Có điều đối phương dường như không có ác ý, hai gã trung niên kia mặc dù rất đỗi cường hãn nhưng khi còn còn cách Độc Cô Minh mấy bước thì chợt dừng lại, sau đó làm ra một hành động khiến hắn phải bất ngờ đến mức không tin nổi vào mắt mình.
Quỳ lạy!
Đích thực là quỳ lạy, hơn nữa là kiểu quỳ cung kính nhất chỉ dành cho bậc đức cao vọng trọng trong gia tộc huyết mạch.
Hai người trung niên dập đầu ba cái xong liền đứng lên khom lưng ôm quyền nói:
- Ra mắt công tử, chúc mừng công tử bế quan thành công, nhìn khí tức có lẽ đã tiến vào hàng ngũ Vạn Nhân Địch ở cảnh giới Hỗn Nguyên.
- Các ngươi là…?
Độc Cô Minh cau mày, cảm thấy mọi chuyện rối như tơ vò, thật không hiểu nổi trong hai năm hắn bế quan thì gã Dược Thiên Sầu bộ dáng lưu manh kia đã làm ra đại sự gì. Gây dựng nên một căn cơ động phủ đồ sộ nguy nga thế này, thậm chí còn hàng phục hai cao thủ Đạo Đại cảnh, nếu nói do một tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ tầm thường như gã làm được thì chẳng ai tin nổi.
Người trung niên mặc áo vàng, thân thể cường tráng trả lời trước:
- Thuộc hạ Vi Thanh Thanh, đến từ Tinh Đạo thiên!
Người trung niên mặc đạo xanh, dáng người gầy ốm tiếp lời:
- Còn thuộc hạ xú danh Lục Bá Ngôn, xuất thân Đại La thiên, người đời thường gọi ta là Ngôn đạo nhân…
- Đại La thiên…
Khoảnh khắc nghe thấy ba chữ này, Độc Cô Minh bỗng hơi bần thần một lúc.
Mặc dù đây là danh xưng của một trong chín tầng trời nhân giới nhưng lại khiến hắn bất chợt nghĩ đến một cố nhân.
Y là người đã truyền thụ kiếm pháp cho hắn, dạy cho hắn biết thế nào là võ đạo chân chính, thậm chí không tiếc cất công tìm về Đao Thần cùng mấy vị cao thủ nhằm giúp hắn sáng tạo ra một thức Nhất Kiếm Cô Hành đáng sợ kia. Duyên tri ngộ tuy ít nhưng những thứ để lại trong ký ức của hắn là vô cùng sâu đậm, có lẽ mãi về sau cũng khó lòng phai nhạt.
Độc Cô Minh lãnh ơn của y rất nhiều song báo đáp lại chẳng được bao nhiêu.
Thậm chí y còn chết dưới tay của mình, tuy nói là y muốn như thế nhưng từ tận đáy lòng Độc Cô Minh vẫn luôn cảm thấy day dứt, cho rằng nợ y rất nhiều.
Thấy hắn trầm tư, Ngôn đạo nhân hỏi:
- Công tử từng đến Đại La thiên hay sao?
- Không, nhưng chắc chắn sẽ đến…Đúng rồi, cường giả như các ngươi vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn quy phục Dược Thiên Sầu? Còn danh xưng lão tổ kia nữa, có ẩn tình gì trong đó không?
Độc Cô Minh mỉm cười hỏi.
Vi Thanh Thanh chắp tay, vẻ mặt cực kỳ thành kính:
- Công tử bế quan quá lâu, có nhiều chuyện chưa hề tường tận. Chúng ta sở dĩ gia nhập vào Tọa Hóa cốc là bởi vì ngưỡng mộ y đạo của Dược sư phụ, đồng thời kính trọng cường giả như công tử đây. Chiến tích giao thủ bất phân thắng bại với Phùng Hằng của công tử đã vang dội nhân giới suốt hai năm nay. Mọi thế lực cự đầu ở Cửu Thiên Thập Địa đều đang cật lực tìm kiếm công tử…
- Kiếm ta?
Độc Cô Minh nhíu mày, khẽ liếc qua Dược Thiên Sầu bằng ánh mắt nghi hoặc.
Gã cười cười không đáp, vẫn giữ nguyên dáng vẻ không có chút đứng đắn nào của mình. Vi Thanh Thanh thấy Dược Thiên Sầu chằng hề biểu tình phản đối thì nói tiếp:
- Đúng vậy! Nhưng là tìm với ý tốt, công tử chớ lo lắng. Bọn họ cơ hồ muốn lục tung chín tầng trời mười tầng đất để tìm hết người có họ Độc Cô, tuy nhiên không cách nào tra ra công tử là ai. Ngay cả những địa danh như "thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân" cũng được rất nhiều người quan tâm. Vài kẻ phỏng đoán công tử đến từ một thế gia lánh đời nào đó có bối cảnh rất mạnh. Chỉ có như vậy mới giải thích cho việc có thể dùng tu vi yếu hơn một cảnh giới mà lại ngang tài ngang sức với Phùng Hằng - đệ nhất cao thủ lớp trẻ tiên giới hiện tại, cộng với việc công tử sở hữu một Đế bảo khá lạ lẫm trong tay nên ai cũng chắc mẩm với phỏng đoán này.
Độc Cô Minh nghe tới đây thì cũng đoán ra phong phanh mọi chuyện đã phát sinh trong hai năm nay.
Lúc trước hắn từng nói với Cẩm Đình rằng mình tên Độc Cô, đến từ núi Côn Luân. Tuy rằng gã bị hắn giết chết nhưng Phương Hạo và Hoắc Tôn có mặt lúc đó thì không. Thêm vào Dịch Thiếu Quân thần bí chẳng rõ ẩn nấp ngay sát bên cạnh bao giờ, việc hắn bị lan truyền thông tin này ra cũng là điều hiển nhiên.
Độc Cô Minh không quá lo lắng sẽ xuất hiện biến cố gì khi mà đây là những địa danh chỉ xuất hiện trong tương lai, thuộc về Vũ quốc - một quốc gia phàm nhân nhỏ hơn Việt quốc tới mười lần. Đám tu sĩ kia cho dù đào sâu ba thước đất cũng sẽ vĩnh viễn không cách nào tìm được. Nguy cơ ảnh hưởng tới tương lai cũng không cách nào phát sinh. Đến cường hãn như chư vị hào kiệt các thời đại mà còn bị tuế nguyệt tan thương vùi lấp tên tuổi và chiến tích thì nói gì đến kẻ yếu ớt như hắn.
Ngôn đạo nhân nhìn chằm chằm Độc Cô Minh, ánh mắt lấp lánh quang mang kỳ lạ:
- Phong Vân bảng từ ngày công tử bế quan liền phát sinh nhiều sự kiện lớn, thứ hạng cũng thay đổi chóng mặt. Đệ nhất nhân lục giới bây giờ đã trở thành Vạn bá vương, xếp thứ nhì dĩ nhiên là Dịch Thiếu Quân của thần tộc. Thứ ba Bất Động minh giới, Phùng Hằng thứ tư, mà công tử lại bài danh thứ năm, thậm chí còn xếp trên đám Lý Ẩn, Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên một bậc.
Đến đây Độc Cô Minh thực sự bất ngờ, chẳng nghĩ tới mình nhanh như vậy mà đã trở thành một trong những thanh niên kiệt xuất nhất thời đại này, cảm giác tự mãn bắt đầu nổi lên. Nhưng rồi ánh mắt hắn chợt loé lên vẻ kiên định:
- Không đúng...
Hắn hỏi tiếp:
- Phong Vân bảng này là do ai làm ra?
Dựa vào căn cứ nào để phân cao thấp trong giới trẻ? Là ai mới đủ tư cách làm điều này mà không vấp phải sự hoài nghi đến từ mọi người?
Vi Thanh Thanh đáp:
- Các Lão hội, một tổ chức tụ họp những thế lực cổ lão của lục giới đóng tại Thiên Đình quyết định bảng này. Cứ ba tháng một lần kết quả sẽ được hiện lên Phong Vân Thần Bia đặt tại hoàng đô của mỗi giới diện, bố cáo thiên hạ về thành tích của chúng thiên tài lục giới.
Độc Cô Minh cười nhạt:
- Hay cho một Các Lão hội, nắm bảng này khác nào tạo ra một công cụ giết người gián tiếp. Muốn kẻ nào ăn không ngon, ngủ không yên thì cứ đưa tên tuổi hắn lên Phong Vân bảng, hắn sẽ chết rất nhanh mà thôi.
Vi Thanh Thanh tỏ vẻ không hiểu:
- Vì sao công tử nói vậy? Các Lão hội cũng có sự góp mặt của cường giả Tổ Miếu chúng ta. Đó đều là những nhân vật đức cao vọng trọng, hào kiệt thế hệ trước, được cả nhân tộc chúng ta ngưỡng vọng.
Độc Cô Minh chậm rãi nói:
- Ngựa già trong tàu, chí ngoài ngàn dặm. Tráng sĩ cuối đời, hùng tâm không cạn. Càng là hào kiệt, chí tranh hùng sẽ càng lớn. Nếu đây là hào kiệt vạn năm của cả sáu giới diện tụ họp lại, ngươi nghĩ trí lực của bọn họ sẽ đáng sợ đến thế nào?
Vi Thanh Thanh nghe xong biểu tình sợ hãi.
Ngôn đạo nhân trầm mặc, mà Dược Thiên Sầu vẫn cười dửng dưng, giống như tất cả chẳng phải chuyện của gã.
Bốn người nói chuyện thêm một lúc lâu, Độc Cô Minh liền hiểu ngọn ngành thứ gọi là Tạo Hoá cốc.
Đây chính là căn cơ thế lực sơ khai do Dược Thiên Sầu xây dựng sau hai năm ròng rã hắn bế quan tu luyện.
Dược Thiên Sầu liên tục thu nạp nhân lực từ những đám cô nhi bị mất nhà vì chiến tranh, tuyển chọn vô cùng khắc khe kỹ lưỡng. Gã tu vi không cao nên nhờ Vi Thanh Thanh, Lục Bá Ngôn trợ giúp trong việc dạy dỗ bọn chúng. Còn gã sẽ tập trung luyện chế đan dược phụ trợ tu luyện.
Về hai trung niên cao thủ Đạo Đài này là Dược Thiên Sầu dùng tài hoa y đạo của mình thu phục.
Vi Thanh Thanh vốn dĩ xuất thân từ một luyện dược sư. Còn Lưu Bá Ngôn là y sư. Hai người này khi thấy thủ pháp luyện đan của Dược Thiên Sầu quá siêu vượt, giống như mở ra một thế giới mới về lĩnh vực này thì cực kỳ hâm mộ, cho rằng gã trong tương lai chắc chắn vượt qua hoặc chí ít ngang bằng Đan Thánh và Đan Tiên, thậm chí nhiều khả năng sẽ trở thành Cửu Phẩm luyện đan sư đầu tiên trong thời đại hậu thái cổ.
Ngoài chuyện này ra còn một nguyên nhân khác khiến bọn họ cam tâm tình nguyện thẩn phục chính là thân phận của Độc Cô Minh. Bài danh thứ năm trên Phong Vân bảng, nghi ngờ là thành viên của thế gia lánh đời truyền thừa từ tiền thái cổ, tiềm lực hào kiệt.
Mặc dù chưa thể nói trước điều gì, nhưng từ Độc Cô Minh và Dược Thiên Sầu, bọn họ có thể nhìn thấy hy vọng về một tương lai tươi sáng. Với thực lực của bọn họ, kiếp này nhiều nhất chỉ trở thành luyện dược sư tầm trung hoặc một trưởng lão trong tông môn bình thường nào đó. Bây giờ đi theo hai kẻ trẻ tuổi này, bại thì thôi, số phận họ cũng sẽ như vậy, nhưng giả dụ thành công ắt sẽ như chim sẻ hoá phượng hoàng, tiền đồ không thể hạn lượng.