Địch Vân gật đầu, cũng không lấy làm bối rối:
- Tiền bối chắc chắn muốn đánh cờ với ta chứ?
Người kia nói:
- Sao lại không chắc? Cũng nói thẳng với ngươi, tránh ngươi lại bảo ta bắt nạt tiểu bối. Trước đây Di địa từng có một nhân tộc cơ duyên xảo hợp đến được đây, y được ta dạy kỳ đạo một đoạn thời gian, kết quả liền dùng kỳ đạo vấn đỉnh tu vi, tự xưng Kỳ Thánh, trở thành Kỳ Thánh Thiên Tôn, nghe đồn rằng cùng với tên Cầm Thánh gì đó tạo thành một cặp song sát rất lợi hại, oai chấn cả một cõi nhân giới.
Địch Vân cười cười:
- Đó là năm xưa, tàn hồn của tiền bối đã ngàn vạn năm không ra ánh sâng, không biết đại thế đã đổi thay thế nào. Kỳ đạo của tiền bối có thể gọi là cổ kỳ đạo, mà kỳ đạo của ta có thể gọi là tân kỳ đạo, hoàn toàn do ta tự sáng tạo ra, diễn biến thành Bình Thiên Định Cục Vô Tướng pháp! Ta tin rằng tân kỳ đạo có thể thắng cổ kỳ đạo, cũng như hậu nhân chắc chắn vượt qua tiền nhân, tiền bối không cần lo lắng mình sẽ bắt nạt ta.
- Đủ ngông cuồng! Vậy thì cùng ta đánh trăm ván cờ đi!
Người kia phất tay, trước mặt hiện ra một trăm bàn cờ hư ảo. Chỉ thấy Địch Vân lắc đầu:
- Ta bị mù, chỉ có thể dùng tâm tưởng diễn biến cờ. Tiền bối lại dùng nhiều bàn cờ như vậy thì có hơi không công bằng... Thêm vào tu vi tiền bối quá cao, đại não cũng theo đó nhiều gấp tu sĩ tầm thường như ta gấp nhiều lần...
Đã là tranh đấu không ngại tiểu tiết, chiếm được tiên cơ mới quan trọng, Địch Vân ngay lập tức dùng miệng lưỡi để chiếm lại thế quân bình cho mình.
- Lắm trò, vậy cứ theo ý ngươi, dùng miệng đọc cờ, ta tự phong tu vi xuống Hỗn Nguyên cảnh!
Người kia cũng không tức giận, "cờ tưởng" là một loại đẳng cấp cực cao trong kỳ đạo, tự diễn biến ra bàn cờ trong tâm thức, đòi hỏi trí nhớ phải cực kinh khủng mới nhớ hết nổi số quân cờ mình và đối phương từng đánh. Ở đây bọn họ giao ước cùng nhau đánh cả thảy một trăm bàn cờ, độ khó không chỉ đơn giản là nhân lên một trăm lần mà thôi.
- Chúng ta tỷ đấu được chưa?
Người kia bắt đầu có chút khó chịu vì bị một tên tiểu bối câu giờ như vậy.
- Tất nhiên là chưa, chúng ta chưa phân ra ai là người đi nước tiên, làm sao bắt đầu được kia chứ? Tiền bối có kinh nghiệm ngàn vạn năm trong kỳ đạo, mà ta đến nay còn chưa tới bốn mươi tuổi, theo lý mà nói tiền bối phải nhường ta đi trước!
Địch Vân tỏ vẻ nghĩ ngợi, rốt cuộc nói ra một câu khiến người kia bừng tỉnh.
Ông ta đổ mồ hột nói:
- Ngươi lừa ta? Ngươi không ngừng khiến ta tức giận, muốn để ta mất đi sự bình tĩnh. Theo đó dần đà vì nôn nóng nên hành động theo yêu sách của ngươi. Nếu bây giờ ta còn nhường ngươi đi nước tiên nữa, hẳn kết cục thất thế sau đó bại dần là đã định sẵn rồi!
Địch Vân nhếch khóe môi, biểu tình hờ hững:
- Chỉ là nước tiên mà thôi, nếu tiền bối không nhường ta, thì ta nhường tiền bối vậy. Mời!
Người kia lại bất ngờ lần nữa khi thấy y từ bỏ nhanh đến vậy, thậm chí thần thái còn như đang ở cửa trên. Rốt cuộc ai mới là tiền bối, ai mới tiền bối đây?
- Tốt, tốt, tốt! Đúng là hậu sinh khả úy!
Người kia đột nhiên bật cười một tràng đầy sảng khoái. Kế đến trên gương mặt đã hoàn toàn mất đi vẻ khinh thường nam tử tàn phế đang ngồi đối diện mình, lại một lần nữa khôi phục tâm trạng, hai mắt nhắm nghiền bắt đầu định thần, phất tay nói:
- Đã như vậy, tiền bối ta đây nhận tấm thịnh tình của ngươi! Kẻ đi nước tiên xem như chiếm được tiên cơ, tùy ý khống chế dẫn dắt đối phương theo ý mình. Hậu bối, có thất bại cũng nên tự trách mình quá ngạo mạn!
Im lặng một chút như đang suy nghĩ cẩn thận nước đi đầu tiên nhằm giữ vững ưu thế của mình, sau đó người kia cất giọng:
- Thế thời loạn lạc, bậc anh hùng trong thiên hạ lấy chính nghĩa làm đầu, diệt cuồng trừ bạo. Cái gì là chính nghĩa? Chính là thuận theo nhân tâm, thế thiên hành đạo. Bàn thứ nhất, ta đi tứ nhập tứ!
- Lấy thiện nghĩa an định lòng dân, lấy mềm mỏng trói buộc phiến loạn, thả rồi mới bắt, đó là đạo quân vương! Bàn thứ hai, ta đi bình bát tứ!
- Đạo quân vương lòng ôm thiên hạ, chỉ cầu thương sinh bình bình an an, mưa thuận gió hòa, lương thực đủ đầy, không cầu gió tanh mưa máu! Bàn thứ ba, ta đi nhị nhập nhị!
Người kia càng nói giọng càng tràn đầy ôn hòa, xen lẫn chút đế ý nồng đậm, thần thái mường tượng một quân vương bác ái quảng đại chân chính. Ông ta chỉ tay về phía Địch Vân, coi y là loạn thần tặc tử, còn bản thân lại đang thuyết giáo, cảm hóa y.
Địch Vân hai mắt nhắm nghiền, một trăm bàn cờ trong phút chốc đã được người kia đánh ra toàn bộ, mỗi một quân, mỗi một nước đều tràn ngập đạo lý.
Khoảnh khắc ông ta kết thúc nước đi cuối cùng, y mới nhoẻn miệng cười như gió xuân, điềm đạm nói:
- Thiên hạ có ai là muốn chiến tranh? Lấy chiến trị chiến, lấy chiến an dân, thì chiến là tốt. Cái gì là chính nghĩa? Kẻ thắng cuộc chính là chính nghĩa! Bàn thứ nhất, ta đánh truy ngũ lục!
Lời vừa dứt, một cỗ sát ý tiềm tàng cũng bùng phát trên người y, bắt đầu lấn áp đế vương đạo của người kia một cách triệt để.
- Nghiệp bá nghìn thu trải trăm trận mới mong dành thắng lợi! Nếu không dùng máu nhuộm sa trường, bình định chư hầu bát phương, khiến bọn họ cam tâm thuần phục, đế vương sao có thể thành? Bàn thứ hai, ta đánh bình bát tam!
- Đạo đế vương lòng ôm thiên hạ, nhưng tuyệt đối không được nhu nhược. Chư hầu không phục, ta liền xuất binh đánh bại chư hầu! Muốn an định thiên hạ, không được có nhân từ. Muốn thịnh thế phồn hoa, dưới lớp đất phù sa màu mỡ phải là núi thây biển máu của kẻ phiến loạn!
Sát khí ngày một nồng đậm, thần sắc Địch Vân cũng biến đổi hoàn toàn, giọng nói ngày một gấp rút dồn ép người kia không ngừng.
Đệ ngũ môn, Tâm môn, trung niên nhân đứng bên cạnh Độc Cô Minh cau mày, hai nắm tay bất giác siết chặt. Ông ta hiểu rõ kỳ đạo của người chơi cờ với Địch Vân. Người này năm xưa chính là một trong những quân sư nổi tiếng của Yêu Tổ, thực lực không cao những trí tuệ vô song, mệnh danh đệ nhất trí giả yêu tộc. Tuy nhiên tính cách ông ta lại khá ngạo mạn, bình thường không xem trong những kẻ vô danh tiểu tốt lắm, cho rằng bọn họ làm mất thời gian của mình.
- Chu Diễn lại bị thanh niên kia dồn ép đến không thở nổi! Trong kỳ đạo của y quá nhiều sát ý, tương lai nếu trở thành quân sư cho ai thì thiên hạ không tránh khỏi một hồi đại loạn!
Một trăm bàn cờ liên tục đánh ra, Chu Diễn đổ mồ hôi hột. Càng đánh càng cảm thấy đại não đau nhói. Tốc độ đánh cờ bị Địch Vân đẩy nhanh tới mức không tưởng, vượt qua sức tính toán của người bình thường. Đạo phong ấn mà ông ta dùng để tự giam hãm mình có dấu hiệu nứt ra nhằm bảo đảm an toàn cho chủ thể.
Địch Vân thất khiếu chảy đầy máu tươi, cười lạnh lùng:
- Tiền bối, không còn chịu nổi nữa sao?
- Tiểu bối, ngươi rất tà môn!
Chu Diễn run lẩy bẩy. Ông ta chỉ là tàn hồn, mọi sự quá sức về mặt tâm tưởng đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chỗ tàn hồn sót lại này.
- Đế vương đạo là sát đạo, sát thành đế! Không phải một mình sát mà là cả quốc gia cùng sát! Thu phục nhân tâm, không đơn giản là ban ân mà còn phải thi pháp! Pháp luật nghiêm minh, có công liền thưởng, có tội liền phạt, công minh chính trực, đó mới là chân đạo đế vương!
Địch Vân quát nhẹ:
- Bàn thứ nhất, tiền bối bại!
Chu Diễm mặt trắng như giấy, linh hồn tổn thương một phần vì cố gắng suy diễn kết cục của chín mươi chín ván còn lại.
“Không được! Nếu ta phá phong ấn thì chẳng khác nào tự nhận thua hậu bối này!”
Ông ta nghiến răng, sự cố chấp bắt đầu gia tăng.
- Đại thế ngày một thay đổi, tinh hà sóng sau xô sóng trước, vinh quang ngàn vạn năm trước đến nay cũng đã hóa thành cát bụi. Đây là thời đại của lớp trẻ chúng ta! Bàn thứ hai! Tiền bối bại!
- Bàn thứ ba! Địch Vân ta thắng rồi!
-…
Khoảnh khắc bàn thứ một trăm hạ màn cũng là lúc Chu Diễm ngẩng mặt lên trời cười ha hả, tàn hồn bốc cháy dữ dội. Cũng may trung niên nhân ở đệ nhất môn phất tay một cái liền hóa giải hung hiểm này, giữ lại cho ông ta một mạng.
Chu Diễm trầm mặc nhìn Địch Vân hồi lâu, đoạn nói:
- Ta thua rồi! Bái phục ngươi! Hậu nhân đích xác mạnh hơn tiền nhân rất nhiều.
Địch Vân lắc đầu:
- Tiền bối không thua ta, tiền bối thua chính mình.
Chu Diễm cười tự giễu:
- Ngươi đang an ủi ta phải không?
- Không hề!
Địch Vân mỉm cười:
- Tiền bối rất thông tuệ, xứng danh trí giả đệ nhất. Tuy nhiên khuyết điểm lớn nhất của những người thông tuệ là luôn tự cho mình đúng, cho bản thân vượt trên người khác mà chủ quan, rốt cuộc bị chính sự cao ngạo của mình giết chết. “Tiền nhân” hay “hậu nhân”, đó chỉ là một cách gọi. Nếu tiền bối không mang cái tâm mình đã là nhất mà cố gắng không ngừng, người sẽ vĩnh viễn là một hậu nhân, vĩnh viễn thiếu niên, hoài bão vô tận!
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."