Giang Vãn Lê gần như sắp khóc: “…… Đại Ca.”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy vẻ bất lực của cô, Tạ Hoài Dư nở nụ cười đắc ý.
Anh ta thích cảm giác người khác phục tùng anh ta.
Trước kia nhìn thấy cô nhóc này cao cao tại thượng, lạnh lùng, còn dám xoá Wechat của anh ta, cuối cùng bây giờ cũng tóm được nhược điểm của cô.
“Trước đây tôi đã cứu mạng của anh, xem như là ân nhân cứu mạng của anh.” Giang Vãn Lê thử thương lượng: “Anh không thể lấy oán trả ơn.”
“Nói đến cái này, vốn dĩ tôi muốn mời cô ăn cơm, để cảm ơn vì chuyện này.”
“Anh cũng biết nói cảm ơn?”
“Đúng vậy, cảm ơn trước đây cô đã cứu tôi.” Tạ Hoài Dư cười xấu xa: “Nhưng bí mật của cô, là chuyện khác.”
Chưa bao giờ gặp người nào mặt dày như vậy.
Vốn đi cô đã không đối phó lại được Tạ Hoài Dư, bây giờ con bị anh ta nắm lấy nhược điểm, tâm trạng càng tệ hơn: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Dám hỏi ngược lại anh ta.
Anh ta chẳng muốn gì cả!!
Rất không thú vị.
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô thích cậu ta ở điểm nào?” Tạ Hoài Dư hỏi: “Cậu ta có chỗ nào tốt?”
“Anh ấy chỗ nào cũng tốt, đẹp trai, biết kiếm tiền, đối xử với tôi cũng tốt.”
“Chỉ có vậy thôi sao? Tôi cũng có.”
Tạ Hoài Dư là người thích cạnh tranh, lại háo thắng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng mà sau khi nói xong, hai người không hẹn đều im lặng.
Giang Vãn Lê cảm thấy kỳ quái, người này đang nói cái gì vậy, sao lại thích tranh giành với Bùi Thầm như vậy?
Lúc này một số món ăn đã bắt đầu mang lên, Tạ Hoài Dư đơn giản chuyển đề tài.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta ăn cơm với con gái, nhưng dường như không ai có thể khiến anh ta ăn ngon miệng như vậy.
Cô ăn giống như một con mèo, cái miệng nhỏ thép tép ăn cá hộp, nghe tiếng rất thoải mái.
Động tác uống canh của cô rất chậm, một muỗng mà chia ra rất nhiều lần uống.
Nhìn nhìn, Tạ Hoài Dư bất giác thất thần.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giang Vãn Lê cầm lấy điện thoại, lúc nhìn thấy ghi chú thì không nhịn được cười, giọng ngọt hơn rất nhiều: “Alo, chồng à….”
Đang ăn cơm lại bị quấy rầy, Tạ Hoài Dư cau mày, cảm thấy buồn bực không thể giải thích được.
“Em đang ăn cơm……Cùng với hả…..” Giang Vãn Lê liếc mắt nhìn Tạ Hoài Dư, không nói ra anh ta cũng đang ở đây: “Một mình.”
“……”
Nếu như cô đã làm như vậy, Tạ thiếu gia cũng không khách sáo.
Một người sống sờ sờ mà dám bị cô coi như không.
Tạ Hoài Dư lập tức kêu một câu: “Phục vụ!”
Giang Vãn Lê đang nghe điện thoại thì sắc mặt trầm xuống.
Biết ngay người này sẽ làm chuyện xấu.
Bởi vì anh ta biết bí mật của cô, cô không muốn để cho Bùi Thầm và Tạ Hoài Dư tiếp xúc quá nhiều, bây giờ thì tốt rồi, anh ta cố ý phát ra tiếng để nâng cao cảm giác tồn tại của mình.
Quả nhiên Bùi Thầm nhận ra tiếng của Tạ Hoài Dư, hỏi: “Còn có người khác sao?”
“Vâng…..” Giang Vãn Lê đành phải nói đơn giản, cô đang ăn cơm cùng Tạ Hoài Dư.
Về phần nguyên nhân, cô nghĩ sau khi trở về sẽ giải thích với anh.
“Thời gian không còn sớm nữa, bây giờ em về ngay.” Cô nhìn qua đồng hồ: “Anh vẫn còn ở công ty sao?”
“Anh tới đón em.”
“Không cần……”
Bùi Thầm đã cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động làm như vậy, lạnh nhạt, không nói một tiếng mà ngắt cuộc trò chuyện.
Trong lòng Giang Vãn Lê nghĩ tới hai chữ không xong, mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện Tạ Hoài Dư lại đang cười xấu xa, rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Bùi Thầm đến rất nhanh, cô chờ ở bên ngoài nhà hàng không lâu thì thấy bóng dáng của anh.
Tạ Hoài Dư đứng ở bên cạnh cô, nhìn về phía xa: “Nhìn kỹ xem, cậu ta còn không đẹp trai bằng tôi.”
“Anh bớt tự luyến đi.” Giang Vãn Lê trừng anh ta: “Anh còn không bằng một phần mười của anh ấy.”
“Đây là muốn tổn thương người khác đúng không? Nhưng tôi là người biết bí mật của cô.”
“……” Giang Vãn Lê vội thay đổi thái độ: “Thật ra, anh cũng rất đẹp trai.”
“Cũng đẹp trai không kém.”
Tạ Hoài Dư khá hài lòng.
Sau đó Bùi Thầm đi tới, không có nhìn về phía Tạ Hoài Dư mấy lần, lập tức đi về phía Giang Vãn Lê, khuôn mặt thờ ơ.
Bởi vì vừa nói dối, Giang Vãn Lê hơi chột dạ, cười cũng rất miễn cưỡng, chủ động đi đến khoác cánh tay của anh.
“Được rồi, nếu chồng của cô đã tới, vậy tôi đi đây.” Tạ Hoài Dư cong môi cười: “Tạm biệt.”
Giang Vãn Lê không dám làm lơ anh ta, cứng đờ duỗi tay chào.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.” Tạ Hoài Dư chỉ sợ chuyện chưa đủ náo nhiệt, sau khi đi còn xoay người nhắc nhở: “Dù sao cũng là bí mật của hai chúng ta.”
“……”
Chắc chắn là anh ta cố ý.
Sắc mặt của Giang Vãn Lê rất xấu.
Bị anh ta lừa đến chỗ này ăn cơm, nhất định là lựa chọn sai lầm nhất của cô.
Cô buồn rầu mà nhìn về phía Bùi Thầm: “Anh có muốn nghe em giải thích không?”
Bên ngoài gió lớn, hai má và mũi lạnh đến hồng hồng, nhìn qua rất tủi thân, người không biết còn tưởng rằng cô vừa mới khóc.
Bùi Thầm giơ tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lạnh như băng của cô, cười nhạt: “Không giải thích cũng không sao.”
“Hả?”
“Anh biết suy nghĩ của Tạ Hoài Dư.” Anh nói: “Cậu ta hy vọng chúng ta sống không tốt.”
Cho dù vừa rồi Tạ Hoài Dư nói một số lời mập mờ lại ái muội càng khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, Bùi Thầm cũng không quá ngạc nhiên, làm bạn tốt nhiều năm như vậy, dù là cãi nhau, vẫn hiểu rõ tính cách của đối phương.
Giang Vãn Lê được anh trấn an lên xe, trong môi trường ấm áp khiến cô bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn bàn tay mình được người đàn ông nắm chặt, cô vẫn không nhịn được: “Thật sự anh không tò mò sao?”
“Tò mò.”
“Vậy tại sao anh không hỏi em.”
“Anh không phải.” Bùi Thầm nhìn đôi mắt của cô: “Sợ em không giải thích rõ ràng được, gấp đến mức khóc nhè.”
“!!!”Cô trố mắt, “Sao có thể.”
“Vậy em nói đi.” Anh bắt đầu có thái độ xem xét kỹ lưỡng: “Từ đầu đến cuối, giải thích một chút.”
Một khi anh nghiêm túc, thì thật sự không nói cười tùy tiện, giống như hình tượng ngày thường ở công ty, Giang Vãn Lê rất ít khi gặp qua, nhưng không phải chưa nghe thấy, người ta từng nói chỉ với sự nghiêm túc và lạnh nhạt, anh đã khiến đối phương bật khóc, mà không cần đến những lời mắng chửi.
Lúc vừa mới quen biết anh, thật sự anh cũng rất lạnh nhạt.
Giang Vãn Lê nghĩ, vừa rồi anh không trực tiếp hỏi là có lý do, có lẽ sợ cô không giải thích được sẽ khóc.
Cô yếu ớt hỏi: “Em có thể không giải thích có được không?”
Bùi Thầm không hề lộ ra cảm xúc, liếc nhìn cô một cái.
“Được rồi để em nói vậy.” Dưới áp lực, cô vẫn nói qua một chút.
Tạ Hoài Dư muốn nói lời cảm ơn cô vì chuyện trước kia đã cứu anh ta, mới tìm cô ăn cơm.
Về phần tại sao lại nói dối trong điện thoại.
Bởi vì cô không muốn cho anh biết.
“Vậy cuối cùng bí mật của hai người nói thì sao?” Bùi Thầm nói: “Là thật sao? Hai người có mí mật chung?”
“……”
Cô cắn môi, không nói chuyện.
Không nói lời nào thì chứng tỏ là thật.
Hơn nữa bí mật mà không thể nói cho anh.
Sau khi xác nhận được điều này, hô hấp của Bùi Thầm có chút rối loạn, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
“Xin lỗi.” Giang Vãn Lê cúi đầu.
Bí mật này, tạm thời cô vẫn chưa muốn nói.
“Nếu là bí mật.” Bùi Thầm nói: “Không nói cho anh cũng không sao, thật sự anh cũng không thấy hứng thú lắm.”
“Dạ……”
“Thật sự không nói sao?”
“……”
Sao nghe giọng nói của anh, giống như vẫn muốn biết?
Giang Vãn Lê chủ động giơ tay, nắm lấy ngón tay của người đàn ông: “Sau này anh sẽ biết.”
Dáng vẻ này của cô, là thật sự không muốn nói cho anh.
Ngay cả Tạ Hoài Dư cũng biết, anh lại không thể biết.
Không buồn bực là không có khả năng, chỉ ngại biểu hiện ra mà thôi.
Ngược lại Giang Vãn Lê không tim không phổi, vừa trấn an anh, vừa giấu bí mật không nhả ra, sau khi về đến nhà còn khôn khéo hơn một trăm lần so với bình thường, sau khi bản thân chủ động thay giày xong, còn hỏi anh có muốn uống nước hay không.
Bùi Thầm nói: “Uống nước trái cây.”
“Nước trái cây gì.”
“Nước lê.”
“Hả.” Cô ngây người mờ mịt: “Bây giờ em đi ép.”
Bộ dáng ngốc nghếch kia, không hề biết mình chính là quả lê cần ép kia.
“Không uống.”Áo khoác Bùi Thầm vắt trên cánh tay, lúc đi ngang qua cô thì nói một câu: “Anh đi tập thể dục một lúc, em cứ chơi đi.”
Giang Vãn Lê chuẩn bị đi vào phòng bếp thì bước chân dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng anh rời đi, không thể không rơi vào trầm tư.
Có phải anh tức giận hay không?
Loại chuyện này, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ tức giận.
Trước kia anh cũng tức giận vì cô không để anh bớt lo, nhưng đó đều là chuyện nhỏ, ví dụ như mặc ít quần áo, không cẩn thận bị cảm lạnh, thỉnh thoảng cũng vì kén ăn mà nói cô mấy câu, lần này anh không thèm nói một câu, vừa nhìn là biết thất vọng đến mức không muốn mở miệng.
Giang Vãn Lê uống nước, để bản thân bình tĩnh lại, đồng thời nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Vừa không muốn cho anh biết bí mật, lại muốn cho qua chuyện này.
Nhưng có cái gọi là đầu giường cãi nhau cuối giường lành.
Lên giường là giải quyết được hết.
Một lần không được, vậy hai lần.
Giang Vãn Lê nghĩ đến cách đó để làm dịu mối quan hệ vợ chồng, không do dự, chạy bịch bịch lên tầng.
Bùi Thầm không ở phòng ngủ.
Vậy có lẽ giống như lời anh nói, đi đến phòng tập thể dục.
Có một tầng chuyên dùng để giải trí, có dụng cụ tập thể dục chuyên nghiệp, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Bùi Thầm vô cùng quy luật, cho dù lại bận bịu cũng sẽ dành thời gian tập thể dục, mà Giang Vãn Lê thì lười hơn rất nhiều, trước kia bởi vì nhàm chán mà đi vào phòng tập thể hình với anh, kết quả chưa tập được mười phút đã ngồi chơi điện thoại, vô cùng lười biếng.
Vận động ban ngày của cô chủ yếu là dắt chó đi dạo, chơi ném cầu với Coca.
Vận động buổi tối………Để rèn luyện eo và chân.
Giang Vãn Lê vui vẻ chạy vào phòng tắm tắm rửa, sau đó xịt nước hoa, có mùi hương cam quýt và mùi cây cỏ diên vĩ nhàn nhạt trong không khí, mùi hương của người phụ nữ sexy trong truyền thuyết.
Sau đó, cô lại thay một bộ đồ lót màu trắng.
Trắng tinh, viền ren, nửa trong suốt.
Bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo tắm dài.
Dây lưng buộc lỏng, có thể nhìn thấy cảnh xuân.
Xoay một vòng trước gương, Giang Vãn Lê bắt đầu đắc chí, cứ như vậy đi.
Cô khá căng thẳng, bước từng bước đến cửa phòng tập thể dục, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai?”
Tiếng của Bùi Thầm.
“Chồng ơi~ Là em~”
Giọng nói nũng nịu, thiếu chút nữa không nghe ra là giọng nói của cô.
Không đợi anh trả lời, Giang Vãn Lê đã đi vào, vừa mới sấy tóc, nên lúc này vừa mềm mượt lại bồng bềnh, tùy ý xõa trên vai, tôn lên vẻ xinh đẹp động lòng người.
Bùi Thầm liếc mắt nhìn cô: “Em vừa mới tắm xong? Đến chỗ này làm gì?”
“……”
Chẳng lẽ cô ám chỉ chưa đủ rõ ràng hay sao?
Bởi vì vừa mới tắm xong nên mới đến chỗ này quyến rũ.
Vậy mà anh còn hỏi.
“Đến……” Giang Vãn Lê nhấp môi, “Tìm anh vận động.”
“Vận động?” Anh nhàn nhạt liếc mắt: “Vậy nên thay quần áo khác, làm gì có người nào vận động mà mặc áo tắm dài.”
“……”
Cô lúng ta lúng túng gật đầu, “Ồ, hình như là đúng vậy.”
“Đi thay đi.”
“……”
Anh đuổi cô đi!
Đối mặt với Lê đã lột vỏ, anh không muốn ăn, không muốn ăn chút nào sao?
Hay mình chưa đủ quyến rũ? Giang Vãn Lê lại kéo áo xuống, lộ ra nửa bả vai, khẽ mỉm cười với anh: “Chồng ơi, anh đang làm gì vậy?”
Lần này Bùi Thầm không nhìn cô: “Em cảm thấy anh đến chỗ này để làm gì?”
Dụng cụ tập thể dục ở chỗ đây đều được nhập khẩu từ nước ngoài, đầy đủ các loại, nếu người ở chỗ này, vậy đương nhiên là tập thể dục, chẳng lẽ đến đây để ngắm cảnh?
Sự hờ hững và phớt lờ của anh, lại làm cho Giang Vãn Lê hoài nghi sức quyến rũ của bản thân.
Lúc cô chuẩn bị kéo áo tắm dài xuống, thì Bùi Thầm nói: “Áo tắm rộng à? Sao cứ tụt xuống vậy?”
“…… Ồ, có hơi rộng.”
“Vậy quay về đổi bộ khác đi.”
“……”
Lần thứ hai!!!
Đuổi cô đi lần thứ hai!!!
Nhất định không coi cô là phụ nữ.
Lần này Giãng Vãn Lê cũng không quan tâm nữa, tự mình kéo dây lưng ra.
Áo tắm dài rơi xuống đất.
Quần tam giác màu trắng, sắc màu lạnh nổi bật ở trong phòng tập thể hình.
Dáng người của cô không béo nhưng tỉ lệ rất chuẩn, không có một chút thịt thừa, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Bùi Thầm nhìn cô không chớp mắt, hỏi: “Mặc ít như vậy, không lạnh sao?”
“Lạnh nha.” Cô chớp mắt: “Cho nên cần vận động làm nóng cơ thể.”
“Vậy lại đây, anh hướng dẫn em.”
Cuối cùng cũng cắn câu.
Giang Vãn Lê hứng thú bừng bừng, bước từng bước qua, người còn chưa tới gần cơ thể của Bùi Thầm, đã bị anh dắt đến trên bục của một chiếc máy chạy bộ.
Não cô từ từ xuất hiện một dấu “?”
“Em muốn làm nóng cơ thể trong bao lâu?” Bùi Thầm hỏi.
“……”
Ồ, hóa ra là làm nóng cơ thể như vậy à.
Quấy rầy rồi.
Cô sẽ không tới đây nữa.
“Em không làm.” Cô bĩu môi, xoay người muốn đi, ai ngờ không cẩn thận, nơ con bướm mắc vào dụng cụ.
Tạch một tiếng.
Nơ con bướm bị kéo hỏng rồi.
Bộ quần áo này cô đã phải lựa chọn cẩn thận mới mua được.
Bởi vì muốn trong sáng đáng yêu nhưng không mất đi vẻ gợi cảm, nóng bỏng, cho nên chọn kiểu màu trắng này, thiết kế nhìn bảo thủ, nhưng lại lộ ra một chút tâm tư nhỏ.
Cô thích bộ quần áo này.
Bùi Thầm gỡ nơ con bướm ở tay vịn ra: “Tại sao làm gì cũng không cẩn thận vậy?
Cô cúi đầu, “Đã hỏng rồi.”
“Thì?”
“Còn chưa quyến rũ thành công, quần áo đã hỏng.” Cô hít sâu một hơi: “Em chưa làm gì đã bị Tạ Hoài Dư nắm nhược điểm, có phải hôm nay em rất xui xẻo không?”
Cô nói là nhược điểm.
Nói cách khác, cũng không phải cô và Tạ Hoài Dư có bí mật, mà là cô làm chuyện xấu, bị Tạ Hoài Dư tóm được.
Nghe đến đây, khuôn mặt của Bùi Thầm dịu đi không ít, vỗ nhẹ nhẹ mặt cô: ”Phải không, Lê Lê.”
“Đúng vậy.”
“Anh mua bộ mới cho em.”
“Không mua được.” Cô càng khó chịu: “Không còn sản xuất nữa.”
“Sao em thích mua mấy đồ không sản xuất nữa vậy?”
Lần này Giang Vãn Lê không còn sức lực nữa, cô gồi dưới đất.
“Cái này có thể sửa lại được.” Bùi Thầm nhìn thoáng qua nơ con bướm: “Anh sửa giúp em, được không?”
“Anh đâu biết sửa đâu.”
“Sửa xong có khen thưởng không?”
“Sao anh sửa được chứ!”
Bùi Thầm cười khẽ, lấy áo tắm dài khoác lên người cô, sau đó ôm cô lên trên ghế.
Cái nơ con bướm không phức tạp, chỉ cần đính lại, rồi cắt phần dây thừa đi là được.
Anh làm trước mặt cô, hai bước là làm xong rồi.
“Xong rồi.”
Cô không giấu được sự kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Bởi vì nơ con bướm ở phía sau, cho nên muốn đính vào thì cô phải cởi đồ ra.
Ngạc nhiên một lúc, ngược lại cũng không chú ý nhiều như vậy, trực tiếp cởi áo ra.
Cô rất nghiêm túc mà quan sát nơ con bướm và chỗ nối liền của dây đeo.
Mà Bùi Thầm hết sức nghiêm túc quan sát cô.
Ừm, có vẻ quyến rũ hơn ban nãy.
“Nếu làm tốt, có phải bây giờ nên nói chuyện khen thưởng không?” Quả nhiên là thương nhân, lúc nào cũng chú ý đến lợi ích: “Lê Lê?”
“……….Khen thưởng cái gì.” Cô quay mặt đi: “Vừa rồi em quyến rũ anh lâu như vậy, anh cũng không chú ý để em.”
“Ừ, là anh sai.” Ngược lại anh không phủ nhận: “Anh chỉ muốn em dỗ anh nhiều hơn.”
Nhìn xem, cô vì dỗ dành anh, có thể dùng hết bao nhiêu sức lực.
Đáng tiếc cô thật sự rất thiếu kiên nhẫn, anh còn chưa thỏa mãn, cô đã làm rách đồ, cuối cùng anh lại là người thu dọn cục diện rối rắm.
Giang Vãn Lê tức giận, định mặc áo vào: “Không dỗ.”
Nhưng vừa mới mặc áo vào, người đã bị anh kéo vào trong lòng, Bùi Thầm ngồi ở trên ghế rộng rãi, vòng tay ôm cô: “Dỗ dành chút vậy thôi sao, hình như rất thiếu thành ý.”
Cô bị ấn ở trong lồng ngực, không thể giãy giụa, tức giận: “Anh rất khó dỗ dành.”
“Em thử lại một chút đi?”
Nơ con bướm vừa được đính lại đã không biết bị anh ném đi đâu, tay Giang Vãn Lê chống lên ngực của người đàn ông, đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng chớp, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thử thế nào?”
“Ngồi trên.” Anh thấp giọng: “Dỗ anh.”