Khí thế của lão già dâng lên tưởng chừng vô tận nhưng trong nháy mắt lại tan biến như bọt nước, lão thở dài nói:
“Đây sự tiếc nuối nhất trong đời của ta, lúc chân chính cảm nhận được ý nghĩa của những khái niệm trên thì tuổi tác bản thân đã đi đến tận cùng, cố gắng lắm mới dùng được chút tinh lực cuối cùng viết nên những câu này, gửi lại cho vị đạo hữu hậu nhân có duyên với ta, hy vọng ngươi phát dương quang đại Đẩu Chuyển Tinh Di, đem về phong quang vô hạn cho yêu tộc ta… Tinh Túc lưu bút!”
Ảo cảnh vỡ vụn thành vô số mảnh ghép nhỏ, cùng lúc trong đầu phàm thể Độc Cô Minh cũng vang lên tiếng nổ ầm ầm, thân thể trực tiếp biến thành tro bụi. Sau khi ngưng tụ lại liền ngã khuỵu xuống mặt đất, linh hồn đau nhói như bị người dùng dao cắt thành trăm vạn mảnh.
Địch Vân lo sợ hỏi:
- Đại ca, huynh sao rồi?
- Không sao… Đáng tiếc đây là cực hạn của ta. Trong thời gian ngắn nếu chết thêm vài lần nữa sẽ chính thức mất mạng. Bằng không ta nhất định mượn thời cơ này đọc hết tất cả những thứ trong thạch bích, giúp yêu thể của ta đại thành!
Độc Cô Minh khẽ lẩm bẩm.
Nơi phương xa, bổn tôn toàn thân yêu khí ngợp trời, hay tay không ngừng vân vê một quả cầu khí hư ảo trước mặt. Bên trong quả cầu mơ hồ hiện ra hai đoàn khí hắc bạch xoay vần với nhau, cực kỳ giống những điều Tinh Túc Yêu Tôn làm lúc trước.
- Đây là thần thông không trọn vẹn, cả việc cảm ứng vạn vật, hiểu chân ý của câu nói “vạn vật suy cho cùng đều là yêu” cũng khó khăn vô bì. Nhưng thức thần thông này một khi hoàn thiện rồi uy lực e là cực kỳ khủng khiếp… Đủ sức trở thành bổn mạng thần thông trong trạng thái yêu biến của ta.
Bổn tôn tiếp tục không ngừng diễn luyện công pháp tại Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Hắn không biết rằng những điều mình làm ra, chỉ ngoại trừ suy nghĩ đều đang bị Cổ Lạc nắm bắt toàn bộ.
Cổ Lạc lúc này đang trong ở một gian mật thất bí mật tại Trung Thổ, trên tay là một cuốn sổ tay nhỏ, sau khi y lật ra thì bên trong toàn là giấy trắng, ngay cả khi dùng thần niệm soi kỹ từng ngóc ngách cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
- Thật kỳ lạ, cuốn sổ tay này do Lưu Tích Quân tìm thấy, đưa cho Mộng Tiểu Phàm nhờ chuyển đến tận tay cho Độc Cô Minh. Bảo rằng bên trong có cách hóa giải Cửu Chuyển Thiên công, vậy mà sao ta lại không thấy được chữ gì bên trong? Chẳng lẽ chỉ có người luyện môn công pháp này mới nhìn thấy được nội dung hay sao?
— QUẢNG CÁO —
Vẻ suy tư của y càng thêm đậm khi cảm ứng được tình cổ tại Tuyệt Vọng Ma Uyên đang xuất hiện dị biến.
- Ngươi chỉ nằm yên một chỗ mà vẫn tự sáng tạo ra được đạo pháp thần thông? Thiên tư của ngươi chẳng lẽ lại kinh thế hãi tục đến sao? Không đúng… Trong chuyện này vẫn có ẩn tình gì đó mà ta chưa thể nhìn thấu…
Cổ Lạc đóng cuốn sách lại đưa tay day day trán, hai mắt nhắm nghiền cố gắng liên tưởng kết nối những sự kiện trong quá khứ với nhau.
Y mông lung cũng đúng khi mà cổ trùng không thể nắm bắt được suy nghĩ của vu chủng. Nó chỉ có thể biến thành một cặp mắt quan sát, theo dõi nhất cử nhất động, đồng thời trong nháy mắt khiến vu chủng lâm vào hôn mê, thân thể và linh hồn bị nó khống chế hoàn toàn.
Cổ Lạc không thể biết ngoài bổn tôn áo tím tóc tím ở Tuyệt Vọng Ma Uyên ra, Độc Cô Minh vẫn còn một phàm thể đang xâm nhập vào Vạn Yêu Mộ Địa, thêm một đạo thể xuyên không đến quá khứ vẫn chưa trở lại. Đây cũng chính là khiếm khuyết duy nhất trong kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ của y.
- Độc Cô Minh, Độc Cô Minh… Thật ra ngươi còn che giấu điều gì?
Cổ Lạc chậm rãi mở mắt, biểu cảm càng thêm âm trầm lãnh đạm, lại tiếp tục lật cuốn sổ tay nhỏ kia ra, bắt đầu tìm thử mọi cách nghiên cứu nó.
————————————————————————
Vẫn là Vạn Yêu Mộ Địa, nhưng lại cách xa nơi Công Đức động của Độc Cô Minh rất nhiều.
Đây là một khu di tích khổng lồ được bài trí trang nghiêm và cổ kính, dấu vết năm tháng in hằn như đã tồn tại từ hồng hoang cổ đại.
Từ đằng xa nhìn lại, khu di tích này trông như đế đô của một bậc vương giả phàm trần, rất nhiều điện thờ, đền miếu mọc lên san sát nhau, bất kỳ cái nào cũng trạm trổ hình rồng cực kỳ tinh xảo.
Lục trảo kim long, tử kim thần long, song đầu ma long, thủy bích thiên long, cửu đầu hung long, bạch giác tiên long, vân trung mộng long... Gần như toàn bộ những giống loài dù rằng đã tuyệt chủng đều được trạm trổ tại đây.
— QUẢNG CÁO —
Bọn chúng sống động hữu thần đến mức rất dễ khiến người ta lầm tưởng là sinh vật sống.
Thậm chí, từ chúng còn tỏa ra từng đợt yêu khí hùng hậu. Những yêu khí này hóa thành từng vòng sáng rực rỡ sắc màu uốn lượn xung quanh di tích, nếu có ai đó nhìn từ trên cao xuống còn sẽ lầm tưởng là những con rồng đang bảo vệ thánh địa của mình.
Thi thoảng sâu trong những điện thờ còn vang lên những tiếng long ngâm thánh thót tràn đầy uy nghiêm như đang tưởng niệm một thời hoàng kim đã qua.
"Long Sào Tổ Địa!"
Nơi cửa di tích, một tấm biển gỗ làm từ Bất Diệt mộc đã mục nát nằm yên dưới mặt đất, bên trên bám đầy bụi bặm. Phải chờ khi trong cổ di tích nổi lên cơn gió lớn, thoáng thổi tan ít bụi bặm thì bốn chữ kia mới hiện ra, cho người ta biết đây rốt cuộc là nơi nào. Đến loại nguyên liệu được xưng tụng là bất diệt còn bị năm tháng hủy hoại, đủ thấy tuổi đời của địa phương này xa xưa đến mức chúng sinh khó lòng tưởng tượng nổi.
Bên trên tấm biển gỗ có vắt ngang một bộ khôi giáp màu xám, đi thêm mấy bước nữa sẽ thấy được một thanh đại đao bản rộng đang cắm một cách buông thả dưới mặt đất. Lưỡi đao xanh nhạt, cong như mặt trăng đêm rằm. Chuôi đao đính một viên bảo thạch màu đen, từ nó toả sát khí ngợp trời, nếu đem so sánh với Lục Giới Sát Hồn thương của Độc Cô Tà thì đúng là kỳ phùng địch thủ. Chính sát khí từ viên bảo thạch này đã khiến cho gần bốn mươi ngôi điện miếu xung quanh bị nhuốm một màu chết chóc và tịch lặng, khác hẳn với sự trang nghiêm sống động ở các điện miếu khác.
Tuy đây là Long Sào Tổ Địa, nơi những bậc hào kiệt các thời đại của long tộc sống những ngày tháng cuối cùng trong cuộc đời nhưng không ngờ lại có một thanh đao tràn ngập sát ý với chính chủng tộc này như vậy, mường tượng như đã giết qua không ít tộc nhân cường đại của bọn họ.
Nói đâu xa, cách vị trí thanh đại đao này gần trăm bước chân có một bộ long cốt khổng lồ dài cả vạn trượng ngã gục xuống đất. Xương sọ của nọ bị chém làm đôi, trên người cũng ngập tràn vết chém của đao, rõ ràng là do thanh đại đao làm ra.
Nếu nhìn kỹ ở dưới đất vẫn còn từng vệt máu đen đã khô quánh lại như bùn, giống như chủ nhân của thanh đại đao này sau khi đến đây liền giết chóc một trận, rốt cuộc chém chết cự lòng kia nhưng vì quá mệt mỏi, thương thế quá nặng nên đành phải cởi bỏ áo giáp, buông hạ đồ đao, tìm một nơi kín đáo để trút bỏ hơi thở cuối cùng.
Lúc này đây nơi sâu trong cổ di tích, chỗ cách xa thanh đại đao kia trấn giữ đang có một thanh niên nam tử mặc áo bào đen đang ngồi xếp bằng.
Trên áo y thêu hình một con chân long lục trảo màu vàng óng ánh. Dung mạo y khá tuấn tú, mày kiếm mắt sao, tuy đang nhập định nhưng từ thần thái vẫn tỏa ra vẻ kiệt ngạo bất phàm.
Mỗi lần hai tay y kết ấn quyết, vận dụng một công pháp nào đó để thổ nạp thì lập tức một hư ảnh thanh long dài mấy ngàn trượng lại từ trong ngôi miếu âm u trước mặt lại bay ra chui thẳng vào thân thể y, giúp khí tức đã vốn cường đại nay càng thêm phần thanh thuần.
- Thanh Long bảo thuật! Cửu mạch quy nhất!
— QUẢNG CÁO —
Thanh niên khẽ quát nhẹ, cơ thể vang lên những âm thanh lách cách giống như vỡ vụn.
Khoảnh khắc chín đạo hư ảnh thanh long chui hết vào người y thì y cũng ngẩng mạnh đầu, miệng thét dài một tiếng vang vọng cả khu phế tích.
- Thành công! Đế Long ta rốt cuộc cũng thành công thu thập cửu mạch của Chân Long! Từ này về sau huyết mạch tuyết đối không dưới Chân Long kỷ thần thoại!
Hóa ra thanh niên áo bào đen thêu hình rồng này chính là Đế Long đã tuyệt tăm tuyệt tích bấy lâu.
Sau khi bại trận dưới tay Sổ Tư, y điên cuồng lao đầu vào tu luyện, còn xin đặc ân được đi vào Long Sào Tổ Địa bế quan.
Thù hận, tủi nhục, gương mặt của Mã Tư Thuần và Độc Cô Minh không ngừng hiện lên trong đầu y, khiến y càng thêm phẫn hận, cố gắng hết sức vượt qua cực hạn của bản thân.
- Độc Cô Minh! Mã Tư Thuần là của ta! Rất nhanh thôi ta sẽ đoạt lại nàng từ tay ngươi!
Đế Long thét lớn, vẻ mặt dữ tợn, long khí cuồn cuộn như sóng dữ bùng phát, cùng lúc cả Long Sào Tổ Địa cũng như hưởng ứng lại, từ mỗi miếu điện bay lên một hư ảnh cự long đang giương nanh múa vuốt, hướng về y triều bái.