Bàn tay của người đàn ông cầm micro nổi gân xanh, từ trước đến nay anh vẫn luôn chững chạc, nhưng từ lúc nhìn thấy cô bị người ta dùng micro chỉ vào, thì anh không thể bình tĩnh được nữa.
Giọng điệu nói chuyện đều đều, nhưng mỗi một âm tiết đều giống như nhúng qua băng, mặt trời chói chang, nhưng người ta nghe xong phải đổ mồ hôi lạnh.
Tay anh cầm Micro, dường như có thể bóp nát nó bất cứ lúc nào.
“Bùi tổng.” Người phóng viên này là người có kinh nghiệm, nên thời điểm mấu chốt không quên giải vây cho mình: “Rất xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, không chú ý tới.”
Anh ta rất thận trọng mà đưa bàn tay qua, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng.
Lúc này thư ký Lương đi tới, mỉm cười, cầm lấy micro từ trong tay của Bùi Thầm, sau đó đưa qua cho vị phóng viên kia, gừng càng già càng cay, thư ký nhìn có vẻ như đang mỉm cười, nhưng lời thì rõ ràng là uy hiếp: “Cần phải cầm cẩn thận, nếu để rơi trên mặt đất thì không hay.”
Hàm ý của lời nói, nếu lại đụng chạm một lần, thì tiền đồ của anh ta sẽ không hay.
Thừa dịp lúc ông chủ nhà mình đang quan tâm vợ có bị thương hay không, thư ký Lương đi đến giải quyết sự cố lần này.
“Các vị phóng viên, nếu vẫn muốn công việc này thì hãy an phận thủ thường, không cần viết nội dung vớ vẩn. Tiếp theo, chúng tôi đã báo cảnh sát, nếu không thể giữ trật tự, vậy giao cho cảnh sát đến xử lý.”
Câu nói của thư ký lời ít mà ý nhiều, khiến toàn hội trường không ai dám làm ầm ĩ lên nữa.
Một câu nói có uy lực hơn mười câu của Giang Vãn Lê.
Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, không có kinh nghiệm thì không nói, thân phận cũng không đủ để cho người khác tin tưởng và nghe theo, dẫn đến các phóng viên dùng cô để làm công cụ, hận không thể biến cô mọc ra mười cái miệng ra để cho bọn họ phỏng vấn.
Vấn đề trật tự đã được giải quyết nhưng chuyện vẫn chưa giải quyết được đám người chơi xấu kia.
Bây giờ bọn họ không có việc làm, nên bọn họ bất chấp tất cả để có bát cơm.
Nếu là bình thường, bọn họ hoàn toàn có thể đuổi thẳng đám người kia đi.
Nhưng những người này thì khác, trước đó lão Giang tổng đã hứa với họ.
Sau khi đại ca dẫn đầu bị bảo vệ khống chế, thì nói chuyện thành thật hơn rất nhiều: “Em gái và em rể đều đã ở đây, vậy chúng tôi không nhiều lời nữa, khi nào thì sắp xếp công việc cho chúng tôi?”
“Khi còn sống ba cô đã đồng ý chuyện của chúng tôi, chết rồi thì không có nghĩa là không giữ lời, như vậy sẽ làm mất thanh danh của ông ấy, đúng không em gái?”
“Bây giờ hai người đều có cuộc sống thoải mái, ân ái, cũng phải nhớ đến chúng tôi chứ.”
Đại ca dẫn đầu là người biết ăn nói.
Nhất là một câu cuối cùng.
Không giống với phóng viên, hắn ta biết nhìn mặt mà đoán ý, vừa rồi cũng đã nhìn ra tình huống gì, nên khen họ ân ái.
Không biết có phải mấy chữ ân ái có tác dụng hay không, Bùi Thầm gật đầu: “Sẽ sắp xếp.”
“Thật hay giả vậy? Sẽ không lừa gạt chúng tôi chứ.”
Anh thản nhiên liếc nhìn về phía bọn họ, không nói gì, nắm tay cô gái ở bên cạnh, xoay người rời đi.
Chuyện phía sau, giao cho thư ký xử lý.
“Sao Bùi tổng lừa các ngươi được chứ, chỉ vài công việc mà thôi.” Thư ký Lương mỉm cười: “Nếu không ngại, các anh có thể để lại phương thức liên lạc.”
Những thanh niên sừng sỏ này cũng không khó đối phó.
Không bằng cấp, không hiểu biết, tính tình không tốt, trong xã hội có rất nhiều loại người như này, nếu không làm được bảo vệ, vậy sắp xếp cho bọn họ đi đòi nợ thuê.
Cách xử lý này khiến tất cả mọi người rất hài lòng, duy nhất không hài lòng là Bùi Thầm đã đưa Giang Vãn Lê rời đi.
Trên xe, hai người còn chưa cài dây an toàn.
Vừa mới trải qua hoảng sợ, Giang Vãn Lê vẫn ở trong trạng thái mơ màng.
“Cho anh xem.” Bùi Thầm nói một câu, giơ tay qua nâng khuôn mặt của cô: “Có bị thương hay không?”
Giang Vãn Lê lắc đầu: “Không có.”
Thật sự là không có.
Tuy phóng viên quá đáng nhưng cũng không khiến cô bị thương.
“Còn nói không bị thương.” Bùi thầm nhíu mày, “Sao lại rách miệng? Ai làm?”
“……” Giang Vãn Lê, “Không phải tại tối hôm qua anh cắn sao.”
“……”
Do anh làm hả?
Vậy không sao.
Bùi Thầm rút tay về, ánh mắt vẫn dùng ở trên người cô, vẫn nhìn chăm chú: “Gặp phải chuyện này tại sao không nói cho anh biết?”
Cô ngước mắt, “Em…… Cũng không biết anh sẽ qua đây.”
“Không gọi điện thoại được cho em.”
“Có sao?”
Giang Vãn Lê ngẩn người vài giây, lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy mấy cuộc gọi nhỡ.
Không phải mấy cuộc, mà là mười mấy cuộc.
Vừa rồi ở trong hoàn cảnh ầm ĩ, cho nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hơn nữa bây giờ đang là giờ ăn cơm, cô không nghĩ anh sẽ gọi điện thoại cho cô.
Nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trong lòng cô đầy cảm xúc lẫn lộn.
Cảm giác rất vi diệu.
Lại có chút áy náy.
Hình như bản thân lại tăng thêm phiền toái cho anh.
Lần cuối cùng nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, có lẽ là ba gọi đến.
Xem nhiều tình tiết phim, người ba già vẫn luôn lo lắng có thể bọn bắt cóc sẽ bắt cóc con gái bảo bối của mình, muốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả, nhưng ông không nỡ để cô công chúa nhỏ bị thương, bị tủi thân. Một khi không thể liên lạc cho cô, người ba già rất lo lắng, gọi mười mấy cuộc điện thoại là chuyện bình thường.
Nghĩ đến ba mình, vành mắt Giang Vãn Lê lại đỏ lên.
Bùi Thầm nhìn, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì……” Cô cúi đầu: “Chỉ là cảm thấy, hình như những chuyện nhỏ nhặt nhất ba em để lại, em cũng không giải quyết được.”
“Người đến tận cửa làm ầm ĩ, em cũng không thể xử lý được.”
“Nhưng……”
“Sau này gặp phải chuyện như vậy, không cần tủi thân cũng không cần khóc, em chỉ cần đứng phía sau lưng anh, giao cho anh là được rồi.” Bùi Thầm đưa tay lên lau khóe mắt cô: “Đã biết chưa, Bùi phu nhân?”
Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng
Là Bùi phu nhân.
Cho nên sau này gặp phải chuyện như vậy, họ sẽ giải quyết cùng nhau.
Trước kia chính cô cũng nói đều là người một nhà, tại sao phải khách sáo chứ.
Giọng Bùi Thầm nghe như oán trách, nhưng vẫn có vẻ thương tiếc nhiều hơn.
Giang Vãn Lê đang cúi đầu, cuối cùng cũng từ từ ngẩng lên, đối diện là đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, trong nháy mắt còn nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Không phải mơ, là sự thật.
Cô nghe thấy trái tim mình đập bịch bịch, có thứ gì đó đang ngủ say bị đánh thức, giống như một chồi non bị chôn vùi trong lòng đất đông cứng của mùa đông lạnh lẽo, ngửi được hơi thở của mùa xuân, thì chậm rãi mọc lên, vươn lên mặt đất.
Giang Vãn Lê nhẹ nhàng che ngực lại, dường như làm như vậy để che giấu điều gì đó.
Cô nên nói gì đây?
Nói cảm ơn thì có vẻ dư thừa.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Vãn Lê thấp giọng gọi tên anh: “Bùi Thầm.”
“Hửm?” Anh nhìn cô: “Sao vậy?”
Cô cười thản nhiên: “Không có việc gì, chỉ là em muốn xác nhận một chút xem anh có ở bên cạnh em không.”
Rõ ràng người đang tồn tại.
Không phải giấc mơ hư ảo.
“Anh đây.” Bùi Thầm nhìn chăm chú vào cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa linh động, cười khẽ: “Sau này cũng ở đây.”
Vẫn luôn ở đây.
Đây chính là người chồng mà cô kết hôn chớp nhoáng, mặc dù không có đi nhà thờ thề, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ bên cạnh cô.
Nghĩ đến đây, tâm trạng không tốt vừa rồi của Giang Vãn Lê dường như được quét sạch.
Hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa, rồi sau đó Bùi Thầm đưa cô về Phạn Ni.
Anh có thói quen kéo cửa sổ ở ghế phụ xuống, sau đó nhắc nhở cô: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh?”
Giang Vãn Lê quay đầu lại cười, nói: “Không có việc gì thì không thể gọi sao?”
Anh hơi giật mình: “Không có ý này.”
“Hả?”
“Không có việc gì cũng có thể gọi.” Anh rất nghiêm túc mà nhắc nhở: “Nhưng anh sẽ ngầm thừa nhận em đang nhớ anh.”
Nếu không có việc gì mà gọi điện thoại, không phải nhớ thì là gì.
Giang Vãn Lê không tìm được lý do để phản bác lại, mím môi: “Đi đường chậm một chút, em đi đây, buổi tối gặp lại.”
Trước cửa Phạn Ni giờ đã yên tĩnh.
Các phóng viên đều đã được đưa đi hết, những tên côn đồ gây rắc rối cũng được giải quyết ổn thỏa, để đề phòng sau này lại xảy ra những chuyện tương tự, Phạn Ni đã tăng thêm số lượng bảo vệ.
Trưa ngày hôm đó, bảo vệ trị an bắt đầu tăng cường làm việc.
Nhìn bọn họ ở dưới lầu huấn luyện, các đồng nghiệp ở trong văn phòng bộ phận B đều sôi nổi nhìn xuống phía dưới.
Không thể không nói đây là tốc độ làm việc sấm rền gió cuốn, không giống Phạn Ni trước kia, thời gian nhập nguyên liệu cũng kéo dài, chờ đến khi hàng tới thì khách hàng đã bỏ chạy.
Đồng nghiệp xúc động hỏi: “Tôi có thể nghĩ là những bảo vệ đó đều là Bùi tổng sắp xếp cho Đại tiểu thư hay không?”
“Không cần nghi ngờ, chính là như vậy.” Một đồng nghiệp khác cũng phụ họa trêu ghẹo: “Bùi tổng rất yêu thương Đại tiểu thư, đâu giống chồng tôi, giữa trưa kêu anh ấy xuống lầu mua chai nước tương mà đến buổi tối mới về đưa cho tôi.”
Đôi mắt Giang Vãn Lê vẫn đang nhìn màn hình, trái tim vô tình rung động trước những lời trêu chọc của các cô, cười phủ nhận: “Không có đâu, bảo vệ mọi người, anh ấy suy nghĩ vì công ty.”
Vì tương lai công ty có được hệ thống an ninh tốt nhất, sẽ không xảy ra những sai lầm như vậy, cho nên sắp xếp như vậy là hợp tình hợp lý.
Nhưng mà trong lòng nhóm đồng nghiệp đều hiểu rõ, dù sao các cô ấy cũng làm việc cùng với Giang Vãn Lê, mỗi ngày đều gặp mặt, so với những người ngoài thì hiểu rõ hơn cả, truyền thông đưa tin nào là vợ chồng không hòa hợp, liên hôn thương mại, bọn họ biết đều là nói bậy.
Vợ chồng trẻ người ta mặc dù không có ân ái phô trương, nhưng cũng không đến mức thân ai người nấy lo, chỉ cần nhìn biểu cảm của Giang Vãn Lê đang nhắn tin là có thể nhìn ra được.
Đồng nghiệp A nhẹ giọng thảo luận: “Tục ngữ nói, ánh mắt của con người không lừa được người khác. Tôi đánh cược ba túi que cay, Đại tiểu thư đang nói chuyện phiếm với Bùi tổng.”
Đồng nghiệp B: “Bùi tổng giống người sẽ nói chuyện phiếm sao?”
Đồng nghiệp C: “Tôi rất muốn nhìn lịch sử trò chuyện của bọn họ.”
Đồng nghiệp D: “So với cài này, tôi càng muốn nhìn bọn họ khoe ân ái ngoài đời.”
Các đồng nghiệp chìm đắm trong suy nghĩ, rất khó tưởng tượng được người đàn ông nhã nhặn, cấm dục, sao khoe ân ái được, đoán chừng là không có chuyện đó, đến bây giờ mới từng nhìn thấy hành động thân thiết nhất của bọn họ là nắm tay.
Sau cuộc họp, các cô ấy đều rất rảnh rỗi.
Giang Vãn Lê cũng không ngoại lệ, trong tay không có giấy tờ, rảnh rỗi không có việc gì, tùy ý gửi tin nhắn qua cho Bùi Thầm, hỏi tối mấy giờ anh về.
Bùi Thầm trả lời đều không quá ba chữ.
Tin nhắn đầu tiên không phải trả lời trong vài giây, có vẻ cách năm phút sau, nhưng mấy tin nhắn sau trả lời rất nhanh, Giang Vãn Lê không có chuyện quan trọng, chỉ nói về những chuyện nhỏ trong công ty, ví dụ như tăng thêm bảo vệ.
[Bọn họ nói anh tăng thêm nhân viên bảo vệ là vì em, em cũng không biết giải thích với bọn họ như thế nào.]
Bùi Thầm: [ Vì sao phải giải thích? Vốn dĩ chính là vì em.]
Giang Vãn Lê: [……]
Đừng chứ, nếu như bị nhân viên nhìn thấy, họ sẽ kháng nghị mất.
Bùi Thầm: [ Ngày thường bản thân em cũng chú ý một chút, nếu có người khả nghi thì cố gắng cách xa, đừng ngây ngốc mà xung phong lên trước.]
Tăng thêm nhân viên bảo vệ vì cô là điều cần thiết.
Bởi vì sẽ có rất nhiều chuyện bất ngờ.
Ngày thường anh gửi tin nhắn rất ít chữ, nhưng khi dạy dỗ người, thật sự không nhân từ chút nào.
Còn nói cô ngốc.
Giang Vãn Lê: [Không cần lo lắng, em mới không có ngốc như vậy đâu, hôm nay là bởi vì mọi người đều ở đấy, nếu chỉ có một mình em thì em sẽ trốn đi.]
[Không biết ba em còn có kẻ thù hay không, đề phòng ngộ nhỡ, sau này nếu có người hỏi tên em, em không cần nói cho bọn họ.]
[Vậy em nói cái gì.]
[Em tùy tiện bịa ra một cái tên.]
[Bịa thế nào?]
[Không gọi Giang Vãn Lê là được.] Anh nói [Có thể gọi Giang quả táo, Giang dưa hấu.]
[……]
Đúng là một thiên tài đặt tên.
Cho dù bịa, cũng không thể tùy tiện như vậy chứ.
Sao anh không gọi chính mình là Bùi quả táo đi.
Nhưng nghĩ người đàn ông thối này cũng là suy nghĩ vì mình, Giang Vãn Lê không thể phản bác lại được, nhưng không nhịn được phàn nàn về cái tên anh đặt.
[ Trình độ anh đặt tên vậy khiến em sợ hãi.]
[ Sợ hãi cái gì?]
[Sợ hãi sau này tên của con bị anh đặt không đứng đắn.]
[Sẽ không.] Bùi Thầm [Đến lúc đó sẽ đặt nghiêm túc.]
Sau đó, cô nhận được tin nhắn của anh.
[ Nếu Lê Lê đã cân nhắc đến tên con, vậy khi nào chúng ta sinh con.]
[……]