Sau khi Địch Vân nói ra hai chữ cảm tạ, thanh niên áo trắng đi phía trước chỉ cười trừ, lắc đầu:
- Quan hệ giữa chúng ta là huynh đệ, không phải chủ tớ, cần gì nói mấy lời khách sáo này? Tương lai ta sẽ cần đệ giúp rất nhiều chuyện, mà chuyện nào cũng khó khăn cực kỳ, hơn xa vốn liếng ta đã bỏ ra, không cần lo mắc nợ ân tình ta đâu...
Trước câu nói đầy sự hào sảng của Độc Cô Minh, Địch Vân lặng lẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi:
- Đại ca, hoài bão của huynh là gì?
- Ta sao?
Độc Cô Minh thoáng dừng lại, con lừa đen cũng đứng yên tại chỗ, cái đầu lắc lắc ra chiều lười biếng.
Trước câu hỏi của Địch Vân, Độc Cô Minh thực sự có chút rối loạn. Cho đến tận ngày hôm nay, hắn vẫn chưa rõ hoài bão và lý tưởng của mình rốt cuộc là gì.
Nói đúng ra là ước muốn của hắn rất nhiều. Hắn tham quá nhiều thứ. Lúc vừa muốn tìm hiểu và truy tung về nguồn gốc của mình, tìm ra con đường trở về địa cầu. Lúc lại muốn ở lại đây, sống một cuộc sống mới, phô diễn hết tài năng mà ở quá khứ chưa từng làm được. Lại có lúc, hắn khao khát được sống một cuộc sống bình phàm bên cạnh hai nữ nhân hắn yêu thương nhất, cùng các nàng ở Thiên Huyễn thành ngắm gió thu miên man, mưa phùn dào dạt, nhẹ nhàng mà vui vẻ nắm tay nhau bước trên cầu Bất Quy Lai, vĩnh viễn không chia lìa.
Đáng tiếc, mặc dù hắn tham muốn rất nhiều nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa hoàn thành mục tiêu nào, thậm chí những thứ này càng ngày lại càng xa vời với hắn, giống như trăng trong bóng nước, nhìn thoáng qua cứ tưởng rằng đưa tay ra sẽ có được song rốt cuộc tất cả đều vỡ tan, hoá thành những ảo tưởng phi thật tế.
Lưu Tích Quân đã đi rồi, mà Trần Mạn Dao cũng không thấy bóng.
- Ta cũng không rõ hoài bão của mình là gì. Chỉ biết rằng bản thân phải không ngừng tiến lên, vĩnh viễn không được lùi bước. Có lẽ phía sau lưng là hiện thực quá đen tối mà ta không cách nào chấp nhận. Ta luôn tin tưởng chỉ cần có lòng, mọi thứ đều có thể vãn hồi, bao gồm cả chuyện đưa Tích Quân từ trong luân hồi trở lại. Để làm được nó, ta phải trở nên thật mạnh, nếu Chủ cảnh không đủ thì Kiếp cảnh, nếu Kiếp cảnh không đủ thì tiếp tục khai sáng ra con đường khác, cho đến khi tìm thấy hy vọng...
Địch Vân thở dài:
- Cố chấp là tốt, nó khiến con người sáng tạo ra kỳ tích. Nhưng nếu quá mực cố chấp đến mức không chịu chấp nhận hiện thực, đến cuối cùng người đau khổ duy nhất chỉ có huynh. Ta từng đọc qua một câu chuyện dân gian kể về một thanh niên nọ vì biết cha mẹ chỉ còn vài năm tuổi thọ nên quyết tâm lên núi cầu tiên đạo, hy vọng có thể nghịch thiên cải mệnh, giúp cha mẹ sống lâu thêm một chút. Ngày y đi cha mẹ đứng ở đầu thôn rơi lệ tiễn đưa, mắt đầy nếp nhăn khắc khổ. Riêng người mẹ luôn khuyên nhủ rằng không cần làm vậy, hai người chỉ muốn cùng đứa con trai của mình sống vui vẻ những năm tháng cuối đời, không mong cũng không cầu vào những điều huyễn hoặc. Lỡ như việc không thành, cả gia đình lại đánh mất cơ hội ở bên nhau giây phút cuối...
Giọng Địch Vân truyền cảm, kết hợp với tuyết trắng đang phủ kín thiên địa tạo thành sự ưu thương khó lòng nói rõ thành lời.
- Nhưng gã thanh niên kia không nghe, có lòng tin rất lớn với bản thân. Y cũng giống như huynh luôn cho rằng bản thân sẽ có thể cải biên tất cả. Y đi đến cuối cùng của tiên đạo, trở thành tồn tại mạnh nhất trời đất nhưng lại phát hiện ra mình vậy mà lại chẳng thay đổi được điều gì cả. Quá khứ là quá khứ, vĩnh viễn không thể vãn hồi. Cha mẹ già giờ đây là đã luân hồi chuyển thế bao kiếp, bọn họ đang vui vẻ với cuộc sống của chính họ, đã không còn là cha mẹ năm xưa đứng ở đầu thôn nước mắt rơi lã chã đưa tiễn y nữa rồi. Gã thanh niên lúc ấy mới vỡ lẽ ra, trân trọng khoảnh khắc hiện tại mới là điều nên làm nhất, nếu như hôm ấy không rời đi mà ở lại cùng cha mẹ vui vẻ mấy năm cuối đời, về sau đã không phải ôm tiếc nuối đến vạn kiếp...
- Ta hiểu, cảm ơn đệ...
Tuyết lạnh vươn trên tóc Độc Cô Minh như muốn nhuộm mái tóc của hắn thành màu trắng hoàn toàn, ánh mắt hắn loé lên tia kiên định:
- Ta sẽ trân trọng hiện tại, nhưng đồng thời cũng vẫn tin rằng ta sẽ đủ năng lực vãn hồi tất cả. Con đường này mông lung mơ hồ, có thể đến cuối cùng chỉ còn mình ta bước đi, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc...
Địch Vân đột nhiên cảm thấy gã thanh niên áo trắng trước mặt toả ra loại thần thái gì đó quá đỗi cuốn hút, khiến người xung quanh không tự chủ được mà đều bất tri bất giác xoay quanh hắn, muốn cùng hắn làm nên những chuyện điên đảo.
- Vậy thì Địch Vân cam nguyện cùng theo đại ca đi trên con đường này. Huynh muốn điên đảo thiên hạ, ta cùng huynh điên đảo thiên hạ, trừ phi ta vẫn lạc nằm xuống, bằng không sẽ không từ bỏ hy vọng trước huynh...
- Quân tử nhất ngôn!
Độc Cô Minh cười ha hả, tâm trạng hết sức vui vẻ, nhưng đột nhiên bụng lại reo lên rột rột, sực nhớ ra từ trưa đến giờ cả hai còn chưa có gì bỏ bụng. Cái thân thể phàm nhân này đúng là phiền phức, không thể ích cốc như tu sĩ được.
- Chúng ta đúng là hai kẻ hoang tưởng, đến cái ăn còn chưa lo xong mà nói gì đến chuyện điên đảo thế gian. Trước mắt vẫn là giúp đệ trị khỏi tứ chi và đôi mắt, kế đến mới bàn đại sự ở Di địa...
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, từ xa nhìn lại đã hoàn toàn bao phủ bóng lưng họ.
Bọn họ không hề biết rằng lúc mình đang nói chuyện qua lại thì phía sau lưng cách đó mấy trăm trượng đã có mười mấy thi thể ngã rạp dưới đất. Khổ Hải có, Hỗn Nguyên có, Tiên Thai có, mà ngay cả Đạo Đài cũng có. Biểu cảm trên khuôn mặt ai nấy vẫn còn nguyên vẻ ngưng trọng và sát khí. Rõ ràng bọn họ vẫn chưa kịp nhận ra nguy hiểm xảy đến thì đã bị giết một cách chớp nhoáng.
Cao Tiệm Sơn đứng phía trước đống thi thể này, bộ dáng vẫn như cũ không có chút nào thay đổi. Gương mặt gã lạnh hơn tuyết, vĩnh viễn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Trong đầu chỉ luôn nhớ đến mệnh lệnh của chủ công Hắc Thủ và những gì ghi trong túi gấm nơi ngực của mình.
"Phong toả tin tức về Trần Mạn Dao! Tạm thời không để hắn gặp tu sĩ nào!"
Đó là những gì Cố Lý ra lệnh cho gã.
Chính vì câu nói này mà suốt một tháng qua đã có gần tám trăm tu sĩ mất mạng dưới tay Cao Tiệm Sơn, mỗi người một kiếm đâm thẳng vào yết hầu, không hơn không kém.
Bàn về tu vi thì Cao Tiệm Sơn đúng là quá mức quỷ dị.
Từ gã không tỏa chút dao động nguyên lực nào, ngay cả đạo vận cũng không. Đáng lý ra với một kẻ giết người vô số, thủ đoạn điêu luyện như gã thì sát khí chắc chắn phải rất nặng, sát cơ hiển lộ dù không rõ nhưng vẫn phải mờ nhạt ẩn tàng. Vậy mà ở gã lại chẳng có những thứ này, khí chất bình thường, thần thái bình thường, cử chỉ cũng bình thường. Nếu có thứ gì đó bất bình thường, e rằng chỉ có tư thế cầm kiếm như luôn đợi sẵn của gã.
Theo sự rời đi của Độc Cô Minh, Địch Vân và con lừa đen, Cao Tiệm Sơn cũng lặng lẽ cất bước, duy trì một khoảng cách đủ xa để bọn họ không nhận ra được sự tồn tại của mình.
Tuyết rơi nhuộm trắng xóa cả một vùng biên giới Bắc Vực, trên ngọn Tuyết Sơn phía xa truyền đến từng đợt khí lạnh như muốn đóng băng cả trời đất.
Mấy canh giờ sau, tại nơi vị trí đám Độc Cô Minh, Cao Tiệm Sơn vừa đi qua lại xuất hiện một bóng người khác. Cũng là một nam tử trẻ tuổi nhưng mặc áo lục, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn dứt khoát.
Y nhìn về phía đỉnh Tuyết Sơn, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Sư phụ, chờ đồ nhi thêm một đoạn thời gian nữa, đồ nhi nhất định sẽ cứu được người thoát khỏi Vạn Yêu Mộ Địa.
Nói đoạn y ngước đầu nhìn về hướng Trung Thổ, giống như ra chiều ngóng đợi:
- Kiếp Chủ, ta đã cứu ngươi một mạng. Chỉ còn chờ ngươi hoàn trả ân tình cho ta, dùng một trảo của Đào Ngột phá tan cấm chế nơi kia!
Mà Đào Ngột lúc này đang ở đâu?
Nếu Kiếp Chủ nhìn thấy những điều nó đang phải chịu đựng lúc này thì không biết rốt cuộc gã sẽ có cảm xúc gì.
Đào Ngột bị trói giữa một lôi trì ngập tràn sấm sét, tứ chi bị bốn cọng xích khổng lồ cột chặt. Mỗi một lần nó ngẩng đầu gầm thét là lại bị một đạo lôi quang bắn thẳng vào làm nó thống khổ ngã lăn ra mặt đất, thân thể co giật liên hồi.