Bạch Tử Hạo ngừng bước, lạnh lùng nói:
- Không lẽ Thập Thất đệ định giết ta sao? Nên nhớ dù sao ngươi cũng là phàm nhân, mà ta lại là thể tu tam cấp, ta chỉ dùng hai ngón tay cũng đủ xé xác ngươi ra làm trăm mảnh!
Đã tới nước này rồi hai bên triệt để lột xuống da mặt. Bạch Tử Hạo dù sao cũng vẫn còn nể tình huynh đệ nên không hề xuống tay với Cố Lý, vậy mà giờ đây lại nghe y tỏ ý muốn giết mình, thử hỏi gã sao mà không tức giận được?
Nào ngờ Cố Lý chỉ khẽ cười:
- Ta đã nói với ngươi bao lần là thân là tướng lĩnh nên dùng trí tuệ thay vì sức mạnh như đám tu sĩ thô lỗ ngoài kia, ngươi lại không tin ta, cho rằng dưới thực lực tuyệt đối tất cả âm mưu đều tan thành mây khói. Chẳng lẽ ngươi chưa cảm nhận thấy gì sao?
Bạch Tử Hạo còn đang nghi hoặc thì đột nhiên sống lưng xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, giống như có ai đó đang dùng băng tuyết nơi Cực Hàn gọt thành mũi dao đâm vào sống lưng mình, sau đó kéo một đường rọc da thịt đến tận đỉnh đầu. Cảm giác lạnh lẽo theo đó ngấm vào lục phủ ngũ tạng, làm tê liệt toàn bộ kinh mạch.
- Đây là...?
Bạch Tử Hạo ngã xuống những bậc thang sau đó lăn mấy vòng xuống bên lầu dưới, tứ chi co quắp, toàn thân cứng đờ.
- Băng Phách Tiêu Khí Tán, đây là loại độc dược làm tê liệt nguyên khí trong người tu sĩ, đồng thời khiến da thịt xương cốt thể tu nhũn ra trong vòng mười khắc. Ngươi chắc đang thắc mắc bị ta hạ độc từ bao giờ phải không? Mấy giọt máu bắn lên mặt ngươi, lên ngực áo ngươi có trộn lẫn với loại độc này. Tất nhiên vì ta là phàm nhân nên làm gì có nguyên khí, ngoại trừ một vài phản ứng phụ là khiến hơi thở bị nhộn nhạo thì chẳng hại chút nào...
Giọng Cố Lý từ phía trên truyền vào tai gã, tuy nhỏ nhưng ngập tràn ý tứ trào phúng.
- Chỉ mười khắc thôi, chỉ cần ngươi chịu đựng được thì sẽ ngay lập tức phục hồi. Quan trọng là ngươi có vượt qua được không?
- Ư... Ư...
Bạch Tử Hạo miệng ú ớ, thân thể gã vô lực nằm bẹp dưới đất, đầu nghiêng sang một bên. Bất chợt gã nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp đang tiến đến chỗ mình, kế đến là cảm giác đau nhói truyền đến từ lồng ngực trái.
Máu tươi bắn ra, một mũi kiếm sắc lạnh đâm xuyên tim Bạch Tử Hạo khiến gã thoáng nấc nghẹn. Nhưng chưa dừng lại ở đó, đầu gã bị một búa đánh xuống làm cho biến dạng, hai con ngươi trắng dã đang mở trừng trừng bị dồn ép đến mức lồi ra khỏi hốc mắt như một con cóc ghẻ. Cố Lý nói mười khắc song chưa tới ba khắc thì gã thể tu mạnh mẽ kia đã chết một cách tức tưởi.
- Dám phản bội công tử, đáng đời ngươi!
- Cây búa này thật nặng...
Hai giọng nữ vang lên dưới căn lầu tịch mịch như tô điểm thêm sự uất ức cho cái xác không hồn của Bạch Tử Hạo.
Có đến nằm mơ gã cũng không thể tưởng tượng được rằng mình ở thánh giới đường đường được mệnh danh là Kim Cương Bì, Chân Long cốt lại bị hai nữ hầu phàm nhân của Cố Lý giết một cách đơn giản như vậy.
- Làm tốt lắm...
Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa.
Lần này người đi xuống là Cố Lý.
Y nhìn cái xác của Bạch Tử Hạo, lại nhìn kiếm và bùa trên tay hai tỳ nữ kia, đột nhiên hỏi cô gái cầm kiếm:
- Tiểu Xuân, ngươi theo ta được bảy năm rồi phải không?
Tỳ nữ Tiểu Xuân nhún người đáp:
- Bẩm công tử, chính xác là bảy năm tám tháng mười bốn ngày.
- Còn ngươi Tiểu Hoa?
Tỳ nữ cầm búa đáp:
- Bẩm công tử, ta cũng là bảy năm, nhưng ít hơn Tiểu Xuân ba tháng...
- Các ngươi thực sự rất tỷ mỉ, không ngờ lại nhớ kỹ như vậy. Thôi được rồi, các ngươi đi đi... Hắn dù sao cũng là nhị ca của ta, ta muốn ở cạnh hắn một chút rồi sẽ tự xử lý xác hắn sau!
Cố Lý mỉm cười, nhìn hai tỳ nữ với vẻ ôn hoà.
Hai tỳ nữ mặc dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không dám cãi lệnh, sau khi thi lễ liền quay lưng bước đi.
Khoảnh khắc hai nàng vừa quay người lại thì một đạo kiếm quang nhanh như cắt lướt qua, trước mặt hai nàng trở nên tối xầm.
Dưới đất nơi cái xác của Bạch Tử Hạo chết vang lên mấy tiếng bịch bịch nặng nề giống như có thứ gì đó mới rớt xuống.
Nhìn kỹ lại mới thấy được đây là đầu của hai tỳ nữ vừa rồi.
Bọn họ bị một kiếm sắc bén chém ngang sau gáy chết ngay lập tức, ngay cả chút cảm giác đau đớn cũng khôn xuất hiện.
Máu tươi từ hai chiếc cổ trắng muốt cụt ngủn của hai nàng chảy ra hoà vào chung với máu tươi của Bạch Tử Hạo, mùi tanh bốc lên khắp toà lâu các, khiến bầu không khí hiện nay có chút ma mị và tàn khốc.
Cố Lý thở dài, kiếm trên tay ném xuống dưới đất, đoạn cất tiếng:
- Dù sao hắn cũng là nhị ca của ta, các người giết hắn thì cũng phải bồi táng theo. Đồng thời bí mật hôm nay không thể lọt ra ngoài. Bạch Tự Tại ta chỉ tín nhiệm người chết. Yên tâm, thân nhân của các ngươi ở bên ngoài sẽ được ta hậu đãi, chỉ cần còn sống thì sẽ còn được hưởng vinh hoa phú quý đến mãn đời.
Trong lúc y thì thào, ở nơi xác chết của Bạch Tử Hạo bỗng xuất hiện một con nhện đen nhỏ xíu lồm cồm bò ra khỏi ống tay áo gã. Vì kích thước của nó quá nhỏ, lại nằm ở điểm chết của tầm nhìn nên thành công trốn khỏi sự quan sát của Cố Lý, trong nháy mắt đã bò tới cửa sổ, leo xuống bức tường cao cả chục trượng rồi biến mất giữa những bước chân người đông đúc đang ngược xuôi.
-----------------
Ở một góc vắng vẻ phía đông Thiên Huyễn thành, một nam tử mặc áo choàng xám, đầu và cổ cũng quấn khăn xám giống hệt phong cách ăn mặc của Vu tộc thời thượng cổ mấy chục vạn năm trước đang đứng tựa lưng vào tường.
Vẻ mặt y hiện lên sự suy tư phân tích, thỉnh thoảng còn biến sắc biểu cảm kinh ngạc.
Y đã đứng đây từ rất lâu, có lẽ bằng với quãng thời gian Bạch Tử Hạo bắt đầu trò chuyện với Cố Lý.
Vào lúc Bạch Tử Hạo chết đi thì y mới có động tác duy nhất sau mấy tiếng đồng hồ đứng yên bất động.
Hai tay y đánh ra một ấn quyết kỳ lạ, cùng lúc đó ở Tế Vũ lâu, con nhện đen nhỏ xíu kia cũng bò ra khỏi xác Bạch Tử Hạo mà chạy một mạch đến đây.
Khoảnh khắc con nhện bò đến trước mặt nam tử mặc áo choàng xám thì liền nổ tung, hoá thành một làn khói đen dung nhập vào cơ thể y.
- Thú vị, người xuyên không, chúng thần trở lại, cửu kiếp thương khung... Vu chủng này giúp ta thu thập được rất nhiều thông tin bổ ích. Điểm chung ở tất cả những chuyện này đều là tên Độc Cô Minh kia...
Y lẩm bẩm, khoé miệng nở nụ cười bí hiểm:
- Cố Lý biết bản thân không sống được bao lâu nên mới cố gắng bố cục tất cả giúp Độc Cô Minh đoạt thiên hạ, đồng thời dạy thuật quyền mưu cho hắn. Phước phận của tên mãng phu kia thật lớn, có sự phò tá của đệ nhất gian hùng thời điểm hiện tại, lại thêm Tu Chân Liên Minh sắp sửa từ thánh giới đến đây, tương lai làm gì còn ai tại nhân giới cản nổi bước chân hắn nữa kia chứ?
- Nhưng Cố Lý đến chết cũng không ngờ được mọi sắp đặt của y đều bị Cổ Lạc ta quan sát và thao túng. Tương lai chỉ cần ta khống chế được Độc Cô Minh thì cũng tương đương với khống chế được y và Tu Chân Liên Minh. Các ngươi cứ việc dốc hết tâm huyết cho hắn đi, ta đủ kiên nhẫn chờ cho đến ngày thu hoạch....
- Nói đi cũng phải nói lại, để tên mãng phu kia không chết yểu vì loại tính tình điên cuồng ngu xuẩn của hắn, ta cũng phải phụ vào một tay để giữ mạng cho hắn. Độc Cô Minh ơi Độc Cô Minh, hy vọng ngươi trưởng thành và thâu tóm nhân giới thật nhanh. Ngày ngươi thành công cũng là ngày Cổ Lạc ta lộ diện, để cho tất cả biết được chủ nhân chân chính của thiên hạ này là ai!
----------------
Cố Lý dọn dẹp xong ba xác chết dưới lầu thì lê thân thể mệt mỏi lên phía trên.
Y ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc của mình, pha một tách trà nhỏ nóng hổi đưa lên miệng nhấp nháp. Kế đến y tiếp tục nghiên cứu bàn cờ vây đang đánh dở trước khi Bạch Tử Hạo đến.
- Thêm một quân cờ, bố cục lại thay đổi lần nữa...
Vừa lẩm bẩm, tay Cố Lý vừa cầm một quân cờ đen đặt xuống.
Động tác của y rất chậm rãi và từ tốn, dường như trên thế gian chẳng có bất cứ chuyện gì có thể làm y rung động hay lo sợ được.
Nhìn bàn cờ trắng đen trước mặt nay đã có thêm một quân, khoé môi y cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng:
- Tất cả tội lỗi đều sẽ đẩy lên đầu ngươi, nhiệm vụ của ngươi là gánh vác sự thù hận của hắn thay ta. Mà ngươi cũng sẽ có tạo hoá riêng của mình. Giả dụ kẻ kia làm ta thất vọng, không thể giúp nhân giới tốt lên thì ngươi có quyền khống chế hắn, thay thế hắn trở thành con cờ chủ chốt trong bố cục này... Thời gian của ta đã không còn nhiều rồi, không được phép thất bại... Độc Cô Minh, những gì sắp diễn ra có đủ đem lại động lực cho ngươi hay không?
Y thở dài:
- Đừng hận cũng đừng trách ta... Phải có những kẻ táng tận lương tâm, lục thân bất nhận, không từ thủ đoạn như ta thì thiên hạ này mới an định được...