Độc Cô Minh nhìn Bá Luân đầy khẩn khoản:
- Hy vọng huynh có thể tiết lộ cách vượt qua sinh tử kiếp, ta nguyện trả giá mọi thứ…
Thấy gã phân vân đắn đo, hắn nói tiếp:
- Huynh không nói cũng không sao, Thanh Thủy đạo nhân sẽ tiết lộ cho ta, nhưng ta bắt buộc phải thực hiện yêu cầu của ông ấy.
Bá Luân ngẩn ra, hỏi lại:
- Yêu cầu gì?
Độc Cô Minh không đáp mà tỏa khí thế bàng bạc của mình phủ kín cả gian bếp này, khiến toàn bộ cửa đóng sầm lại. A Nhất bên ngoài thấy vậy liền biến sắc dụng lực muốn phá cửa nhưng không cách nào làm nổi. Đoạn y hét lên thất thanh:
- Đại sư huynh! Đại sư huynh!
Bên trong hoàn toàn im bặt chẳng có ai đáp trả y.
Cỗ khí tức hùng hồn kia không ngừng dâng lên chẳng mấy chốc đã khiến gian bếp rung lên bần bật, nhiều thanh gỗ bị loại lực lượng nào đó nghiền ép hóa thành bụi bặm. Kỳ lạ ở chỗ những bụi bặm này không hề tán đi mà tụ hợp lại tạo thành những con chân long khổng lồ uốn lượn xung quanh gian bếp, cất tiếng long ngâm cực kỳ chói tai.
A Nhất thấy vậy vội vàng lao ra bên ngoài sơn môn thét lớn:
- Lão Nhị, Lão Tam, mau tới cứu đại sư huynh!
Y không hề biết rằng cách đó không xa vị sư phụ đáng kính của mình đang lặng lẽ đứng quan sát tình hình. Khoảnh khắc cỗ khí tức kia bùng phát thì lão cũng liền vuốt râu mỉm cười, miệng lẩm bẩm:
- Hay lắm! Đánh đi! Đánh càng lớn càng tốt, kích thích chiến ý của Luân Nhi. Nếu kiếp này nó không hạ sơn lăn lộn tu chân giới thì thật uổng phí… Dù sao trong cùng thế hệ cũng chẳng còn ai làm tổn thương nổi nó…
Ở nơi đỉnh Tuyết Thương lạnh lẽo là một quãng trường cực kỳ rộng lớn nằm chính giữa Tam Tài điện.
Lúc này đây có rất đông tu sĩ đang ngồi xếp bằng nghe một vị đạo sĩ áo trắng già nua thuyết pháp.
Ông ta chính là Thanh Thiện đạo nhân, huynh trưởng của Thanh Thủy đạo sĩ áo đen mà Độc Cô Minh vừa gặp.
- Nói về vô vi, cổ nhân có câu “vô vi nhi vô bất vi”, nghĩa là không làm gì cả mà không gì là không làm. Nếu mượn dùng nó để liên tưởng tới đại đạo thì ta có thể hiểu đại đạo vốn vô danh, không thể gọi tên song thực chất tên của nó lại bao trùm vạn vật trong trời đất, thấm đượm trong mỗi bóng cây ngọn cỏ. Người tu đạo phải đi hết tận cùng thế gian, hòa mình vào vạn vật, rời xa bản ngã tối tăm thì mới mong thành chính quả được…
Chúng tu sĩ bốn phía nghe vậy liền gật đầu đồng tình khen phải.
Đúng lúc này từ chính giữa đám đông đang ngồi xuất hiện một tu sĩ giơ tay xin phát biểu. Đó là một vị hòa thượng tuổi còn rất trẻ, tu vi cảnh giới khá cao, đã là Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cách Đạo Đài nửa bước là tới.
Nếu Độc Cô Minh có mặt ở đây thì chắc phải kinh hãi lắm vì nhìn dung mạo y cực kỳ giống với một người trong tương lai mà hắn đã từng gặp. Giữa họ chỉ khác biệt nhau về thần thái mà thôi.
Nếu ở người kia là sự tang thương bi ai hằn sâu trong đáy mắt thì ở hòa thượng này lại là nụ cười điềm đạm hiểu thấu.
Y vẫn như cũ mặc áo cà sa màu nâu, cổ đeo tràng hạt bồ đề, sau khi được Thanh Thiện đồng ý liền chậm rãi đứng dậy.
- Là Tang La hòa thượng đến từ Bồ Đề tự ở Thái Hoàng thiên…
Tần Mạc nhận ra người này. Tang La thực chất cũng không nổi danh lắm, rất ít giao thủ với tu sĩ khác. Y cũng không hề giết người bao giờ mà là dùng thuật pháp thần bí độ hóa địch nhân, biến kẻ đó trở thành đệ tử phật môn. Thủ đoạn này của y bị chúng tu sĩ xem như tà đạo giống Vu tộc Tây Thiên Di địa, gặp sẽ lập tức tránh xa không muốn dây vào.
Sau khi ôm quyền thi lễ với Thanh Thiện đạo nhân, Tang La nói:
- Vãn bối xin thất kính hỏi tiền bối một câu…
Thanh Thiện ung dung cất tiếng:
- Tiểu hữu không cần đa lễ. Đều là ngươi tu đạo không phân trên dưới lớn nhỏ, cứ việc nói thẳng…
Tang La chắp tay cúi đầu:
- Người nói rời xa bản ngã đi tới tận cùng của thiên địa, hòa mình vào vạn vật sẽ thành đạo. Vậy cho vãn bối hỏi lúc tiền bối thành đạo rồi, ta nên gọi tiền bối là Thanh Thiện hay là “đạo”.
- Chuyện này…
Thanh Thiện thoáng ngập ngừng. Chúng tu sĩ thấy biểu hiện của lão đạo sĩ đáng kính thì khá bất ngờ. Đường đường là tu sĩ Phong Vị cảnh mà lại ngập ngừng trước câu hỏi của một Tiên Thai nhỏ bé, việc này không phù hợp cho lắm. Nhưng những kẻ ở đây đều là chí tôn thiên kiêu và đạo tử, dù rằng thiên tư của bọn họ thua xa đám Độc Cô Minh, Phùng Hằng nhưng nếu xét toàn lục giới cũng được xem như xuất chúng. Rất nhanh ai nấy đều đã hiểu ra nội dung câu hỏi của Tang La.
Rời xa bản ngã hóa thân thành đạo, vậy thành đạo rồi ngươi có còn là chính ngươi hay không? Hay đã biến thành một loại quy tắc vô tình vô cảm?
Thấy bầu không khí trở nên tịch mịch tĩnh lặng, Tang La chắp tay nói tiếp:
- Vãn bối không có tu vi cao như tiền bối, có lẽ không hiểu được con đường của tiền bối. Chí nguyện của ta xưa nay hoàn toàn ngược lại, không biết tiền bối và chư vị đạo hữu có hứng thú lắng nghe hay không?
Bị một vãn bối chất vấn khiến bản thân khựng lại nhưng Thanh Thiện không lấy làm bất mãn, đột nhiên làm ra một hành động khiến tất cả chấn kinh.
Lão hướng về phía Tang La ôm quyền, mỉm cười hiền hậu nói:
- Mong tiểu hữu chỉ dạy…
Chỉ thấy Tang La vẫn như cũ chắp tay, lưng cong xuống, thần sắc điềm tĩnh vô cùng:
- Vãn bối thất lễ mong tiền bối tha thứ. Tang La xuất thân phật môn, xưa nay vẫn lấy câu nói “trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành phật” làm gốc rễ để tu luyện. Theo vãn bối thì không cần phải tìm kiếm đâu xa, đạo chính là bản ngã của chúng ta nhưng thường ngày bị tam độc tham sân si che lấp. Chỉ cần gột rửa nó, giúp nó trong sạch trở lại thì đại đạo tất hiển lộ. Khi ấy chúng ta vẫn là chúng ta, không hề bị vạn vật bên ngoài đồng hóa.
Thanh Thiện gật gù, vẻ mặt đầy sự tán thưởng:
- Lời của phật môn thật sâu xa thâm ảo. Có điều lão phu cũng thắc mắc nếu bản ngã là đại đạo thì làm sao nó lại bị vấy bẩn được? Chẳng lẽ thành đạo rồi nhưng vẫn sẽ có khả năng bị ô uế sao? Nếu chúng sinh từ lúc tạo thành đã là phật, vô dục, vô cầu thì vì sao lại tự chìm đắm vào trong u mê. Nếu như vậy phật vị đâu phải là giải thoát?
Lần này đến lượt Tang La im lặng. Thanh Thiện thở dài:
- Tiểu hữu đừng cho là lão phu hỏi vặn ngươi. Đại đạo mờ mịt, tu sĩ như kẻ lái đò đi trong sương mù không biết đâu mới là bến bờ chân chính. Có đôi lúc vô tình chạm phải đá ngầm liền cho rằng mình đã tới nơi, thực tế hành trình vẫn còn rất xa vời. Phong Vị cảnh thì sao? Tiên Thai thì sao? Chết đi rồi suy cho cùng đều trở thành một bộ xương khô, đâu khác biệt nhau là mấy?
- Đạo nhân dạy phải!
Chúng tu sĩ nghe xong đồng loạt nhất tề đứng dậy vái Thanh Thiện một vái.
Cái vái này vừa là vái vì bội phục đức độ khiêm nhường của lão, vừa là bội phục kiến thức sâu dày.
Tang La đứng giữa đám đông người, tuy rất nhiều ánh mắt khinh thường nhìn y nhưng y vẫn biểu tình không quan tâm, chỉ lặng lẽ nhìn Thanh Thiện mỉm cười sau đó quay người rời đi.
Đúng lúc này từ xa A Nhất hớt hải chạy đến hét lớn.
- Sư phụ, đại sự không hay rồi! Đại sư huynh đang đánh nhau với một tu sĩ lạ mặt ở gian bếp nơi hậu sơn. Tu sĩ kia rất mạnh, dù rằng đệ tử đã cố gắng hết sức song không thể nào phá được kết giới do hắn tạo ra…
Thanh Thiện dường như đã biết trước nên không hề tỏ ra ngạc nhiên, nói với một vị đệ tử đang cầm ô che sau lưng mình:
- A Nhị, con cùng A Nhất đến đó xem sao…
- Tuân lệnh sư phụ!
Gã đệ tử kia lập tức phóng ra khí tức như di sơn đảo hải khiến chúng tu sĩ có mặt nơi đây đều chấn kinh. Nếu xét về độ hùng hậu e rằng là thuộc về chiến lực Thiên Nhân Địch không tầm thường. Rõ ràng là hạng đạo tử sánh ngang với đám Mông Điềm và Phùng Hằng của tiên ma lưỡng giới.
- Tuyết Thương phái thâm bất khả trắc! Bảy vị đệ tử đời này của họ đều là nhân vật đủ sức khiến tu luyện giới đảo lộn… Nếu họ xuất thế chắc chắn sẽ giúp tổng thực lực của nhân giới được đề thăng lên tầm cao mới…
Một vài nhân tộc cảm thán, còn tu sĩ ngũ đạo tự phong đều tỏ ra đề phòng.
- Mau đến hậu sơn xem ai dám hớt tay trên của chúng ta!
Không ít kẻ nổi giận khi nghe con mồi ngon Bá Luân kia đang bị ai đó tấn công, lập tức chạy nhanh theo hướng A Nhất và A Nhị vừa bay đi.
- Đi thôi, cùng nhau tới đó!
Mấy trăm tu sĩ giống như bị hiệu ứng đám đông lũ lượt chạy về phía gian bếp nơi hậu sơn. Chẳng mấy chốc Tam Tài điện đã không còn bóng người nào ngoài Thanh Thiện đạo nhân đang đứng nghĩ ngợi, thi thoảng lại thở dài sườn sượt giống như mang đầy tâm sự.
- Chúng ta ép Bá Luân xuất thế rốt cuộc là đúng hay sai đây?
- Là đúng!
Thanh Thủy đạo nhân vận y phục đen tay cầm phất trần đi ra:
- Nếu không tự mình sa đọa hồng trần một lần, làm sao có thể chân chính cắt đứt nó…
Thanh Thiện trầm mặc:
- Ta chỉ sợ một khi sa đọa rồi sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi được. Đệ cũng biết sinh tử kiếp kia không chân chính mất đi mà lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu nó. Một khi nó trầm luân sẽ kéo theo “kiếp chồng kiếp”, thập tử vô sinh không thể tránh nổi.
Thanh thủy vẫn cười cười, dường như chẳng mấy lo lắng lắm:
- Vậy thì cứ xem tạo hóa của nó đi… Đại kiếp nạn ập tới trước sau cũng chết cả mà thôi. Thà ra đi sớm bớt đau khổ còn hơn là sống lay lất đến khi mọi thứ diệt vong… Nếu thật sự là người ứng kiếp mà sinh, dù gặp phải hiểm cảnh thế nào cũng sẽ hóa nguy thành an, vượt qua tất cả thành tựu hào kiệt muôn đời...