Kiếp thể đã rời đi, sau đó rất nhanh trầm mình xuống dòng huyết hà đen ngòm, hai mắt nhắm nghiền lại tiếp tục tự mai táng bản thân.
Giờ đây chỉ còn mình phàm thể đứng trước mộ của Lưu Tích Quân, mái đầu hắn tuy đa phần vẫn đen nhánh nhưng hai bên tóc mai lại phất phơ mấy cọng tóc bạc trắng. Cơn gió nhẹ thổi qua, mấy cọng tóc mai này bay tán loạn, có cọng vương vào mắt, có cọng chạm vào đôi môi khô ráp làm tăng thêm vẻ già dặn, tang thương cho hắn.
- Tích Quân…
Nhìn ngôi mộ đá vừa được xây nên trong căn nhà tranh của hai người, bên trên bia mộ khắc mấy chữ “Lưu Tích Quân chi mộ, phu quân Độc Cô Phàm phụng lập” hằn thật sâu, trái tim hắn cũng cảm thấy đau nhói. Những chữ kia giống như cũng đồng dạng được khắc trên trái tim đang đập của hắn, bắt hắn vĩnh viễn không được quên nàng.
- Yên tâm ngủ một giấc, ngày mai mở mắt ra lại sẽ thấy ta…
Hắn khẽ thì thào, Ly Biệt kiếm bên hông rung lên từng đợt như đang khóc thương.
Cây kiếm này chẳng lẽ có dính lời nguyền ly biệt hay sao? Vì cớ gì mà từ lúc sử dụng nó đến nay, ngay chính tòa thành này hắn đã phải tự tay một tri âm và một hồng nhan. Bọn họ chết trong tay hắn, cũng do chính hắn an táng họ.
- Kiếp này ta là Độc Cô Phàm, tướng công của Lưu Tích Quân, cùng sinh cùng tử, cứ vậy mà kết thúc một đời.
Độc Cô Minh rút kiếm, ánh kiếm loé lên, nhưng lần này hắn không chém địch nhân hay tri âm mà tự chém chính bản thân mình.
Máu tươi bắn ra hoá thành những đoá huyết hoa rơi xuống trước mộ Lưu Tích Quân, thấm đẫm mặt đất. Nước có thể cuốn chuyện cũ về đông, nhưng máu vẫn sẽ lưu lại những hồi ức này đến vạn kiếp. Đây cũng là một cách khiến hắn cảm thấy mình không hề bỏ nàng lại, đã cùng nàng kết thúc trọn vẹn nhân sinh một đời người.
Dĩ nhiên với tấm thân bất tử của phàm thể, hắn sẽ nhanh chóng tái sinh lại, nhưng đó sẽ trở thành một phàm thể hoàn toàn khác, thường xuyên lạnh lùng trầm mặc, vĩnh viễn sẽ không lướt ngang qua bất kỳ người con gái nào khác ngoài nàng.
Cho đến ngày nàng từ trong luân hồi trở lại, cái tên Độc Cô Phàm này mới được tái sinh, dành trọn vẹn cho nàng.
Phàm thể Độc Cô Minh chết đi hoá thành một làn khói trắng bay thẳng lên bầu trời Thiên Huyễn thành, hắn sắp sửa từ giã nơi đây, bắt đầu một kiếp người mới. Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng rốt cuộc vẫn lựa chọn quay lại căn nhà gỗ kia, hoá thành một phàm nhân mới với dung mạo khác hẳn với Độc Cô Phàm.
Trước khi rời đi, hắn vẫn còn tò mò với bàn thờ mà Lưu Tích Quân luôn giấu kỹ trong gian nhà của nàng.
Hắn chậm rãi bước đi trong khu vườn đã rợp đầy lá cây khô vì đã lâu không ai quét dọn. Tiếng xào xạc xuất hiện, kế đến là âm thanh cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, cánh cửa phòng đã được đóng kín suốt một tháng nay được hắn mở tung ra.
“Tướng công Lưu Tích Quân mệnh bài, nương tử thành kính phụng lập”
Nhìn mấy chữ ghi trên mệnh bài, hắn không khỏi thở dài sườn sượt.
- Nàng thật sự đã từng có tướng công ở phàm trần. Chỉ trách ta lúc trước đã bỏ lỡ nàng…
Trong lúc vô thức, bước chân hắn lại đi về phía sau bàn thờ, thứ đập vào mắt hắn không ngờ lại là một phong thư mới toanh, chỉ hơi phủ bụi một chút, xem chừng chỉ mới được viết cách đây một tháng.
Phong thư không đề tên ai nhưng Độc Cô Minh vẫn cầm lấy mở ra, khoảnh khắc dòng chữ đầu tiên đập vào mắt hắn. Mọi sự kiềm chế cảm xúc sau khi hủy đi kiếp trước liền trở về, từ đáy lòng dâng lên khiến con tim nghẹn lại, nước mắt trực trào ứa ra nhưng bị hắn cật lực đè nén.
"Độc Cô Minh, ta không ngốc, ta biết đó là huynh. Chỉ là ta sợ nếu vạch trần chuyện này ra, huynh sẽ lại rời xa ta như lúc trước. Vậy nên ta chọn cách lặng lẽ chấp nhận thân phận Độc Cô Phàm của huynh, hy vọng có thể được ở bên huynh nhiều thêm một chút...
Đừng trách ta, có đôi khi nói dối không đại biểu lừa gạt. Ta thật sự rất yêu huynh, bất kể huynh là Độc Cô Phàm hay Độc Cô Minh, chỉ cần ta biết đó là huynh, đáy lòng lại không nhịn được muốn thân cận. Dù rằng ta biết huynh có thể vì cái chết của ta mà trở nên đau lòng, tự trách bản thân mình.
Ta thật xấu xa… Có lúc muốn đuổi huynh đi, sống cô độc rồi chết đi một mình, chẳng phiền đến ai. Nhưng có lúc lại ích kỷ đến mức này, cố níu giữ huynh ở bên cạnh…
Nếu huynh đọc được những lời này thì cũng đừng buồn, kiếp này dù không thể nên duyên, kiếp sau ta vẫn sẽ tìm đến huynh kéo dài sự si tình này... Nhớ phải đối xử tối với Mạn Dao cô nương, cô ấy thật lòng với huynh…
Lưu Tích Quân lưu bút..."
Độc Cô Minh ôm bức thư vào lòng, nước mắt hắn chảy đầy trên mặt. Từng giết bao nhiêu người, đạp dưới chân bao nhiêu thiên tài, cuồng loạn cực điểm, nhưng rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một người bình thường, vẫn biết rơi lệ, vẫn biết đau.
- Ta làm sao gác lại ký ức này được chứ, không thể nào... Tích Quân...
Tự giết bản thân chỉ là một dạng lừa dối, hắn vĩnh viễn không thể che đậy sự tang thương đang hằn sâu trong đáy mắt.
- Độc Cô Phàm, ta vĩnh viễn sẽ là Độc Cô Phàm của muội...
Nhét phong thư vào ngực, Độc Cô Minh lặng lẽ khép cửa lại, sau đó gượng cười, đôi mắt đầy bi ai cất bước.
Hắn bước đi trong vô định, chẳng mấy chốc đã tới giữa thành, khung cảnh xung quanh hệt như lần đầu tiên hắn tới đây.
Tiếng xe ngựa lộp cộp, sạp hàng hai bên nhộn nhịp nô nức, ai nấy đều chìm trong nhịp sống mưu sinh hối hả.
- Bánh bao đây, mời công tử dùng một cái…
Một ông chủ sạp bánh bao nhỏ bên đường nhìn thấy hắn đang đi thất thểu như người mất hồn thì cất giọng chào mời. Đột nhiên ông ta giật mình khi quan sát rõ mặt hắn, rồi mỉm cười hỏi:
- Công tử có nhớ ta chăng? Cách đây ít lâu công tử từng ăn bánh bao của ta…
Độc Cô Minh không để ý, vẫn cứ lặng lẽ cất bước.
Ông chủ sạp dường như không hề khó chịu, vẫn gương mặt vui vẻ cười tươi:
- Xem ra công tử vẫn như lúc trước bị ký ức đau buồn làm tổn thương.
Lời này khiến bước chân hắn khẽ ngừng lại. Ông chủ sạp bánh bao nói tiếp:
- Ta biết những hoài niệm đau buồn giống như vết dao cứa sâu vào tâm can, khiến người ta vĩnh viễn không cách nào quên nó. Nhưng nó đã thuộc về quá khứ, có đau buồn, thương tâm, hay tự trách cũng chẳng thay đổi được gì. Thay vì giữ bộ dáng vô hồn như vậy, tự hành hạ bản thân, vì sao không hướng đến cuộc sống tích cực hơn, dùng tương lai bù đắp cho quá khứ…
- Dùng tương lai bù đắp cho quá khứ, có thể như vậy sao?
Độc Cô Minh lẩm bẩm. Lại nghe ông chủ sạp cười xòa:
- Chuyện quá khứ không thay đổi được, nhưng chuyện tương lai chẳng phải nằm trong tay chúng ta hay sao? Nếu đã vậy, chỉ cần có lòng tất cả đều có thể bù đắp…
Độc Cô Minh nghe xong ngay lập tức xoay người lại ôm quyền vái ông chủ sạp bánh bao mập mạp này một vái:
- Đa tạ lời vàng ngọc! Xin hỏi quý tánh của lão bản, ta muốn khắc ghi trong lòng để thay lời cảm ơn.
Chỉ thấy ông chủ sạp bánh bao cười híp mắt:
- Thú vị, đây là lần đầu tiên ta nghe có người muốn khắc ghi tên ta. Tại hạ tên Trương Bách Nhẫn, chúc công tử thượng lộ bình an…
Độc Cô Minh vái tạ lần nữa rồi rời đi.
Hắn đã có quyết định trong lòng. Đây sẽ là lần sau cuối hắn tự dày vò mình vì chuyện này. Thay vào đó hắn sẽ tìm cách cải biên mọi chuyện. Chỉ cần bản thân đi đến đỉnh phong, nắm trong tay càn khôn sinh tử, chạm vào được luân hồi như dã nhân và người áo xanh kia, mọi kỳ tích đều có thể xảy ra.
Nếu kỳ tích không xảy ra, hắn sẽ tự mình tạo ra kỳ tích!
- Nếu đã không thể tạm thời cất giấu đoạn hồi ức này vậy thì cứ để nó tồn tại mãi mãi đi…
Độc Cô Minh lạnh lùng nói, trong đáy mắt tuy vẫn có bi thương nhưng lần này là kèm theo thần thái sát phạt, mạnh mẽ điên cuồng không khuất phục trước số mệnh.
Bóng lưng của hắn dần dần hoà vào dòng người trên cầu Bất Quy Lai, nhưng trời không đổ mưa, cũng không còn hình bóng mỹ nữ áo trắng tay cầm ô khẽ lướt qua đời hắn nữa...
Tất cả cũng giống như sương khói mờ ảo toả ra từ Tế Vũ lâu, vấn vương rồi phiêu tán, khép lại một khúc nhạc buồn.
Bích hải triều sinh khúc, người si tình chỉ vì vô tình mà khổ, nhưng sau cùng trải qua tất cả, kẻ vô tình rốt cuộc lại trở thành kẻ đáng thương nhất, mang đeo thê lương hằn sâu trong đáy mắt suốt cả cuộc đời.
Tiết tháng ba, tuyết rơi đầy đất đã bị ánh nắng ban mai hoà tan, dần dần thẩm thấu vào đại địa bao la. Mạch nước ngầm lại theo dòng thủy lưu chảy về phương đông, cuốn theo chuyện cũ đã qua. Dường như thấp thoáng trên cầu Bất Quy Lai, có bóng dáng ai đó đang thở dài...