Độc Cô Minh cười khổ:
- Nếu Bá Luân đã không muốn đánh thì thôi, các vị có thể đi tìm người khác mà, sao cứ phải cố chấp tìm hắn như vậy?
Một tên tán tu hừ lạnh:
- Tốp hai trăm Phong Vân bảng ai mà chẳng là kiêu hùng một phương! Ngoại trừ tên Bá Luân kia ra tất cả đều rất khó chơi. Ta đã từng giao thủ với vị đạo tử xếp hạng thứ một trăm chín mươi chín, một trăm chín mươi tám cho đến một trăm chín mươi, chiến lực ai nấy đều nằm ở Bách Nhân Địch, tu vi hùng hậu, tâm ngoan thủ lạt. Bằng vào sức của bọn ta nếu muốn lọt vào Phong Vân bảng thì biện pháp khả dĩ nhất là tìm tên Bá Luân này một kích đánh bại hắn! Còn những kẻ xếp hạng trên thì bỏ đi, đụng tới bọn họ phần chết nhiều hơn là thắng!
- Một kích?
Độc Cô Minh nhướng mày:
- Bá Luân yếu đến vậy sao? Thế lúc trước gã lọt vào Phong Vân bảng bằng cách nào?
Một tu sĩ hậm hực nói:
- Nhắc lại mới thấy được mức độ may mắn của hắn! Số là tên Bá Luân kia vô tình xuất hiện trong cuộc giao chiến giành vị trí hai trăm Phong Vân bảng giữa Trần Gia Lạc và Chứng đại phu. Hai kẻ này đánh với nhau ba ngày ba đêm khiến nhật nguyệt đổi dời, trời long đất lở, cuối cùng đồng quy vu tận. Vừa hay Bá Luân cùng sủng thú của hắn ta đi tới! Kết quả Trần Gia Lạc trong lúc hấp hối vì thần trí không minh mẫn tưởng nhầm hắn là Chứng đại phu vì vậy tấn công hắn. Tên vô sỉ Bá Luân kia tiện tay gạt đỡ, sau một đòn đó Trần Gia Lạc cũng sức cùng lực kiệt mà chết, nhưng tin tức truyền ra chẳng ngờ lại thành Bá Luân dùng một kích giết y. Nếu không phải ta đây đích thân chứng kiến thì cũng nhầm tưởng hắn là cao thủ trẻ tuổi nào đó vừa xuất thế… Con mẹ nó chứ!
Nghe gã ta nói vậy, Độc Cô Minh không khỏi lắc đầu. Quy mô giao chiến của hai tu sĩ tốp hai trăm đã khiến những kẻ ở đây cảm thấy kinh khủng thế rồi. Nếu bọn họ chứng kiến trận chiến năm xưa ở vùng biên giới Nam Hoang giữa quần hùng trẻ tuổi lục giới thì sẽ còn khiếp đảm cỡ nào.
Còn giả dụ biết hắn chính là bạch y kiếm khách xếp thứ năm trên Phong Vân bảng, chắc sẽ lập tức quỳ xuống bái lạy mất. Ngay cả hai tu sĩ Đạo Đài cực kỳ mạnh mẽ như Ngôn đạo nhân và Vi Thanh Thanh mà còn sùng bái hắn cực kỳ, tình nguyện đầu nhập vào Tạo Hoá cốc làm thuộc hạ chứ đừng nói tới mấy đạo tử và chí tôn thiên kiêu bình thường này.
Một người khác cất tiếng:
- Sau khi tin tức này truyền về Tuyết Thương phái, hai vị sư phụ và sư thúc bá của hắn còn khiến người ta phẫn nộ hơn, trực tiếp tới tổng đài Các Lão hội đóng tại Thiên Đình kêu gào đòi về một vị trí trong Phong Vân bảng cho hắn. Nếu không phải bọn họ có tu vi Đế giả đỉnh phong, là tu sĩ thế hệ trước cùng thời với Phong Vị lão thiên sư thì Các Lão hội đâu đến mức nhún nhường mà cấp vị trí thứ hai trăm này cho hắn kia chứ!
Độc Cô Minh ngày càng khó hiểu, lại hỏi:
- Tuyết Thương phái mạnh đến vậy vì sao ở Nam Hoang lại không nghe thấy tiếng tăm gì? Còn nữa, các vị dám kéo người đến một tông môn có Đế giả trấn thủ ư? Chẳng lẽ không sợ họ nổi giận ra tay tru diệt?
Mặc dù hắn biết tu luyện giới có quy định nghiêm cấm cường giả thế hệ trước nhúng tay vào chuyện tranh đấu của lớp trẻ, nhưng nếu chính đám lớp trẻ gây hấn, không coi bậc trưởng bối ra gì thì đó lại là chuyện khác.
Hắn vừa hỏi xong liền thấy ai cũng sa sầm mặt. Kiếm tu mới nãy nói chuyện với hắn đầu tiên trả lời:
- Hai vị Đế giả của Tuyết Thương phái là một cặp đạo sĩ song sinh. Bọn họ là đệ tử của Vô Vi chân nhân, người mà ngay cả Phong Vị lão thiên sư cũng phải cúi chào khi gặp mặt vì cảm phục đức độ. Tương truyền rằng Vô Vi chân nhân cả đời chưa từng giết người, không tham gia tranh đấu mưu quyền mà vẫn bước đến cảnh giới Ứng Kiếp đỉnh phong, vì độ Đệ Cửu Kiếp mà vẫn lạc. Thanh Thiện đạo nhân và Thanh Thủy đạo nhân kế thừa đạo thống của Vô Vi, cả đời chưa từng giết người, cực kỳ lành tính. Môn nhân của họ cũng thế. Trừ phi là trao đổi tài nguyên với đại lục, bằng không chẳng bao giờ xuất sơn.
Y thở dài:
- Một môn phái tu đạo đúng nghĩa như vậy, dù là bất kỳ thế lực nào ở lục giới cũng cảm thấy nể phục. Trong chiến tranh lục giới mấy ngàn năm trước, Tuyết Thương Đông Hải là nơi duy nhất không bị cuốn vào, hết thảy đều đi ngang qua đây không dám mạo phạm. Hiện tại bọn ta mặc dù nói muốn giao đấu với tên Bá Luân kia nhưng thật chất sẽ không đả thương hắn, một đòn đánh bại là đủ tước đoạt vị trí hai trăm...
Một người bổ sung:
- Vì số người kéo đến Tuyết Thương mấy năm gần đây quá nhiều nên Thanh Thiện và Thanh Thủy đạo nhân đã thu phí vào cửa là năm mươi trung phẩm nguyên thạch. Đừng nghĩ chúng ta là tốp duy nhất, còn tốp của yêu tộc, minh tộc, tiên tộc, thần tộc và ma tộc cũng thường xuyên đến đây!
Độc Cô Minh sửng sờ. Hắn không nghĩ tới hai vị tiền bối kia cũng thật biết trêu người, lại nghĩ ra quy định quái gở thế này. Những kẻ ở đây tuy nói yếu hơn hắn rất nhiều song đều là hạng chí tôn thiên kiêu và đạo tử xuất chúng, tiền tài không thiếu, để đổi lại vị trí hai trăm trong Phong Vân bảng kia vẫn còn quá rẻ.
- Thôi, không nhiều lời nữa, chỉ cần huynh tới Tuyết Thương là hiểu. Ở trên đảo Tư Niệm nhớ là không được động võ trừ phi được đối phương đồng ý, bằng không sẽ bị hai vị đạo nhân ném xuống biển... Dù không chết nhưng sẽ rất thê thảm đó!
Tên kiếm tu kia thoáng rùng mình, dường như hồi tưởng lại đoạn ký ức khó quên nào đó.
Độc Cô Minh và Trương Khiết Khiết cưỡi Đạp Nguyệt Ô Truy đi theo đám tu sĩ nhân tộc này. Trước khi đi hắn còn quay lại nhìn chiếc thuyền độc mộc đang dập dờn gần bờ, đáy mắt có chút nghĩ ngợi nhưng rất nhanh biến mất. Chẳng mấy chốc một ngọn núi tuyết hùng vĩ đã hiện mặt bọn họ.
Tên kiếm tu kia nói:
- Đây chính là Tuyết Thương phái. Tuyết trong phong hoa tuyết nguyệt. Thương trong thương mang vô tận, bi thương hữu xứ. Tuyết rơi rồi, thiên địa đều nhuốm một màu bi thương... Đó là câu nói của Vô Vi chân nhân khi sáng lập tông môn trên ngọn núi này...
Độc Cô Minh gật đầu, cảm thấy tên kiếm tu này rất đỗi nhiệt tình bèn có ý làm quen. Sau một hồi truyền âm nói chuyện liền biết tên gã là Tần Mạc, môn đồ dưới trướng của Bạch công chúa Bạch Kỳ Giai. Tu vi Tiên Thai hậu kỳ, chiến lực chí tôn thiên kiêu đã rất sắp sửa trở thành đạo tử.
Tần Mạc nói:
- Ngay lần đầu gặp mặt nhìn cách ăn vận của huynh ta đã thấy nảy sinh hảo cảm rồi! Đây là phong cách trang phục thịnh hành nhất hiện nay! Huynh có nghe nói tới bạch y kiếm khách Độc Cô đang bài danh thứ năm trên Phong Vân bảng chưa? Nghe đồn kiếm đạo của huynh ấy còn vượt qua cả Bạch công chúa, khiến nàng ấy vì tức giận mà cất công tìm kiếm tung tích mấy năm nay để phân cao thấp một trận. Nhưng rốt cuộc huynh ấy giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mai danh ẩn tích mấy năm trời, hoàn toàn không màng tới danh vọng, đúng là thế ngoại cao nhân!
Gã cao hứng nói liên miên bất tuyệt, không hề chú ý tới vẻ mặt kỳ quái của hắc mã và cô bé Trương Khiết Khiết. Ngay cả Độc Cô Minh vốn tự hào về định lực cũng đỏ ửng hai má, cảm thấy kẻ trong lời kể kia thật xa lạ, làm gì phải là hắn chứ.
- Huynh ấy chính là hình tượng của kiếm tu thời đại này! Là thuần kiếm tu, dùng kiếm pháp, kiếm thuật, kiếm khí chứ không phải dùng kiếm rồi đập như mọi rợ giống tên Dịch thần côn kia!
Tần Mạc nói xong liền bị những tu sĩ bên cạnh lườm một cái.
- Cẩn thận, lời này nói ở đây không sao nhưng nếu để bọn thần tộc nghe được thì không xong đâu... Hiện tại Dịch Thiếu Quân danh vọng trong ngũ đạo tự phong đang cao vời vợi, thống lĩnh Thiên Minh quy tụ vô số cao thủ trẻ tuổi hàng đầu. Hơn năm mươi người bài danh trên Phong Vân bảng là thuộc hạ của hắn. Tùy ý đem một kẻ ra cũng đủ đồ sát hết những người có mặt ở đây rồi!
- Đã hiểu!
Tần Mạc cười khổ, im lặng không nói thêm gì nữa.
Lúc tiến vào cửa sơn môn dưới chân núi, hai bên có hai gã đệ tử tuổi còn rất trẻ chỉ tầm mười bảy mười tám nhưng khí tức cực kỳ trầm ổn, Độc Cô Minh không khỏi cảm thấy thán phục.
Sự thâm tàng của họ nếu không tinh ý sẽ không nhận ra được, tuy chỉ đang ở Khổ Hải cảnh song độ thâm hậu và tinh thuần của linh lực không hề thua kém hắn lúc trước là mấy.
- Đây mới là ngoạ hổ tàng long! Hai thiếu niên gác cổng thôi đã là chí tôn thiên kiêu không tầm thường! Thật khó hiểu vì sao bọn họ lại không xưng bá Đông Hải mà lại tình nguyện sống ở trên hòn đảo hoang vắng này!
Đông Hải không giống đất liền. Nó là tập hợp của những quần đảo với nhau. Thường thì mỗi thế lực sẽ lựa chọn một đảo riêng làm nơi cư ngụ, vì vậy cuộc sống hoàn toàn tách biệt với nhau rất ít chung đụng.