Kiếp đầu tiên mà Ma Tổ sáng tạo ra, gửi gắm vào Nhất Sắc tiễn của mình còn có tên gọi Sơ Tâm.
Ma từ đâu mà sinh?
Nếu nhân tộc có câu nói nổi tiếng “từ bạch hóa phàm, từ phàm thành nhân”, thì ma tộc cũng có câu nói tương tự “từ hắc hóa niệm, nhất niệm thành ma!”
“Ma” là chủng tộc sinh ra từ khí cơ màu đen tồn tại từ lúc vũ trụ mới khai sinh, nhưng hiểu theo nghĩa rộng hơn thì “ma” chính là mặt trái của vạn vật, là thứ bị bản ngã chôn kín, đối lập với "thiện", chỉ đến khi tam độc tham sân si nổi lên thì “ma” mới chính thức khởi phát, khiến chủ thể thay đổi hoàn toàn theo chiều hướng tiêu cực.
Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, yêu hay thay đổi, thần chủ cương liệt, mà nhân thì sống có tình…
Ma Tổ sáng tạo ra Sơ Tâm kiếp, nhất tiễn bắn ra làm dấy lên tâm ma trong lòng người, hắc hóa ý niệm của bọn họ, giống như gieo xuống một mầm mống tà ác. Đợi đến ngày hạt giống này nảy nở đơm hoa kết trái thì ma tộc cũng chính thức có thêm một thành viên.
Mông Điềm tất nhiên không thể nào so sánh với Ma Tổ nhưng dù sao y cũng là nhất thế anh kiệt ma tộc vào thời đại này. Sự lãnh ngộ của y với Sơ Tâm tiễn có thể nói cực kỳ thấu triệt. Từ lúc y xuất đạo đến nay chỉ duy nhất bốn người từng thành công phá tan Sơ Tâm tiễn, không hề bị mũi tên này lưu lại hậu hoạn. Người đầu tiên là Vạn Vô Địch. Người thứ hai là Dịch Thiếu Quân. Người thứ ba đương nhiên là Lý Ẩn. Còn người thứ tư chẳng phải ai khác ngoài thanh niên vô danh tu vi chỉ có vỏn vẹn Hỗn Nguyên trung kỳ trước mặt.
Hạo nhiên chính khí của Độc Cô Minh tuy cũng có chữ “chính” nhưng lại đi theo “trung dung” đạo, không hề giống với bất kỳ môn nhân Hạo Nhiên tông nào mà y từng gặp. Uy lực của Quân Tử Đệ Nhất đạp kia cũng mạnh mẽ gấp mấy lần do đích thân Lý Ẩn thi triển. Ở lần giao thủ đầu tiên, để chống lại Sơ Tâm tiễn, Lý Ẩn phải dùng tới bảy món Đạo bảo thượng phẩm, cực kỳ chật vật. Mông Điềm chỉ bại lui dưới Đệ Tam đạp của Lý Ẩn, mà tình thế lúc đó cũng khác hẳn bây giờ. Gã thư sinh kia dùng quá nhiều con đường phụ trợ để ép y phân tâm tinh thần sức mạnh. Từ trận, phù, binh, trớ thuật, linh thú, linh trùng, thậm chí cả độc dược vô hình cũng được Lý Ẩn sử dụng một cách linh hoạt. Cuối cùng khiến cho Mông Điềm ngay cả Giáng Kiếp Tam Sắc tiễn còn chưa kịp bắn ra đã phải thua cuộc, vậy nên y vẫn luôn không phục, cho rằng Lý Ẩn không phải dựa vào tu vi chân chính mà thắng được mình.
Quay lại hiện tại, theo mũi tên nhị sắc từ tay Mông Điềm bắn ra, tiếng khóc than đòi mạng của cô hồn dã quỷ vang vọng khắp trời đất làm tâm thần người nghe như muốn điên loạn.
Mông Điềm lạnh giọng:
- Giáng Kiếp Nhị Sắc tiễn, kiếp thứ hai giáng xuống là Bi Thống kiếp. Ma Tổ từng nói ma từ tâm sinh, vì bi thống mà xuất hiện si, vì si mà tham, vì tham nhưng không được như ý nguyện nên sân. Sân là ngọn lửa khởi phát dẫn dắt vạn vật chúng sinh sa chân vào ma đạo, vĩnh viễn trầm luân...
Mũi tên lao vút đi trong không trung, vô số bóng đen do ma khí ngưng tụ ra tạo thành bay lượn xung quanh mũi tên tạo thành một cảnh tượng như diệt thế.
Độc Cô Minh điềm tĩnh tích tụ toàn bộ nguyên lực trong cơ thể mình, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại. Một kích này hắn dự định không sử dụng bất kỳ thần thông nào khác ngoài Quân Tử Thất Đạp Thiên, có điều Đệ Nhị Đạp là do hắn chân chính sáng tạo ra, không phải cùng hình thức nhưng khác ý cảnh giống Đệ Nhất Đạp. Hắn muốn thử xem chiến lực cực hạn của mình khi ở cảnh giới Hỗn Nguyên hậu kỳ, đã áp chế đạo vận là bao nhiêu. Thật ra trong mũi tên của Mông Điềm ngoài yếu tố nguyên lực quá mức hùng hậu ra thì phảng phất xuất hiện ý cảnh bi thống. Loại ý cảnh này vô cùng nồng đậm, tăng thêm một cấp độ nữa sẽ có thể hóa thành đạo vận. Mặc dù con đường đạo vận được Thẩm Yến sáng tạo ra trong tương lai song không thể không nói cổ nhân đã có người lần mò ra nó từ trước, chỉ là kém một chút cơ duyên, chưa thể đi tới tận cùng.
Hạo nhiên chính khí tiếp tục dâng lên xung quanh thân thể hắn, lần này không phải ý cảnh tinh tấn, vĩnh viễn cố gắng nữa mà có sự xuất hiện của ý cảnh kim cổ vô thường, biến thiên năm tháng, bí ẩn thời gian.
- Mọi người thường nói tương lai và quá khứ vốn tách biệt nhau, nằm trên một đường thẳng, có quá khứ trước mới có tương lai, có gieo nhân nên quả mới nảy mầm. Nhưng trường hợp của ta thì sao? Nếu không có ta ở tương lai, những thứ ở quá khứ liệu có phát sinh hay không? Theo một cách hiểu nào đó, hiện tại mọi thứ đã đảo ngược, tương lai của mọi người đã trở thành quá khứ của ta, mà tương lai của ta thì lại chính là quá khứ của mọi người… Có lẽ thời gian chính là một vòng tròn nối liền với nhau… Nếu như vậy…
Độc Cô Minh chìm trong cảm ngộ, mặc dù hắn đã áp chế bản thân nhưng vẫn khiến loại ý cảnh kim cổ này tăng trưởng cực nhanh, chỉ còn chờ đợi hắn thả lỏng toàn bộ áp chế thì trong năm mười năm nữa nhất định sẽ lột xác thành đạo vận.
Trong lúc mũi tên chỉ còn cách hắn mấy trượng, một suy nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu hắn. Nhưng tình thế hiện tại quá nguy hiểm, hắn đành rũ bỏ ý nghĩ kia, sau đó nhấc chân trái lên bước tới một bước.
Hạo nhiên chính khí ngập tràn trời đất, nguyên lực của Độc Cô Minh mang theo dư vị năm tháng biến thiên, kim cổ vô thường hóa thành một vòng kết giới bao bọc hắn lại, trực tiếp va chạm với mũi tên nhị sắc nhuốm đầy sự bi thống kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ long trời nổ đất vang lên, cả Phương Hạo và Hoắc Tôn đều phun ra máu tươi. Mặc dù họ đã đứng khá xa nhưng vẫn bị dư chấn của cuộc va chạm này làm tổn hại.
Sắc mặt Mông Điềm vẫn như thường, chỉ là trong ánh mắt có một chút ngưng trọng. Y nhìn về phía gã thanh niên lạ mặt đang chật vật gượng dậy phía trước, từ tận đáy lòng không khỏi xuất hiện chút nghi vấn.
- Giỏi! Tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ chịu được một Giáng Kiếp Nhị Sắc tiễn mà không chết! Thương thế lại hồi phục nhanh đến như vậy, nhiều khả năng người chính là một kẻ mang Thánh Thể hoặc Bá Thể của nhân tộc. Chỉ đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải ta, tuyệt đối không có đường sống!
Mông Điềm không phải kẻ thích dông dài, lại tiếp tục cầm Xạ Nhật cung lên, lần này mũi tên trong tay của y xuất hiện thêm sợi tơ màu xám. Sợi tơ tỏa ra khí tức chết chóc hủy diệt cực kỳ nồng đậm. Khoảnh khắc nó vừa hiển hóa ra thì toàn thân Mông Điềm cũng run lên bần bật, da thịt khô héo với tốc độ nhanh khủng khiếp. Nhìn bằng mắt thường có thể nhận ra được mũi tên này đang hấp thu gần như năm phần sinh cơ của y, ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng bị hút cạn tới năm sáu thành.
Phía bên kia, Độc Cô Minh vừa gượng dậy sau khi hứng trọn một tiễn của Mông Điềm.
Gã ma đạo tử trước mặt quả thật quá mạnh, bằng vào tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ thôi thì hắn vẫn chưa phải là đối thủ. Một tiễn vừa rồi chẳng những phá tan Quân Tử Nhị Đạp Thiên mà còn làm xương cốt kinh mạch hắn đứt ra thành đoạn. Nếu không phải hắn sở hữu Trường Sinh thể có sức khôi phục cực kỳ nghịch thiên thì đã sớm biến thành phế nhân rồi.
Có điều đây là do tu vi của Mông Điềm chênh lệch khá xa với hắn, cách nhau từ Tiên Thai trung kỳ đến Hỗn Nguyên hậu kỳ. Chịu được hai tiễn của kẻ từng xếp thứ năm trên Phong Vân bảng, chiến lực không hề thua kém Phùng Hằng của tiên giới đã đủ khiến Phương Hạo và Hoắc Tôn nhìn hắn bằng con mắt khác.
Phương Hạo lau đi máu tươi trên khóe miệng, thân hình không ngừng lui lại. Thầm nghĩ trong đầu:
- Tên này rõ ràng có gian trá. Vốn dĩ có thể nhất kích diệt sát ta nhưng trước sau vẫn luôn câu giờ, không muốn dốc toàn sức lực. Ta có cảm giác hắn vẫn đang giấu đi bài tẩy của mình. Chỉ e rằng đây là biến số lớn nhất trong chiến dịch lần này.
Hoắc Tôn thở dài, truyền âm với Độc Cô Minh:
- Ta sẽ tự bạo ngăn cản chúng thoáng chốc. Ngươi cứ giở hết thủ đoạn bỏ chạy đi. Chết một Dược Thiên Sầu và Lãnh Oán cũng sẽ không tổn thất bằng mất đi một mầm mống hào kiệt như ngươi. Nếu gặp Vạn bá vương, hy vọng nhắn nhủ với ngài ấy hãy tới nhà của ta ở Thiên Huyễn thành, ở đó có cất mấy bầu Bá Vương Tế Huyết tửu đã ủ sáu trăm năm. Hoắc Tôn muốn mời bá vương một ly…
Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, phía trên Mông Điềm bằng một cách nào đó lại nghe lén được đoạn truyền âm này, không ngừng cười lạnh:
- Tự bạo? Bỏ chạy? Mặc dù ta phải công nhận tên Vạn Vô Địch kia rất mạnh, nhưng dưới Đệ Tam Tiễn này của ta không ai có thể kháng cự, kể cả hắn cũng phải trọng thương. Đó là chưa kể Phùng Hằng đến rồi, ta còn mơ hồ cảm nhận được khí tức của Dịch thần vương nữa! Bá Vương Thập Bát thức tuy hùng mạnh, xem như môn tổ hợp thần thông tốp đầu trong giới tu sĩ trẻ tuổi hiện nay, nhưng để đem so sánh với sự kết hợp của Giáng Kiếp tiễn, Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết thì còn kém một bậc…
Theo lời y nói ra, một cỗ tiên khí bàng bạc phía trên trời cũng ngay lập tức bùng phát khiến Độc Cô Minh hít thở không thông, mà Hoắc Tôn thì bị uy áp tiên tộc vừa xuất hiện này đè lên thân thể, hai chân gãy nát ngay lập tức khụy xuống, nguyên lực toàn thân bị phong bế không cách nào tự bạo được.
Phùng Hằng hiện ra, trên người khoác một bộ áo bào vàng thêu hình phượng hoàng đỏ rực trông kỳ tôn quý. Thêm vào đó khí chất Vô Cấu tiên tỏa ra khiến mọi người có cảm giác y rất thanh tao thoát tục, hoàn toàn chẳng nhiễm chút bụi trần.
Phùng Hằng cười cười:
- Dịch thần vương! Nếu huynh đã tới rồi vì sao còn chưa xuất hiện? Ta cứ tưởng ta và Mông huynh là kẻ đầu tiên nóng lòng, hóa ra từ nãy đến giờ huynh vẫn ở đây quan chiến…
- Cái gì? Dịch Thiếu Quân vẫn luôn ở đây sao?
Nghe y nói thế, tất cả mọi người đều tỏ ra sửng sốt.