Trần Tranh vui giống như phát hiện ra một đại lục mới, trêu trọc không ngừng.
Cho dù trúng chiêu nhưng Bùi Thầm không hoảng loạn, dùng ánh mắt xem trò hề nhìn Trần Tranh, xem anh ta có thể làm ra được trò gì nữa.
“Bỏ đi.” Tạ Hoài Dư nói: “Một tên đầu gỗ thì làm gì có tình cảm, đừng nói đến cậu ta nữa, lúc cậu nói tôi cũng nhìn ra đấy.”
Chỉ là xuất phát từ phản xạ có điều kiện thôi.
Cũng không phải bởi vì kêu tên ai.
“Tạ đại thiếu, cậu không hiểu.” Trần Tranh làm mặt quỷ, phản bác: “Cậu và Thầm ca không giống nhau, cậu nhìn bởi vì cậu muốn nhìn chị dâu như thế nào, nhưng cậu ta thì khác, ánh mắt đó tôi biết, cậu ta nhớ đó.”
Tạ Hoài Dư khinh thường: “Một ánh mắt có thể nhìn ra được nhiều vậy, sao cậu không đi đoán mệnh luôn đi.”
Trần Tranh mặc kệ, vẫn khăng khăng với quan điểm của mình, hát vài câu: “Nhớ là một thứ gì đó rất bí ẩn, như hình với bóng…”
Cho dù bọn họ nói gì, Bùi Thầm cũng không chơi cùng bọn họ đến hết đêm, lấy lý do ngày mai có việc, hai giờ sáng thì rời đi.
Hôm sau là chủ nhật.
Tối hôm qua bị hành hạ một trận, Giang Vãn Lê vẫn chưa hồi phục tinh lực, lúc thức dậy đã muộn, xuống lầu chỉ thấy người giúp việc và Coca.
Bùi Thầm không ở nhà, cho dù cuối tuần nhưng anh cũng rất bận.
Nhưng anh nhờ người giúp việc truyền lời đến Giang Vãn Lê là buổi tối sẽ trở về.
Tại sao phải nhắc nhở chuyện này???
Chẳng lẽ đây là lời cảnh báo cô không cần nói lung tung sao?
Nhớ tới cái eo bị anh lăn lộn đến mỏi nhừ, cho dù anh không nhắc nhở, cô cũng không dám nói lung tung.
Giang Vãn Lê như vậy, bên Minh Trà cũng không được tốt lắm, nên hẹn gặp mặt nói chuyện.
Bởi vì nhiệm vụ shopping ngày hôm qua không hoàn thành nên cũng thêm vào nhiệm vụ ngày hôm nay, sau khi đến địa điểm đã hẹn, Minh Trà tỏ vẻ nay mình sẽ không bỏ cuộc.
Cùng lắm thì không nhận điện thoại của ông chủ.
“Lê tử, tớ rất thảm.” Minh Trà lại rầu rĩ nói: “Hôm qua bị ông chủ nghe được câu nói kia.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mắng tớ một trận.” Minh Trà nói: “Nhưng mắng xong lại tăng lương cho tớ.”
“Tốt như vậy? Anh ta sợ cậu chuyển công tác nên muốn giữ cậu lại.”
“Không phải.” Minh Trà đau khổ: “Anh ta bảo tớ lấy thêm tiền để đi bệnh viện khám đầu óc.”
“…”
Giang Vãn Lê an ủi, cho dù mục đích như thế nào đi nữa, lương vẫn được tăng.
Tiền lương tăng, Minh Trà định mua thêm mấy bộ quần áo.
Hai người đều từng là tiểu thư được hưởng vinh hoa phú quý, vô cùng quen thuộc những cửa hàng cao cấp, nhưng mà sau khi nghèo túng, hai cô không đặt chân đến những cửa hàng đó, sợ bị nhân viên bán hàng nhận ra, dò hỏi sao lâu rồi không đến mua hàng.
Hiện tại Minh Trà mua một bộ đồ bốn chữ số cũng phải cắn răng.
Mà Giang Vãn Lê trải qua một quãng thời gian khó khăn, không hứng thú với những món hàng xa xỉ nữa, bồi Minh Trà đi đến mấy cửa hàng bình dân, thỉnh thoảng thì thử một cái.
“Lê tử, giờ cậu không thiếu tiền đúng không?” Minh Trà nói: “Chồng cậu có nhiều tiền như vậy, đừng nói mua quần áo, mua nhà cũng là chuyện trong vài giây.”
Sau khi kết hôn Bùi Thầm đã đưa cho cô một thẻ phụ, có thể dùng được, nhưng Giang Vãn Lê nghĩ hai người hợp tác liên hôn, phương diện tài sản cũng không rõ ràng, nên không động đến.
Nên cô nói mình không có tiền.
“Cậu không phải không biết tình huống của Phạn Ni, tớ rất nghèo.” Giang Vãn Lê bĩu môi: “Lần trước vì cái đơn mười vạn mà tớ phải tăng ca đến 10 giờ đó.”
Minh Trà tin là thật, cảm khái hai chị em đều nghèo khổ.
Nhưng mà vừa quay đầu liền thấy cái túi Giang Vãn Lê tuỳ tiện để trên sô pha và chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay Giang Vãn Lê.
Thương hiệu của chiếc túi này quá quen thuộc đối với cô ấy, là một thương hiệu xa xỉ, rất nhiều nữ minh tinh không mua được, nhưng giờ nó lại nằm ở kia tỏa ra mùi tiền.
Lại nhìn chiếc nhẫn kia.
Được thiết kế vô cùng hoàn mỹ bởi công nghệ cắt tinh vi, đây là một chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị, ở trên mạng không có bất cứ hình ảnh nào, hoàn toàn là tự thiết kế.
Minh Trà khó nén được sự ngạc nhiên: “Đây là nhẫn cưới sao?”
“Đúng vậy.”
“Quá đẹp luôn.” Minh Trà không nhịn được cầm lấy tay Giang Vãn Lê: “Trời ơi, nếu đối tượng liên hôn của tớ cũng đưa cho tớ chiếc nhẫn này, tớ lập tức gả cho anh ta luôn.”
“Lê tử, cậu nói thử xem, túi cậu này, nhẫn này, thế mà cũng kêu nghèo???”
“Thì ra liên hôn cũng tốt như vậy.”
Minh Trà lẩm bẩm: “Không được, không thể sống sinh hoạt của ni cô được, vậy nghe ba tớ nói, sẽ thêm lại Wechat của đối tượng liên hôn.”
Minh Trà theo chủ nghĩa tự do, lãng mạn, cho nên vừa nghe phải liên hôn thì lập tức từ chối, dưới sự uy hiếp của ba cô nên miễn cưỡng thêm Wechat đối phương, vốn định nói chuyện vài câu, lại phát hiện ảnh đại diện người kia là của hệ thống, cô ấy nghi ngờ là một đại thúc cổ hủ, lập tức xoá người ta, đến nay cô ấy cũng không biết đối phương là ai, trông như thế nào.
Nếu trời cao có thể ban cho cô ấy một ông chồng không thua kém chồng của chị em tốt, cô ấy cũng không phải không thể liên hôn.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng quần áo, lại đi vào quán giày.
Trung tâm thương mại khá nhiều người, Minh Trà tinh mắt, phát hiện bóng dáng quen thuộc, nhóm chân nhìn thì đúng với suy đoán của cô ấy.
“Kia không phải chị họ cậu sao?”
Tiếng cô ấy to, nói chuyện không chú ý, có mấy người khác quay đầu lại nhìn cô ấy.
Lần gặp mặt cuối cùng là ở Giang trạch.
Mắt Giang Vãn Lê bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc, mà Giang Tư Nhược thì ngược lại, cô ta tức muốn hộc máu, đi đến đây hợp tình hợp lý, nhìn bộ dáng như là muốn tính sổ.
Cô ta cũng biết tình hình của Phạn Ni.
Nhưng biểu tình kia của cô ta cũng không giống tức giận vì cô cướp công ty từ tay ba cô ta.
Đầu tiên Giang Tư Nhược lạnh lùng nhìn túi mua hàng của các cô, đều là các thương hiệu nhỏ, cười nhạo: “Tôi còn tưởng tiểu công chúa Phạn Ni đã trở về cơ, sao nhìn vẫn nghèo túng vậy, còn mua đồ vỉa hè?”
Giang Vãn Lê đang cầm cả túi đồ của Minh Trà.
Giang Tư Nhược mắng cũng không mắng đúng.
“Đầu óc cô có vấn đề à, mình thì mặc bộ đồ năm ngàn thì có cái gì mà chê người khác.” Minh Trà rất không kiên nhẫn: “Mau cút đi cho tôi, bò lên từ cái cống nước nào thì cũng chui xuống đó đi.”
“Tôi không nói chuyện với cô.” Giang Tư Nhược khoanh tay: “Tôi nói với Giang Vãn Lê, một đứa em chỉ biết đoạt đồ của chị.”
Giang Vãn Lê mờ mịt: “Tôi đoạt đồ của cô?”
“Còn giả vờ.” Giang Tư Nhược: “Khi còn nhỏ, những đồ tôi thích đều trong tay cô, hiện tại thì sao, người đàn ông tôi thích, cô cũng cướp mất.”
“Đó không phải là cướp, những thứ đó vốn dĩ là của tôi.” Giang Vãn Lê bình tâm hoà khí: “Còn người đàn ông cô nói, tôi còn không biết là ai.”
“Cô cảm thấy Bùi Thầm thích cô sao?”
Vấn đề này Giang Vãn Lê không trả lời được.
Thậm chí cô còn không suy nghĩ.
Bởi vì bọn họ chỉ liên hôn.
Cô im lặng, Giang Tư Nhược lại tràn đầy tự tin nói với hai cô: “Người anh ấy thích chính là tôi.”
“…”
Nghi ngờ, buồn bực, trong đầu Giang Vãn Lê xuất hiện một kịch bản cẩu huyết, hai chị em cùng tranh nhau một người đàn ông.
Như lời Giang Tư Nhược nói, cô ta và Bùi Thầm có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, sau đó vì nguyên nhân nào đó mà phải chia tay, Bùi Thầm kết hôn với em họ cô ta, nhưng thực tế vẫn yêu người chị, lấy em gái để làm thế thân…
Minh Trà bất ngờ nói một câu: “Con mẹ cô đừng có bốc phét.”
“Tôi lừa các cô làm gì.” Giang Tư Nhược giống như nữ chính trong phim, yêu nhau nhưng không thể bên nhau, vẻ mặt đầy u oán: “Lúc trước anh ấy đến Giang Trạch tìm tôi, đợi tôi rất lâu nhưng tôi lại không gặp được anh ấy.”
Nếu có thể gặp nhau, có lẽ kết quả đã khác.
Giang Tư Nhược nói tiếp: “Ngày đó không phải tôi cố ý không gặp anh ấy, chỉ là kết thúc triển lãm châu báu có khách hàng liên hệ, cho nên không thể…”
“Từ từ.” Giang Vãn Lê cắt ngang: “Cô nói ngày hôm sau triển lãm? Anh ấy tới gặp cô?”
“Đúng vậy.”
“Ngày đó anh ấy đến Giang trạch là vì đưa tôi về lấy sổ hộ khẩu để đi đăng ký kết hôn.” Giang Vãn Lê dừng lại: “Anh ấy không đến tìm cô, cô có hiểu lầm ở đâu không?”
“…”
Lần này đến lân Giang Tư Nhược ngạc nhiên.
Không phải vậy, chắc chắn là nha đầu này nói dối.
Nhưng vẫn nhớ lại cảnh mẹ cô ta gọi cho cô ta.
Ý Bùi Thầm là đang đợi Giang tiểu thư.
Giang Trạch có hai Giang tiểu thư.
Sở dĩ hiểu lầm là vì sau khi nhà cô ta chiếm Giang trạch liền ngầm thừa nhận Giang tiểu thư là Giang Tư Nhược.
“Tôi cũng nhớ rõ ngày đó.” Minh Trà nói: “Ngày đó Lê tử về nhà lấy đồ, cho nên tôi không biết sao cô lại nghĩ anh ta tìm cô?”
Mặt Giang Tư Nhược xám xịt như gan heo.
Bị nói đến mức không phản bác được.
Biết bản thân nhầm lẫn, nhưng cô ta vẫn già mồm cãi cố: “Nhưng dù sao anh ấy cũng không thích Giang Vãn Lê.”
“Chị thật là hài hước.” Minh Trà cười như điên: “Cô không biết bọn họ ân ái thế nào đâu.”
Giang Tư Nhược mờ mịt.
“Mặt ngoài Bùi Thầm lạnh lùng, khó gần như vậy nhưng anh ta lại rất dịu dàng với vợ mình, còn phục tùng tuyệt đối. Ngày lễ nào cũng mua quà cho vợ, nhớ rõ sinh nhật vợ, còn nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của vợ, sau khi bạn tôi quen anh ta thì không biết xương cá trông như thế nào, cô biết yêu là gì không, nếu không tôi có thể nói cho cô nghe, để rồi đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Minh Trà nói rất nhanh, hận không thể đọc đi đọc lại như cái máy đọc cho Giang Tư Nhược nghe.
Mặt Giang Tư Nhược rất khó coi, căn bản không thể nói lại miệng Minh Trà, lúc rời đi mặt mày xám xịt.
Người đi rồi, Minh Trà vẫn nói tiếp: “Chị cậu đến để chọc cười bọn mình sao?”
Giang Vãn Lê mỉm cười: “Những lời cậu vừa nói rất buồn cười.”
“Hả?” Minh Trà: “Những lời tớ nói sao? Ai da, việc nhỏ ý mà, mặc kệ là thật hay giả, trước hù dọa đối phương rồi tính sau.”
Giang Vãn Lê không nhịn được cười, giả mà cũng được cô ấy nói như thật.
Minh Trà cảm thấy mình cũng không nói bừa nhiều, cầm tay Giang Vãn Lê, vô cùng ngưỡng mộ, cho dù là liên hôn hay gì, có thể cung cấp đầy đủ về phương diện vật chất, điều này đủ để chứng minh thành ý.
“Thật ra cũng không phải không có khả năng.” Minh Trà nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Cậu xem anh ta đối xử với cậu rất tốt, về sau bồi dưỡng tình cảm, hai người chắc chắn là cặp vợ chồng mẫu mực, rồi sinh hai bé con…”
Giang Vãn Lê nghe cô ấy nói, càng về sau càng thái quá, thậm chí còn nói đến chuyện có con.
“Cậu đừng nói nữa.” Cô đỏ mặt: “Còn chưa nghĩ đến chuyện đó.”
“Ai chưa nghĩ? Cậu không định sinh con hay là anh ta?”
“Cả hai chúng tớ.”
Từ trước đến nay, trong suy nghĩ của Giang Vãn Lê, bé con là kết tinh tình yêu, của hai người yêu nhau, kết hôn mang thai sinh con, là quá trình thuận lý thành chương.
Nhưng cô thì không như vậy.
Minh Trà không cho là vậy, nếu hai người ở bên nhau, sớm hay muộn đều xảy ra chuyện đó, nhưng nghĩ đến bạn mình vẫn còn trẻ, sự nghiệp vừa khởi sắc, có con sẽ bị ảnh hưởng, cho nên không nói tiếp nữa, nhìn thấy một cửa hàng tình thú ở trung tâm thương mại, bừng bừng hứng thú dẫn Giang Vãn Lê đi vào lựa chọn đồ tránh thai.
Tuy rằng đã làm chuyện đó, nhưng Giang Vãn Lê vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa lúc đó còn tắt đèn, bản thân như dê con bị bịt mắt nằm trên thớt chuẩn bị bị làm thịt, chỉ biết kêu to, những thứ khác thì không biết, bây giờ bị Minh Trà mạnh mẽ kéo đến, các sản phẩm muôn màu, mắt cũng không biết nên dừng ở đâu.
Mà cẩu độc thân Minh Trà lại có vẻ hiểu rõ hơn phụ nữ kết hôn là cô, nhìn bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ trỏ trỏ.
Giang Vãn Lê cẩn thận hỏi: “Cậu rất hiểu biết sao?”
“Không có.”
“Cậu không hiểu thế sao lại đến đây?”
“Bởi vì không hiểu nên mới đến chứ.”
“…”
Lời này cũng không phải không có đạo lý.
Nhìn những sản phẩm không được nói trên Tấn Giang để trên kệ hàng, Giang Vãn Lê nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình, không dám nhìn.
Nhưng trong lòng lại rất tò mò về những dụng cụ kia và những bộ quần áo lòe loẹt, như mở ra cánh cửa mới.
Không khỏi cảm khái, người lớn thật biết chơi đùa.
Tay Minh Trà vắt ở sau lưng, giống như quan thẩm tra tội phạm ngày xưa, biểu cảm thâm sâu không lường trước được, những người độc thân thì càng thấy hứng thú với những món đồ này hơn.
Đương nhiên cô ấy không mua gì, mua cũng không dùng được.
Bản thân không mua, không có nghĩa là không xúi giục bạn tốt không mua.
“Tớ không cần!” Giang Vãn Lê quyết đoán: “Tớ đã mất mặt rất nhiều lần trước mặt anh ấy rồi, tuyệt đối không thể nữa.”
“Nếu đã mất mặt nhiều lần, vậy một lần nữa cũng không sao.”
“…” Kiểu ngụy biện gì vậy.
Cho dù Minh Trà khuyên như thế nào đi nữa, cô cũng không mua.
Minh Trà không có biện pháp, lùi xuống một bậc, xúi giục cô mua áo mưa.
Nếu không muốn sinh con, vậy rất cần thứ đó.
Giang Vãn Lê miễn cưỡng tiếp nhận được cái này, họ cũng đi lại trong cửa hàng rất lâu, nếu tay không đi ra thì rất ngại, cho nên thuận tiện mua một ít.
Chạng vạng, hành trình cuối tuần của hai người mới kết thúc.
Có tài xế trong nhà tới đón nên Giang Vãn Lê đưa Minh Trà về phòng thuê trước.
Trước khi vào nhà, Minh Trà trịnh trọng đưa cho Giang Vãn Lê một cái hộp.
Cái hộp rất đẹp, có dây màu tím buộc thành hình con bướm.
Giang Vãn Lê hỏi: “Đây là gì?”
“Quà tân hôn của cậu.” Minh Trà nói: “Tuy tạm thời chưa tổ chức hôn lễ, nhưng quà tân hôn vẫn phải đưa, thế nhưng hiện giờ tớ không có nhiều tiền, bảo bối cậu chịu khổ chút nhé.”
“Không cần khách khí vậy đâu.” Giang Vãn Lê bất đắc dĩ, chìa tay ôm cô ấy: “Có lòng là được, yêu cậu.”
“Về nhà thì mở nhé.”
“Ừ ừ.”
Thời gian cuối tuần thật khiến người ta lưu luyến, có thể chơi với bạn bè, ăn cơm cùng nhau, đi xem phim, đi dạo phố, không phải chịu áp lực công việc, sống nhẹ nhàng vui vẻ.
Còn có một người bạn tốt như vậy.
Sau khi trở về, Giang Vãn Lê nhớ đến đồ tránh thai mình mua, đây vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường nhưng cô lại không biết nói với Bùi Thầm như thế nào.
Thôi, vẫn nên lén lút giấu đi vậy.
Vì thế ban ngày ban mặt, Giang Vãn Lê ở trong phòng ngủ giống như là chuột nhỏ trộm đồ, động tĩnh lên lầu rất nhỏ, rón ra rón rén, sau đó đặt bao cao su vào ngăn tủ.
Ước chừng sáu giờ, Giang Vãn Lê chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, đúng lúc thấy Bùi Thầm trở về.
Cô ngạc nhiên, bước chân di chuyển nhanh hơn: “Hôm nay anh về thật sớm.”
“Ừ.” Bùi Thầm nhìn cô: “Hôm nay em đi chơi cùng bạn sao?”
“Đúng vậy.” Giang Vãn Lê nói: “Hôm qua cậu ấy bận, chưa kịp đi dạo, nên hôm nay đi bù.”
Thấy mặt mày cô hồng nhuận, chắc là chơi rất vui.
Bạn bè với nhau phải vui vẻ như vậy mới đúng.
Mà Tạ Hoài Dư trở về sau nhiều năm, cho dù gặp mặt nhưng quan hệ của bọn họ vẫn như một tảng băng.
Thời điểm Bùi Thầm đi ngang qua phòng khách, bỗng liếc mắt nhìn thấy một hộp quà trên bàn trà.
Bùi Thầm nói: “Đây là gì?”
“Bạn em tặng quà tân hôn.” Giang Vãn Lê đi đến: “Vừa rồi bận nên quên mất.”
Minh Trà bảo cô về nhà mở.
Đoán chừng là có kinh hỉ.
Giang Vãn Lê không nghĩ nhiều, cởi dây thắt ra, nói: “Cậu ấy bảo em về nhà mở, không biết là kinh hỉ gì.”
Phụ nữ nhận được quà luôn rất vui vẻ, hơn nữa đóng gói nhìn rất có cảm giác thiếu nữ.
Nếu là quà tân hôn, vậy hai vợ chồng xem cũng không sao, Giang Vãn Lê không nghĩ nhiều, mở ra trước mặt Bùi Thầm.
Mở được một nửa, mắt Bùi Thầm nheo lại.
Mà Giang Vãn Lê hồn nhiên không biết gì, có chút buồn bực cầm lấy dải lụa đen bị tụt ra ngoài: “Này là gì…”
Vừa nói vừa mở nốt phần còn lại ra.
Một chiếc váy ren đen được đóng gói trong chiếc túi trong suốt.
Nhìn qua thì không thấy vấn đề gì, nhưng sau khi lấy ra mới phát hiện hở rất nhiều, đây là đồ thiết kế cho mấy yêu tinh, cầm thôi cũng thấy ngượng.
“Cái này là…” Giang Vãn Lê hậu tri hậu giác ý thức được chuyện không đơn giản như vậy, sau khi xác nhận đây là quà tân hôn, lôi Minh Trà ra yên lặng mắng.
Tên cẩu độc thân thật đáng ghét, thân là bạn tốt thế mà dám tặng cho cô thứ này.
Tặng thì tặng nhưng lại không nói trước với cô.
Cô cứ làm trò mở đồ tình thú ra trước mặt Bùi Thầm, sau đó lại lúng túng cầm bộ đồ nhét lại vào túi.
Trong lòng cầu nguyện mong anh không thấy được.
Nhưng mắt anh rất tốt.
Mong anh không biết đó là thứ gì.
Nhưng đều phí công.
Bùi Thầm thấy được, hơn nữa còn di chuyển tầm mắt sang mặt cô, sau đó hỏi: “Đêm nay mặc sao?”
Giang Vãn Lê: “…”
Cô muốn đào một cái hầm để chui xuống, không muốn ở trên mặt đất để xấu hổ.