- Tuân lệnh bá vương!
Tào Sâm ôm quyền nói lớn, toàn thân run rẩy.
Song y run không phải vì sợ mà là bị nhiệt huyết của Lục Triết làm cho rung động, thoáng chốc đã quên đi sự nhút nhát thường ngày, bắt đầu lấy ra một chiếc trống trận cỡ đại mà y từng thu thập được ở một chiến trường thượng cổ nọ nhưng chưa có dịp nghiên cứu, sau đó dùng cặp song chùy nặng bốn trăm cân của mình liên tục gõ vào mặt trống.
Thùm! Thùm! Thùm!
Tiếng trống ban đầu vang lên chậm rãi sau đó ngày một nhanh dần, từ nó như toả ra ma lực khiến nhịp tim người nghe bị ép phải đập theo tiết tấu của nó. Dù là người bình tĩnh đến cách mấy thì hiện tại sau khi nghe được tiếng trống, máu nóng trong người cũng phải bốc lên, thần trí điên cuồng, mắt long sòng sọc đầy vẻ hung tợn.
- Cái trống này... Ta không khống chế được mình nữa...
Tào Sâm hét lên thật lớn, sóng âm từ chiếc trống lan toả ngày một dữ dội, làm bầu không khí trên thảo nguyên trở nên hùng hồn đến mức không cách nào hình dung.
Cùng lúc thân ảnh cưỡi ngựa của Lục Triết cũng đã tới gần tám ngàn đại quân của Hoành Sóc bộ lạc. Đôi lông mày kiếm của gã nhăn lại, mắt báo trợn ngược, miệng quát lớn “giết”, thần thái điềm đạm tịch mịch thường thấy đã hoàn toàn bị thay thế bằng thiết huyết nghịch loạn. Bên tai gã văng vẳng tiếng gọi mông lung của đoạn hồi ức xa xăm nào đó. Dường như trong đoạn hồi ức này gã cũng đã từng như hiện tại, đơn độc cưỡi khoái mã phi nhanh, tay không tấc sắc địch vạn người, dũng mãnh vô song không ai cản nổi.
- Ai dám cùng Lục Triết ta tranh phong!?
Gã quát như sấm động, hắc mã nhảy lên lao vào giữa đoàn quân đông như kiến cỏ trước mặt.
- Giết!
Phía bên kia, đại quân Hoành Sóc bộ lạc cũng sát khí đằng đằng xông lên phía trước, chẳng hề có chút nào sợ hãi nam tử tóc xoăn râu quai nón trước mặt, dù rằng bọn họ cũng cảm nhận được mấy vị tế tửu của bộ lạc khá kiêng dè gã, trong khi tu vi ai nấy đều là Đạo Đài cảnh. Dưới tình huống lão tổ Ứng Kiếp không ra, Đạo Đài chính là đỉnh phong của tu luyện giới, tới bất kỳ thế lực nào cũng sẽ trở thành tầng lớp trưởng lão, tế tửu, oai nghiêm chỉ đứng dưới tông chủ và mấy vị lão tổ trăm năm bế quan kia.
Thần thông rực rỡ sắc màu ngập tràn trời đất, những tiếng quát tháo, tiếng cười thê lương, tiếng khóc than, tiếng cười cuồng tiếu cùng tiếng xương cốt vỡ vụn đồng thời vang lên trộn lẫn vào nhau tạo thành một tràng cảnh bi tráng mà hào hùng.
Lục Triết quá mức dũng mãnh, càng đánh càng mạnh không ai địch nổi.
Đạo vận hoàn mỹ, võ đạo hoàn mỹ, đấu pháp hoàn mỹ, đạo tâm hoàn mỹ, thân thể cũng gần như tiếp cận hoàn mỹ. Bằng những thứ này dung hợp lại với nhau, dù cho hiện tại gã tự phong bế tu vi, chỉ dùng tu vi Tiên Thai đại viên mãn nhưng vẫn đủ sức tung hoành ngang dọc trong đại quân Hoành Sóc.
Dù rằng đôi lúc khí huyết vẫn bị nhộn nhạo sau những đòn đánh của mấy vị tế tửu nhưng chẳng mấy chốc đã đẩy lui toàn bộ, thậm chí còn khiến ba tế tửu Đạo Đại sơ kỳ trúng phải sát chiêu trọng thương nặng nề, không thể không bỏ chạy trước sự dũng mãnh của gã.
- Chết cho ta!
Lục Triết gần như hóa điên, mái tóc xoăn bay cuồng loạn trong gió, chân đạp lưng hắc mã lao vọt lên giữa không trung đánh về phía đại tế tửu Hoành Sóc bộ lạc bằng một quyền kinh thế hãi tục.
- Tiểu bối vô tri! Mới có chút bản lĩnh đừng nghĩ rằng mình đã vô địch!
Phía dưới, đại tế tửu vẻ mặt âm trầm tiếp một quyền này.
Sau âm thanh va chạm, đại tế tửu phun ra một ngụm máu tươi, mà Lục Triết cũng không khá hơn.
Dù vậy gã lại ngẩng đầu lên trời cười thật to, trong nháy mắt đấu ý, chiến ý, sát ý, hiệp ý, cuồng ý, hào ý đồng thời bùng phát giúp chiến lực của gã gần như tăng lên gấp đôi.
- Lại tiếp một quyền của ta!
Đại tế tửu còn chưa khôi phục lại hơi thở thì đã thấy nam tử tóc xoăn lại tiếp tục lao đến, không khỏi hoảng sợ về sự bền bỉ của gã.
- Ngươi là loại quái thai gì?
- Ta là Lục Triết!
Nam tử tóc xoăn một quyền đánh bay đại tế tửu, sau đó tiếp tục nhảy vào giữa đội hình Hoành Sóc bộ lạc đại khai sát giới.
Ba canh giờ sau, Hoành Sóc bộ lạc bại, đại tế tửu và các tế tửu khác bị Lục Triết ép đến mức không thở nổi, đành phải thở dài nói ra hai chữ: “Đầu hàng!”
Khoảnh khắc hai chữ này vừa kết thúc, cả thảo nguyên như rơi vào tịch lặng, chỉ còn lại tiếng trống trận hào hùng của Tào Sâm vẫn đang vang vọng không ngừng.
Mặt trời dần xế bóng, ánh tà dương buổi hoàng hôn phủ xuống thảo nguyên bao la rộng lớn.
Lục Triết ngồi yên vị trên lưng hắc mã, hai bàn tay gã vẫn còn nhuốm đầy máu tươi của trận chiến ban nãy, nhìn đại quân bộ lạc Hoành Sóc đang quỳ một chân xuống đất, đầu cũng cúi gầm không dám ngẩng lên, trong lòng bỗng xuất hiện một tư vị khác lạ. Đây giống như cảm giác khải hoàng đầy vinh quang xen lẫn chút buồm đượm.
- Giết một người để cứu vạn người, giết vạn người để cứu ức người, lấy mạng các ngươi để giúp Lục Triết ta đi đến đỉnh phong. Yên tâm, tương lai thiên mệnh nhân tộc sẽ do ta gánh vác, tuyệt sẽ không để các ngươi chết uổng phí…
Ánh tà dương phủ xuống bóng lưng cao lớn của gã, hắc mã xoay đầu rời đi, Tào Sâm, Doanh Khang, thư đồng cũng theo sát phía sau, bắt đầu cùng vị tiểu bá vương trước mặt tạo dựng nên một huyền thoại bất hủ trong lịch sử nhân tộc.
Mà Việt Bân lúc này đây chính thức được thể hiện tài năng an bang tế thế kiệt xuất của mình.
Có uy danh của Lục Triết và những địa phương thuần phục gã làm nền tảng. Việt Bân bắt đầu dương lên lá cờ chiêu hiền đãi sĩ, triệu tập tất cả những thanh niên trẻ tuổi thân mang hoài bão trong thiên hạ. Bọn họ cùng nhau quy tụ về thảo nguyên Trung Thổ, gây dựng nên tổng đài Thiên Hạ bang cực kỳ hoàng tráng và đồ sộ. Chẳng mấy chốc mà nhân số từ vỏn vẻn sáu người lúc sơ khai nay đã gia tăng lên sáu vạn.
Đứng trên đài cao, áo bào phất phơ trong gió, Việt Bân nhìn về nơi chân trời xa xăm, dường như ở nơi đó hắn trông thấy được một thân ảnh nam tử tóc xoăn đang dùng sức bản thân nam chinh bắc chiến hòng đem giang sơn Trung Thổ quy về một mối. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn bỗng ôm quyền, thần sắc nghiêm trang cúi đầu hướng về phía đó vái một vái.
- Nhất định sẽ không phụ sự phân phó! Cho ta một ngàn năm, nhất định biến Thiên Hạ bang trở thành đệ nhất thế lực Di địa, hay thậm chí xa hơn là phủ khắp chín tầng trời chín tầng đất, cho tất cả đều như ta hiện tại, ôm quyền cúi đầu với người!
——————————————
- Lục bá vương tới!
Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp trời đất, như mang theo uy lực công kích lòng người, để lại những dấu ấn khó phai trong lòng họ.
Trong suốt thời gian về sau, mỗi lần bốn chữ này vang lên lại khiến người nghe không nhịn được da gà toàn thân nổi lên, hai chân run rẩy chỉ chực chờ bỏ chạy.
Âm thanh này cũng không còn đơn độc như lần đầu tiên đến Di địa mà hiện tại đã kèm thêm tiếng trống trận hào hùng, tất cả như báo hiệu cho sự xuất hiện của một vị đấu giả chẳng những vô địch mà còn vô đối.
Tào Sâm sau thời gian dài đánh trống đã phát triển vượt trội về mặt hình thể, cơ bắp tay chân nổi cuồn cuộn. Cái trống kia hóa ra là chí bảo thuộc về một vị nhạc sư thời thượng cổ. Vị nhạc sư này không tham gia vào chiến trận mà chỉ đứng sau dùng Thiên Cổ trống đánh lên cổ vũ ức vạn binh lính nhân tộc, tuy vậy sức ảnh hưởng của ông ta tới đại cục là không phải bàn cãi.
Nghe thấy tiếng trống trận này, nhiệt huyết, can tâm, hào khí, đấu chí của binh lính và cả những bậc tướng lĩnh đều sẽ gia tăng gấp bội phần. Tiếp thêm sức mạnh về mặt tinh thần cho họ, để họ có đủ dũng cảm vượt qua bản thân, làm những việc điên cuồng không ai dám nghĩ tới.
Tào Sâm hiện tại đang ở bước trên con đường giống vị nhạc sư kia, song tất nhiên đã là hậu bối sinh ra trong thời đại cấm kỵ ắt sẽ có những táo bạo đột phá của riêng mình.
Y nghiên cứu và chế ra một ngàn tiểu Thiên Cổ trống, đồng thời sáng tạo ra một bộ âm luật dành riêng cho việc đánh trống sa trường. Mỗi lần Lục Triết tiến đánh địa phương nào thì y sẽ cùng một ngàn nhạc sư đi theo phía sau, cùng hợp lực tạo nên một bản thiên cổ hùng ca hỗ trợ cho gã.
Còn Doanh Khang, người sống sót cùng với Tào Sâm sau trận chiến ở Ngọa Long lĩnh lại vô cùng nhàn nhã, lười biếng nằm vắt chân bên cạnh chỗ Tào Sâm đánh trống. Nhiệm vụ của gã không thể đơn giản hơn đó là phát ra hiệu lệnh bắt đầu triển khai trống trận.
- Thiên Cổ Hùng Ca, tấu!
- Bá vương bất bại, thiên hạ vô địch, tấu!
- Diệt Thác Nhan, bình Uông Siêu, định thảo nguyên Trung Thổ! Tấu!
Doanh Khang ngậm cọng cỏ trong miệng, nằm ngửa nhìn bầu trời trong xanh, hai tay kê đầu, thậm chí vì đã quá quen thuộc với tiếng vó ngựa để nhận định lúc nào bắt đầu sắp sửa giao chiến nên không cần dõi theo bóng lưng cô độc của Lục Triết. Lười biếng nói:
- Tào Sâm, lên nhạc…
Khoảnh khắc y vừa dứt lời, trời đất như muốn rung chuyển bởi những tiếng trống thùm thùm đầy uy lực. Nhân số nhạc sư do Tào Sâm huấn luyện ra đã lên tới bảy ngàn người. Mỗi người đều mặc y phục đỏ rực như máu, đầu chít khăn đỏ, cùng nhau cầm thiết chùy đánh xuống mặt trống căng cứng phía dưới.
Bảy ngàn người cùng đánh trống, đây là cảnh tượng kinh nhân đến cỡ nào? Thiên Cổ Hùng Ca vang lên, địch nhân chưa kịp vùng vẫy thì tinh thần đã tan nát, không ít kẻ run rẩy tay chân ném binh khí xuống, sau đó quỳ một chân, cúi đầu cất tiếng:
- Chúng ta đầu hàng!