Trần Mạn Dao quét mắt nhìn những nạn dân xung quanh một lượt, lại nói:
- Chẳng có thứ gì xấu tuyệt đối, cũng chẳng có thứ gì tốt đẹp tuyệt đối. Ngươi cũng vậy, sâu trong lòng ngươi vẫn luôn có những khoảng trống ấm áp có thể điền vào. Nếu như có thể, vì sao không tự cho bản thân một cơ hội thay đổi? Biết đâu ngươi sẽ cảm thấy hứng khởi thú vị hơn thì sao? Giả dụ ngươi không thích cuộc sống như này, mọi lúc đều tùy ý trở lại làm kẻ diệt đạo vô địch thượng cổ lúc trước, chẳng ai ép uổng ngươi cả…
Nàng đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một hạt giống đỗ quyên đã héo úa.
- Tặng ngươi hạt giống này…
Kiếp Chủ nhíu mày, còn đang định thắc mắc thì cô bé Tiểu Ngọc bên cạnh đã reo lên:
- Hoa đỗ quyên, đây là hạt giống hoa đỗ quyên… Đại ca ca, hoa đỗ quyên tượng trưng cho tình yêu nam nữ, vị tỷ tỷ này rõ ràng là đang tỏ tình với huynh…
Kiếp Chủ trầm mặc. Tỏ tình ư? Chắc chắn không phải, nàng ta chỉ sợ là đang chúc phúc cho ta tìm được nữ nhân khác vừa mắt.
Tất nhiên một nữ nhân tinh tế như Trần Mạn Dao sẽ không đính chính để tránh làm gã mất mặt, dù sao đám nạn dân này nàng chỉ gặp duy nhất một lần trong đời, sẽ vĩnh viễn không có lần thứ hai tiếp xúc qua, để họ hiểu nhầm cũng chẳng sao cả.
- Mặc dù nó đã héo úa, cũng giống con người ngươi đã hết thuốc chữa, tuy sức sống lại rất mãnh liệt, chỉ chực chờ cơ hội gặp đất để đâm chồi nảy mầm, vươn mình ra ánh sáng, hướng đến tương lai rạng rỡ. Hy vọng về sau ngươi cũng sẽ như vậy. Về chuyện cô bé này nói cũng có phần đúng, đừng cố chấp về ta. Ta không phải nữ nhân trong tiền kiếp của ngươi, ta là Trần Mạn Dao, kiếp này chỉ yêu một mình nam tử có tên Độc Cô Minh, bất kỳ ai cũng không thể thay đoiir…
Kiếp Chủ nghe xong cười gượng gạo:
- Cô thật tốt, tốt đến mức khiến một kẻ vô tình như ta cũng có chút rung động. Đáng tiếc, cô lại chọn lựa đi theo tên họa tinh kia. Hồng nhan của hắn đã định sẵn rất khó trường thọ…
- Đa tạ, dù không thể trường thọ, chỉ có thể ngắn ngủi một ngày bên người mình yêu cũng đã là tốt lắm rồi…
Nói xong Trần Mạn Dao quay lưng rời đi, để lại Kiếp Chủ đang đứng chung với đám nạn dân phía sau.
- Cô đi tìm Độc Cô Minh sao?
Kiếp Chủ cất giọng khàn khàn, trong lòng cảm thấy mất mát, vẫn cứ hỏi dù rằng bản thân gã đã biết rõ câu trả lời.
Loại cảm bất lực không thể ngăn cản nữ nhân trong kiếp sau của mình đi tìm địch thủ không đội trời chung cứ ám ảnh gã, khiến gã trầm mặc không thôi.
- Thế gian này ta chỉ còn mỗi thân thích là huynh ấy, nếu không tìm huynh ấy thì tìm ai?
Dứt lời Trần Mạn Dao chân đạp mây tím biến mất, nơi đây chỉ Kiếp Chủ thẫn thờ bên dưới, lòng bàn tay vẫn đang tư thế đưa ra nhận lấy hạt hoa đỗ quyên đã khô héo kia.
- Hóa ra tỷ tỷ là tu chân giả!
Tiểu Ngọc kinh ngạc nói, mà những nạn dân kia cũng khiếp sợ không thôi, âm thầm đánh giá nam tử hồng y trước mặt. Biết đâu gã ta cũng là một tên tu chân giả trọng thương trà trộn vào đám bọn họ. Nếu như vậy ắt sẽ dẫn tới họa sát thân cho họ trong trường hợp kẻ thù của gã ta kéo tới.
- Ngươi có phải là tu chân giả không?
Lão già chống gậy run rẩy lắp bắp.
Nam tử hồng y kia vẫn im lặng thật lâu, làm cho bầu không khí trở nên nặng nề ngột ngạt đến mức khó lòng hình dung. Cuối cùng gã ta cũng thở dài một hơi, quay đầu lại, miệng mỉm cười nói:
- Không, ta không phải tu chân giả, ta là hồng trần khách… Họ Độc Cô, tên là Tà…
Hồng trần khách Độc Cô Tà!
Nhưng điều thay đổi quan trọng nhất của gã không phải ở cái tên mới này, mà là đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền nay đã mở ra.
Một đôi mắt trong veo mang theo vẻ đượm buồn, đầy bi ai chất chứa như đã trải qua hết ba chìm bảy nổi thế gian, nguyện vì một người ma sa đọa hồng trần.
Cùng lúc gã mở mắt ra, trong vô biên nơi xa xăm dường như có tiếng ngâm vang vọng.
“Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt…
… Chỉ vì nàng mà mở ra…”
——————————————————————
Tuyết Sơn Bắc Vực, Độc Cô Minh cõng Địch Vân trên lưng, còn con lừa thì cột lại ở gốc cây dưới chân núi, bắt đầu cố gắng đạp tuyết leo lên ngọn núi vừa cao vừa dốc này.
Tuyết trắng phủ kín cả trời đất, cũng phủ kín mái tóc đen nhánh xen lẫn vài cọng bạc của hắn, tuy vậy nhưng không hề khiến cõi lòng hắn trở nên lạnh lẽo mà lại bừng bừng nhiệt huyết.
- Đại ca, huynh thật khác người, gặp nguy nan càng kiên cường, gặp tuyệt cảnh càng tràn trề hy vọng, giống như vĩnh viễn không thể sụp đổ. Người như huynh ta chưa từng thấy qua…
Nghe Địch Vân nói vậy, Độc Cô Minh cười cười, bàn tay bấu vào một tảng đá nhọn hoắc lấy đà đu lên. Nhưng hắn chẳng may lại bị mũi nhọn của tảng đá này đâm vào tay, máu tươi phun ra ướt đẫm cả bạch y bên dưới.
Dù vậy hắn không hề dừng lại mà tiếp tục dùng bàn tay bị thương của mình đu vào tảng đá đó, chỉ là thay đổi phương vị một chút, cũng cẩn thận hơn là ướm thử lực đạo mấy lần, khi xác định không còn nguy hiểm mới rướn người lên.
- Đệ thấy không, đối với ta mọi nghịch cảnh cũng giống như viên đá kia, đều có cách giải quyết, điều quan trọng là đừng vội bỏ cuộc.
Địch Vân gật đầu, càng thêm cảm khái về “vị đại ca” này của mình. Cho rằng hắn đúng là sinh ra để trở thành thủ lĩnh tinh thần của tất cả mọi người. Một vị thủ lĩnh luôn lạc quan, kiên cường như vậy rất cần thiết cho đoàn đội, vì đơn giản khi tất cả đã tuyệt vọng thì hắn vẫn sẽ không bỏ cuộc, dùng ý chí của mình để sốc lại tinh thần cho đoàn đội, đưa họ tiếp tục tiến lên, không ngừng sáng tạo kỳ tích. Người như vậy, có quy thuận cũng không có gì là mất mặt, xứng đáng để y cống hiến toàn tâm toàn ý.
Cả hai cứ như vậy leo lên suốt sáu canh giờ, đến lúc tay chân Độc Cô Minh đã lạnh buốt tê cứng, không còn đi nổi nữa, chính thức tuyệt khí bỏ mạng thì hành trình của cả hai mới tạm thời dừng lại.
Thi thể Độc Cô Minh hóa thành làn khói trắng uốn lượn trong không trung vài vòng sau đó ngưng tụ lại hình dáng “Độc Cô Phàm” như cũ, tiếp tục cõng Địch Vân lên vai leo núi.
Địch Vân hiện tại không còn là phàm nhân, tu vi đã đạt đến Hỗn Nguyên cảnh trong thời gian cực ngắn. Tuy nhiên tên Hỗn Nguyên cảnh này lại là phế nhân, hai mắt đui mù, tứ chi bị tàn phế, mặc dù nguyên lực thâm hậu nhưng không cách nào cử động để luyện tập thần thông, hay chí ít là những phép khinh hành đơn giản. Điểm mạnh duy nhất của y hiện tại chính là khả năng chịu đựng đã siêu việt phàm nhân như phàm thể Độc Cô Minh, có thể chống chọi tuyết lạnh nơi đỉnh Tuyết sơn.
- Đúng là oái ăm, phàm nhân như ta lại phải cõng tiên nhân như ngươi đi tìm thuốc, đến mức bỏ mạng…
Độc Cô Minh rầu rĩ không thôi, lại đi thêm sáu canh giờ thì hồn tiếp tục lìa khỏi xác, tóc lại bạc thêm một sợi.
Tuyết sơn cao chạm trời xanh, chỉ bằng sức người muốn lên đến đỉnh núi chắc chắn phải mất năm ngày. Mà một ngày có tổng cộng mười hai canh giờ, từ đó suy ra hắn phải bỏ mười cái mạng mới có hy vọng tìm đến Bách Diệp Liên Hoa kia.
Địch Vân im lặng không nói câu nào, để Độc Cô Minh tập trung leo núi.
Lại bốn ngày trôi qua, quả nhiên đúng như hắn tính toán, hắn chết tổng cộng mười mạng mới chạm được đỉnh núi trong truyền thuyết của mấy bộ lạc du mục xung quanh nơi này.
Mà Bách Diệp Liên Hoa kia, lại nằm ngay trước mắt hắn, khoảng cách không hề xa, đang nở rộ phía trên một hồ băng nhỏ.
- Thành công!
Độc Cô Minh mỉm cười, từ từ tiến đến đóa hoa sen trăm cánh đẹp đến mê hồn kia, sau đó khom lưng chuẩn bị hái nó.
Nhưng đúng lúc này Địch Vân sau lưng biến sắc quát nhẹ:
- Cẩn thận! Có yêu khí!
Quả nhiên ngay lập tức hai cỗ yêu khí hùng hồn bao phủ không gian nơi đây. Có điều hai cỗ yêu khí này rất quái dị, một trang nghiêm thần thánh, hào quang vàng rực chiếu rọi cả đỉnh núi, một lại xảo quyệt đa đoan, hỏa khí thiêu đốt khiến băng tan chảy không ngừng.