Giang Vãn Lê hồn nhiên không biết bánh quy của mình dở thế nào, trước đó thợ làm bánh muốn chuẩn bị nguyên liệu cho cô, cô chỉ cần nướng là được, nhưng như vậy có vẻ không có thành ý, không đủ tình cảm, cho nên từ chối anh ta, bảo anh ta bên cạnh hướng dẫn, tự tay cô làm.
Thất bại là mẹ thành công, vì lần trước không bật bếp, lần này trong quá trình nướng bánh, cô đều đứng bên cạnh.
Dụng tâm làm bánh quy như vậy, sao lại không thể ăn được chứ, thấy chồng không có vẻ không khỏe, cô càng đắc ý, đợi hai người họ nói chuyện xong, bừng bừng hứng thú hỏi: “Nếu anh thích ăn, hàng ngày em làm cho anh được không?”
Bùi Thầm còn chưa mở miệng, thư ký Lương đã ngạc nhiên hỏi: “Hàng ngày?”
“Có phải không ổn không?” Giang Vãn Lê đăm chiêu: “Dù sao hai chúng ta cũng rất bận, vậy đổi thành một tuần đi, anh muốn ăn gì thì nói với em, em sẽ học làm rồi mang đến cho anh.”
Thư ký Lương nghĩ thầm, anh ta chắc chắn phải xác định thời gian Bùi phu nhân đến công ty, sau đó tránh đi, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến vị giác.
Anh ta thực sự khó nuốt trôi, nhưng Bùi Thầm bên cạnh nên không tiện thể hiện thái độ, sau khi nghe vợ nói vậy, im lặng một lúc rồi nói: “Lê Lê, tuy rằng ăn ngon, nhưng anh không muốn em phải vất vả.”
Anh nhìn tay cô, trắng nõn, mềm mại, ngón áp út đeo nhẫn cưới, bàn tay đó không phải dùng để nấu cơm.
Giang Vãn Lê cúi đầu, có người ngoài ở đây, nói vậy có hơi ngại, nhưng cô vẫn cười cười, nếu anh sợ cô vất vả, vậy không cần hàng tuần, thỉnh thoảng nấu một bữa là được.
Bởi vì có việc cần xử lý, Bùi Thầm phải đi ra ngoài một chuyến.
Anh không bảo Giang Vãn Lê về, tầng cao nhất rất rộng, đầy đủ tiện nghi, cô có thể tạm nghỉ ngơi, chờ anh về rồi cùng về nhà sau.
Nếu mệt mỏi cũng có thể ngủ một lúc.
Giang Vãn Lê nghe lời giống đứa trẻ, nhu thuận cầm điện thoại, nhìn người đàn ông ra cửa.
Trên bàn trà vẫn còn một vài miếng bánh bích quy.
Thư ký Lương cầm văn kiện, lúc đi ngang qua người Giang Vãn Lê, nghe thấy cô nói: “Trời ơi, sao lại khó ăn vậy?”
Anh ta quay đầu lại, thấy phu nhân nhỏ trực tiếp nhổ bánh quy từ trong miệng ra, cười miễn cưỡng: “Phu nhân, đây là lần đầu tiên cô ăn thử sao?”
Giang Vãn Lê nhìn phần mình nhổ ra, khó tin được đây là thứ gọi là bánh quy.
Cô nhìn thư ký Lương: “Vừa rồi thư ký Lương cũng ăn, chẳng lẽ không thấy khó ăn sao?”
“Tôi cảm thấy…” Thư ký Lương xấu hổ: “Tôi cũng thấy không ngon.”
“Khó ăn như vậy, sao Bùi Thầm lại ăn được?” Giang Vãn Lê thì thầm: “Không phải anh ấy rất kén ăn sao?”
“Bùi tổng rất kén ăn, hơn nữa không thích ăn bánh ngọt.”
“Vậy anh ấy…”
“Có thể là biết do phu nhân tự làm, nên không muốn lãng phí.”
Dù sao cũng một hộp đầy bánh quy đặc biệt làm cho anh, nếu anh không ăn, vậy đại khái sẽ bị vứt hết.
Giang Vãn Lê nhìn những chiếc bánh còn lại, khiếp sợ, không nói ra lời.
Năm giờ chiều.
Sau khi đi dạo một hồi, Giang Vãn Lê chọn giết thời gian ở phòng bơi, cô nằm trên ghế nói chuyện phiếm với Minh Trà.
Cô kể sơ qua chuyện bánh quy.
Mình Trà chê bai: [Cậu đây là đang khoe ân ái với tớ?]
[Không phải, chỉ là tớ thấy rất kỳ quái.]
[Kỳ quái cái gì, anh ta thích cậu đó.]
[Tại sao?]
[Bởi vì cậu thông minh, xinh đẹp, đáng yêu.]
[Thật sao?]
[Tớ nói đùa, cậu tin?]
[…]
Giang Vãn Lê rầu rĩ, nếu sự thật đúng như Minh Trà nói thì thật tuyệt, thế nhưng hiện thực thì không như vậy.
Chắc hẳn cô nên hỏi Bùi Thầm.
Thế nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Giang Vãn Lê ngồi dậy uống nước trái cây bên cạnh, trong lòng vẫn rất loạn, lại đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất.
Phòng bơi có ánh sáng khá tốt, từ vị trí của cô có thể nhìn thấy mặt trời lặn, ánh trời chiều màu cam giống màu quýt, từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Rốt cuộc nên nói với anh thế nào đây.
Thấy người khác tỏ tình rất đơn giản, nhưng sao đến cô lại khó khăn như vậy.
Em thích anh, anh thích em không?
Chưa đến mười chữ, nhưng tại sao cô không nói ra được?
“Nhỡ đâu anh ấy không thích mình… Anh ấy có ly hôn hay không…” Giang Vãn Lê thì thầm tự hỏi: “Nếu không thì bỏ đi…”
“Bỏ đi cái gì?”
Có một giọng nam quen thuộc truyền đến.
Giang Vãn Lê giật mình, quay đầu nhìn, đại não trống rỗng, vừa thấy Bùi Thầm thì trượt chân, cả người rơi xuống bể bơi.
Nhìn thấy vợ bị rơi xuống bể, Bùi Thầm vội chạy đến: “Lê Lê…”
Ném áo khoác sang một bên rồi nhảy xuống.
Bể bơi rất lớn, nếu không biết bơi rất dễ bị đuối nước.
Khi nhỏ Giang Vãn Lê có học bơi, cũng biết bơi, chỉ cần nước không sâu là cô hoàn toàn có thể tự lên được, sau khi cô uống mấy ngụm nước, thời điểm muốn bơi lên thì cánh tay bị người khác kéo, sau đó, nước dao động, cô cảm nhận được có người ôm cô từ phía sau.
Là Bùi Thầm tới cứu cô.
Sau khi chắc chắn vậy, cô không động đậy nữa, trong lòng thấy rất an toàn, cô biết có anh ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, chỉ cần toàn tâm toàn ý giao cho anh, tín nhiệm anh vô điều kiện là được.
Bùi Thầm dẫn cô vào khu nước nông, xác định cô vẫn có ý thức, không đáng lo, mày mới giãn ra: “Cảm thấy thế nào?”
Áo sơ mi anh ướt đẫm, dính sát vào người anh, để lộ cơ bụng, Giang Vãn Lê vừa ngẩng đầu liền bắt gặp cảnh này, đại não hoảng loạn.
“Không…” Lúc cô định nói không sao, lại thấy ánh mắt lo lắng của anh, trong đầu nảy ra một ý: “Có, có việc.”
“Sao vậy? Không thoải mái.”
“Hình như.” Cô ôm ngực, làm bộ khó thở: “Phải hô hấp nhân tạo.”
Hô hấp nhân tạo là cách lấy nước hoặc dị vật trong cổ họng người chết đuối để cấp cứu, hiện tại Giang Vãn Lê thanh tỉnh, cũng không ho khan kịch liệt, hoàn toàn không cần hô hấp nhân tạo.
Bùi Thầm không đa nghi, hai tay ôm mặt cô: “Bị sặc hả?”
Giang Vãn Lê bị nắm quai hàm: “Ừ…”
“Ăn cái gì?”
Cô lắc đầu.
Không ăn gì, cũng không có vật gì khác thường, hô hấp cũng rất bình thường.
Nhưng hai má vợ nhỏ và mắt lại hồng hồng, bộ dáng rất cần sự trợ giúp.
Bùi Thầm ôm cô đến thành bể bơi, một tay để sau lưng làm chỗ dựa cho cô, tay kia thì nâng mông cô lên hô hấp nhân tạo.
Không biết là anh tưởng thật hay anh cố tình, Giang Vãn Lê bị hôn đến mức không thở được, hơi thở bị cướp lấy, người thì bị anh ôm không động đậy được, chỉ còn lại hai tay, cào lộn xộn, để lại vết cào nhỏ sau lưng anh.
“Được rồi.” Anh buông cô ra, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người cô: “Có khó thở nữa không? Còn chỗ nào khó chịu không? Anh có thể giúp em được.”
“…”
Cô nửa tỉnh nửa mê nhìn anh, sao cô có cảm giác có điều gì đó không đúng.
Nhưng ánh mắt anh rất chính trực, không có gì bất thường.
“Không có sao?” Bùi Thầm sờ cổ họng cô: “Em chắc chắn không sao?”
“…. Ừ.”
Cô cảm thấy hơi ngại, cứ có cảm giác bản thân bị nhìn thấu, rũ mắt, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, kết quả không nhìn lén được, ngược lại đụng phải ánh mắt thâm thúy của người đàn ông.
Hay là thẳng thắn nói với anh, vừa nãy là cô cố tình muốn anh hôn mình.
Còn phần lý do.
Thì là vì cô thích anh.
“Vừa rồi em lầm bầm gì vậy?” Bùi Thầm nhớ đến cảnh vừa rồi: “Tại sao sau khi nhìn thấy anh xong lại rơi xuống bể bơi?”
“Cái này…”
Giang Vãn Lê nhắm mắt, cắn răng, nói thẳng đi, về sau đỡ phải rối rắm.
Lúc này Bùi Thầm vỗ vai cô: “Lên bờ rồi nói sau.”
“Được…”
Cô đang chuẩn bị đi lên, nhưng sức nâng của nước lại quá lớn, suýt chút nữa là lại ngã xuống, cũng may Bùi Thầm đã quen với tính hậu đậu của Giang Vãn Lê, vội giữ chặt lấy cô, tốc độ chìa tay còn nhanh hơn tốc độ cô ngã xuống.
Giang Vãn Lê lại bị anh ôm vào trong ngực, cười lúng túng: “Xin lỗi, vừa rồi trượt chân.”
“Ừ….” Anh gật đầu: “Anh ôm em lên.”
Cô đang muốn đồng ý thì lại nhỏ giọng kêu: “Em có cảm giác có thứ gì đó chọc vào người em… Điện thoại sao?”
Sau khi im lặng một lúc, Bùi Thầm ôm cô lên bờ, phủ nhận: “Không phải.”
“Vậy đó là gì?”
Anh im lặng trong chốc lát: “Em nói xem.”
Giang Vãn Lê: “…” Hình như cô biết là gì rồi.