Cô hoài nghi Tạ Hoài Dư là một võng hồng giả, bình thường những người như họ không phải đều xuất ngoại du lịch, chụp ảnh sao, sao cô thấy võng hồng này như đứa trẻ vậy, vì bạn tốt Wechat mà phải chặn cô lại.
Bùi Thầm còn cho rằng cô bé, có cơ hội cô phải thi kiến thức với người này mới được, nhìn anh ta còn ngây thơ hơn cô.
Giang Vãn Lê nhìn cánh tay chắn trước mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Đại ca, rốt cuộc anh muốn gì?”
Giọng cô trong trẻo dễ nghe, rất khó quên.
Khuôn mặt thì càng không phải nói, đã gặp qua là không quên được, ánh mắt linh động giống như có thể nói được.
Nhưng lúc nhìn anh ta, có vẻ rất ghét bỏ.
Tạ Hoài Dư rũ mắt nhìn cô, bắt đầu không kiên nhẫn: “Tôi chỉ bảo cô thêm bạn tốt, chứ không bảo cô làm gì phạm pháp, sao cô lại kháng cự như vậy?”
Lúc trước không ngờ sẽ có một ngày bản thân bị phụ nữ xóa bạn tốt, càng không ngờ cô gái này lại ghét bỏ anh ta như vậy, Tạ Hoài Dư anh ta không thể nuốt nổi cục tức này.
Dù thế nào đi nữa cũng phải thêm Wechat lại.
Cho dù xóa thì người xóa phải là anh ta mới được.
“Nếu anh ép tôi, tôi sẽ gọi người.” Cuối cùng Giang Vãn Lê ra đòn sát thủ, quơ quơ điện thoại trong tay: “Nếu chồng tôi tới, chỉ sợ anh không tránh được một quyền nào.”
“Cô kết hôn rồi?”
“Đúng vậy.”
“Cô mới bao nhiêu?” Tạ Hoài Dư cười nhạo: “Giống như một học sinh cấp 3 vậy, đừng lừa người.”
“Tôi kết hôn rồi.” Cô nhấn mạnh: “Anh mới là trẻ con.”
Bị Bùi Thầm và thư ký Lương coi là trẻ con thì thôi, cư nhiên lại bị người không quen bảo cô là trẻ con.
Xem ra cô phải ăn mặc thành thục một chút.
Giọng Giang Vãn Lê rất kiên định, nhưng càng vậy càng khiến người ta nghi ngờ tính chân thật, thậm chí câu tôi kết hôn rồi còn chứa vài phần hờn dỗi, Tạ Hoài Dư cũng không phát hiện bản thân đang cười, mắt hơi nheo lại: “Cô tên là gì?”
“Sao tôi phải nói cho anh?”
Sợ không có thời gian, Giang Vãn Lê không có hứng thú nháo với anh ta.
Quả thật tay anh ta giống như cái lan can ngăn cô lại, nhưng…
Cô lùn nha.
Cô lùn nên hơi ngồi xuống là có thể chui ra.
Suy nghĩ xong cô lập tức hành động, chạy như con thỏ.
Tạ Hoài Dư không ngờ nha đầu này sẽ dùng chiêu này, chửi thầm một tiếng, lập tức đuổi theo: “Này! Cô đứng lại!”
Giang Vãn Lê ngu gì mà đứng lại, toàn tâm toàn ý tìm phòng.
Các phòng ở khách sạn này đều rất tao nhã, còn nhiều nữa khiến người ta tìm hoa mắt.
Đúng lúc này tiếng điện thoại vang lên.
Lúc trước cô nói nửa giờ nữa sẽ đến, nhưng đã hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy người, cho nên Bùi Thầm gọi hỏi cô.
“Em đã đến nơi rồi.” Giang Vãn Lê nói: “Vài phút nữa là em đến phòng.”
“Được.”
“Người bạn kia của anh đến chưa?”
“Chưa.”
“Hả?” Giang Vãn Lê ngạc nhiên: “Sao anh ta đến muộn vậy, không phải đã nói sẽ đến đúng giờ sao?”
“Chắc sắp rồi.” Bùi Thầm nói: “Dưới sự uy hiếp của ba cậu ta, cậu ta không dám cho chúng ta leo cây đâu.”
Những lần trước Bùi Thầm bị cho leo cây rất nhiều lần. Rõ ràng đối phương đã đồng ý gặp mặt anh qua điện thoại, nhưng đến chỗ hẹn lại không thấy người, hành vi đó quả thật là vô sỉ, cũng may Bùi Thầm tốt tình, anh cũng không lãng phí thời gian vì anh ta, không gặp được người thì dùng máy tính làm việc nên không ảnh hưởng đến chính sự.
Nhưng hành vi đó khiến Giang Vãn Lê không có hảo cảm.
Nếu đã đồng ý rồi, vậy tại sao lại đổi ý?
“Bạn anh thật không nói đạo lý.” Cô tức giận: “Cho dù trước kia có mâu thuẫn gì, chỉ cần không phải là thâm cừu đại hận, đã qua nhiều năm rồi, tất cả nên được hóa giải, sao lại âm hiểm trả thù sau lưng anh như vậy.”
Giang Vãn Lê không biết cụ thể ân oán của Bùi Thầm với người kia là gì, nhưng xuất phát từ tâm lý bao che người của mình, nên đương nhiên là về phe anh chồng của mình.
Trong điện thoại, Giang Vãn Lê nói bạn anh vô lại, ngây thơ, tính như trẻ con.
Mắng rất nhập tâm, cũng không biết Tạ Hoài Dư đi theo cô đã nghe hết.
Chờ khi phát hiện ra thì giật nảy mình.
Sao người này vẫn ở đây, thật đúng là âm hồn bất tán.
Vẻ mặt Tạ Hoài Dư lúc này không ngả ngớn như trước, làn da trắng nõn, giọng nói lạnh lùng không độ ấm: “Chồng cô là ai?”
Giang Vãn Lê nhíu mày: “Sao tôi phải nói với anh?”
“Tên Bùi Thầm sao?”
“Hả?” Cô ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Vừa rồi bị nghe thấy được.
Nhưng cô không hề gọi tên Bùi Thầm, sao người này lại biết được??
Tạ Hoài Dư nhìn cô ngạc nhiên, khóe môi cong lên nụ cười châm chọc, cả đời anh ta cũng không hợp với Bùi Thầm.
“Ở bên ngoài đừng tùy tiện nói xấu về người khác như vậy.” Tạ Hoài Dư thản nhiên trần thuật: “Hơn nữa còn trong khi bản thân không biết gì.”
“…Tôi nói xấu người khác? Không có nha.”
“Vừa mới nói xong.”
“Vừa rồi tôi…” Giang Vãn Lê dừng lại: “Tôi nói chuyện cùng chồng, nói vài câu về bạn anh ấy, việc này anh không nên xen vào đúng không?”
“Nếu tôi muốn xen vào thì sao?”
“Dựa vào đâu?”
Tạ Hoài Dư cong môi, nở nụ cười lười biếng: “Dựa vào việc tôi chính là người bạn đó của chồng cô.”
“…”
Giang Vãn Lê lơ mơ.
Tình huống gì vậy?
Bạn Bùi Thầm là anh ta?
Cô cần thời gian để load lại.
Tạ Hoài Dư là đại võng hồng mà cô xóa bạn tốt, hơn nữa còn là bạn Bùi Thầm? Anh ta là người hỗ trợ bọn họ? Là chủ xe kia?
Như vậy vừa rồi cô đã nói bậy trước mặt anh ta.
Hơn nữa cô coi người mình cần nhờ trở thành người xa lạ.
Hơn nữa còn nhạo mạ người ta.
“Lừa tôi sao…” Giang Vãn Lê cười lúng túng: “Đại ca, anh đừng gạt tôi, tôi nhát gan, không chịu được khi bị dọa.”
“Vừa rồi nói xấu, không phải lá gan rất lớn sao?”
“….”
“Còn nữa…” Tạ Hoài Dư dừng lại: “Tôi vô lại thế nào, ngây thơ thế nào?”
Anh ta vừa nói, vừa đi đến chỗ Giang Vãn Lê, cô không chú ý phía trước, trước mặt chỉ có một bức tường được trang trí xa hoa.
Vừa rồi khí thế cô rất lớn, bây giờ lại giống con thỏ nhỏ bị dọa sợ, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Để cô nghĩ xem nên già mồm như thế nào.
Không đúng, phải là giải thích.
Cho dù như thế nào, chuyện cô xóa bạn tốt là sự thật, rất khó giải thích rõ ràng.
Tạ Hoài Dư khoanh tay, mắt đeo kính râm, cà lơ phất phơ như nhị thế tổ, vẻ mặt cố tình lại lạnh nhạt giống như cao lãnh chi hoa, không muốn buông tha cho cô.
“Anh đừng đến đây.” Giang Vãn Lê bị ép đến một góc, khóc không ra nước mắt: “Đừng đánh tôi.”
“Tôi đánh cô làm gì.”
“…” Tại cô vừa nói xấu anh ta.
Anh ta không đánh cô, nhưng cũng không dễ dàng buông tha, lấy điện thoại ra: “Thêm Wechat lại.”
Phải thêm lại.
Tuy rằng không chỉ thêm bạn tốt là có thể giải quyết được chuyện này.
Thế nhưng bây giờ chỉ có cách này để Tạ Hoài Dư bớt giận.
Cũng giống như lần trước, anh ta trực tiếp lấy điện thoại của cô, sau khi mở khóa bằng mặt, thì lại thêm bạn tốt.
Thêm sau anh ta cũng chú ý đến tin nhắn của cô, ghi chú là chồng.
Chắc là Bùi Thầm.
Nhìn rất khó chịu, muốn xóa quách đi.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng thực tế Tạ Hoài Dư không làm vậy, cầm điện thoại trêu chọc: “Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không phải người xấu.”
“Ừ… Đại ca là người tốt.” Cô nói: “Có thể trả lại điện thoại cho tôi không?”
“Gọi đại ca cũng vô dụng.” Tạ Hoài Dư nói: “Cô biết cô đã chọc đến tôi không?”
Xóa bạn tốt, nói xấu anh ta thì bị anh ta nghe thấy.
Anh ta rất không thích hai chuyện này.
“Vậy…” Giang Vãn Lê vừa hối hận vừa khó xử, cô vội nịnh nọt: “Vậy gọi anh là gì anh mới nguôi giận.”
“Gọi gì cũng không được.” Vẻ mặt Tạ Hoài Dư thản nhiên: “Gọi tổ tông cũng không được.”
Đã chọc tới anh ta rồi.
Anh ta không phải là người dễ dỗ.
Dù sao cũng là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Giang Vãn Lê thật sự không biết làm sao, chuyện xóa bạn tốt và nói xấu là thật, nhưng không biết bù lại như thế nào, chỉ có thể giao cục diện rối rắm cho Bùi Thầm, mong anh ta niệm tình cũ.
Nhưng quan hệ của hai người họ không tốt.
Nếu vậy, hành vi vừa rồi của cô quả thật là thêm dầu vào lửa.
Khuôn mặt đầy ảo não, có chút ủy khuất.
Lúc này màn hình điện thoại cô sáng lên, dãy số quen thuộc hiện lên.
Là Bùi Thầm gọi đến.
“Tôi có điện thoại.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Có thể đưa cho tôi không?”
“Không thể.”
“…”
Một cái điện thoại mà thôi, Tạ Hoài Dư không định lấy thật, chỉ là nhân cơ hội trả thù mà thôi.
Thấy bộ dáng cô uể oải cúi đầu, cuối cùng anh ta cũng thấy vui vẻ.
Nhưng mà Giang Vãn Lê cũng không phải là người dễ bị đánh bại, đầu rũ xuống, sau đó đột nhiên chỉ tay: “Wow, bên kia có mỹ nữ! Còn mặc tất chân đen.”
Tạ Hoài Dư không động đậy.
Giang Vãn Lê: “…”
Không phải đàn ông đều thích phụ nữ mặc tất chân đen sao, sao người này không giống vậy?
“Quả nhiên là vì ngây thơ cho nên không thích tất chân đen sao?” Cô thì thầm.
Lời này lại lọt vào tai Tạ Hoài Dư: “Dùng kịch bản ngu ngốc này mà lừa được tôi, cô tưởng tôi ngu?”
Còn nữa, anh ta còn chưa thấy cô gái nào xinh hơn cô.
Cho nên đừng nói là mặc tất chân đen, dù có không mặc gì anh ta cũng không mắc mưu.
Tạ đại thiếu tiếp tục bày ra tư thể thái tử gia cao cao tại thượng, lấy điện thoại làm mồi, coi cô như là một con mồi của mình, nghĩ nên trêu trọc thế nào nữa, nếu gọi một tiếng tổ tông, cũng không phải không thể.
Nghĩ vậy, đột nhiên thấy mắt cô gái sáng lên, vui vẻ gọi một câu: “Chồng!”
Chồng??
Sao lại gọi vậy?
Chờ đến khi tầm mắt của cô không dừng trên người mình, Tạ Hoài Dư mới nhận ra là cô gọi người khác, giây tiếp theo, cổ áo anh ta bị người kia kéo ra không lưu tình chút nào.
Lực đối phương rất lớn, hơn nữa Tạ Hoài Dư cũng không chuẩn bị, quần áo bị kéo xoay 180 độ, suýt chút nữa không đứng vững.
Vừa ngẩng đầy thì thấy gương mặt quen thuộc.
Không ai ngờ họ gặp lại nhau lần thứ hai bằng phương thức này.
Bùi Thầm thong dong, bình tĩnh, nhưng tay cầm cổ áo đối phương nổi gân lên rõ ràng, giống như đang kiềm chế gì đó.
Vừa rồi Tạ Hoài Dư chắn trước mặt Giang Vãn Lê, sau khi bị túm thì có chút chật vật, vẻ mặt tuấn mỹ dần lúng túng, lạnh lùng hỏi: “Cậu làm gì thế?”
Bùi Thầm: “Cậu làm gì thế?”
“Buông ông ra.” Tạ Hoài Dư chửi thầm, trở tay bắt đối phương, nhưng lại bị chế trụ.
Đúng lúc anh ta chuẩn bị ra sức thì Bùi Thầm buông ra.
Không phải chủ động buông.
Mà là Giang Vãn Lê phát giác người chắn trước mặt mình đã biến mất, không nói hai lời vội chạy đến chỗ Bùi Thầm, như tìm được chỗ an toàn, nhẹ nhàng nắm tay anh.
Có cô ở đây, không thể có hành vi bạo lực được.
Nhưng vẻ mặt cả hai đều rất âm trầm, im lặng, tràn đầy sự tức giận.
Lạnh lùng bức người.
Mãi đến khi giọng cô vang lên.
“Chồng, anh đến rồi.”
Vừa rồi ít nhiều cô cũng bị dọa sợ, Giang Vãn Lê trốn sau lưng Bùi Thầm, ôm cánh tay anh, trong mắt không có sự yếu đuối vừa rồi, chỉ còn sự vui vẻ: “Phòng ở đây rất khó tìm, em có làm trì hoãn thời gian của anh không?”
Bùi Thầm nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng điệu khác hoàn toàn ban nãy, cực kỳ dịu dàng: “Không tìm được phòng sao không gọi cho anh?”
“Em nghĩ em tìm được.”
“Chờ em tìm được, chắc bọn anh ăn xong luôn bữa sáng rồi.”
Giang Vãn Lê bị trêu trọc, không nhịn nổi, cười: “Khoa trương vậy sao, chỉ hơi chậm một chút mà.”
Hai ba câu đánh bay bầu không khí cứng ngắc vừa nãy.
Nhưng sắc mặt Tạ Hoài Dư vẫn rất thối, hoài nghi mình có đang nằm mơ không, sinh thời còn nghe được tên đầu gỗ nói chuyện với phụ nữ dịu dàng như vậy.
Vừa rồi lôi anh ta ra là vì anh ta đứng gần cô gái này sao, thật sự là buồn cười.
Ánh mắt Tạ Hoài Dư dừng ở hai bàn tay nắm chặt của họ, cười nhạo một tiếng: “Không ngờ cậu và vợ cậu rất ân ái.”
Câu nói rất bình thường, nhưng từ miệng anh ta nói ra thì ý lại khác, ý cười không tới đáy mắt càng chứng minh ý đó.
“Cho nên cậu tôn trọng chút.” Bùi Thầm mặt không đổi sắc nói.
“À.”
Lúc này, thư ký Lương đến giải vây, cúi người mời Tạ Hoài Dư, nói phòng đã chuẩn bị xong.
Hôm nay bọn họ có chuyện quan trọng cần bàn.
Sự cố nhỏ vừa rồi là do mình gây nên, Tạ Hoài Dư không tính toán nữa, cười lạnh một tiếng rồi bước đi.
Anh ta vừa đi, Bùi Thầm liếc nhìn cô gái bên cạnh: “Em quen Tạ Hoài Dư sao?”
Giang Vãn Lê lắc đầu: “Không quen.”
“Anh thấy em và anh ta rất thân thiết.”
Vừa rồi Bùi Thầm đi ra muốn tìm cô, vừa tìm vừa gọi điện thoại, điện thoại vừa kết nối thì nghe thấy tiếng Tạ Hoài Dư, cho nên đi qua.
Sau đó chính là cảnh anh nhìn thấy,
Dựa vào hành động của bọn họ, đoán đây không phải là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Mà cảm giác áp bách cao cao tại thượng Tạ Hoài Dư mang lại, Bùi Thầm đã quen, anh ta vô lễ với người khác nhưng có một người là trường hợp ngoại lệ.
Từ sau khi Bùi Thầm xuất hiện, Giang Vãn Lê vẫn luôn nắm tay anh, sau khi nghe được câu hỏi đầy ý vị của anh, nghĩ anh hiểu lầm gì rồi, vội xua tay giải thích mình không quen Tạ Hoài Dư, chỉ là lời lúc nãy cô nói, vô tình bị anh ta nghe thấy.
“Em đâu biết người đi cùng thang máy với em là bạn anh.” Cô nhỏ giọng nói: “Nếu biết, lúc em và anh nói chuyện điện thoại, chắc chắn sẽ không nói anh ta vô lại.”
“Câu đó bị cậu ta nghe thấy?”
“Ừ, cho nên anh ta tức giận chặn em lại, anh xem, anh ta thật là hung dữ.”
“Vậy không nói chuyện với cậu ta nữa.” Anh nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô: “Tránh xa cậu ta một chút.”
Chuyện kia giao cho anh là được.
Giang Vãn Lê càng ôm cánh tay anh chặt hơn, mặt mày hớn hở: “Được.”