Độc Cô Minh nhìn thanh kiếm xanh biếc trong tay thật lâu, rốt cuộc cười tự giễu:
- Là kẻ nào đó sắp đặt mọi thứ cho ta hay là chính ta tự sắp đặt cho bản thân mình?
Ầm, ầm ầm! Trong lúc hắn còn đang trầm tư thì từ cửa hang động bỗng vang lên những tiếng nổ long trời lở đất. Sắc mặt Dược Thiên Sầu tái đi hẳn:
- Không xong, tầng cấm chế cuối cùng bị phá rồi, chúng ta phải làm gì đây?
Độc Cô Minh vẫn chẳng tỏ vẻ gì là gấp gáp, chỉ điềm tĩnh đáp:
- Yên tâm, ngươi làm việc của ngươi, tính mệnh Lãnh cô nương đang ngàn cân treo sợi tóc, chẳng lẽ ngươi cứ định kéo dài thời gian ra mãi hay sao?
- Ta…
Dược Thiên Sầu định phản bác nhưng lại thôi. Theo gã thấy trước sau gì cũng chết, giờ cứ thử tin tưởng gã thanh niên trước mặt này thêm một lần vậy. Kế tiếp không chần chừ nữa, gã vội tiến đến sơ cứu cho Lãnh Oán, sau đó lấy ra tiểu đỉnh màu bạc, bắt đầu phối ra đan phương cầm cự tính mệnh cho nàng.
Những âm thanh đinh tai nhức óc bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn, đám chí tôn thiên kiêu kia đang dụng lực phá nốt những cấm chế chẳng chịt cuối cùng, bộ dạng ai nấy hung thần ác sát đến cực điểm. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải khó khăn trong việc công phá một động phủ như vậy. Đáng giận hơn đây chỉ là động phủ của một tên Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ tầm thường ngay cả đẳng cấp tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng chưa chạm đến.
- Đan sư a, mỗi tên đều giàu nứt đố đổ vách, gia tài bạc vạn. Nếu năm đó ta đi theo con đường này thì hôm nay đã không phải làm nô tài cho Hoắc Tôn kia!
Một tu sĩ nhân tộc hậm hực nói, đại đao vung xuống chém nát cấm chế trước mặt.
Đám tiên tộc sắc mặt cũng rất khó coi. Để bày binh bố trận được đống cấm chế này chắc chắn phải tiêu tốn trăm ngàn thượng phẩm nguyên thạch. Thậm chí khoảnh khắc phá nát tầng cấm chế cuối cùng, chứng kiến nguyên khí từ bên trong tỏa ra ngào ngạt không kém gì những bảo địa tu luyện cấp cao ở tiên giới, sự ganh ghét trong nội tâm bọn chúng cũng bắt đầu gia tăng. Không ít tên thầm thề rằng sau khi bắt được tên đan sư phải tận lực hành hạ khiến hắn sống không chết mới thỏa được cơn giận.
- Quá may mắn, hắn đúng là khí vận chi tử. Chẳng hiểu vận khí cứt chó gì mà lại tìm được động phủ tốt đến như thế ở nơi âm cốc hoang vu thế này.
Một ma tộc giận dữ nghiến răng nghiến lợi đi thẳng một mạch vào trong thông đạo dẫn tới động phủ chân chính. Giờ đây chẳng còn gì cản được bước chân họ.
Theo suy nghĩ của họ, Dược Thiên Sầu chỉ như cá nằm trên thớt không có chút xíu kháng cự nào, giờ đây có lẽ đang chui rúc vào một góc nào đó mà run cầm cập vì sợ hãi rồi.
- Dược Thiên Sầu, nạp mạng đi, giao hết tài bảo ra thì chúng ta sẽ cho ngươi được chết nhẹ nhàng…
- Tên khốn khí vận chi tử nhà ngươi mau ra đây! Biết bao nhiêu tài nguyên tu luyện thế này mà ngươi ngay cả cấp độ tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng không với tới nổi, đúng là tên bại gia tử, siêu cấp phế vật. Nếu ta thế vào chỗ của ngươi giờ này chắc chắn phải nằm trong tốp hai mươi của Phong Vân bảng rồi…
- Thật bất công!
Năm mươi chí tôn thiên kiêu không ai bảo ai đồng thời chen chúc đi vào thông đạo nhỏ xíu hòng dành lấy tiên cơ.
Lúc đến được động phủ, vì lối vào quá mức chật chội nên chỉ có bốn chí tôn thiên kiêu đại diện cho bốn thế lực đi vào bên trong, những kẻ còn lại đứng gác bên ngoài chờ có hiệu lệnh là sẽ lập tức xông thẳng vào triển khai cướp đoạt.
Khoảnh khắc bọn họ bước vào gian phòng chính, một cảnh tượng như chốn bồng lai tiên cảnh chợt hiện ra. Nguyên tuyền vắt ngang, nguyên dịch cô đọng lại hóa thành thạch nhũ đọng lại trên vách đá, thảo dược quý hiếm mọc tràn lan, thậm chí còn có không ít giống cây rất lạ lẫm được cấy ghép từ nhiều chủng loại khác nhau, chỉ cần có một ít kiến thức về y đạo sẽ biết ngay về giá trị liên thành của chúng.
Bọn họ há hốc mồm vì sửng sốt vì đống thiên tài địa bảo này quý giá vượt xa tưởng tượng, hoàn toàn ngó lơ Dược Thiên Sầu đang ngồi trong góc cùng chữa trị cho Lãnh Oán. Lúc này đây cả người gã đang run lên cầm cập vì sợ hãi, tuy nhiên động tác luyện đan không hề dừng lại mà còn nhanh hơn gấp bội phần.
Cùng ở với Dược Thiên Sầu và Lãnh Oán còn có một con ngựa đen đang đứng chắn ngang ngay giữa động phủ, vó chân trước của nó không ngừng giậm xuống đất kêu lộp cộp, mũi hít từng hơi mạnh, biểu tình hung tợn hết sức giống như muốn liều chết.
Ngoài ra còn có một gã thanh niên đang xếp bằng ngồi trên giường băng, mái tóc bạc trắng của hắn xõa dài quá nửa lưng, trên tay cầm một thanh kiếm màu xanh biếc tuyệt đẹp, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Những kẻ đi vào hít vào ngụm khí lạnh khi nhận ra thanh kiếm kia là một loại Đế bảo, đế ý tỏa ra cực kỳ nồng đậm. Ở thời điểm hiện tại Đế cảnh vẫn là một cảnh giới rất xa xăm, ngoại trừ Phong Vị lão thiên sư và vài lão quái vật đã sống quá lâu ở lục giới thì chưa từng có kẻ nào thuộc thế hệ này chạm đến. Pháp bảo đẳng cấp Đế cũng vì thế cực kỳ hiếm gặp, đến cả tên thôi cũng xuất hiện chưa quá mười đầu ngón tay. Vậy mà nay đám bọn họ lại thấy được một kiện chân chính, thử hỏi làm sao mà không hoảng loạn cho được.
— QUẢNG CÁO —
Event
Một chí tôn thiên kiêu nhân tộc nheo mắt, kìm chế sự hưng phấn trong lòng:
- Khổ Hải đại viên mãn? Từ bao giờ Đế bảo tới phiên một tên tu sĩ thấp kém như ngươi cầm trong tay, mau đưa đây cho ta!
Thấy gã thanh niên im lặng, y tiếp tục quát:
- Ngươi câm rồi sao? Hạng tu sĩ như ngươi yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, dù được sử dụng Đế bảo cũng không gây ra nổi sóng gió gì đâu. Mau quỳ xuống bái ta làm sư phụ ta sẽ tha cho ngươi một mạng...
Vì bên cạnh có người của ba thế lực khác nên y không tiện thẳng tay cướp đoạt, chỉ hù doạ gây áp lực để gã thanh niên tự nguyện dâng lên cho mình. Như vậy sẽ có cớ để đạo tử sau lưng đường đường chính chính nắm giữ Đế bảo mà không vấp phải dị nghị từ kẻ khác.
- Đừng nghe gã nói linh tinh, giao kiện Đế bảo đó cho ta, thiếu chủ của ta là Phương Hạo đạo tử của Nhị Thập tam thiên tiên giới, người có tu vi cường hãn nhất ở đây. Chỉ cần ngươi quy thuận thì thiếu chủ sẽ bảo vệ ngươi an toàn, dù là Cẩm Đình, Hoắc Tôn hay Biện Thành cũng sẽ không dám động vào một cọng tóc của ngươi đâu!
Một tiên tộc có dáng người gầy gộc lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn tu sĩ nhân tộc.
- Phương Hạo? Hắn thì là cái thá gì, đến nước này rồi ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết Mông Điềm đạo tử ma giới ta đang trên đường đến đây. Một khi ngài ấy xuất hiện thì cả Phương Hạo cũng phải ôm quyền thi lễ. Kiện Đế bảo này thuộc về ngài ấy, thuộc về ma tộc ta!
Đến nước này tên tu sĩ nhân tộc cũng chẳng còn giấu diếm gì nữa, liền cười phá lên:
- Bại tướng dưới tay Lý Ẩn mà cũng dám khua môi múa mép! Các ngươi đã xé rách da mặt thì ta đây cũng nói thẳng, tin tức Vạn bá vương vừa mới trở về Đông Hải là sai! Thực ra ngài ấy đã về tới Đông Hải được một năm, rất có thể đã sớm tới Nam Hoang trước cả Mông Điềm. Biết điều thì đừng chạm vào kiện Đế bảo này, đám dược liệu kia nhân tộc ta không tranh, các ngươi có thể tùy ý chiếm dụng.
Ba tên kia nghe xong liền thoáng trầm mặc. Dù vậy sức hút của Đế bảo quá lớn, không ai bảo ai đồng thời truyền âm cho đám thiên kiêu đang chờ ngoài bữa, chuẩn bị cho một tràng ác chiến tranh giành bảo vật.
Bốn chí tôn thiên kiêu vừa vào đã cãi nhau về chuyện phân chia bảo vật, không hề để ý tới biểu cảm trên mặt gã thanh niên tóc bạc và Dược Thiên Sầu phía xa.
Bất chợt y thấy gã thanh niên tóc bạc kia ngẩng đầu lên nhìn mình mỉm cười, nụ cười này tưởng chừng vô hại nhưng có gì đó rất không đúng.
- Ban nãy ngươi nói ta không chịu nổi một kích sao?
———————————————————
Vào lúc này đây cả đám đang hồi hộp nín thở chờ bốn người kia ra ám hiệu thì bỗng nhiên từ bên trong vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Chẳng hiểu từ đâu xuất hiện một cơn cuồng phong cực mạnh xông thẳng ra tấn công cả bọn. Tiếng long ngâm rít gào khắp nơi, xen lẫn vào đó là âm thanh kiếm minh kêu lên leng ceng khiến tất cả hoa mắt chóng mặt.
- Cái gì xảy ra vậy?
Một tiên tộc hét thảm, trong cơn quay cuồng, gã chợt thấy thân ảnh một nam tử áo trắng tay cầm kiếm đang lặng lẽ bước ra.
- Tu vi Khổ Hải đại viên mãn?
Gã trợn tròn mắt, biểu tình không cách nào tin nổi những thứ đang diễn ra là do nam tử áo trắng này tạo thành. Nhưng quả thật dao động linh lực đến từ thân thể nam tử này, cảnh giới tu vi của hắn cũng chậm rãi dâng lên từng chút một, tuy chậm nhưng lại vững chắc vô bì.
- Thân thể viên mãn, đạo tâm viên mãn giúp ta vượt qua ba tiểu cảnh, tức một đại cảnh giới chiến đấu. Chỉ là không rõ chiến lực của ta đang nằm ở ngưỡng nào, là đầu Thiên Nhân Địch hay cuối Thiên Nhân Địch của Khổ Hải cảnh? Qua trận chiến này phải kiểm nghiệm thử mới được...