Đám Độc Cô Minh, Cao Tiệm Sơn chẳng mấy chốc đã đến được tổ địa của Thần Hổ nhất mạch.
Đây là một khu cổ di tích đã hoang phế, mục nát đến mức khó lòng hình dung. Những bức tường dày đồ sộ in hằn dấu vết của năm tháng, rêu phong phủ kín.
Xa xa miếu đền đài các đều chìm trong bóng tối tịch lặng, hoàn toàn trái ngược với quang cảnh thần thánh ở Long Sào Tổ Địa vì đã mấy chục vạn năm không người nào ghé thăm. Thần Hổ nhất mạch ở nhân giới từ lâu đã lụi tàn đến mức gần như biến mất khỏi tu luyện giới, dù rằng đôi khi vẫn sản sinh ra những thiên kiêu xuất chúng nhưng lại chẳng thể chạm đến đẳng cấp hào kiệt, không đủ tư cách tiến vào tổ địa nơi đây để tiếp nhận truyền thừa, thu thập chân huyết của tổ tiên cường hoá thể chất.
Đám Độc Cô Minh nếu không phải có tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê là yêu loại thời cổ, thì e rằng cũng khó lòng xâm nhập nổi. Trong đó tiểu ô quy thậm chí còn từng vì né tránh cấm kỵ mà trốn trong Vạn Yêu Mộ Địa suốt thời gian dài. Sự am hiểu về vùng đất này của nó ngoại trừ tầng lớp cao tầng yêu tộc Bắc Vực ra thì chẳng mấy ai sánh bằng.
Sổ Tư nói:
- Dưới trướng của ta có một kẻ thuộc về Thần Hổ nhất mạch. Mặc dù hiện nay huyết mạch của hắn đã bị pha loãng đến cực hạn, mất đi tư chất tu luyện, gia tộc cũng bị lụi tàn dẫn đến diệt vong, chỉ còn lại một mình hắn sống sót. Tuy nhiên những bí điển, thư tịch của Thần Hổ nhất mạch lại được hắn bảo quản rất tốt, gần như không thiếu cuốn nào.
Tiểu ô quy hừ lạnh:
- Tên xấu xa ngươi chắc chắn là đã cướp đống bí điển và thư tịch đó của hắn, sau đó hạ độc thủ rồi phải không?
Sổ Tư lắc đầu:
- Ta mặc dù thường ngày xuống tay tàn nhẫn, nhưng không phải kẻ bất phân thị phi, hiếu sát máu tanh. Hậu nhân của Thần Hổ nhất mạch kia vì đã quá mệt mỏi khi phải gánh vác trọng trách phục hưng dòng tộc nên đã tự tìm đến ta, muốn bán lại toàn bộ số bí điển và thư tịch này với một cái giá cực lớn, đủ để hắn sống mấy trăm năm đến hết thọ nguyên trong sự sung túc. Sau khi giao dịch xong, hắn liền rời đi, cũng không rõ là đi đâu, nhưng Thần Hổ nhất mạch xong rồi, đã chính thức tiêu tan phân tộc ở nhân giới.
Độc Cô Minh thở dài.
Đây chính là sự khắc nghiệt của tu luyện giới. Nó đúng với câu nói mà Lý Ẩn từng dùng, cũng trùng với tên một thức thần thông khá mạnh của ông ta.
“Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất túc!”
(Thời thế trôi nhanh, quân tử phải không ngừng cố gắng!)
Cấm kỵ buông xuống nhiều lần muốn diệt tận sinh linh, thêm vào chiến sự liên miên giữa lục giới với nhau, tộc đàn nào không chịu thay đổi, cứ giữ khư khư cái cũ, thoái tâm nản chí trên con đường tu luyện ắt sẽ chịu cảnh diệt vong.
“Nhân tộc cũng vậy, nếu không muốn bước lên vết xe đổ của Thần Hổ nhất mạch thì phải cải cách thôi…”
Độc Cô Minh thầm nghĩ.
Nhưng cải cách thế nào thì hắn còn chưa có giải pháp. Chuyện này không thể gấp, thời điểm hiện tại ngoài mấy thế lực Kim Phong lâu do Tô Viễn làm lâu chủ, Dục Hoa lâu và Ngã Kiếm lâu chỉ mới thành lập của Tỏa Cốt và Tẫn Cốt, nếu tính thêm Chân Đại Đạo đang được Sơ Tuyết gầy dựng thì hắn thật sự chẳng điều động được ai. Trước giờ hắn vẫn luôn đơn độc bước đi. Sự đơn độc này giúp hắn biến mạnh, nhưng lại không thể giúp mặt bằng chung của nhân giới được kéo lên. Trừ phi phải có thứ gì đó làm chất xúc tác thay đổi tất cả anh kiệt thời đại này, một việc gì đó thật oanh động, cổ kim chưa từng có…
Độc Nhãn Kê nhìn ánh mắt suy tư của Độc Cô Minh, biểu cảm không khỏi có chút rối loạn. Chẳng hiểu sao, biểu cảm này lại hơi giống với biểu cảm của Bá Luân lúc đang đọc cuốn “Thiên Hạ cục”, nghiền ngẫm kế hoạch liên minh thiên hạ anh hùng của Lý Ẩn đang mỉm cười đầy vẻ thú vị đứng trước mặt.
Cũng nhờ sự suy tư hôm đó mà bọn họ đã bắt tay, cùng nhau sát cánh đánh tan ngũ đạo tự phong, giúp nhân giới đoạt lấy thịnh thế phồn hoa suốt chục vạn năm mãi về sau, tạo nên những truyền kỳ bất hủ.
- Tới rồi!
Sổ Tư dừng lại phía năm tấm thạch bia nọ, bên trên lần lượt ghi mấy chữ bị rêu phong phủ kín lâu ngày.
“Trí, Võ, Dũng, Thể, Chí!”
Năm chữ này dù đã mờ nhạt đến mức phải cố căng não lắm đám Độc Cô Minh mới đoán ra nổi, nhưng hơi thở tỏa ra vẫn mạnh mẽ vô bì, hoang dã bất kham, mường tượng ẩn chứa ý chí của một bậc hào kiệt đỉnh thiên lập địa nào đó thuộc về kỷ hồng hoang.
- Đây là nơi Hổ Hoàng dùng làm địa phương thí luyện cho hậu bối. Khác với những mạch yêu thú khác, Hổ Hoàng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần đủ bản lĩnh vượt qua những ảo cảnh bên trong liền sẽ được nhận được phần thưởng là chân huyết của ông ta. Đây cũng là nơi duy nhất trên Vạn Yêu Mộ Địa không cấm nhân tộc!
Sổ Tư nhàn nhạt nói, giống như đã hoàn toàn thuộc nằm lòng với những quy tắc được ghi trong các bị điển thư tịch của Thần Hổ nhất mạch.
- Năm cửa ải này ngoài thể và võ là khảo nghiệm thể chất tu vi, thì ba thứ còn lại đều thiên về khảo nghiệm đạo tâm, trí tuệ.
Sổ Tư chậm rãi giải thích:
- Trí chính là bàn về binh đạo, pháp tài quản chế, kinh bang tế thế, khả năng tổ chức xây dựng. Hổ Hoàng dù là chiến tướng dũng mãnh nhất, thường lĩnh ấn tiên phong chịu trách nhiệm sát phạt, giết chóc nhưng ông ta không phải hạng thất phu hữu dũng vô mưu. Thậm chí, ông ta còn được tôn xưng là một trong những bậc trí giả nổi tiếng nhất thời đại ấy, từng cùng bách gia luận đạo suốt ba tháng mà không bại. Cửa này rất khó, đợi sau khi ta phá cửa Dũng rồi sẽ trở ra tìm cách.
- Võ, cửa này trong tên đã bao gồm hàm ý, là thể nghiệm võ học của bản thân. Thần Hổ nhất mạch am hiểu cận chiến, võ đạo tu luyện ở trình độ rất cao, dĩ nhiên không muốn hậu nhân quên đi sở trường này. Cao huynh, cửa này nhường cho huynh!
Sổ Tư nói xong nghiêng đầu nhìn Cao Tiệm Sơn.
Chỉ thấy y không nói không rằng trực tiếp nhảy vào tấm bia đá rồi mất hút, đã bắt đầu đi khảo nghiệm võ đạo rồi.
- Về Thể, con rùa đen, ngươi đi là thích hợp nhất, Huyền Vũ nhất mạch trứ danh với sức chống chịu cực tốt, luận về sức phòng ngự chắc chắn là vô địch thiên hạ. Cửa Thể này là khảo nghiệm khả năng chịu đựng của bản thân, ngươi cứ rúc vào mai rùa ẩn nấp đến khi ảo cảnh trôi qua là được…
- Ngươi! Ngươi bảo ta phải trơ mặt ra cho kẻ khác đánh sao?
Tiểu ô quy mặt đã đen nay lại càng đen hơn. Bất đắc dĩ lắm nó mới phải nhảy vào trong tấm bia đá chữ “Thể”.
Đến đây Sổ Tư thoáng liếc qua Độc Cô Minh nói:
- Cửa "Chí" dành cho ngươi! Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng! Ta thực sự muốn xem đạo tâm ngươi kiên định đến cỡ nào! Xong việc sẽ gặp!
Dứt lời Sổ Tư nhảy thẳng vào tấm bia đá khắc chữ “Dũng”.
Nơi đây bây giờ chỉ còn sót lại con lừa ngốc, Địch Vân, Độc Nhãn Kê và hắn.
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng ba kẻ này, Độc Cô Minh hít sâu vào một hơi rồi cũng nhảy vào chính giữa bia đá. Mà kỳ lạ thay, khoảnh khắc bàn chân hắn chạm vào bề mặt của nó thì khung gian xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn.
Đó là một khung cảnh như diệt thế, đại địa nứt ra hỏa mạch phun trào dữ dội, phía trên đầu ngập tràn thiên kiếp mười ba màu giáng xuống. Mà Độc Cô Minh chính là đang đứng giữa những thiên tai này, liên tục bị cơn mưa lôi đình trút lên người, hỏa diễm cắn nuốt biến hắn thành tro bụi.
Dù vậy, thân thể hắn cũng trọng tổ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã từ trong biển lửa phục sinh trở lại. Nhưng hắn cảm giác mọi thứ dường như không đúng lắm, vì đơn giản tóc bạc trên đầu hắn không gia tăng thêm sợi nào, vẫn giữ nguyên số lượng như cũ.
Đây nói lên điều gì?
- Ảo cảnh! Là ảo cảnh chân chính! Nó không thể làm hại tới ta mà chỉ khiến cho ta cảm nhận rõ ràng cái chết, như đích thân trải qua vậy. Nhưng mà…
Ánh mắt hắn chợt lóe, miệng lẩm bẩm:
- Nhưng mà với người từng chết đi vô số lần giống ta, loại khảo nghiệm này có ý nghĩa gì đâu chứ? Thậm chí cường độ còn quá nhỏ, không thể nào khiến ta nảy sinh cảm giác nguy hiểm.
Đây xem như đã chọn trúng tủ, kế đến hắn chỉ việc đứng trơ trơ ra để thiên kiếp hủy diệt mình, bị thú triều dẫm đạp, vô số cái chết rùng rợn đều xảy ra trên người hắn. Dù vậy, hắn vẫn đứng hiên ngang giữa thiên không, hai tay lại sau lưng, mắt nhằm nghiền, thần thái như đang hưởng thụ.
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."