Lọc Truyện

Đệ Nhất Hào Môn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Thiếu phu nhân bị tai nạn xe hiện tại đang đưa vào bệnh viện cấp cứu.." Đầu óc của Lục Trạch Thần hoàn toàn rối loạn tim đau như bị đâm một nhát thật mạnh vào vậy, vừa cúp điện thoại anh ngay lập tức chạy như bay đến bệnh viện mà cô đang cấp cứu.

_______________________________________

Ở phía ngoài phòng cấp cứu không chỉ có người nhà họ Lục đang đứng thấp thởm lo lắng cả Phong Ninh Diệp và Phong Thuỵ Quân cũng ở đó. Lục Trạch Thần vừa tới đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt bác sĩ đẩy cửa đi ra, Lục Trạch Thần nắm lấy vai ông ta hoang mang hỏi lớn "vợ tôi thế nào rồi bác sĩ ?" Ông bác sĩ vai bị nắm chặt đau đến run người lại nhìn mọi người ở đó một hồi mới nhận ra liền vội nói "à..Lục..thiếu phu nhân đã được đưa đến bệnh viện kịp thời chỉ là mất máu khá nhiều nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.." cả đám người thở phào nhẹ nhỏm Lục lão thái liền đến hỏi tiếp "vậy giờ chúng tôi vào thăm con bé được không bác sĩ ?" bác sĩ trả lời cẩn thận rõ ràng từng chữ "tôi nghĩ nếu đông người quá sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghĩ ngơi của bệnh nhân". Lục lão gia và Lục phu nhân cũng đi đến cùng với Phong Thuỵ Quân "con bé sẽ không có vấn đề gì chứ ?" bác sĩ liền trả lời không dám chần chừ phút nào "chuyện này mọi người yên tâm, thiếu phu nhân chỉ cần bồi bổ sức khoẻ nghĩ ngơi đầy đủ là ổn".

Lục Trạch Thần cảm thấy nhẹ lòng đây không phải là áy náy mà là đau lòng lo sợ...sẽ mất đi cô, anh không hiểu nổi cả chính mình đang bị gì chỉ cần là những điều liên quan về cô anh điều bị phân tâm...có lẻ anh yêu người con gái này thật rồi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Lục Trạch Thần quay sang nói với cả hai gia đình "con sẽ ở đây chăm sóc cho cô ấy, mọi người về trước đi".

_______________________________________

Phong Ninh Kiều vẫn còn mê mang bất tỉnh do tác dụng của thuốc mê vẫn còn, căn phòng yên tỉnh anh nhìn người con gái đang nằm ngủ đằng kia ..tựa như một thiên sứ nhỏ vậy, anh mỉm cười vén vén mái tóc đen rủ rượi nói "Kiều Kiều..anh xin lỗi, anh sẽ không như vậy ...nữa khi nào em tỉnh giấc ....anh nhất định sẽ nói cho em nghe một chuyện...".

Buổi sáng hôm sau, nắng chíu rọi chói chang...Lục Trạch Thần cả đêm dường như không ngủ nhưng khuôn mặt đẹp trai đó vẫn không một chút xuống sắc gì cả, Phong Ninh Kiều nhíu nhíu mắt tỉnh lại nhìn thấy Lục Trạch Thần đang nắm tay mình nằm cạnh bên cô cũng đoán ra được khuôn mặt này chắc hẳn chỉ mới vừa chợp mắt mà thôi, cô không động để anh ngủ thêm một chút nữa nhưng được một lúc cô vô cùng nhẹ nhàng rút tay về nhưng một cử động nhỏ của cô cũng đủ khiến Lục Trạch Thần tỉnh dậy. Cô vội xoay mặt ra chỗ khác tránh ánh mắt của anh. "Xin lỗi..Kiều Kiều anh rất sợ.." đột nhiên anh ôm trầm lấy cô giọng nói cực kì dịu dàng "anh sợ sẽ mất đi em...anh muốn nói với em một chuyện.." Phong Ninh Kiều bất giác trả lời "anh nói đi".

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT