- Vì sao lại động chạm ta?
Trần Mạn Dao phá vỡ bầu không khí im lặng đầy quỷ dị này, cất giọng hỏi gã một câu. Nàng nói tiếp:
- Con người ta ân oán phân minh. Suốt chặng đường qua ngươi bảo vệ ta, ta có thể tin tưởng phối hợp thi triển Đồng Tâm quyết gì đó cùng ngươi, mặc kệ hậu quả. Hoặc cũng có thể bảo vệ ngược lại ngươi khi tu vi ngươi suy bại trở thành phàm nhân, nhưng chuyện ngươi động chạm vào cơ thể của ta là không thể chấp nhận, ta thà chết còn hơn để điều đó xảy ra...
Với câu nói đầy vẻ quật cường của nàng, Kiếp Chủ ngẩng ngơ hồi lâu, đột nhiên khoé môi xuất hiện nụ cười khó hiểu, giống như đang trào phúng bản thân.
Ánh trăng bàng bạc tô điểm cho nụ cười này, khiến sự trào phúng càng thêm nồng đậm, cuối cùng gã không trả lời Trần Mạn Dao mà rảo bước đi đến một gốc cây gần đó, dựa lưng vào rồi khoanh tay ngủ thiếp đi, để mặc máu trên ngực đang không ngừng nhiễu xuống ướt đẫm cả y phục.
Lần này gã thực sự ngủ say, mặc kệ tất cả, gã đã quá mệt rồi.
Gã cũng chưa từng trách hay oán hận nữ tử áo tím kia, đơn giản vì mọi thứ diễn ra như vậy đều là một phần do gã lựa chọn.
Dẫu sao trong kiếp này, gã không nảy sinh tình cảm nổi với nàng ta, hết thảy những hy sinh vừa rồi chỉ vì cố chấp linh hồn bên trong thân thể Trần Mạn Dao là thuộc về Mạn Châu thượng cổ. Mỗi lần gã định xuống tay giết chết nàng để phá giải bố cục của Cổ Lạc thì bất tri bất giác những hồi ức năm mươi vạn năm trước lại thoáng hiện lên, khiến gã bủn rủn tay chân không thể làm được gì cả.
"Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt..."
Trong cơn mê Kiếp Chủ khẽ thì thào, tu vi trong giấc ngủ say lại tiếp tục suy bại xuống Hỗn Nguyên cảnh, bông hoa bỉ ngạn trong tim nở rộ, không ngừng dung hợp lấy hồng trần đạo và linh hồn gã, giờ phút này đã chân chính thành công.
Cùng lúc ở phương xa, Cổ Lạc cũng khẽ mỉm cười rồi đi thẳng vào trong bóng đêm.
Theo sự sa sút của gã, hơi thở của Trần Mạn Dao càng lúc lại càng mạnh mẽ. Toàn bộ cấm chế trên người đã được hoá giải, quỷ khí hùng hậu đến mức không thua kém gì Quỷ Diện Quân lúc trước.
Bây giờ nàng chỉ cần khẽ động tay một chút lập tức có thể dồn Kiếp Chủ đang ngủ mê man trước mặt vào chỗ chết. Tuy nhiên nàng lại không làm vậy mà lặng lẽ ngồi xuống xếp bằng, dựa theo trí nhớ đánh ra rất nhiều thủ pháp kỳ lạ, khiến từng đoàn tinh huyết theo lỗ chân lông thoát ly cơ thể rồi ngưng tụ lại thành một đóa bỉ ngạn hoa màu tím huyền phù giữa không trung.
Nhưng đóa hoa này không hề giống với cổ trùng trong tim Kiếp Chủ, khí tức của nó rất thanh thuần, thánh khiết, chỉ cần hấp thụ nó sẽ giúp tu sĩ lập tức ổn định thương thế, sinh cơ dào dạt trở lại.
Đây là một trong những thần thông trị liệu thành danh của U Minh Quỷ Chủ năm xưa, rất nhiều cường giả hai giới minh - nhân đều nhờ nó mới nhặt lại được một cái mạng trong trận chiến khốc liệt năm đó.
Tất nhiên, đã là đạo pháp nghịch thiên, tước đoạt mệnh trời như vậy đều sẽ phải trả giá rất đắt. Cũng giống như tam đại cấm kỵ thần thông của Bất Động Minh Vương, cái giá mà Trần Mạn Dao phải trả chính là tiêu biến đi hơn năm mươi năm tuổi thọ của mình.
Đối với tu sĩ, thọ nguyên rất quan trọng, vì thọ nguyên không ít kẻ có thể bất chấp mọi thủ đoạn, điển hình là Hàn Phi, thèm muốn trường sinh đến mức tiêu cực.
Còn ở đây, dù cảm nhận rõ ràng thọ nguyên đang không ngừng tiêu biến nhưng Trần Mạn Dao ngay cả chút do dự cũng không, quyết đoán sử dụng thần thông này để trị liệu cho Kiếp Chủ, không muốn mắc nợ một chút ân tình nào của gã.
Đến khi Kiếp Chủ tỉnh lại ra thì đã là chuyện của mấy canh giờ sau. Một mùi hương thơm phức không rõ đến từ đâu lan toả khắp không trung, đập vào mũi gã.
- Cô đang làm gì? Tu vi đã khôi phục, sao còn chưa đi?
Kiếp Chủ cất giọng hỏi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say vì quá mệt mỏi, gã từng chắc mẩm trong lòng rằng Trần Mạn Dao rất có thể sẽ giết mình, hoặc chí ít sẽ rời đi không lời từ biệt.
Nhưng giờ đây không ngờ nàng vẫn còn ở đây, chẳng những vậy gương mặt lại trắng bệch, thân thể không vững hơi loạng choạng vì thoát lực.
Thấy Kiếp Chủ tỉnh lại, nàng phất tay đánh bông hoa bỉ ngạn kia thẳng đến chỗ gã. Lúc còn cách gã chừng vài trượng, bông hoa này liền nổ tung ra thành vô số đám tinh huyết thanh thuần quanh quẩn xung quanh cơ thể gã, thông qua lỗ chân lông thẩm thấu vào kinh mạch điều trị vết thương.
Chỉ nghe giọng nàng cất lên:
- Ngươi bảo vệ ta những ngày qua, nay ta cũng hồi đáp lại cho ngươi, chúng ta không ai nợ ai. Về sau nếu ngươi muốn giết ta lúc nào có thể tùy ý động thủ... Ta tin minh vương và ngươi đã tách ra, ngươi chỉ vì muốn chọc tức ta mới nói những lời kia...
Trong những ngày bị truy sát vừa rồi, không ít lần nàng nghe thấy vài tu sĩ nhắc tới ba chữ "Độc Cô Minh". Hàm ý muốn nhắc nhở Kiếp Chủ rằng Độc Cô Minh đang ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, rất nhanh sẽ tìm tới đây cướp cô gái kia đi, cũng tức là nàng. Mục đích của bọn họ rất đơn giản chính là vì muốn Kiếp Chủ phân tâm rối loạn, không thể toàn tâm toàn ý ứng chiến. Mà biểu cảm Kiếp Chủ khi ấy khá khó chịu, rõ ràng rất kiêng kỵ Độc Cô Minh.
Từ những việc trên, Trần Mạn Dao có thể đoán ra Độc Cô Minh vẫn còn sống, chẳng những vậy còn đang là một trong những nhân vật phong vân nhất Di địa.
Kiếp Chủ cười nhạt:
- Xem ra cũng không đến nỗi ngốc. Ta đúng là đã từng giết hắn, nhưng hắn sống dai hơn cả gián, bị thiên kiếp đánh tan xác vẫn sống sót. Sau khi trở lại bằng cách nào đó còn cường đại không thể hình dung, có lẽ đã sánh ngang với "bản ngã" là ta...
Nghe đến đây, đột nhiên Trần Mạn Dao thở dài lắc đầu khiến gã nhíu mày, cười trào phúng:
- Cô thở dài cái gì? Hắn xuất chúng như thế chẳng phải càng khiến cô vui sướng hơn sao?
Trần Mạn Dao nói:
- Ta thở dài vì đang thương hại ngươi...
- Thương hại ta?
Kiếp Chủ như không tin nổi vào tai mình.
- Ta có gì để thương hại? Ta không thương hại kẻ khác thì thôi, trên đời này chẳng có ai đủ tư cách thương hại ta!
Trần Mạn Dao điềm đạm trả lời:
- Ta thương hại ngươi vì ngươi quá ám ảnh về sự tồn tại của minh vương, luôn tự cho mình là huynh ấy, cứ muốn trở thành huynh ấy cho bằng được. Thậm chí ở kiếp này cũng muốn dùng tên Độc Cô Minh để sống, mà không phải là tên riêng tiền kiếp của ngươi...
Vô địch thượng cổ! Kẻ diệt đạo! Tội nhân tiên tộc! Tam thập tam Phạm Thiên Sa Hoa!
Đó là những cụm từ nàng nghe chúng tu sĩ dùng để gọi nam tử hồng y trước mặt. Với chân tướng câu chuyện càng thêm phần rõ ràng.
Dĩ nhiên khúc chiết bên trong về vấn đề phân thân, bản tôn, quá khứ, vị lai giữa Độc Cô Minh và Kiếp Chủ thì nàng không tài nào suy luận ra nổi.
Kiếp Chủ không phản bác được, định nói gì đó nhưng rốt cuộc lại im lặng trầm mặc.
"Đúng là ta dường như vì sợ hãi khả năng ta chính là phân thân của hắn, nên mới luôn cố chấp gọi mình là "bản ngã", còn hắn mới là phân thân của ta."
Những suy nghĩ này gã không nói ra mà giữ lại trong lòng.
Giọng Trần Mạn Dao tiếp tục cất lên:
- Vì sao ngươi không thử tự tìm cho mình một cái tên mới, tự sống một cuộc đời mới, mà cứ phải cố gắng áp đặt mối quan hệ giữa ngươi và huynh ấy?
- Tên sao?
Kiếp Chủ mỉm cười thú vị, càng lúc gã càng cảm thấy nữ nhân có bề ngoài ôn nhu bình thường này vậy mà lại sở hữu trí tuệ rất sắc sảo, khác hẳn với những nữ nhân khác.
- Đúng vậy, ngươi nhiều tà tính, có thể đặt tên là Tà, nếu ngươi thích họ Độc Cô thì cũng có thể dùng, miễn là không cố chấp tự huyễn hoặc mình là Độc Cô Minh....
Trần Mạn Dao lắc đầu, nhìn dáng vẻ cao ngạo của Kiếp Chủ nàng cũng lực bất tòng tâm, đoạn quay đầu bước đi.
Đột nhiên Kiếp Chủ khàn giọng hỏi một câu khiến bước chân nàng dừng lại:
- Vì sao cô lại một lòng một dạ với Độc Cô Minh như vậy? Những thứ hắn làm được ta cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn hắn nhiều... Nếu cô cam nguyện trở thành nữ nhân của ta, chắc chắn về sau sẽ còn tốt hơn hiện tại gấp bội phần...