Có Bùi Thầm ở đây, Giang Vãn Lê liền yên tâm.
Cho dù người kia có đáng sợ thế nào.
Khi Giang Vãn Lê ngồi xuống bên cạnh chồng mình, phát hiện trên bàn có một chiếc điện thoại, đúng là của cô.
Tạ Hoài Dư trả điện thoại cho cô.
Cô cẩn thận cầm lấy, cất vào trong túi, Tạ Hoài Dư cách họ mấy ghế nhưng vẫn dùng ánh mắt cao ngạo nhìn hai vợ chồng họ.
Vẫn bày ra gương mặt thối, khiến người ta có cảm giác nợ anh ta mấy triệu vậy.
Giang Vãn Lê rất nghe lời, không nói chuyện với anh ta, nhìn cũng không nhìn, nhận lấy menu từ nhân viên, rồi bắt đầu gọi món.
Nơi này chủ yếu là đồ ăn Trung Quốc, thiên về khẩu vị phía Nam, các món ăn đều được chụp rất đẹp.
Giang Vãn Lê tùy tiện chọn mấy món, lại dặn nhân viên cho ít chua, cô không thích ăn chua lắm.
“Cô chọn một phần này sao?” Nhân viên ghi chép: “Đây là phần ăn tình nhân.”
“Phần ăn tình nhân?”
“Đúng vậy.” Nhân viên mỉm cười: “Cô xem ảnh mà xem.”
Nếu không có nhân viên nhắc, Giang Vãn Lê cũng không chú ý là mình gọi phần ăn tình nhân, tại cô thấy hình minh họa rất đẹp, đồ ăn nhìn cũng ngon.
“Bỏ đi…”
Cô vừa nói xong, người đàn ông bên cạnh thản nhiên nói: “Cho một phần đi.”
Giang Vãn Lê lo lắng bây giờ là buổi tối, ăn nhiều sẽ không tốt, cho nên mới không chọn, nhưng Bùi Thầm không có ý này, ngoài mấy món cô gọi, anh còn gọi thêm mấy món bình thường cô thích ăn.
Phần ăn tình nhân bên trong đã bao gồm rất nhiều món rồi, Giang Vãn Lê ngập ngừng: “Không cần nữa đâu, em cảm thấy đủ rồi.”
“Không đủ.” Anh trả lời ngắn gọn: “Em gầy.”
“Dạo này em béo lên, anh nhìn mặt em nè.”
“Nhìn rồi.” Bùi Thầm: “Gầy, không tròn.”
“…”
Sao anh lại muốn mặt cô tròn.
Cuối cùng vẫn gọi rất nhiều món, cả quá trình bọn họ đều ngó lơ vị khách là Tạ Hoài Dư.
Chờ đến khi người nọ đưa menu cho nhân việc, Giang Vãn Lê mới nghĩ, có người khác ở đây, gọi phần ăn tình nhân có vẻ không được tốt lắm.
Cũng may phần ăn tình nhân ở đây không chỉ là một phần cơm Tây như bình thường, bên trong còn rất nhiều món ăn riêng lẻ phù hợp với nhiều người.
Nhân viên chuẩn bị rời đi, Giang Vãn Lê cũng đứng dậy, muốn đi toilet.
Cô vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lần gặp mặt trước, có rất nhiều bạn ở cùng, không khí náo nhiệt, cho dù hai người họ không nói gì cũng không thấy xấu hổ, nhưng bây giờ không giống vậy, một khi im lặng là hoàn toàn rơi vào cục diện bế tắc.
Tạ Hoài Dư không ngờ Bùi Thầm là người hai mặt, ngữ khí nói chuyện bây giờ hoàn toàn khác so với lúc có cô gái kia ở đây, giống như một núi băng sơn nhiều năm bị gió xuân làm cho lung lay.
Thời điểm đối mặt với anh ta lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như quá khứ.
“Đó là vợ cậu sao?” Tạ Hoài Dư thản nhiên nói: “Tôi thấy không giống chút nào.”
Bùi Thầm bình tĩnh nói: “Nếu cậu để ý lời cô ấy nói bậy, vây tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu.”
“Xin lỗi.” Tạ Hoài Dư cười lạnh: “Tôi nghĩ cậu là người không biết xin lỗi.”
“Tùy trường hợp.”
“Bởi vì chuyện nhỏ của vợ cậu, cậu nguyện ý xin lỗi tôi, nhưng chuyện kia, cậu mãi mãi không hề có ý xin lỗi.” Tay Tạ Hoài Dư bất tri bất giác nắm chặt: “Đúng không?”
Chuyện quá khứ, Bùi Thầm không muốn nhắc lại, cho dù đối phương nói ra, anh cũng không muốn tiếp.
Thái độ lạnh nhạt đó càng khiến Tạ Hoài Dư tức giận, nhiều năm vậy rồi, chỉ có mình anh ta chưa buông bỏ được, người khác đã quên sạch sẽ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Năm đó anh ta nguyền rủa Bùi Thầm mãi mãi cô đơn, mãi mãi lẻ loi, yêu nhưng không được, xem ra chẳng có ích gì.
Giờ phút này, Bùi Thầm còn sống tốt hơn trong tưởng tượng của Tạ Hoài Dư.
“Tôi đã kết hôn.” Bùi Thầm nói: “Chuyện trước kia, nếu cậu buông xuống được thì hãy buông.”
“Nếu không buông được thì sao?”
“Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
“…”
Bây giờ Tạ Hoài Dư hiểu người này dẫn vợ đến là có ý gì, đây chính là thông báo cho anh ta biết anh kết hôn, tình cảm vợ chồng ổn định, không muốn bị quấy rầy, chuyện quá khứ thì nên quên đi.
Nếu anh ta đồng ý thì họ vẫn là bạn, nếu không thì không còn cách nào.
Dù sao anh cũng không thừa nhận là mình sai.
“Buông thế nào, với tính cách này của cậu, kết hôn có thể hạnh phúc sao?” Tạ Hoài Dư cắn răng: “Còn không biết dùng cách gì để cưới một nữ sinh cấp 3.”
“Cô ấy không phải nữ sinh cấp 3, cô ấy đã thành niên rồi.”
“Thành niên? Tôi thấy chỉ số thông minh giống y như của đứa trẻ ba tuổi.”
“Không liên quan đến cậu.”
“Lớn lên cũng không xinh đẹp.”
Những lời này càng nói càng thái quá, Tạ Hoài Dư cố tình bới lông tìm vết.
Lần này Bùi Thầm không phản bác, mà yên lặng nhìn đối phương một hồi, rồi nói: “Muốn tôi hẹn chuyên gia khoa mắt giúp cậu không?”
“…”
“Không cần, mắt tôi rất tốt.” Tạ Hoài Dư nói: “Được rồi, cô ấy xinh đẹp, là cậu, cậu không xứng với người ta.”
Bùi Thầm thu hồi ánh mắt, không nói nữa.
Thái độ này khiến Tạ Hoài Dư phải khen anh khá lắm, nói vợ anh không xinh đẹp, anh liền mắng người bảo đi khám mắt, nói anh không xứng, ngược lại lại im lặng.
Lúc này, nhân viên gõ cửa mang đồ vào.
“Chào ngài, đây là phần ăn tình nhân.…”
Sau khi nhân viên đi vào, nhìn thấy trong phòng có hai người đàn ông, lời tiếp theo bị nghẹn lại.
Hai người đàn ông, gọi phần ăn tình nhân?
Trong quá trình bày đồ ăn, nhân viên đều trong trạng thái ngây ngẩn, nhìn hai người, trời ơi, đây là họ phát hiện điều đặc biệt sao. Nhìn hai vị khách, cả hai đều có giá trị nhan sắc cao, thân sĩ anh tuấn, dù thế nào…
Được đào tạo chuyện nghiệp và rèn luyện hàng ngày nên bọn họ không thể hiện sự ngạc nhiên ra mặt, bày đồ ăn xong, lúc rời đi còn nhìn họ bằng ánh mắt đầy thiện ý, ý vị thâm trường.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Hoài Dư càng ngày càng xấu, khiến người ta hiểu lầm anh ta và người này có quan hệ kỳ lạ, anh ta chỉ muốn nói một chữ, xui.
Thời điểm Giang Vãn Lê quay lại, hai người kia đều không nói gì.
Bắt đầu vào chuyện chính, Bùi Thầm nói vài điều bọn họ cần trong quá trình thí nghiệm.
Chuyện này, Tạ Hoài Dư đã nghe thư ký anh nói qua: “Giúp hai người tôi được gì?”
Nghe vậy, động tác ăn của Giang Vãn Lê dừng lại, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Bùi Thầm: “Điều kiện tự cậu chọn.”
Tạ Hoài Dư: “Cậu thấy tôi thiếu thứ gì?”
Anh ta là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, tuy vẫn bị ba quản nghiêm, nhưng anh ta là con trai độc nhất trong nhà, về sau công ty là của anh ta, thật đúng là không thiếu gì.
Không kéo dài thời gian, Bùi Thầm nói: “Nếu cậu ở trong nước, vậy có thể tùy tiện chọn xe trong gara của tôi.”
Điều kiện này khá mê người.
Tạ Hoài Dư thích chơi xe, xe thể thao dưới danh nghĩa anh ta có đủ loại, nhưng bởi vì có ba anh ta hạn chế, hơn nữa hầu như xe đều ở nước ngoài, vận chuyển về đây rất rườm rà.
“Nếu cậu đã mở miệng nói vậy, tôi sẽ không khách khí.”
Tạ Hoài Dư bị ba uy hiếp, không đồng ý với họ không được, ngoài mặt vẫn ra vẻ miễn cưỡng giúp đỡ: “Về sau xe của cậu chính là xe của tôi.”
Anh ta rất có giới trong giới xe ô tô, rất nhiều người đều biết điều đó.
Có thể cho điều kiện như vậy, có thể nói là đủ thành ý.
Bùi Thầm chỉ hỏi: “Xe kia bao giờ mới đến?”
“Sắp rồi, khoảng một tháng nữa.”
Đàm phán xong, thời gian còn lại là để ăn tối.
Rõ ràng đây là chuyện liên quan đến Giang Vãn Lê, nhưng bởi vì đã giao toàn quyền cho chồng, nên không quan tâm gì cả, chỉ chăm chú ăn, cô ăn rất chậm làm cho người ta có cảm giác cô ăn nhiều.
Tạ Hoài Dư vốn cảm thấy khách sạn xa hoa này không có gì đặc biệt, nhưng ngẩng đầu liền thấy bộ dáng ăn chăm chú của cô gái, dường như không quan tâm chuyện gì ngoài việc ăn.
Anh ta thấy phụ nữ lúc đi ăn đều ăn rất ít.
Đến bây giờ vẫn chưa thấy ai ăn nhiều như con heo nhỏ giống cô.
Ăn cơm xong, thời điểm ra khỏi phòng, Tạ Hoài Dư nhìn Giang Vãn Lê đầy ẩn ý.
Cô thấy sởn tóc gáy, phản xạ có điều kiện vội đứng sau chồng.
Không phải chứ, vị đại ca này vẫn muốn tìm cô tính sổ sao?
Nhưng anh ta không làm gì hết, quay đầu bước đi.
Làm cô sợ bóng sợ gió một hồi.
Nhờ có sự cố lần này, Giang Vãn Lê rút ra một điều, lần sau không thể nói xấu người khác được, nếu không bị nghe thấy sẽ rất xấu hổ.
Tổng kết lại, cuộc đàm phán lần này cũng coi như thuận lợi.
Nhưng hình thức ở chung của hai người kia khiến Giang Vãn Lê cảm thấy sai sai.
Rõ ràng là bạn bè lâu ngày mới gặp, nhưng lại có một vách ngăn ở giữa.
Chẳng lẽ Bùi Thầm đều ở chung với bạn bè vậy sao? Cô chỉ mới gặp Tạ Hoài Dư nên không biết nhiều.
Sau khi về đến nhà, cô mới cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình.
Trước kia thư ký Lương nói bọn họ vì nguyên nhân cá nhân nên quan hệ cứng ngắc, nếu vậy, nguyên nhân là gì?
“Em hơi tò mò.” Giang Vãn Lê nghiêng về một bên hỏi: “Nguyên nhân gì có thể khiến hai người đàn ông nghỉ chơi với nhau?”
Cô không phải hơi tò mò.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện là rất rất tò mò.
Bùi Thầm không nhanh không chậm hỏi lại: “Muốn biết sao?”
“Nếu anh không nói cũng không sao.” Cô lắc đầu: “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho dù chúng ta là vợ chồng như tính riêng tư thì vẫn phải có.”
Cô không hiếu kỳ đến mức bắt ép anh nói chuyện trước kia.
Hơn nữa nếu chuyện đó liên quan đến cô, giống như mọi người nói là, cô cự tuyệt lời thổ lộ của anh, còn ném bánh kem của anh, vậy về sau hai người sẽ rất khó xử khi ở chung.
Vẫn chưa nghe anh nhắc đến chuyện đó, hơn nữa bản thân cũng không có ấn tượng, cho nên Giang Vãn Lê coi chuyện này như không tồn tại.
“Anh và Tạ Hoài Dư là bạn.” Bùi Thầm lời ít ý nhiều: “Nhưng cậu ta lại coi anh là tình địch.”
“Hả?”
Giang Vãn Lê ngạc nhiên, sẽ không phải là mối quan hệ cô nghĩ đấy chứ?
Tạ Hoài Dư thích một cô gái, nhưng cô gái đó lại thích Bùi Thầm? Cho nên quan hệ hai người mới rạn nứt.
Nếu vậy thì rất cẩu huyết.
Nhưng ngẫm lại, chuyện khiến hai người đàn ông nghỉ chơi với nhau, dường như chỉ có chuyện liên quan đến phụ nữ.
Huống chi trước kia, tất cả mọi người vẫn còn trẻ, vẫn còn lông bông.
“Vậy anh có phải là tình địch thật không?” Giang Vãn Lê hỏi: “Cũng thích cô gái kia hay là…”
“Anh không thích.”
“Ừ.”
Hiếm khi nghe anh nói về chuyện tình cảm, nói không tò mò thì chắc chắn là giả.
Từ khi cô quen Bùi Thầm, Bùi Thầm dường như không hề thể hiện tình cảm với ai, giống như là cao lãnh chi hoa khó với tới được, không nhiễm bụi trần nhân gian.
Cụ thể hai người họ ồn ào thế nào, Giang Vãn Lê không muốn quan tâm: “Cô gái kia rất xinh đẹp sao, sao anh lại không thích?”
Chuyện đó, Bùi Thầm không thể giải thích chỉ nói: “Không thích là không thích.”
“Vậy anh thích kiểu người như thế nào?”
Cô hỏi rất tùy ý, giống như là chỉ tiện nhắc đến chủ đề này.
Bùi Thầm không trả lời: “Em đoán xem.”
“Sao em biết được…” Giang Vãn Lê sững sờ: “Em cũng không biết chuyện quá khứ của anh, cũng không phải con giun trong bụng anh.”
Cô mới quen anh không lâu, sao cô biết được.
Dùng ánh mắt ‘Sao anh hỏi em một vấn đề khó như vậy’ nhìn anh, thở dài, Giang Vãn Lê cầm cốc nước, rất bất đắc dĩ với người đàn ông này.
Động tác uống nước của cô rất chậm, cái miệng nhỏ chúm chím, uống xong đôi môi đỏ mọng trơn bóng, bản thân không phát hiện ra còn nhấp nhấp môi.
Vừa nhìn là biết bộ dáng rất dễ bị khi dễ.
Bùi Thầm còn bất đắc dĩ hơn cô, sự biến đổi không biểu hiện ra ngoài, nặng nề nói một câu: “Anh muốn ăn lê.”
“Lê?” Giang Vãn Lê vừa nói vừa lấy một quả lê từ khay trái cây ra: “Ở đây có này, hôm nay em vừa ăn thử, rất ngọt.”
“Không phải lê này.”
“Vậy lê nào… Ô…”
Giang Vãn Lê còn chưa nói xong, thắt lưng đột nhiên bị người nhấc lên, đi về hướng phòng ngủ.