉ có nói ra những khúc mắc trong lòng mới giúp hắn kiên cường và cố chấp hơn, không buông bỏ sự tỉnh táo cuối cùng.
Tuế Nguyệt kiếm giống như cảm nhận được nguy cơ của hắn, liên tục phát ra những tiếng kiếm minh như an ủi, kế đến tốc độ càng nhanh hơn gấp bội phần.
Chớp mắt một cái đã trải qua hai năm ròng rã, Độc Cô Minh dù kiên cường đến đâu giờ đây cũng đã trở thành ngây ngốc.
Nếu không phải có Tuế Nguyệt kiếm toả ra hào quang thủ hộ linh hồn và thể xác thì hắn chắc chắn đã bỏ mạng từ lâu.
Hắn gần như quên tất cả mọi thứ, trong đầu dần xuất hiện rất nhiều ảo ảnh đứt đoạn.
Có ảo ảnh về địa cầu, nơi căn nhà hoang hắn sinh sống với bé Vy, lão Lý.
Cũng có ảo ảnh về một cặp phu thê đang ôm hắn trong lòng bỏ chạy thật nhanh, xung quanh là thần thông phong bạo như muốn chém nát thiên địa. Hai người chạy về phía một cây cầu rộng lớn hùng vĩ, nơi có một đoàn người trẻ tuổi nhân số đông đến bốn năm trăm cũng đang lũ lượt bỏ chạy. Kẻ dẫn đầu là một thanh niên áo trắng, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành che phủ hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi mỏng đang cong lên tạo thành nụ cười trào phúng. Y di chuyển rất chậm, toàn bộ những thanh niên khác đầu phải bảo vệ xung quanh. Mặc dù bị vô số thần thông trút xuống nhưng thần thái của y vẫn rất điềm tĩnh, không hề có chút nao núng trong những bước chân.
- Hủy cầu, trong ba mươi năm bọn họ nhất định không thể truy đuổi chúng ta…
- Chủ công, ba mươi năm có đủ không?
Có người run rẩy hỏi, tuy nhiên trong ánh mắt vẫn ngập tràn nhiệt huyết cháy bỏng.
Thanh niên đội nón khẽ liếc qua Độc Cô Minh đang còn nằm trong lòng cặp phu thê, điềm đạm trả lời:
- Đủ! Cho ta ba mươi năm, đủ bố cục mọi thứ, điên đảo càn khôn, xây dựng nên một thịnh thế phồn hoa chưa từng xuất hiện xuyên suốt lịch sử nhân tộc…
- Nhưng người không phải… người chỉ là…
- Thì sao? Tin tưởng ta, ta sẽ không làm các ngươi thất vọng...
Ảo ảnh mờ nhạt đến đây tan dần rồi vỡ vụn, cặp phu thê kia, thanh niên đội mũ rộng vành, đoàn tu sĩ trẻ tuổi đều biến mất như chưa từng xuất hiện.
Không gian trước mặt Độc Cô Minh lại thoáng biến đổi lần nữa, vô số những mảnh vỡ ảo ảnh ngưng tụ tạo thành một bóng lưng cao lớn đang quay người lại với Độc Cô Minh. Bóng lưng của y giống như chống đỡ cả thiên địa, đồng thời ẩn chứa cô độc bi thương vô cùng vô tận.
Có một điều Độc Cô Minh có thể khẳng định bóng lưng này và bóng lưng của người áo trắng khi hắn chìm vào mộng cảnh trong Tuyệt Vọng Ma Uyên không phải là một, dù nhìn thoáng qua thì rất giống nhau.
Bóng lưng nam tử ở Tuyệt Vọng Ma Uyên tuy cũng đầy bi thương và cô độc nhưng mang cho người ta cảm giác dễ gần, thân thuộc.
Còn bóng lưng hiện tại Độc Cô Minh nhìn thấy lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, thâm hiểm khó lòng miêu tả.
“Trường sinh nhất kiếp, độc cô nhất lộ. Tuế nguyệt tang thương, hồng trần vô định… Kiếp của ngươi là Độc Cô kiếp!”
Khoảnh khắc người kia thốt ra câu nói trên, linh hồn Độc Cô Minh khẽ run lên bần bật, một sự lạnh lẽo không hiểu từ đâu ngập tràn khắp cơ thể hắn giống như muốn lau đi toàn bộ ý thức và ký ức, biến hắn thành một khôi lỗi vô tri vô giác.
"Kiếp!"
"Kiếp!"
"Kiếp của ngươi là Độc Cô kiếp!"
Âm thanh phát ra từ miệng người kia ngày một trở nên thâm trầm, chúng như hoá thành một loại ma chú nguyền rủa quanh quẩn bên tai Độc Cô Minh, khiến tinh thần hắn gần như sụp đổ hoàn toàn.
"Hồng trần vô định, tuế nguyệt tang thương... Đã đi rồi không thể quay lại..."
Giọng nói người kia chuyển thành gào thét như muốn xé nát cả hắc ám tịch mịch, chấn nát linh hồn Độc Cô Minh.
Đúng lúc này một tiếng thở dài đầy não nề vang lên, nó thuộc về một nữ tử nào đó, mặc dù không ẩn chứa hùng tâm bá khí giống bóng lưng cao lớn kia những lại phá tan toàn bộ ảo ảnh, níu kéo lại chút ý thức cuối cùng cho Độc Cô Minh.
Khoé Độc Cô Minh nặng trĩu, dù rất cố gắng nhưng vẫn không thể mở mắt ra được.
Trong cơn mồ hồ hắn dường như thấy mình đang xuất hiện ở Thiên Huyễn thành, trước mặt là hồ Vô Ưu quanh năm tĩnh lặng trong vắt.
Cầu Bất Quy Lai bắt ngang qua hồ Vô Ưu, nối thông hai bờ, từng dòng người đông đúc đang xếp hàng chuẩn bị tiến lên. Khuôn mặt ai nấy thẫn thờ, đôi mắt đục ngầu không tồn tại chút thần trí nào hệt như những cương thi trong Tuyệt Vọng Ma Uyên.
- Làm sao? Làm sao?
Trong miệng họ cất lên những câu hỏi không đầu đuôi, dù vậy đôi chân vẫn bước đi trong vô thức, có lẽ họ mơ hồ cảm nhận được rằng chỉ cần cố qua tới cầu bên kia thôi thì sự mờ mịt này sẽ chấm dứt, thay vào đó là một kiếp sống mới, một khởi đầu mới.
- Làm sao?
Độc Cô Minh thì thào, ánh mắt hắn thoáng mê man đôi chút, nhưng tiếng thở dài của nữ tử thần bí kia lại chợt vang lên đánh thức hắn. Khi hắn quay đầu nhìn theo hướng tiếng thở dài phát ra thì chỉ thấy một nữ tử áo trắng, mái tóc búi cao đang đứng trên một con thuyền độc mộc lướt chậm trên mặt hồ Vô Ưu.
Nữ tử này không tính là xinh đẹp, đôi mắt cũng vô hồn như những người trên cầu, thần thái tuy không có gì hung thần ác sát nhưng lại khiến Độc Cô Minh run rẩy tận linh hồn, giống như đã gặp phải thiên địch trong số mệnh, bản thân chỉ muốn quỳ xuống lạy nàng ta một cái.
- Cô là?
Cổ họng Độc Cô Minh trở nên khô khốc, chỉ vừa cất tiếng đã thấy nữ tử thần bí kia xoay đầu về phía mình, khoảnh khắc đôi mắt trống rỗng của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ của hắn thì bên tai hắn chợt vang lên tiếng nổ ầm ầm. Hình ảnh cả Thiên Huyễn thành, hồ Vô Ưu, cầu Bất Quy Lai, hay cả đoàn người bên cạnh hắn vỡ tan thành tửng mảnh, cả thế giới xung quanh hắn bỗng tối xầm đi, ý thức hắn cũng dần chìm vào trong mê man.