Phía sau biển máu vô tận này là mấy trăm anh kiệt đang truy đuổi gắt gao. Những Diệp Chính, Ngũ Hành tử, Sát Tiếu Thiên, Đại Ngưu, Trương Kiệt biểu cảm âm trầm đến cực độ, chẳng ai bảo ai câu nào, lặng lẽ theo sát bóng đỏ trước mặt.
Bọn họ hiển nhiên là đang rất không thoải mái vì phải liên tục ăn trái đắng dưới tay Kiếp Chủ, bị gã xoay vần đến chóng mặt. Số thiên kiêu cấp cao chết dưới tay gã ta cũng đã hơn trăm người, trong đó có không ít là những kẻ nổi bật nhất.
Bọn họ được nhận định là đầy đủ tiềm năng để tiến vào hàng ngũ hào kiệt trong loạn thế, cũng niềm hy vọng của những thế lực cự đầu ở Di địa, hay xa hơn là của cả nhân giới.
Tông chủ Nguyên Thủy tông Triệu Thăng.
Thái tử Thiên Địch thánh hoàng triều Quan Thất.
Tông chủ Luyện Ngục tông Quỷ Diện Quân.
Cung chủ Tiêu Dao tiên cung Túc Lăng Hạ.
Tông chủ Vô Vi môn Ứng Hùng.
Thái tử Đông Hoa thánh hoàng triều Mộ Dung Uyên Bác.
Thánh tử Phong Lôi thánh địa Phong Diệt.
Những cái tên này trước khi đến đây từng làm mưa làm gió trên Nhân Giới Chí Tôn bảng, được chúng tu sĩ cùng thế hệ hết sức ngưỡng mộ, nhưng giờ đây lại táng mạng dưới Lục Giới Sát Hồn thương của Kiếp Chủ, để lại sự nuối tiếc không thôi cho mọi người.
Lẽ đời là vậy, trong một vườn hoa luôn có những bông hoa tươi đẹp nhưng lại chóng nở chóng tàn, dùng sự lộng lẫy nhất thời của mình làm nền tô điểm sự trỗi dậy cho những bông hoa khác.
Bọn họ u uất ngã xuống, nhưng cái chết của bọn họ sẽ giúp Kiếp Chủ trở thành truyền kỳ mới trong thời đại này. Chiến tích Tử Hà sơn mạch của gã sẽ còn vang dội vượt xa chiến tích Tuyệt Vọng Ma Uyên của Độc Cô Minh, hay Nguyệt Dạ sâm lâm của Vương Nhất.
Một mình một thương địch cả quần hùng, địch cả thế gian, dưới sự truy sát của mấy chục vạn tu sĩ mà tới giờ phút này vẫn còn sống, chẳng những vậy lúc thất thế nhất vẫn quay ngược mũi thương phản kích giết được một Phong Diệt cường đại.
Bấy nhiêu là đủ gã danh động thiên hạ rồi!
- Chẳng phải muốn giết ta sao? Cùng đến đây đi!
Giữa biển máu bay lên một thân ảnh hồng y đỏ rực, mái tóc đen nhánh của gã không gió tự bay, đôi mắt vĩnh viễn nhắm nghiền đầy vẻ cố chấp bi ai, tay nắm chặt cây hắc thương đang toả ra ma khí cuồn cuộn.
Mặc dù bốn phương tám hướng xung quanh gã đều là địch, bao gồm cả Thao Thiết đang gầm lên từng tiếng dữ tợn tàn sát vô số tu sĩ để lao tới kia, nhưng gã lại dường như chẳng mảy may quan tâm đến họ, chỉ lặng lẽ quay đầu hướng về phía Trần Mạn Dao đang bị trói trên cây cột gần đó.
Gương mặt nàng so với trong hồi ức của gã quá mức xa lạ, hơi thở, thần thái cũng khác hẳn hoàn toàn.
- Đây là tiền kiếp của nàng sao? Chỉ khi nàng chết đi, thì Mạn Châu của kiếp sau mới xuất hiện, cùng ta sống những tháng ngày kia đẹp kia sao?
Kiếp Chủ khẽ lẩm bẩm, từng hình ảnh về năm tháng thượng cổ lại một lần nữa xẹt qua trước mặt gã. Bọn chúng cực kỳ mông lung mơ hồ, giống như bị ai đó phong ấn lại, mà đạo phong ấn này theo sự tăng tiến tu vi của gã ngày một lỏng lẻo, một khi đạt đến Đế cảnh chắc chắn bị phá tan.
Cổ Lạc thấy Kiếp Chủ khựng lại giữa không trung như vậy thì biểu cảm ngưng trọng, nín thờ chờ quyết định của gã.
- Giết!
Quần hùng sau lưng đồng loạt lao tới tung ra những thần thông mạnh nhất của mình. Thao Thiết trước mặt đưa thú trảo khổng lồ lên đánh xuống.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này, vẻ mặt Kiếp Chủ vẫn như cũ điềm tĩnh, lúc tất cả đòn công kích chỉ còn cách mình tầm chục trượng nữa mới nhẹ nhàng nói ra một chữ: "Bạo!"
Sau chữ "bạo" này, mặt đất Tử Hà sơn mạch giống như biến thành một cơn sóng dữ bị sới tung lên hoàn toàn, mấy vạn thi thể đang đứng xen kẽ trong mấy chục vạn tu sĩ cũng đồng loạt nổ tung, ngay cả đám dơi đen trên trời cũng tự bạo. Biển máu do thần thông Kiếp Chủ tạo thành cũng đồng dạng nổ tan tành, chôn vùi bản thân gã và những địch nhân xung quanh vào trong.
- Khốn khiếp, hắn chôn hoả khí dưới lòng đất!
- Đúng là lòng dạ độc ác! Chúng ta có thành ma cũng không tha cho ngươi!
Vô số người la hét thảm thiết.
Cổ Lạc lạnh lùng phất tay, đám rễ cây kia bao bọc lấy thân thể gã trước khi bị vụ nổ nuốt chửng.
- Kiếp Chủ!
Tiếng thét giận dữ của Ngũ Hành tử thấu đến trời xanh, cả Thao Thiết cũng vậy.
Trong làn khói bụi bạo tạc, thân ảnh áo đỏ của Kiếp Chủ lao vọt ra, tay ôm ngang hông một nữ tử áo tím đang bất tỉnh.
Thần sắc gã lạnh lùng mà kiên định, dường như đã hoàn toàn chắc chắn với lựa chọn của mình.
Gã đã thoát được, dĩ nhiên đám Ngũ Hành tử, Trương Kiệt, Tiêu Ức Tình, Sát Tiếu Thiên cũng vậy. Bọn họ nhanh chóng đuổi theo sát nút mặc dù áo quần đã rách lả tả, trên người tràn ngập vết thương.
Ở lối ra, Kim Phát Nữ đã đợi sẵn, hiện tại đã chém ra mười bảy đao trong Thập Bát Cuồng Đao.
Lối ra này chỉ có chu vi tầm mười trượng, nếu là phàm nhân thì đủ cho hai mươi người chen chúc. Nhưng ở đây là tu sĩ, trong đấu pháp rất hiếm khi để địch nhân tiếp cận mình quá gần. Mà thậm ngay cả người cùng phe cũng vậy. Không thiếu trường hợp nguy hiểm đến từ ngay đồng đội bên cạnh, bị bọn họ trở mặt đâm lén, vì vậy tu sĩ thường ít nhất sẽ duy trì khoảng cách là hai mươi trượng với những kẻ xung quanh để tự bảo vệ mình, giúp bản thân có tầm quan sát đủ rộng và đủ thời gian phản ứng trước biến cố.
Mười trượng! Không đủ để hai tu sĩ cùng tiến qua, trừ phi bọn họ cực kỳ tin tưởng nhau, hoặc là tự tin chịu được đao thứ mười tám khủng bố kia.
Kim Phát Nữ một mình chặn trước lối ra, áo vàng tóc vàng. Mái tóc ánh kim của nàng cuồng loạn trong gió, đôi mắt toát lên vẻ dứt khoát, Toái Mộng đao chém loạn xạ, đao quang lấp lánh như hoà cùng ánh trăng, sát ý ngập tràn.
Nàng ta đang chờ Kiếp Chủ xuất hiện theo kế hoạch được định sẵn từ trước. Dùng thức đao pháp được truyền thừa từ "thái cổ đệ nhất đao" Chu Bàn để chém ra một tia hy vọng cho nhân tộc, mà theo nàng, tia hy vọng này là nằm trên người Kiếp Chủ chứ không phải đám Độc Cô Minh hay Vương Nhất.
Trước lúc ngủ say, Chân Võ Thiên Tôn đã căn dặn nàng như vậy. Ông ta dùng cả tính mạng để quả quyết về vấn đề này. Mặc dù có đôi khi nhìn cách hành xử của Kiếp Chủ trong kiếp này, niềm tin của Kim Phát Nữ có chút lung lay.
Khoảnh khắc Kiếp Chủ cùng Trần Mạn Dao xuất hiện, nàng ta hai mắt đỏ ngầu nhìn họ, trong đáy mắt loé lên tia sáng tàn nhẫn.
Đao thứ mười tám đã sắp thành, một đao này từng phá vỡ thần thông Đế Kinh Thiên của Vương Nhất nên chắc chắn không tầm thường. Với tình trạng tu vi suy bại như hiện tại, lỡ như trúng phải một đao như vậy thì chắc chắn Kiếp Chủ sẽ phải táng mạng đương trường, mà Trần Mạn Dao cũng không thoát khỏi số phận.
Sau lưng truy binh đã đuổi tới, Kiếp Chủ thoáng ngoái đầu về phía sau rồi lại hướng về phía Kim Phát Nữ, khoé miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nhạt.
- Phản hay không phản ta cho ngươi lựa chọn! Phản ta rồi, cầm đầu của ta đi đến thánh giới nhân tộc, ngươi sẽ dương danh lập vạn, có lẽ sẽ trở thành hào kiệt. Còn như tha cho ta, ta sẽ chẳng hứa với ngươi gì cả, ngoài việc sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành ước nguyện của mình. Kiếp Chủ ta không nói thì thôi, đã nói nhất định sẽ làm được!
Uớc nguyện của Kim Phát Nữ là gì? Chẳng phải hy vọng giúp nhân tộc giữ lại một đường sinh cơ trong cấm kỵ, đồng thời quật khởi trước ngũ đạo tự phong hay sao?
Lời Kiếp Chủ có đáng tin không?
Một kẻ coi trời bằng vung, coi mạng chúng sinh như cỏ rác, nói một câu như vậy có đáng để nàng ta bán mạng hay không?
Không đợi Kim Phát Nữ trả lời, vừa nói xong Kiếp Chủ ôm Trần Mạn Dao lạnh lùng lướt qua để lại nàng ta phía sau lưng mình bộc phát sát cơ kinh thiên, đao khí bức người mường tượng muốn chém nát trời xanh, bổ đôi đại địa.
Thập Bát Đao đã thành!
Một đao này chém xuống ắt sẽ tiễn Kiếp Chủ và Trần Mạn Dao xuống hoàng tuyền, mở ra tương lai rạng ngời cho Kim Phát Nữ và cả Bá Đao phái.
Mọi quyền quyết định nằm trong tay Kim Phát Nữ, chỉ còn xem nàng ta lựa chọn thế nào mà thôi.
Kiếp Chủ không biết làm gì ngoài biểu cảm trầm mặc. Kế hoạch đi tới bước này đã xem như thành công, đúng như nguyện vọng của gã là cứu được Trần Mạn Dao, chỉ còn sót cửa ải cuối cùng là Kim Phát Nữ.
Gã không nắm chắc Kim Phát Nữ có phản mình hay không, trên đời này nhân tâm luôn là thứ đáng sợ nhất, chỉ cần một chút tham niệm, một chút hoài nghi đố kỵ đủ để sự phản trắc bộc phát.
Gã không phải chưa từng tin ai, chỉ là tin quá nhiều nhưng nhận về toàn là sự phản bội. Năm xưa gã cũng từng có hai thuộc hạ trung thành cẩn cẩn với mình, song tới giờ phút cuối, bọn họ lại lựa chọn lợi ích thay vì tiếp tục trung thành với gã. Và đúng như cái kết sách sử viết, gã đã xuống tay giết bọn họ bằng sát chiêu đã chuẩn bị từ trước.
Lúc này đây có lẽ cũng vậy, gã vẫn sẽ giết được Kim Phát Nữ nhưng đồng dạng bản thân cũng phải chôn cùng, hy sinh cả Trần Mạn Dao. Trừ phi không còn cách nào khác, bằng không gã nhất định không làm như thế.