- Chỉ là đom đóm cũng dám so với mặt trăng!
Phương Hạo hừ lạnh, tay phất lên một cái lập tức đánh tan đạo kiếm khí kia. Theo gã thấy đạo kiếm khí này yếu ớt đến cực điểm, kẻ đánh ra nó ngay cả đẳng cấp chí tôn thiên kiêu cũng chưa chạm tới chứ đừng nói gì đủ gây ra uy hiếp cho gã.
Phương Hạo nheo mắt lại nhìn chằm chằm kẻ vừa xuất hiện, sau khi nhận rõ thân phận đối phương liền hừ lạnh:
- Đã sớm nghi ngờ Diệu Thủ Thần Y ngươi là bè lũ của Lãnh Oán, hôm nay ta phải thế thiên hành đạo, giăng lưới bắt trọn hai ngươi!
- Diệu Thủ Thần Y…
Hoắc Tôn sửng sốt, trong lòng chợt máy động.
Đây chính là nhân vật được sư tôn của y hết sức xem trọng, thậm chí từng quả quyết rằng trong ngàn năm nữa thành tựu về đan đạo của hắn ta sẽ còn vang dội hơn Đan Tiên, Đan Thánh nhiều lần. Y cũng từng gặp qua Dược Thiên Sầu một lần, lúc ấy tận mắt chứng kiện hắn chữa thương cho hai vị đạo tử của Họa địa, thủ pháp đích xác quái lạ, không hề giống những đan sư khác.
- Không ổn, Lãnh Oán chết thì thôi đi, dù sao nàng ta cũng là kẻ diệt đạo, nhưng nếu Dược Thiên Sầu chết thì nhân giới ta sẽ chịu tổn thất cực lớn về sau. Giả dụ một ngày chiến sự giữa lục giới phát sinh, những cường giả đẳng cấp cao rất cần có người trị thương giỏi ở bên cạnh. Hiện tại Đan Tiên và Đan Thánh đã sắp hết thọ nguyên tọa họa, nhân giới lại chưa tìm được hai thay thế hai người họ, không thể để cho đám Phương Hạo làm tổn thương hắn được…
Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt Hoắc Tôn chợt lóe, thân hình bất giác lui lại phía sau người đứng thấp nhất là Biện Thành một bước.
Mà đám người Cẩm Đình, Phương Hạo, Biện Thành cũng đều đang có suy nghĩ riêng của bản thân. Ai nấy hiểu rõ Dược Thiên Sầu có tài năng thế nào, nếu giết hắn thì cũng coi như chặt đi một mầm non gây hại của nhân giới. Có kẻ từng cho rằng một đan sư bát phẩm thậm chí còn quan trọng hơn mười vị Thiên Tôn. Vì mười vị Thiên Tôn chết đi chính là chết đi, nhưng một bát phẩm đan sư lại có thể níu giữ mạng sống cho rất nhiều vị Thiên Tôn khác, số lượng còn gấp nhiều lần như vậy.
Phía bên kia, Dược Thiên Sầu kịp thời đón đỡ Lãnh Oán đang từ trên trời rơi xuống, dìu nàng ngồi trên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy, kế đến nói lớn:
- Các ngươi dám giết ta sao? Ta từng trị thương cho rất nhiều đạo tử của nhân giới, ngay cả ngũ giới các ngươi cũng có không ít kẻ từng cầu cạnh ta. Nếu các ngươi dám động vào một cọng tóc của ta thì bọn họ nhất định sẽ truy sát các ngươi tới tận chân trời…
Dược Thiên Sầu tu vi không cao, lá gan cũng rất bé. Ngoài bản lĩnh y đạo vô song ra thì gã gần như là một người sở hữu tính cách rất tầm thường, chẳng khác gì những tu sĩ cấp thấp là mấy. Trong lúc sợ hãi không biết phải làm sao, gã thốt ra một câu dọa nạt khiến Phương Hạo phải phì cười.
- Đúng rồi, Dược tiên sinh có công với lục giới, cứu mạng rất nhiều sinh linh, không ít thiên kiêu đạo tử đều phải chịu ơn ngươi. Với công đức này ngươi có lẽ sẽ được phong hào Thiên Tôn sớm thôi… Phương ta làm sao dám động vào một vị Thiên Tôn kia chứ!
Phương Hào cười ha hả, đám thuộc hạ xung quanh nghe xong cũng đồng thời cười lớn khiến mặt mày Dược Thiên Sầu đỏ gay.
Biện Thành châm chọc:
- Nếu tu vi thấp kém như hắn mà cũng làm Thiên Tôn được thì ta cũng đủ tư cách trở thành Minh Vương Minh giới! Phương huynh, ta ghét nhất là những kẻ ba hoa khoác lác, Lãnh Oán có thể bắt làm nô bộc nhưng Dược Thiên Sầu nhất định phải giết!
Cẩm Đình cũng gật gù:
- Đúng vậy, ta từ lúc xuất đạo đã vô cùng căm ghét đám đan sư, chỉ hận không thể diệt sạch bọn chúng. Hoắc huynh thấy sao?
Hoắc Tôn đang âm thầm tính toán làm sao để cứu Dược Thiên Sầu thì bỗng nghe giọng Cẩm Đình vang lên. Y nhìn lại thì phát hiện ra ánh mắt ba đạo tử kia đều đang ngưng tụ trên người mình, thần sắc ai nấy lạnh lẽo vô cùng, giống như chỉ cần y buộc miệng phản đối lập tức sẽ bị cả ba đồng thời ra tay tru diệt.
- Phải giết hắn!
Hoắc Tôn thoáng ngập ngừng một chút, nhưng rất nhanh đáp lại. Nghe vậy ba vị đạo tử kia chỉ cười nhạt rồi thu lại ánh mắt hăm dọa. Dù vậy khí thế họ tỏa ra vẫn bao trùm lên thân thể Hoắc Tôn như muốn cảnh báo y nếu biết điều thì khôn hồn đừng xen vào chuyện này.
Đối diện với tình cảnh trên, Hoắc Tôn chỉ biết lặng lẽ thở dài. Tất cả đều là đạo tử một phương, đi lên từ trong vô số xương cốt chúng thiên kiêu cùng thế hệ, há phải dạng người để kẻ khác tùy ý tính kế.
- Lên!
Phương Hạo không muốn kéo dài thời gian, tay phải phất nhẹ. Lập tức bảy chí tôn thiên kiêu tiên giới đứng sau lưng gã cưỡi tiên hạc lao thẳng về phía Dược Thiên Sầu. Bảy kẻ này tuy là tùy tùng của Phương Hạo nhưng chẳng có ai tầm thường, toàn bộ đều có cảnh giới Hỗn Nguyên hậu kỳ, chiến lực nằm ở mức Bách Nhân Địch. Bấy nhiêu là đủ để bắt lấy một Lãnh Oán đã trọng thương sắp sửa ngất đi và một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ tầm thường, chiến lực thấp đến mức đáng thương, còn thua cả tu sĩ phổ thông.
- Rút lui! Cấm chế hiện!
Dược Thiên Sầu cắn răng, vội vã ra lệnh cho Đạp Nguyệt Ô Truy chạy nhanh vào động phủ của mình. Đồng thời gã cũng kịp kích hoạt một màn chắn màu vàng có hình cầu bao phủ âm cốc này lại.
Bảy tên chí tôn thiên kiêu tiên giới thấy vậy liền điên cuồng công kích nhưng gần nửa canh giờ trôi qua cấm chế kia vẫn trơ ra, điều này khiến Phương Hạo bất giác nhíu mày.
- Một tên Hỗn Nguyên sơ kỳ tầm thường mà lại sở hữu trận pháp tứ phẩm? Chẳng những vậy còn là loại tứ phẩm không bình thường, hình như là thuộc về Thiên Cơ môn Thái Thủy thiên Thánh nhân giới!
- Đích xác là trận pháp của Thiên Cơ môn, một năm trước Dược Thiên Sầu từng cứu thiếu chủ của thế lực này khỏi tình cảnh cửu tử nhất sinh nên được y tặng cho sáu trận pháp cực mạnh để phòng thân!
- Cái gì? Sáu trận pháp?
Nghe Cẩm Đình nói, Phương Hạo không khỏi đau đầu. Chẳng thể nào nghĩ tới đến một tên Hỗn Nguyên cảnh quèn mà lại khó đối phó đến thế.
- Tiếp tục công kích! Cẩm huynh, Hoắc huynh, Biện huynh, ba vị cho thuộc hạ phối hợp với tùy tùng của ta!
Mặc dù đích thân bốn vị đạo tử ra thì sẽ nhanh hơn nhưng đây thuộc về phạm trù tôn nghiêm. Giống như nói Phong Vị lão thiên sư dù có tu vi Đế cảnh nhưng nếu phải làm những việc linh tinh vẫn sẽ cần có thuộc hạ để sai khiến. Nếu sở hữu thân phận đạo tử của một giới mà lại đi phá cấm chế, tấn công hai kẻ yếu nhược không có sức chống cự, việc này mà bị truyền ra bên ngoài sẽ rất mất mặt.
- Ha ha, Dược tiên sinh, ta khuyên ngươi nên hạ cấm chế xuống mà khoanh tay chịu trói. Bản tiên sẽ nể tình ngươi tu đạo không dễ mà tha ngươi một mạng…
Phương Hạo đứng trên đám mây trắng, hai tay chắp sau lưng, thần thái ung dung nhàn nhã vô cùng. Trong mắt gã thì cảnh tượng trước mặt chẳng khác nào một vở hài kịch diễn cho gã xem, bây giờ chỉ còn bình tĩnh chờ mọi thứ hạ màn nữa là xong.
—————————————
Phía bên trong động phủ, Dược Thiên Sầu dìu Lãnh Oán xuống lưng ngựa. Vừa xuống tới nơi nàng ta đã ngã khụy xuống đất, miệng thổ ra đứng bụm máu đen bốc ra đầy mùi hôi tanh. Lệ khí trên người nàng rất nồng đậm, nó khiến cho đôi mắt của nàng ta đục ngầu mất đi sự linh hoạt, gần như bị sát ý xâm chiếm hoàn toàn.
- Lãnh Oán, cô không sao chứ?
Trước mặt nàng ta, Dược Thiên Sầu không dám gọi ra hai từ “Lãnh Nhi”. Tuy vậy vẻ mặt của gã cực kỳ đau khổ, trong lòng vô cùng hối hận, tự trách vì sao mình lại tạo ra phác đồ ác độc kia.
- Ta không sao! Mau, mau dùng phần nguyên liệu cuối cùng này luyện chế ra Bổ Khuyết đan. Sau đó ngươi dìu hắn đi trước, ta sẽ ở lại đoạn hậu…
Lãnh Oán thở dốc, vội vã lấy ra từ trong đan điền một viên minh châu màu tím. Bên trong viên minh châu này lượn lờ từng đám khói đen, nếu nhìn kỹ có thể thấy được chính giữa những đám khói đen nhỏ xíu hiện lên rất nhiều khuôn mặt của nhân loại. Già có, trẻ có, nam nữ đều có, tất cả đều đang biểu cảm hết sức thống khổ và oán hận. Những tiếng khóc than vang lên từ viên minh châu này lan tỏa khắp động phủ khiến Dược Thiên Sầu sởn cả gai ốc.
- Phần linh hồn này thậm chí dư sức luyện chế ra hai viên Bổ Khuyết đan…
Dược Thiên Sầu trầm mặc, gã hiểu số người phải chết để tạo ra số linh hồn này phải lên tới có số ba ngàn. Đặc biệt đa số đều phải là phàm nhân, bởi vì linh hồn phàm nhân yếu ớt hơn tu sĩ rất nhiều, khi chiết tách và luyện hóa sẽ đỡ tốn sức hơn tu sĩ.
- Cầu xin ngươi hãy nhanh lên…
Lãnh Oán lại thì thào, sau đó tiếp tục phun ra mấy ngụm máu.
- Nhưng cô thì sao? Ta phải chữa cho cô trước!
Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ nói, ánh mắt nhìn Lãnh Oán đầy vẻ thương cảm nhưng nàng ta chỉ lắc đầu:
- Vết thương của ta không phải ngày một ngày hai mà lành lại được. Trong vòng bốn canh giờ bọn chúng sẽ phá giải được toàn bộ cấm chế, đến lúc đó dù ta có hồi phục thương thế cũng không thoát khỏi ma trảo của chúng. Ngươi muốn sự hy sinh của ta biến thành uổng phí hay sao? Dược đại ca…?
Ba chữ “Dược đại ca” bỗng nhiên được Lãnh Oán nói ra khiến gã toàn thân run rẩy, vừa mừng cũng lo sợ.
- Được! Ta sẽ giúp muội, nếu chết hai ta cùng chết chúng! Nhưng nếu có đường sống, bằng mọi giá muội phải đi cùng ta!
Dược Thiên Sầu tỏ vẻ quyết tâm. Gã đeo đôi găng tay màu vàng của mình vào, kế đến lấy ra một chiếc tiểu đỉnh màu bạc, lại dùng linh lực của mình khiến nó treo lơ lửng giữa không trung.
- Hỏa diễm tứ sắc, hiện lên cho ta!
Dược Thiên Sầu quát lớn, lập tức từ dưới đất bùng lên một ngọn lửa bốn màu vàng đỏ tím đen. Ngọn lửa này đốt thẳng vào đáy chiếc tiểu đỉnh màu bạc, bắt đầu quá trình tạo phôi đan.