Dưới sự kiên định của hắn, tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, mắt thấy đạo lôi kiếp mười hai màu kia chuẩn bị phủ xuống, Độc Cô Minh không còn kiêng nể gì nữa mà tiếp tục xuất ra toàn bộ năm biến còn lại, trừ “Nhân Biến” vẫn chưa tìm tòi ra được.
- Thai Tiên Biến!
- Thai Thần Biến!
- Thai Quỷ Biến!
- Ngũ Biến Đồng Nhất! Ngũ Đạo Tự Phong! Chúng Sinh Biến! Hiện!
Tiên vốn vô tình.
Ma cực tà ác.
Quỷ luôn âm trầm.
Yêu hay thay đổi.
Thần chủ cương liệt.
Năm loại thần thái riêng biệt này cùng lúc dung hợp lại trên người Độc Cô Minh, khiến cơ thể yêu hóa của hắn cũng bắt đầu méo mó vặn mẹo liên hồi, dường như đang bị năm loại lực lượng tranh đấu xem nên để loại nào chiếm thế chủ đạo.
Rất nhanh, cơ thể hắn đã phục trạng thái bình thường. Vẫn là thân thể khổng lồ nhưng cao lớn gấp đôi lúc trước, lớp da yêu loại đã biến mất, thay vào đó là làn da vàng óng ánh cực kỳ sáng chói hệt như một vị thần giáng lâm thế gian. Trên đầu hắn vẫn như cũ mọc ra hai sừng, một dấu hiệu nhận biết đặc trưng của yêu tộc. Đôi mắt bạc vô tình thì thuộc về tiên tộc. Vậy còn ma và quỷ ở đâu? Quỷ hóa thành linh hồn hắn, còn ma trở thành trái tim! Tất cả những điều này kết hợp kiếp lực trên người biến hắn thành tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Một tồn tại tuyệt đối không được sinh ra, không nên sinh ra, bằng không sẽ khiến trời đất bị cải biên theo hướng không cách nào hình dung!
- Tuổi thọ của ta… Được! Chỉ cần tâm ta không chết, dù thân tử cũng không sao!
Độc Cô Minh nhanh chóng phát hiện sự biến đổi của mình khiến cho thọ nguyên nhanh chóng bị rút cạn đi, sinh cơ biến mất thay vào đó là tử khí ngập tràn. Lúc trước hắn chỉ mới dung hợp trạng thái Minh Tiên Biến và Minh Yêu Biến ở Khổ Hải cảnh mà đã trong nháy mắt mất đi năm mươi năm tuổi thọ, huống hồ là bây giờ dung hợp cả năm lại ở Tiên Thai cảnh.
- Độc Cô này không giỏi gì cả, chỉ giỏi nhất là đi tìm chết!
Hắn cười điên cuồng, đã quyết định liều mạng đánh phá ra một tia cơ hội cho Lưu Tích Quân thì còn gì phải sợ nữa? Cứ làm tới thôi!
Thọ nguyên vốn đã khôi phục sau quãng thời gian chữa trị dưới huyết hà nay tiêu tán toàn bộ. Tử khí chết chóc bắt đầu xấm chiếm cơ thể hắn, không chừa bất kỳ ngõ ngách nào.
Sự khác biệt giữa sinh mệnh sống bình thường và một sinh mệnh đã chết là gì?
Đó chính là sinh cơ!
Chỉ cần có sinh cơ, da thịt, xương cốt của ngươi sẽ có thể tồn tại thời gian dài đến khi hết thọ nguyên. Nhưng nếu ngươi chỉ còn là cái xác rỗng bị một tồn tại khác tạm thời chiếm đóng thì ngươi sẽ rất nhanh bị thối rữa.
Chưa tới một giây sau, da thịt bên mặt trái của Độc Cô Minh đã bong ra rồi rớt xuống phía dưới dòng huyết hà đen ngòm, để lộ một nửa bên đầu lâu xương cốt trắng hếu nhìn mà ghê người.
Nhưng máu đen trong cơ thể lập tức giúp da thịt chỗ đó khôi phục lại, đây là tác dụng của Trường Sinh Thể sau khi bị kiếp lực làm cho biến dị! Hiện tại khó lòng ước định nổi đẳng cấp của nó nhưng chắc chắn không dưới trạng thái Kim Huyết mà đạo thể đang sở hữu.
Từ thái cổ hoang sơ đến nay, tương truyền rằng trong nhân giới lưu truyền bốn môn cấm kỵ công pháp có khả năng nghịch thiên cải mệnh, giúp chủ nhân trở thành cường giả siêu việt trấn áp cả một thời đại. Trong đó Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công đứng hạng nhất. Sau khi Vạn Vô Địch chết đi, Bá Luân không hề làm y thất vọng mà đã diễn biến nó đi đến tột cùng, đạt đến đẳng cấp cấm kỵ, trong cuộc đời chưa từng gặp đối thủ.
Môn cấm kỵ công pháp thứ hai có lịch sử lâu đời hơn, mang tên gọi Cửu Chuyển Thiên công. Trong lịch sử chỉ từng có hai người duy nhất tu luyện đến tầng chín, một là Bá Luân, hai là Cửu Thiên Huyền Nữ.
Mà môn cấm kỵ công pháp thứ ba theo lời đồn đoán được tạo ra còn trước cả khi thái cổ hình thành, không rõ thuộc về kỷ hồng hoang hay thần thoại. Đó chính là Đạo Ma kinh trứ danh.
Còn môn cấm kỵ công pháp thứ tư rất mơ hồ, vô cùng ít thông tin về nó. Sở dĩ mọi người biết môn công pháp này có tồn tại là thông qua lời kể của cường giả Tuyết Thương phái mãi về sau thời điểm Bá Luân mất tích. Năm đó Bá Luân đã sáng tạo ra nhưng chưa có cơ hội sử dụng. Theo lời vị cường giả kia nói thì nó là manh mối dẫn đến bốn chữ “trường sinh bất tử” mà bất kỳ tu sĩ nào cũng khao khát, rất giống với bản chất Trường Sinh thể hiện tại.
Đã sinh ra ắt phải hủy diệt, đó là bản chất của vạn vật. Nếu có một sinh linh nào đó đi ngược với quy luật này cũng tương đương vi phạm cấm kỵ, trong suốt cuộc đời sẽ bị thiên phạt đến tận ngày diệt vong.
Ở đây Độc Cô Minh cũng vậy!
Trường Sinh Kiếp Thể của hắn đi ngược với mệnh trời, giúp một kẻ đã cạn kiệt thọ nguyên như hắn, da thịt thối rữa không ngừng rơi rớt nhưng bằng một cách kỳ lạ vẫn còn sống, thậm chí hùng mạnh hơn gấp bội phần.
Trong tiếng cười ha hả vang vọng khắp trời đất của hắn, lôi kiếp mười hai màu chính thức giáng xuống.
Mà kẻ tràn ngập khí tức chết chóc kia chẳng chút sợ hãi bay lên, mặt mày dữ tợn, nắm chặt quyền đầu đánh về phía lôi kiếp trước mặt.
ẦM! Ầm! ẦM!
Thân thể khổng lồ của Độc Cô Minh bị lôi kiếp bao phủ hoàn toàn, trong nháy mắt hắn đã bị đánh tan xác, dù chỉ một chút sức kháng cự cũng không có.
Nhưng đúng lúc này dòng huyết hà đen ngòm bên dưới chợt phát sinh biến dị. Mặt sông sôi trào ùng ục, dường như phẫn nộ vì việc bị lôi kiếp tấn công hủy diệt đi một bộ phận của mình mà sắp sửa phản đòn.
HỐNG!
Cả huyết hà dài vạn dặm như một con huyết long khổng lồ bốc lên tận trời cao, từ nó phát ra tiếng long ngâm vang vọng khắp Tuyệt Vọng Ma Uyên tịch lặng này. Máu đen liên tục ngưng tụ lại nơi vị trí mà Độc Cô Minh vừa bị đánh tan xác để hóa giải dư âm của lôi kiếp.
Kế đến là một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi diễn ra.
Máu đen sau khi không ngừng cuộn xoắn vào nhau liền nhào nặn ra hình dạng lúc trước của Độc Cô Minh.
Vẫn là thân thể cao lớn trăm trượng, vẫn là làn da óng ánh thần quang, đôi mắt vô tình nhìn về phía bầu trời, giống như dù chết cũng không khuất phục.
- Ở nơi có huyết hà, chỉ cần tâm ta bất tử, thân ta liền bất diệt!
Độc Cô Minh lạnh lùng cất tiếng:
- Ý chí huyết hà! Ta và ngươi đều bị thiên địa này ruồng bỏ, hãy giúp ta đi ra ngoài, chúng ta cùng khuấy động càn khôn một trận!
Huyết hà như nghe thấy lời nói của Độc Cô Minh, cả một dòng sông máu đen tanh tưởi chính thức hóa thành một con huyết long khổng lồ nhưng nay kích thước đã thu hẹp lại chỉ tầm mấy vạn trượng, vừa đủ để uốn lượn xung quanh cơ thể hắn, bảo vệ hắn tránh khỏi sự công kích của lôi kiếp.
Trên bầu trời xuất hiện vô số tiếng nổ rền vang, lôi kiếp mười hai màu tiếp tục điên cuồng giáng xuống bên dưới thêm mấy đợt nữa nhưng đều bị huyết long hóa giải dễ dàng.
Trạng thái biến thân của Độc Cô Minh kết thúc, hắn trở lại hình dáng nhân tộc bình thường, áo tím tóc tím, vẻ mặt điềm tĩnh đứng trên đầu huyết long. Mặc dù bản thân vẫn còn bị trạng thái thối rửa rồi khôi phục quấn lấy nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, ánh mắt nhìn về hướng Thiên Huyễn thành cách đó mấy chục vạn dặm, truyền ý niệm cho huyết long để nó giúp mình đi được tới đó.
————————————
Vào lúc huyết long và Độc Cô Minh rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, cách đó không xa có một gã thanh niên áo xanh đang chậm rãi bước đi trong một sơn mạch nọ.
Dáng đi của gã không như người bình thường, tập tễnh chân thấp chân cao nhưng diện mạo lại hào hoa tuấn lãng vô cùng, nếu có nữ nhân gặp phải gã ắt sẽ siêu lòng ngay từ ánh mắt đầu tiên. Khoảnh khoảnh khắc vừa cảm nhận được khí tức khủng bố đến từ huyết long truyền tới, gã liền ngẩng đầu lên, mỉm cười lẩm bẩm:
- Lão đại, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày huynh xuất thế!
Cùng lúc với gã thanh niên này, ở một phương trời rất xa nơi biên giới giữa Nam Hoang và Đông Hải có một nam tử áo lưng đeo bảo kiếm đang cưỡi ngựa phi nhanh. Sau lưng y là hàng trăm thanh niên trạc tuổi khác, đáng kinh ngạc hơn cả là có tới hai mươi mấy kẻ thuộc đẳng cấp chí tôn thiên kiêu không hề yếu, đều là Tiên Thai tu sĩ. Vai phải nam tử này dường như bị dị tật nên trễ xuống một chút so với vai trái, khiến tướng ngồi của y khá khó coi.
- Độc Cô huynh! Chúng ta đi đâu đây? Cấm kỵ buông xuống, đám người trẻ tuổi chúng ta bất chấp hiểm nguy xông pha giữa thú triều thế này cũng không phải cách hay!
Nam tử áo trắng vẫn không ngoảnh lại, ánh mắt chú mục về nơi huyết khí đang bốc lên trời cao, chính là địa phương huyết long vừa hiện thế.
- Đi tìm lão đại của ta! Đời này kiếp này, Độc Cô Tỏa ta chỉ đi theo một mình huynh ấy, nếu các ngươi sợ hãi có thể tách đoàn tìm kiếm chỗ ẩn náu trước!
Đám thanh niên sau lưng thở ra một hơi, tuy trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng không hề bỏ đi.
- Vậy thì đi kiếm lão đại! Độc Cô huynh, mong vị lão đại này của huynh sẽ không khiến chúng ta thất vọng!
Nam tử áo trắng mỉm cười, vẻ mặt như hồi tưởng lại đoạn ký ức tươi đẹp nào đó:
- Yên tâm! Đi với huynh ấy, các ngươi sẽ chỉ hận bản thân không được gặp huynh ấy sớm hơn. Giống như ta đây, một lần gặp gỡ, nguyện cả đời trung thành, vô oán vô hối!