So với việc Phạn Ni làm sáng tỏ, điều mà mọi người quan tâm lại chính là tình cảm và quan hệ hôn nhân của hai người, mọi người đều có những ý kiến khác nhau.
Có người nói video có thể làm giả.
Cũng có người cho rằng gặp dịp thì chơi.
Nhưng hầu hết cư dân mạng đều bày tỏ rằng họ cũng muốn một cuộc liên hôn như vậy.
Ảnh chụp màn hình trên Tieba cách đây rất lâu cũng được đào lại, ảnh chụp bằng điện thoại cũ nên không được rõ nét.
Nhưng nó chính là bằng chứng mạnh mẽ chứng minh rằng trước đây Bùi Thầm đã từng tặng bánh kem cho Giang đại tiểu thư.
Khi xem được bức ảnh chụp màn hình này, phản ứng của tất cả mọi người đối với Giang Vãn Lê chính là cô xong đời rồi.
Ít người đoán rằng, đây liệu có phải là câu chuyện tình yêu thầm kín của chàng sinh viên khoa học kỹ thuật nay đã thành hiện thực.
Cho đến tận bây giờ, không có một ai nghĩ rằng, người vừa xuất hiện trong lịch sử trò chuyện kia lại chính là chủ tịch của tập đoàn J&F, điều đó làm mọi người đều không thể tin được. Càng làm mọi người khó tin hơn chính là anh ấy có thể chính là một trong những người ở trong đội quân yêu thầm nữ thần.
Một nửa cư dân mạng bắt đầu ném đá CP, nửa còn lại thì quan tâm việc rốt cuộc là sản phẩm của Như Ý có ăn cắp ý tưởng hay không.
Đoạn video này trước mắt có thể cho thấy ý tưởng sáng tạo là của Giang Vãn Lê, nhưng cũng không loại trừ khả năng nhà thiết kế trẻ giỏi hơn, nếu nhà thiết kế trẻ đó tiếp tục tung tin liệu có phải sẽ bị đe dọa.
Sự việc này đã mang đến cho Phạn Ni ít nhiệt độ, đồng thời cũng khiến mọi người có chút bài xích với Như Ý. Nếu như là sản phẩm khác thì cũng bỏ đi, nhưng đằng này lại là biểu tượng bình an, một khi món quà dùng để chúc phúc bị ăn cắp bản quyền, cho dù là tặng người khác hay đeo cũng khiến cho mọi người cảm thấy không thoải mái.
Những việc tiếp theo sẽ để cho bộ phận marketing xử lý, những vấn đề và hoạt động cụ thể trong điểm hiện tại vẫn chưa có giải pháp hoàn chỉnh.
Tranh thủ lúc này, Giang Vãn Lê đã hỏi Bùi Thầm về vụ ảnh chụp màn hình.
Cô gọi cho anh một cuộc điện thoại, ngữ khí hoạt bát vui vẻ: “ Em vẫn không thể tin được anh lại có thể đặt cho em cái ghi chú này.”
“Không được sao.”
“Anh không cảm thấy sến sẩm sao?”
“Sẽ không.” Anh nhẹ đáp: “Anh cảm thấy gọi em như vậy rất phù hợp.”
“Người khác cũng gọi như vậy sao?”
“Không có người khác.”
“… …”
Giang Vãn Lê chỉ bâng quơ hỏi anh nhưng thật không ngờ anh lại trả lời trôi chảy như vậy, mong muốn tồn tại rất mạnh nha.
Cô nhiệt tình đáp: “Vậy em cũng đổi cho anh một cái ghi chú khác nha.”
“Đổi thành gì?”
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, em cúp máy trước đây. Để em nghĩ thử xem.”
Chỉ là cái tên ghi chú nhỏ nhặt mà Giang Vãn Lê cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Ghi chú cô đặt cho anh cũng bình thường như bao người: “Chồng”, không có gì đặc biệt.
Đổi thành Anh yêu?
Không được, buồn nôn quá đi.
Hay là đổi thành Người đàn ông của tôi?
Giang Vãn Lê tự đập vào đầu của mình, sao những biệt danh mà cô đặt lại có phần thái quá.
Hay là đổi thành tên như lúc đầu.
Cô tiện tay gõ tên phiên âm của Bùi Thầm.
Họ Bùi này bình thường cũng ít gặp, lâu không viết nên giờ cô cũng không biết phải viết như thế nào.
Cuối cùng là viết từ Thầm.
Khi gõ chữ “Chen”, đột nhiên cô lại không biết từ nào mới là tên của anh, phải mất một lúc sau cô mới tìm được chữ “Thầm” trong bộ gõ.
Chữ này cũng với từ “gối đầu” trong từ “gối” rất giống nhau, nếu như là trẻ nhỏ mới học rất dễ sai.
Từ gối đầu tiếng Trung là “枕头” chữ “枕” khá giống với chữ “忱” trong tên nam chính. Trước chữ “枕”là bộ Mộc và chữ “忱” là bộ Tâm đứng. Nếu như ko để ý rất dễ bị nhầm.
Giang Vãn Lê không trực tiếp đặt ghi chú cho Bùi Thầm, cô chỉ nhìn vào hai ký tự của bộ gõ, không biết làm sao trong đầu rải rác qua một vài ký ức.
Cái tên này, có phải cô đã thấy ở đâu rồi không?
Không phải mới gặp qua gần đây, mà là rất lâu trước kia.
Cuối cùng cô vẫn không nhớ ra, ghi chú cũng không thay đổi, vẫn giữ là “Chồng” như trước rồi thêm hai chữ “yêu dấu” vào sau.
Sau khi thêm xong, cô nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn do Tạ Hoài Dư gửi đến.
— Tối nay rảnh không, cùng ăn tối được chứ?
Lời này gần như làm cho Giang Vãn Lê đơ ra.
Cái người này sao lại như vậy chứ, cứ đến tìm cô ăn tối, cô với anh ta thân nhau lắm sao?
Lúc cô định hỏi câu này lại chợt nghĩ, chiếc xe chạy thử vụ tai nạn cũng là tìm anh ta giúp đỡ, trả lời như vậy có vẻ không cho anh ta mặt mũi lắm, đến lúc đó lại bị người khác hiểu nhầm thành tìm người khác giúp đỡ xong rồi lại không nhận ra người ta nữa.
Giang Vãn Lê: [ Có chuyện gì sao? ]
Tạ Hoài Dư: [ Mời cô ăn cơm. ]
Cái gọi là không có việc gì lại xum xoe nịnh bợ trừ khi là ăn cắp hoặc làm gì gian trá, Giang Vãn Lê không nghĩ rằng mình và Tạ Hoài Dư là bạn bè mà cùng nhau ăn cơm. Anh ta không nói, cô cũng không đáp ứng: [ Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận, không có thời gian. ]
[ Tôi đang đứng ở dưới công ty cô. ]
Vừa đọc tin nhắn này, cô vừa đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, một chiếc siêu xe màu xanh đậm đậu làm lu mờ đi hết các chiếc xe khác.
Xung quanh không có ai không chú ý đến chiếc xe này, thậm chí còn có người còn lấy điện thoại ra để chụp ảnh.
Đây vẫn là trạng thái chung mỗi khi Tạ Hoài Dư lộ diện.
Anh ta mà xuất hiện, không biết sẽ bao vây thành cái kiểu nào nữa.
Đến giờ tan tầm, Giang Vãn Lê không muốn biến mình thành kẻ gây họa nên chỉ đành đi xuống, đến nơi chỉ nhìn thấy Tạ Hoài Dư đang dựa mình vào thân xe, tay vân vê điếu thuốc mỉm cười với cô: “Biết ngay là cô sẽ xuống mà.”
“…”
Không lẽ đây là một kỹ năng tuyệt vời nào sao? Sắp đến giờ tan làm rồi, nếu như anh ta không đến thì cô cũng muốn về nhà nha.
“Rốt cuộc là chuyện gì đây?” Giang Vãn Lê hỏi.
“Lên xe rồi nói.”
“Hả?” Cô sửng sốt: “Việc rất quan trọng sao?”
“Không quan trọng lắm.”
Nếu như không quan trọng lắm thì còn bảo cô lên xe làm gì chứ.
Giang Vãn Lê lắc đầu: “Bỏ đi, tôi thật sự không có thời gian.”
“Này.” Tạ Hoài Dư hét lên, chặn bước chân của cô: “Dù không có việc gì cũng không thể tìm cô ăn cơm sao? Lẽ nào cô không muốn nói chuyện với tôi sao?”
Giang Vãn Lê không thể hiểu được vì sao người này lại lộ ra vẻ tràn đầy tự tin như vậy.
Anh ta gần như nói ra “Tôi không hài lòng với ảnh chân dung của mình”
“Ý của tôi chính là, cô không muốn cùng tôi nói chuyện về quá khứ của Bùi Thầm sao?” Tạ Hoài Dư thay đổi cách diễn đạt, để làm cho bản thân giống như người bình thường hơn.
Quá khứ của Bùi Thầm.
Tin tức mà anh ta muốn nói chính là thứ mà Giang Vãn Lê quan tâm.
Trong số bạn bè của anh ấy, Giang Vãn Lê chỉ có phương thức liên lạc của Tạ Hoài Dư. Là anh em tốt, Tạ Hoài Dư nhất định biết trước đây Bùi Thầm là người như thế nào, vậy nhân cơ hội này cô sẽ hỏi một chút, rốt cuộc Bùi Thầm tặng bánh kem cho cô là có mục đích gì?
Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là còn có ẩn tình gì khác? Ví dụ như ngưỡng mộ cô chẳng hạn?
Nghĩ đến đây, Giang Vãn Lê có chút do dự.
Tạ Hoài Dư nhân cơ hội này mở cửa và đẩy cô vào bên trong xe: “Đừng chậm trễ, thời gian của tôi cũng rất quý giá đấy.”
Địa điểm ăn cơm không có gì khác, vẫn là khách sạn họ đã từng đến trước đó, cô đang nói xấu ở hành lang, vừa hay bị Tạ Hoài Dư nghe thấy.
Một lần nữa, trong lòng Giang Vãn Lê cảm thấy xấu hổ.
Tạ Hoài Dư cũng không có biểu hiện gì quá đáng, sau khi ngồi vào ghế lô, anh đưa thực đơn qua: “Cô thích ăn gì, tự mình gọi đi.”
Anh ta nhận lấy thực đơn thứ hai từ người phục vụ, tùy ý xem qua, không biết từ lúc nào tầm mắt lại rơi trên người cô.
Vì đến đây để ăn cơm, Giang Vãn Lê cũng không khách sáo gọi mấy món mà mình thích ăn.
Sau đó, cô liền tiến vào chủ đề: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”
Cô đến buổi hẹn này là muốn biết quá khứ của Bùi Thầm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi sự tò mò.
“Cô muốn biết điều gì?” Tạ Hoài Dư hỏi.
“Anh ấy…” Giang Vãn Lê dừng một chút, cô cũng không thể hỏi quá thẳng thắn, người đàn ông phía trước thoạt nhìn rất không kín miệng, ngộ nhỡ anh ta lại nói hết những gì cô hỏi nói cho Bùi Thầm thì cô phải làm sao đây.
Vì vậy cô hỏi vô cùng chậm và khéo léo: “Anh ấy từng có bao nhiêu bạn gái?”
“Không có.”
“Một người cũng không có sao?”
“Cao trung* hình như là không có, còn hồi đại học thì tôi không biết.”
Cao trung*: Tương đương cấp 3 bên mình
“Anh không biết?”’
“Đúng vậy.” Tạ Hoài Dư nói với vẻ đương nhiên, “Sau khi tốt nghiệp cao trung chúng tôi cãi nhau đến rạn nứt mối quan hệ, tôi không biết cuộc sống đại học của cậu ta.”
“Vậy anh…”
Nếu như không biết gì về cuộc sống đại học, vậy làm sao cô có thể biết được mục đích cụ thể của Bùi Thầm khi tặng cô bánh kem từ chỗ Tạ Hoài Dư đây.
Quả nhiên do bản thân qua loa đại khái, chưa biết rõ mà đã đến đây rồi.
Đột nhiên, tâm trạng của cô có chút sa sút. Tạ Hoài Dư không giỏi trong việc quan sát biểu hiện người khác nên không nắm bắt được điều đó, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, không phải bản thân mình nói gì quá đáng chứ? Tại sao bỗng nhiên cô ấy lại trở nên không vui.
“Tôi muốn nói cho cô nghe những điều khốn nạn của cậu ta trước đây.” Tạ Hoài Dư chủ động đưa ra chủ đề, “Tôi nói cho cô biết, hồi còn đi học cậu ta không biết xấu hổ…”
Nói đến đây, bỗng nhiên Tạ Hoài Dư cảm giác mình đang nói xấu Bùi Thầm.
Mặc dù bên ngoài anh ta làm điều xấu nhưng ở trong trường vẫn là học sinh giỏi.
Nhìn thì có vẻ rất lịch sự, thực tế thì những bức thư tình của các bạn nữ cùng lớp đều bị cậu ta ném hết vào thùng rác.
Chuyện này, đối với việc Giang Vãn Lê muốn nghe có chút khác biệt nhưng bởi vì là quá khứ của Bùi Thầm nên cô cũng nghe đôi chút.
Cô cũng muốn hiểu anh thêm.
Đừng nhìn cảnh tượng bây giờ mà đoán, trước đây cậu ta đã từng bị bắt vào trại giam vì đánh nhau với người khác.” Tạ Hoài Dư càng nói càng khuếch đại, “Lúc đó tôi không có ở hiện trường, không biết vì sao mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Ai biết được chỉ vì nhóm người tóc vàng không nhường đường cho cậu ta, cậu ta liền đánh người ta đến mức nằm viện hai tháng trời, một tay suýt chút nữa bị phế luôn.”
“Nhóm người tóc vàng?”
“Cô biết sao?”
Giang Vãn Lê nghĩ một chút rồi gật đầu.
Khi bọn họ học năm 3 cao trung, lúc đó cô mới vào trường chưa được bao lâu, vì vậy đối với những trong và ngoài trường không rõ lắm, chỉ nghe có một đội tên là nhóm tóc vàng, khi đó đang ở thời kỳ xu hướng, mọi người đều thích nhuộm tóc vàng, vì vậy mà dần dần hình thành một nhóm.
“Họ làm chuyện gì xấu sao?” Giang Vãn Lê nói, “Trước đó lúc tôi đi học, bị một người tóc vàng chặn đường.”
Tạ Hoài Dư liếc nhìn cô, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đoán rằng trước đây cô giống như một con búp bê vô cùng xinh đẹp, quả thực chính là đối tượng nữ sinh mà bọn xã hội đen nhắm tới.
Anh ta hỏi: “Sau đó thì sao.”
“Sau đó vệ sĩ và lái xe nhà tôi đến.” Giang Vãn Lê nói, “Anh ta không dám làm gì tôi, hình như chỉ dùng tay chạm vào tóc tôi hai lần.”
Từ nhỏ cô đã vô lo vô nghĩ, đối với những chuyện như này không để tâm cho lắm, kiểu gì cũng sẽ có người bảo vệ và hộ tống cô, sau đó ba cô còn đưa cô đến trường bằng các loại xe khác nhau, để đề phòng truyện ngoài ý muốn, đảm bảo chắc chắn cho cô từ nhà đến trường luôn ở trạng thái tốt nhất.
Tạ Hoài Dư tiếp tục kể chuyện của mình, cuối cùng cũng kết thúc, nói rằng sau lần đó, mọi người muốn làm xã hội đen cũng rất ít nhuộm tóc vàng nữa. Sợ rằng trên đường không cẩn thận bị nhận nhầm sau đó bị đánh đến thảm.
Anh ta đang cố nói với Giang Vãn Lê rằng Bùi Thầm không giống như những gì mà cô nhìn thấy bên ngoài.
Trên thực tế thì tàn nhẫn và không từ mọi thủ đoạn.
“Trước đây mà, ai mà chả có một thời thiếu niên điên cuồng chứ.” Giang Vãn Lê nói, “Mấy việc đánh nhau như này không phải là vô cùng bình thường sao.”
Trông cô như thể là muốn bảo vệ quyền lợi của mình đến cùng vậy.
“Hơn nữa anh nói với tôi điều này để làm gì chứ.” Cô tự hỏi, “Muốn chia cắt quan hệ sao?”
Tạ Hoài Dư ngạc nhiên.
Anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ rốt cuộc bản thân mình làm vậy để làm gì nữa.
“Chính là tôi không muốn cậu ta sống tốt hơn tôi.” Tạ Hoài Dư nói, “Tại sao cậu ta có thể quên đi những điều trong quá khứ, sống cuộc sống của chính mình chứ…”
“Anh cũng có thể nha.” Giang Vãn Lê nói, “Không ai bắt anh sống trong quá khứ cả.”
“Tôi làm như thế nào đây? Người tôi thích trở nên như vậy…”
“Người anh nói là Mộ Mai Man sao? Giang Vãn Lê do dự, “Anh chắc chắn mình thực sự thích cô ấy sao?”
“Cô có ý gì?”
“Thích một ai đó có nghĩa là không nên chần chừ, cô ấy ra nước ngoài rồi anh cũng có thể ra nước ngoài theo cô ấy. Anh có thể tiếp tục theo đuổi cô ấy, ngay cả những lúc cô ấy gặp những chuyện khó khăn, anh cũng có thể đồng hành cùng cô ấy.”
Giang Vãn Lê dừng lại, “Nhưng anh lại không làm điều đó, anh chỉ trách Bùi Thầm một cách mù quáng, so với cảm xúc của mình, dường như việc đổ lỗi cho người khác quan trọng hơn.”
Lời nói của cô đã dần dần trấn tĩnh Tạ Hoài Dư, một người vốn dĩ rất kích động.
Từ đầu đến cuối, anh ta thực sự không coi trọng tình cảm.
Bao gồm cả người con gái anh thích năm đó Mộ Mai Man.
Ngay từ lúc bắt đầu tình cảm của anh đối với cô gái này chính là, “Tại sao người mà cô ấy thích lại là Bùi Thầm chứ không phải tôi”, nó xuất phát từ sự hiếu thắng.
Sau đó khi cô ấy ra nước ngoài, thực sự mà nói thì anh ta có cơ hội, nhưng anh ta lại không làm vậy thay vào đó là nghe theo sự sắp xếp của gia đình.
Hiện tại, Mộ Mai Man sống cũng không được tốt.
Anh ta cũng không đi giúp đỡ cô ấy, mà chỉ hoài niệm về quãng thời gian đó và đổ lỗi cho Bùi Thầm.
Bị nói trúng tim đen lại không dám thừa nhận, mặt Tạ Hoài Dư dần trở nên có chút xấu hổ, “Tôi không hiểu gì về tình yêu, vậy Bùi Thầm hiểu sao?”
“Anh ấy không hiểu cũng không sao. Tôi thích anh ấy là được rồi.”
“… … Cái gì?”
Giang Vãn Lê đang sắp xếp lại ngôn ngữ giáo dục của mình, vì vậy mà không chú ý bản thân mình và Tạ Hoài Dư khi nói chuyện phải giữ khoảng cách giáo dục. Vốn dĩ là muốn từ chỗ anh ta tìm hiểu cảm xúc của Bùi Thầm đối với mình, vậy mà lại không cẩn thận lỡ lời.
Đáng chết hơn là, sau khi nói xong cô còn chột dạ bịt miệng lại.
Bây giờ, không biết nên làm thế nào để giải thích rõ ràng.
“Cô thích cậu ta…” Tạ Hoài Dư cau mày, “Loại người như cậu ta có gì tốt mà thích chứ.”
“Đúng vậy… Không có gì tốt để thích.” Cô lẩm bẩm “Vì vậy nên anh không cần nói ra.”
“Ừ.”
Tạ Hoài Dư nheo mắt, như phát hiện ra được điều vô cùng thú vị, “Xem ra là cô yêu đơn phương cậu ta.”
Giang Vãn Lê nhìn chằm chằm anh ta.
“Xùy.” Tạ Hoài Dư giống như đang nắm giữ một bí mật vô cùng tuyệt vời, “Phản ứng của cô nói cho tôi biết, lẽ nào Bùi Thầm không biết việc này. Thật là thú vị nha.”
“Không phải là anh sẽ nói cho anh ấy biết chứ.”
“Lẽ nào cô muốn tôi giữ bí mật sao.” Tạ Hoài Dư nhướng mày, “Nghĩ hay lắm.”