Bầu không khí im lặng tĩnh mịch đến cực điểm, sát cơ từ từ dâng lên khiến người ta sởn cả gai ốc.
Kiếp Chủ đứng yên bất động, tay trái ôm lấy bờ eo thon của Trần Mạn Dao, áp chặt thân thể mềm mại của nàng vào người mình. Phía sau lưng gã, đao khí kinh hồn vẫn đang tung hoành khắp trời đất, cuồng ý nghịch loạn như muốn hủy diệt tất cả, gió lớn thổi vạt áo của gã và nữ nhân bên cạnh bay phấp phới.
- Giết!
Kim Phát Nữ hai mắt đỏ ngầu, Toái Mộng đao trong tay chém xuống một nhát về bóng hai người trước mặt.
Đó là một nam một nữ đang lao lên nhanh như chớp, muốn chặn đường đuổi giết Kiếp Chủ.
Độc Cô Yên Nhiên và Diệp Chính.
Bọn họ dĩ nhiên cảm nhận được uy lực cực đại từ nhát đao mà nữ nhân tóc vàng chắn giữa lối đi chém tới nhưng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lao lên ngạnh kháng nó.
Sau lối ra này chính là thông đạo dẫn đến bảy quận phía Bắc của Thiên Địch thánh hoàng triều. Nơi đây đất rộng người đông, số lượng tu sĩ cư trú cũng nhiều, nếu như Kiếp Chủ trà trộn vào thì dù bọn họ có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng khó lòng truy tung gã được. Nên nhớ rằng lúc trước khi xảy ra trận chiến hôm nay, suốt một tháng ròng rã gã đại khai sát giới khắp Di địa, dẫn theo một Đào Ngột khổng lồ mà vẫn ung dung tránh khỏi sự theo đuổi của tu sĩ ngũ châu. Luận về thủ đoạn ẩn mình, Kiếp Chủ đứng số hai thì không ai dám nhận số một.
- Loạn Thế Giai Nhân!
- Tam Chỉ Đạn Thiên!
- Thập Bát Cuồng đao! Đệ Thập Bát Đao!
Tam đại thần thông của ba anh kiệt va chạm với nhau tạo thành một vụ nổ khổng lồ khiến cây cối xung quanh bán kính ngàn trượng ngã rạp.
Kiếp Chủ ôm Trần Mạn Dao lao vút đi, chớp mắt đã thoát ly Tử Hà sơn mạch tiến đến quận đầu tiên trong chuỗi bảy quận ở phía Bắc Thiên Địch thánh hoàng triều - Trạch quận!
Không ai tường tận rốt cuộc trận chiến giữa Kim Phát Nữ và đám tu sĩ đang truy đuổi thắng bại ra sao, ngay cả trận tranh phong giữa Độc Cô Nghiệp và Sổ Tư cũng vậy.
Người ta chỉ biết sau sự kiện Tử Hà sơn mạch hôm ấy, cả ngũ châu Di địa đồng thời dậy sóng, nơi bất ổn và hỗn loạn nhất chính là ở Trung Thổ.
Thiên Địch đế chết, đế đô Thiên Địch thánh hoàng triều bị hủy, thái tử Quan Thất cũng bỏ mình dưới độc thủ của Hồng Trần Kiếp Chủ. Không có người đủ cân nặng gánh vác đại cục, cả một hoàng triều truyền thừa trăm vạn năm giờ đây chính thức tan rã, nạn dân ở mấy chục quận tháo chạy như ong vỡ tổ. Bọn họ là hướng tới Độc Cô và Thần Tiêu thánh hoàng triều để hy vọng được nương nhờ trong cấm kỵ.
Đông Hoa thánh hoàng triều cũng may chỉ chết một vị thái tử là Mộ Dung Uyên Bác. Tuy nhiên tổn thất này khiến Đông Hoa đế đau xót không thể tả. Y chính là nhân vật kiệt xuất nhất mà huyết mạch của ông ta sản sinh kể từ thời của Đông Hoa Nhân Chủ. Bây giờ y chết đi, mặc dù quốc gia có lẽ vẫn dựa vào ông ta mà sống sót qua cấm kỵ, nhưng sẽ khó lòng tái hiện được vinh quang của tổ tiên năm xưa.
- Kiếp Chủ! Đông Hoa thánh hoàng triều thề không đội trời chung với ngươi! Toàn bộ cao thủ Ứng Kiếp xuất động tìm giết hắn!
Đông Hoa đế tức giận quát lớn giữa triều đình khiến văn võ bá quan sợ hãi quỳ rạp xuống.
- Bệ hạ bớt giận! Mệnh lệnh đến từ Tổ Miếu yêu cầu toàn bộ Ứng Kiếp cường giả không được ra mặt. Bắt buộc phải nhường lại Di địa cho lớp trẻ tôi luyện. Chúng ta đã mất đi thái tử, tương lai còn phải cần đến sự bảo vệ của Tổ Miếu, không thể làm mếch lòng họ được!
Đông Hoa đế nghe vậy liền bình tĩnh trở lại, sau khi nghĩ ngợi hồi lâu bèn nói:
- Các ngươi vào quốc khố tuyển chọn những bảo vật trân quý nhất, cộng thêm một ức linh thạch treo thưởng cho ai lấy được đầu Kiếp Chủ. Kẻ thực hiện được điều này cũng sẽ trở thành Đại Nguyên Soái của thánh hoàng triều ta, được phong vương ngay lập tức.
Văn võ bá quan nghe vậy liền cúi đầu nhận lệnh.
Sau khi triều tan, đằng sau màn trướng phía dưới mới đi ra một gã thanh niên mặc cẩm bào, dung mạo cực kỳ anh tuấn, nếu xét về độ mỹ mạo có lẽ chỉ thua Doãn Chí Bình và Độc Cô Tẫn một chút.
- Thạch Dương, Uyên Bác xem ngươi như tri kỷ, ngươi không thể ra mặt lần này báo thù cho nó hay sao?
Nam tử phía dưới đích thị là một đạo tử xuất chúng đến từ Thạch tộc Thái Thanh thiên Thánh giới. Danh tiếng của y ở nơi đó cũng tương tự Vương Nhất hay Độc Cô Minh nơi đây, cực kỳ vang dội.
Y không thiếu chiến công, càng không thiếu mưu lược trí tuệ. Luận về dùng sức bản thân địch chúng tu sĩ trong cùng thế hệ ở Thái Thanh thiên y cũng đã từng làm, tuy không kinh khủng như Kiếp Chủ nhưng vẫn khiến người ta nhớ mãi không quên.
Trận Thủy Khúc bày mưu tính kế, dẫn tinh binh chia làm hai ngã, một đánh từ cánh tả, một đánh từ cánh hữu. Mà y dưới ánh mắt khó tin của chúng môn hạ Khải Siêu tông, một mình một ngựa xông thẳng vào thánh địa của bọn họ giết một hơi hơn một vạn người. Thậm chí y hung mãnh đến mức giết chết luôn ba trưởng lão Đạo Đại sơ kỳ của đối phương, trong tình huống bản thân chỉ có tu vi vỏn vẹn Tiên Thai hậu kỳ.
Còn rất nhiều chiến tích như vậy được lưu truyền khắp mọi nơi ở thánh giới, tạo dựng nên một mầm mống hào kiệt quật khởi ở Thái Thanh thiên, xưng bá vùng tiểu thế giới ở đó.
Nên nhớ rằng so về độ rộng lớn, phì nhiêu, nhân khẩu thì Thái Thanh thiên phải lớn hơn Di địa gấp tám lần. Đủ hiểu để có được ngày hôm nay, bước tới một bước này, Thạch Dương đã phải trả qua biết bao nhiêu khổ cực, mồ hôi và nước mắt
- Báo thù là dĩ nhiên, nhưng giờ mà đi báo thù thì quá ngu ngốc. Kiếp Chủ không phải vật trong ao, lúc hắn cố giãy dụa đừng nên tới gần, bằng không chính bản thân mình mới là kẻ bị thiệt.
Thạch Dương mỉm cười nói tiếp:
-Hắn dẫn theo một cô gái trà trộn vào dòng người tị nạn ở Thiên Địch, mà đây nghe đồn lại chính là người yêu chuyển kiếp của hắn. Bệ hạ nghĩ xem hắn sẽ kiên tâm được bao lâu? Dính vào nữ nhân là sai lầm nhất của đàn ông. Đừng nói tu vi hắn đang không ngừng suy bại, ở cạnh nữ nhân kia thì sự suy bại này sẽ không chỉ vỏn vẹn đến từ thể xác, mà sẽ dần lan ra cho tới tinh thần của hắn. Chúng ta cứ việc mai phục, thăm dò tin tức để phán đoán vị trí. Kế đến dùng truy binh thăm dò thực hư, chờ lúc hắn thực sự đã kiệt lực thì chúng ta hiện thân tóm gọn!
Cách nói chuyện hay biểu cảm phong thái của Thạch Dương rất điềm đạm trầm ổn, khiến người đối diện bị lôi cuốn vào trong.
Nhưng đừng nhìn y lúc này mà nhầm, cách giết người của y cũng điềm đạm và từ tốn như dáng vẻ hiện của y vậy, khi ngươi chưa kịp nhận ra nguy hiểm thì đã táng mạng dưới tay y từ bao giờ.
Tuy nhiên, khác với Kiếp Chủ hay Độc Cô Minh, Thạch Dương từng bại trận, chẳng những bại mà còn bại rất thê thảm.
Y bại dưới tay Lục Triết.
Gã tu sĩ như thần như ma kia đúng là đấu giả trời sinh, năm đó ở tại Thái Thanh thiên y cùng gã đánh một trận trời long đất lở, cuối cùng bị gã đánh cho tâm phục khẩu phục, ngay cả chút khả năng lật ngược tình thế cũng không có nổi. Dù vậy Thạch Dương chẳng có chút xấu hổ nào khi bị nhắc lại ký ức khó quên này, chỉ lắc đầu cười trừ, thốt ra một câu:
- Bại dưới tay kẻ vô địch, chẳng có gì là xấu hổ, nếu ta mà thắng thì mới là bất thường...
Tuy võ lực không bằng, nhưng điểm mạnh hơn xa Lục Triết của Thạch Dương lại là nhãn quan sắc bén về chính trị, mưu quyền. Mọi thứ ở y đều như hoàn hảo, nếu không phải nói là quá mức lý tưởng để trở thành một quân vương vô thượng. Giả như thời đại này không có sự xuất hiện của những anh kiệt như Lục Triết, hay Cố Lý, thì nhân vật đại biểu cho sức mạnh và trí tuệ trong lòng chúng tu sĩ thánh giới chắc chắn phải là y.