Đám Tề Mạc và sáu mươi tu sĩ đang đứng ở cách đó không xa, lúc vừa trông thấy Độc Cô Minh xuất hiện thì mừng rơn, riêng với Bá Luân lại tặng cho gã ánh mắt chán ghét cùng một loạt tiếng thở dài ngao ngán. Rõ ràng ấn tượng mấy năm qua mà gã tạo dựng nên không tốt lắm, khó lòng khiến chúng nhân kính phục.
- Đại ca sao lại đi chung với Bá Luân kia? Một tên phế vật ngay cả Khang Dụ cũng đánh không lại mà còn dám hạ sơn, chẳng lẽ vì có đại ca bảo vệ nên mới gan to như vậy?
Mọi người cực kỳ bất bình.
Tần Mạc nghiêm mặt nói:
- Đại ca làm vậy tất có lý của mình. Có lẽ huynh ấy nhắm tới A Nhị, tiềm năng của thanh niên này không nhỏ đâu! Giả sử được y giúp sức, kế hoạch xây dựng thế lực trải dài Cửu Thiên Thập Địa cũng sẽ sớm thành công!
- Không riêng A Nhị, sáu người trong Tuyết Thương Thất Tử chẳng ai tầm thường, chỉ là thiếu một ít kinh lịch lão luyện, việc này chúng ta có thể truyền dạy cho họ!
- Đúng! Nếu đã về phe đại ca thì đều là người một nhà, không nên so đo chuyện trước đây nữa...
Không ít người cười lớn, hào sảng lên tiếng.
Đúng lúc này giọng của Thanh Thiện cất lên vang vọng khắp trời đất, kèm theo đó là khí tức Đế giả vô đối vô địch bùng phát. Khoảnh khắc nghe thấy lời sát phạt của ông ta và tin tức Bá Luân trở thành tông chủ đời thứ ba của Tuyết Thương phái thì ai nấy không khỏi sửng sốt.
- Bá Luân vậy mà thành tông chủ Tuyết Thương?
- Đừng nói Tuyết Thương, bây giờ y là chủ của cả Đông Hải. Có Đế giả chống lưng ai dám không nghe?
Gã tu sĩ này vừa dứt lời thì bốn phương tám hướng khắp Đông Hải đã xuất hiện mười mấy cỗ khí tức Ứng Kiếp cực kỳ cường đại, thậm chí xen lẫn với đó còn có ba Đế giả. Những khí tức này cực kỳ cổ lão tang thương, rõ ràng tuổi tác của họ đã rất dài lâu, sắp sửa đi tới cuối nhân sinh của mình.
Phong Vị cảnh của tu sĩ chia làm ba cấp độ nhỏ là Chân Huyền Thiên. Khi đạt tới thì có thể rũ bỏ xác phàm, cơ thể thăng hoa thuế biến thành sinh linh của ngũ đạo tự phong. Nếu chiếu theo tên của ba cấp độ nhỏ kia thì có thể gọi tu sĩ đi theo tiên lộ là chân tiên, huyền tiên, thiên tiên. Tương tự, với thần lộ sẽ là chân thần, huyền thần, thiên thần.
Bằng vào những gì ba hơi thở đế giả kia thể hiện ra thì họ đang nằm ở cảnh giới chữ Huyền, dưới Thanh Thiện và Thanh Thủy đạo nhân một cấp độ.
Tần Mạc sợ hãi nói:
- Là Đông Hải tam tuyệt! Bọn họ vừa là thái thượng trưởng lão của ba đại tông môn Phá Hư, Thiên Tàng, Cửu Hạ, vừa là thành viên của Tổ Miếu. Trong đó Thiên Tàng thánh địa được truyền thừa từ thời tiền thái cổ đến nay, lịch sử cực kỳ lâu đời, được Bạch Hoàng trọng vọng vô cùng. Bình thường Đông Hải do ba vị này chưởng quản, thu toàn bộ lợi ích từ tài nguyên đến nhân thủ cho thế lực của mình. Hiện tại hai vị đạo nhân Tuyết Thương muốn độc chiếm Đông Hải dĩ nhiên bọn họ sẽ không đồng ý.
Quả nhiên y đoán đúng.
Từ tận cùng Đông Hải chếch về phía Tây cách xa đây cả vạn dặm vang lên một giọng nói ồm ồm:
- Thanh Thiện, Thanh Thủy huynh, các người đã chẳng phải một lòng tu đạo, lánh xa hồng trần hay sao? Cớ gì bây giờ lại thay đổi sơ tâm rồi?
Trên đỉnh Tuyết Thương phát ra tiếng cười dài:
- Vân Mộc lão cẩu, ta chẳng những thay đổi sơ tâm mà còn bị hắc hoá nữa. Đông Hải tuy nằm ở chân trời nhưng lại sở hữu con đường thông đến vũ trụ bên ngoài. Tu sĩ ngũ đạo tự phong muốn tới nhân giới bắt buộc phải thông qua nơi đây. Số tiền qua cửa năm nào cũng bị ba tên cẩu tạp chủng các ngươi độc chiếm một mình, đó là còn chưa kể tài nguyên dưới đáy biển cùng rất nhiều mầm non tu luyện từ những quốc gia phàm nhân. Từ thời Vô Vi tổ sư đến nay chúng ta nhịn đủ rồi, bây giờ chúng ta muốn lấy lại hết... À không, là cướp hết...
Vân Mộc là đương kim tông chủ của Phá Hư tông, đồng thời kiêm nhiệm trưởng lão của Tổ Miếu, địa vị trong nhân giới cực cao.
- Ngươi! Nãy giờ ta vẫn giữ kẽ với ngươi là vì nể phục Vô Vi tiền bối, chứ bằng vào hai con rùa rút cổ như các ngươi mà cũng dám tranh phong với ba người chúng ta sao?
Giọng nói từ Phá Hư tông tràn đầy phẫn nộ.
- Ha ha, hai tên bọn hắn tưởng rằng bản thân đạt đến Thiên cấp đỉnh phong liền có thể hùng bá Đông Hải. Đúng là nực cười, ta trải qua vô số huyết tinh mới có thành tựu như hôm nay, dù có thua một cấp độ nhưng đối phó với hai tên các ngươi đã là quá đủ.
Nơi hướng Nam Đông Hải vang lên giọng nữ nhân the thé. Đây ngoài Nguyệt Quang Thánh Mẫu của Thiên Tàng thánh địa thì còn ai vào đây?
Đỉnh Tuyết Thương phát ra âm thanh đầy giễu cợt:
- Nguyệt Quang ả tiện nhân, năm ấy ngươi cắm sừng ta, gả cho tên tiểu tử Tằng Ngọc con trai của Miếu Chủ đương nhiệm, nhờ vậy một bước lên trời, hưởng thụ phong quang vô hạn. Đã gây ra lỗi lầm như vậy bây giờ ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta sao? Đúng là phường vô liêm sỉ!
- Thanh Thủy, ngươi thân là người tu đạo mà lại chấp nhặt chuyện xưa đến như vậy ư? Đã mấy ngàn năm rồi! Huống hồ năm đó ta không hề có tình cảm với ngươi! Ta và ngươi là tình bằng hữu!
Nguyệt Quang Thánh Mẫu cũng tỏ ra hằn học, sát khí trỗi dậy khiến mây đen ùn ùn kéo tới bao phủ cả bầu trời Đông Hải. Sấm chớp xé mây đánh xuống làm mặt biển nổ tung, từng cột sóng lớn đập mạnh vào đảo Tư Niệm khiến nó không ngừng run chuyển.
Dù vậy giọng Thanh Thiện vẫn như cũ chẳng chút hoang mang:
- Thúi lắm, không có tình cảm, chỉ là tình bằng hữu mà song tu với nhau hơn mấy ngàn lần. Gọi song tu thì thật hổ thẹn, đúng hơn là ngủ với nhau chẳng khác gì phàm nhân, theo lời người là trong quá trình giao hoan phải tự phong ấn tu vi, chẳng dùng chút nguyên lực nào để bảo tồn khoái cảm.
Thanh Thủy vừa nói xong chúng tu sĩ khắp Đông Hải đều sững sờ. Bọn họ không dám nghĩ tới vị Nguyệt Quang Thánh Mẫu cao cao tại thượng, sát phạt tứ phương kia lại từng có lúc đam mê sắc dục đến vậy, thậm chí còn cắm sừng Thanh Thủy đạo nhân, đoạn tình ái rối ren này thật khiến người ta phải đau đầu.
- Nguyệt Quang lão thúi bà, dù sao ông đây cũng chẳng tiếc gì một ả tiện nhân như ngươi! Năm đó ngươi lấy Tằng Ngọc xong, ta liền cùng huynh đệ trong tông mở tiệc mừng ba ngày ba đêm, vui đến mức quên trời quên đất...
Giọng Thanh Thủy quanh quẩn giữa không trung, như có ma lực kỳ lạ truyền vào tai hàng trăm vạn sinh linh Đông Hải, để mọi người đều nghe rõ ràng từng câu từng chữ.
Bá Luân cười bất đắc dĩ:
- Thanh Thủy sư phụ nói dối, Thanh Thiện sư phụ từng kể lại năm đó sau khi bị Nguyệt Quang tiền bối phản bối, ông từng có ý định tự sát nhưng rất may Vô Vi tổ sư phát hiện kịp thời. Kể từ đó một lòng tu đạo, chẳng mấy chốc đã thành tựu Đế giả vô thượng, còn Tằng Ngọc kia chết từ khi là Đạo Đài cảnh, vô pháp so sánh được với ông. Nhưng dù sao Nguyệt Quang tiền bối cũng đạt được mục đích, nhờ có sự đỡ đầu của Tổ Miếu mà đi đến tận ngày hôm nay, trở thành Thánh Mẫu của Thiên Tàng thánh địa.
Độc Cô Minh gật đầu:
- Hai lão nhân gia nhà huynh thật là khiến ta mở rộng tầm mắt. Ngoài đạo hạnh cao thâm, tu vi sâu không thể dò ra còn có tình sử thú vị như vậy...
Sau khi Thanh Thủy buông lời trêu chọc, cả Thiên Tàng thánh địa từ trên xuống dưới đều tỏ ra giận dữ. Bảy vạn môn đồ liên tục kêu gào muốn tử chiến với Tuyết Thương.
- Tuyết Thương các ngươi rảnh rỗi nên hoá rồ rồi sao? Là các ngươi tự chuốc lấy diệt vong...
Nguyệt Quang Thánh Mẫu giận dữ thét lớn. Những đám mây đen đang bao phủ bầu trời Đông Hải mau chóng ngưng tụ lại tạo thành hình một bàn tay khổng lồ vỗ xuống đỉnh Tuyết Thương. Bình thường nhìn ngọn núi này hùng vĩ là thế nhưng hiện tại lại quá nhỏ bé khi so sánh với bàn tay kia.
Tuyết Thương Thất Tử biểu tình lo lắng sợ hãi, có điều Bá Luân trấn an bọn họ:
- Yên tâm, hai lão nhân gia đã làm thì chắc hẳn có nguyên do. Thực tế phương pháp Mộng Thành Chân là do họ sáng tạo ra, mục đích dùng mộng cảnh mô phỏng địch thủ để giao chiến, bù đắp cho việc không thể cùng người khác đấu pháp. Kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ không hề thua kém những Nguyệt Quang Thánh Mẫu, Vân Mộc lão tổ và Uyên Thâm tôn giả đâu.
- Mộng Thành Chân? Tự tạo ra địch thủ trong mộng rồi quyết đấu với họ? Bá huynh, huynh có thể dạy cho ta không, ta có thể trả giá...
Độc Cô Minh vừa nói xong thì Bá Luân đã trợn mắt nhìn hắn.
- Cửu Chuyển Thiên công đã học miễn phí, cách chưng cất Mê Loạn tửu cũng thu thập được, bây giờ còn muốn học thêm Mộng Thành Chân? Sao huynh không bái làm môn hạ Tuyết Thương ta luôn đi?
Độc Cô Minh ho khan:
- Ta cũng đâu để huynh thiệt, Đại Phân Thân thuật, Đạo Ma kinh, Độc Cô Cửu Kiếm cũng truyền lại cho huynh còn gì.
- Ta thèm vào, ngươi luyện toàn thuốc độc, có tham đến mấy ta cũng không dám nhận...
Bá Luân lắc đầu nguây nguẩy.
Phía bên kia, khoảnh khắc bàn tay khổng lồ do mây đen ngưng tụ vỗ xuống, từ đỉnh Tuyết Thương chợt chém ra một đạo kiếm quang sáng rực rỡ cắt đôi bàn tay này.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu thét lên đau đớn khiến chúng sinh Đông Hải khiếp đảm. Chưa dừng lại ở đó, kiếm quang từ đỉnh Tuyết Thương tiếp tục chém ra ba nhát phân biệt theo hướng Phá Hư tông, Thiên Tàng thánh địa, Cửu Hạ tông. Kiếm khí lăng lệ cơ hồ muốn diệt sát toàn bộ sinh linh, sự mạnh mẽ của nó làm trời đất như cũng run lên vì sợ.