Sau khi bé con được sinh ra, cuộc sống của vợ chồng Bùi gia có biến hóa không nhỏ.
Trong quá trình mang thai, Giang Vãn Lê bắt buộc phải ăn những món dinh dưỡng, phải kiêng rất nhiều, cho nên sinh xong, cô phải ăn bù, lúc mang thai bụng to, làm gì cũng bất tiện, bây giờ đã dỡ hàng, thấy nhẹ nhõm, thoải mái, muốn làm gì thì làm.
Về phần bé cưng, cô giao toàn quyền cho bảo mẫu.
Cả ba bé nữa.
Thời điểm mang thai, tối nào Bùi Thầm cũng kiên nhẫn nghe tim thai, kể chuyện cho bé, bây giờ bé đã sinh ra, những kiến thức học được khi trong bụng không thể lãng phí.
Bởi vì lúc trước không ôm hy vọng là con trai, khi biết được bé cưng không phải con gái, anh ít nhiều cảm thấy hụt hẫng, nhất là khi nghĩ về chuyện thời kỳ phản nghịch sau này của nhóc, có khi còn khiến ba mẹ tức giận, đã khiến người ta đau đầu.
Phòng cho trẻ trong nhà và tên bé vẫn chưa được đổi mới.
Lúc phát hiện chuyện này, Giang Vãn Lê chất vấn.
“Bây giờ vẫn chưa nhìn ra giới tính của con.” Bùi Thầm lấy lý do thoái thác: “Chúng ta có thể tạm thời nuôi nó như nuôi công chúa.”
Lời này không phải không có đạo lý.
Tuy rằng không được một công chúa như ý nguyện, nhưng để bù lại phần tiếc nuối này, bọn họ sẽ nuôi con trai y như một công chúa.
Trong khoảng thời gian Giang Vãn Lê ở cữ, cuộc sống vẫn thoải mái như trước, không cần quan tâm chuyện thay tã, cho con bú, có nhiều khoảng thời gian riêng cho bản thân, hơn nữa có lẽ là vì thể chất cơ thể, cô may mắn không bị căng sữa, cũng không bị rạn nứt da nghiêm trọng, đến cả bảo mẫu cũng nói cô may mắn.
Hết tháng ở cữ, Giang Vãn Lê hăm he, tính toán đến công ty.
Sau khi Bùi Thầm biết thì nhíu mày, hỏi: “Bây giờ phải đến công ty?”
“Sao vậy, không thể sao?”
“Muốn nghỉ ngơi ở nhà thêm vài ngày không?”
“Không cần.” Cô vừa sửa sang quần áo, vừa nói: “Em sắp mốc meo đến nơi rồi, nếu không đến công ty, khả năng sẽ mắc chứng uất ức.”
Phạn Ni đã hoạt động bình thường trở lại, thỉnh thoảng Bùi Thầm cũng sẽ hỗ trợ, hơn nữa anh còn mời những nhà quản lý tài ba về, cho dù không có Giang Vãn Lê, công ty vận có thể hoạt động tốt.
Thế nhưng vẫn còn một số chuyện cần tự tay cô xử lý, không thể tiếp tục họp qua video mãi được.
Thu thập xong, trước khi đi, Giang Vãn Lê thấy Bùi Thầm ôm Anh Anh bảo bối.
Cô đi qua chào bọn họ.
Cục cưng rất nhỏ, chân mềm mềm giống y như búp bê, một tay Bùi Thầm là có thể nâng được, nếu những người ba không biết cách chăm sóc con sẽ làm như vậy, nhưng Bùi Thầm đã được học qua các lớp huấn luyện, hơn nữa không muốn vợ đại nhân lo lắng, không có khả năng chọn phương pháp nguy hiểm như vậy, ôm thành thật bằng hai tay.
“Hôm nay chị Vương xin nghỉ phép.” Bùi Thầm nói: “Đứa nhỏ này không quen bảo mẫu mới, nếu hai chúng ta đều đi, có khả năng sẽ ầm ĩ cả ngày.”
“Vậy sao?” Giang Vãn Lê nghiêm túc nghĩ: “Vậy hay hôm nay anh không đi làm, ở nhà với con được không?”
Bùi Thầm thản nhiên nhìn cô: “Anh sao?”
“Đúng vậy.”
Hiển nhiên cô không có ý nói đùa.
Hơn nữa tài năng kiếm tiền của người đàn ông trước mặt hơn cô rất nhiều.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn chọn để anh ở nhà.
Chỉ ở nhà một ngày mà thôi.
Bùi Thầm từ ngạc nhiên, chuyển thành nghiêm túc, sau đó tỉnh táo lại: “Cũng không phải không được.”
Mắt Giang Vãn Lê sáng ngời: “Hả?”
“Lâu rồi em không hôn anh.”
“Hả?” Giang Vãn Lê ngạc nhiên.
Đều là vợ chồng già rồi, sao còn lắm chuyện vậy.
“Không nhớ là bao lâu, nhưng là rất lâu rồi.” Bùi Thầm nhìn cô: “Anh phải cúi xuống sao?”
“….”
Người đàn ông thúi.
Giang Vãn Lê cẩn thận nghĩ lại, quả thật lâu rồi cô không chủ động hôn anh, hơn nữa lúc mang thai còn cố tình trêu chọc anh.
Phần lớn thời điểm, đều là cô ngồi, đứng, anh trực tiếp kéo cô vào lòng, hoặc là hôn vào hai má, hoặc là hôn môi, sau khi thỏa mãn mới chịu đi làm.
Con đã sinh, cư nhiên còn muốn giống thời yêu đương cuồng nhiệt.
Giang Vãn Lê có hơi không hiểu, nhưng vẫn đồng ý với anh: “Được rồi.”
Cô đi đến trước mặt anh, cho dù kiễng chân lên hôn cũng rất khó khăn, có điều anh biết điều, chủ động cúi người xuống.
Vốn định hôn nhẹ vào má rồi đi làm, nhưng anh lại cắn môi cô.
Lực không nhẹ.
Giang Vãn Lê suýt chút nữa kêu lên.
“Rất thơm.” Hôn xong, anh còn chưa buông tha: “Sao em thơm vậy?”
“Có sao?” Giang Vãn Lê ngửi ngửi người hình, chỉ có mùi nước hoa nhàn nhạt: “Anh ngửi được mùi gì?”
“Mũi sữa.”
“Vậy có thể đó là mùi trên người con….”
“Là trên người em.” Ánh mắt anh nhìn xuống ngực cô, cười khẽ: “Buổi tối anh vẫn muốn ngửi tiếp.”
“….”
Cũng may ở đây không có bảo mẫu, nếu không Giang Vãn Lê hận không thể nhảy lên bịt miệng anh lại.
Bỏ đi, coi như anh đồng ý ở nhà một ngày, cô sẽ không so đo nữa.
Rất lâu rồi cô chưa đến công ty, ngày đầu tiên đến là phải mở ngay một cuộc họp đơn giản, báo cáo tình hình gần đây.
Có thể là thần sắc Giang Vãn Lê quá tốt, các nhân viên nữ đều hỏi cô dùng mỹ phẩm gì, chăm sóc bằng cách nào, căn bản không nhìn ra dấu hiệu vừa sinh con.
“Ăn uống lành mạnh, ngủ đúng giờ.”
Ăn uống lành mạnh mọi người có thể làm được, nhưng ngủ đúng giờ, thật sự không dễ dàng, ai chẳng biết người mẹ đêm nào cũng phải dậy cho con uống sữa, căn bản không thể ngủ đúng giờ, ngủ đủ giấc.
Điều quan trọng nhất thì Giang Vãn Lê chưa nói, đó là phải có một ông chồng tốt.
Buổi chiều, Giang Vãn Lê nhận được tin nhắn của Bùi Thầm, nói về bé con.
Anh vừa phải làm việc vừa phải trông tiểu tử thúi kia ngủ.
Tiểu thiếu gia còn có thói quen xấu.
Đó chính là lúc ăn hay đùn ra, sau đó mới ăn vào.
Như vậy vừa không sạch sẽ vừa không khỏe mạnh, nhưng nhóc cảm thấy chơi vậy rất vui, lần nào cũng phải bón rất lâu, rất phí thời gian của người lớn.
Bùi Thầm rất kiên nhẫn với con, nhưng ở phương diện đó cũng bị dày vò.
Giang Vãn Lê xem xong thì vui vẻ.
Trợ lý bên cạnh thấy vậy thì tò mò hỏi.
Giang Vãn Lê tiện tay đưa video cho trợ lý nhìn, nói: “Tôi không muốn con tôi có đức hạnh này.”
Trợ lý cười, sau đó phát hiện chuyện đại sự: “Người cầm bình sữa hình như giống Bùi tổng?”
“Không phải giống, chính là anh ấy.”
“Bùi tổng biết cho bé uống sữa?”
“Hả? Không được sao?”
Trợ lý giống như phát hiện ra đại lục mới, lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Bây giờ xã hội tiến bộ, chuyện nuôi con không phải chuyện của mình phụ nữ, đàn ông cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, đây là chuyện bình thường.”
Thế nhưng khi nghe nói tổng giám đốc J&F cho con uống sữa, cô ấy vẫn rất ngạc nhiên, không tưởng tượng được hình ảnh như vậy.
“Anh ấy còn thành thạo hơn tôi.” Giang Vãn Lê nhàn nhã nằm trên ghế: “Thỉnh thoảng tôi còn không cẩn thận làm bé bị sặc.”
“Bùi tổng thường xuyên cho bé uống sữa sao?”
“Đúng vậy.”
Trợ lý khiếp sợ không nói nên lời.
Thực sự là rất ngoài ý muốn, nếu không phải trợ lý của Giang Vãn Lê, cô ấy sẽ không biết được chuyện này, nói vậy người ngoài cũng không ngờ, nhìn ngoài thì Bùi Thầm gọn gàng, nhưng thực tế lúc cho con uống sữa cũng phải vò đầu.
Lúc mọi người vẫn nghi ngờ vợ chồng Bùi thị ân ái giả, thì ba người nhà người ta đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Sắp đến giờ tan tầm, Giang Vãn Lê nhận được hai cuộc điện thoại, một là Tạ Hoài Dư gọi tới, hai là Bùi Thầm gọi tới.
Lúc Bùi Thầm gọi cô đang nói chuyện điện thoại, nên chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh.
Tạ Hoài Dư vẫn có chút dây dưa với Phạn Ni, nói anh ta hợp tác thì cũng không đúng, hai bên đều không có quan hệ hợp tác về tiền bạc, nói không thì cũng không đúng, anh ta là đại ngôn cho Như ý, đem về lợi ích rất lớn cho Phạn Ni.
Khi nhìn thấy anh ta, anh ta vẫn như cũ, lúc gọi điện thoại cho người ta thì người đã ở sẵn dưới tầng.
“Tiện đường đến đây gặp cô.” Tạ Hoài Dư thản nhiên nói.
“Tiện đường sao?” Giang Vãn Lê không nghĩ nhiều: “Thế nếu tôi không ở công ty thì sao?”
“Tôi biết cô có ở.” Anh ta nói: “Không phải sáng nay cô đăng vòng bạn bè sao?”
Bởi vì lúc mang thai tương đối nhàm chán, Giang Vãn Lê thường xuyên khoe cuộc sống của mình trong vòng bạn bè, lâu dần thành thói quen, nên lâu rồi mới đến công ty, cô cũng đăng lên làm kỷ niệm, bài đó toàn bộ bạn tốt đều thấy được, Tạ Hoài Dư biết cũng rất bình thường.
Giang Vãn Lê không muốn nói nhiều với anh ta: “Ừ ừ”.
“Bây giờ là thời gian ăn cơm tối, muốn ăn với tôi một bữa không?” Tạ Hoài Dư hỏi.
“Bây giờ sao? Tôi…”
“Lại nghĩ lý do từ chối?”
Tạ Hoài Dư cười khẽ, một bộ đã nhìn thấu cô.
Nói không xấu hổ là không có khả năng, Giang Vãn Lê sờ sờ lông mi, đang nghĩ cách gì để bớt xấu hổ thì nghe thấy tiếng Bùi Thầm: “Cần gì tìm lý do từ chối? Trong nhà vẫn còn con nhỏ, ai rảnh ăn cơm cùng cậu.”
Giang Vãn Lê ngẩng đầu, va phải ánh mắt thâm thúy của anh, thở phào một hơi, nhưng cũng ngạc nhiên, sao Bùi Thầm lại đến đây?
Không phải anh ở nhà trông con sao, sao lại đến đây?
Tạ Hoài Dư không giật mình chút nào: “Không ăn được liền đạp đổ.”
Như thế nào đi nữa anh ta cũng là quý nhân của Phạn Ni, nói như vậy là không lễ phép.
Hai vợ chồng dường như ý thức được vấn đề này, nhưng Giang Vãn Lê trao quyền quyết định cho Bùi Thầm, nếu không cô nhiều lời, bình dấm sẽ đổ,
“Nếu muốn ăn thì đến nhà tôi ăn.” Bùi Thầm thản nhiên nói: “Trong nhà đều là đầu bếp cao cấp, cậu muốn ăn gì cũng được.”
“Cái này…”
“Đi thôi, đừng khách sáo.”
Không biết có phải Bùi Thầm cố ý hay không, anh đã đẩy vai Tạ Hoài Dư, chỉ hướng đỗ xe.
Mời khách về nhà đương nhiên không có gì kỳ lạ.
Hơn nữa còn được nhìn kết tinh tình yêu của họ, một bé trai nhưng cũng là một công chúa Anh Anh.
Không biết có phải mất não hay không, Tạ Hoài Dư đi thật.
Đương nhiên không đi một mình, còn kéo Trần Tranh đến, chuẩn bị như đi ăn liên hoan.
Lúc đứa bé đầy tháng, hai bọn họ đã gặp rồi, nhưng mà khi gặp lại thì vẫn giống như mới gặp lần đầu tiên.
Bên giường trẻ con, hai người Trần Tranh và Tạ Hoài Dư đứng sóng vai, nhìn chăm chú một hồi lâu.
Trần Tranh mở miệng trước: “Này cũng quá nhỏ rồi, nó chỉ bé xíu à, tay còn không to bằng ngón tay tôi.”
Anh ta nói chuyện rất bản lĩnh, Tạ Hoài Dư cũng chìa ngón tay mình ra, nhưng chưa chạm vào tay bé, đã bị Bùi Thầm nhắc nhở: “Có vi khuẩn, đừng sờ loạn.”
Tạ Hoài Dư chìa tay, định lý luận với anh, nhưng lại không có sức lực.
Ở trước mặt trẻ con, quả thật tay người lớn có rất nhiều vi khuẩn, không cho sờ thì thôi.
Hai người giống y như vừa ra khỏi vườn bách thú, lúc ăn cơm vẫn bàn tán về Anh Anh.
“Tôi không quá thích trẻ con, nhưng nhìn Anh Anh, cảm thấy rất đáng yêu.” Trần Tranh nói: “Hoài Dư, cậu mau mau chuẩn bị.”
“Tôi chuẩn bị cái gì?”
“Sinh một đứa.”
“Cậu bị ngu?”
“Tôi nói cậu mau tìm một đối tượng, sau đó sinh con.” Trần Tranh bừng bừng hứng thú: “Về sau không chừng còn là thông gia.”
Nghe vậy, Bùi Thầm và Tạ Hoài Dư gần như mở miệng cùng lúc: “Ai làm thông gia với cậu ta?”
Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau.
Chết tiệt, quá ăn ý.
“Cậu ta xứng sao?”
“Cậu ta cũng xứng?”
Hai người lại nói cùng lúc, cũng may câu từ không giống y nhau.
Nhìn ra hai người đều khá ghét bỏ đối phương.
Ba người phụ nữ ở với nhau có thể thành cái chợ, bây giờ xem ra, ba người đàn ông cũng có thể làm được.
Giang Vãn Lê chậm rì rì ăn đồ ăn của mình, có hơi không hiểu, sao sinh vật giống đực lại có thể tranh cãi y như trẻ nhỏ thế nhề, bọn họ đều là người trưởng thành đó, ở ngoài thì lợi hại, cao quý, nhưng về nhà lại tranh cãi chuyện em bé.
Tạ Hoài Dư thì sao, tuy không có đối tượng, nhưng đã tỏ vẻ về sau sẽ sinh một cô con gái sinh đẹp, sau đó bảo bé cố ý đi câu dẫn Bùi tiểu thiếu gia, để cậu yêu sâu đậm, sau đó sẽ hung hăng đá cậu.
Tại sao lại làm vậy, để cho ba Bùi khó chịu chứ sao!
“Cậu đến để khôi hài à?” Bùi Thầm không hoảng hốt: “Về sau người theo đuổi con tôi phải xếp hàng từ đây dài đến Pháp, cần gì để ý con cậu?”
“Dài đến Pháp mà giỏi à?” Tạ Hoài Dư không chịu yếu thế: “Chờ con gái tôi lớn lên, người theo đuổi phải dài hai vòng trái đất.”
“Ăn nhiều thịt heo để bổ não đi.”
“Cậu cũng ăn nhiều vào.”
Trần Tranh muốn chen mồm vào, nhưng thấy tình huống này thì không thể.
Lúc đầy, lúc Tạ Hoài Dư rủ anh ta đến nhà Bùi Thầm ăn cơm, anh ta còn rất vui vẻ, nghĩ rằng hai bọn họ dưới sự trợ giúp tuyệt vời của anh ta đã hòa hảo.
Nhìn tình huống bây giờ, đoán chừng không cần người khác giúp nữa.
Chẳng nghe nếu thật sự không khuyên bảo, chỉ sợ sẽ tiếp tục đề tài này mãi.
“Được rồi.” Trần Tranh đành xen vào: “Về sau con chúng ta đều có rất nhiều người theo đuổi, được chưa?”
Nói đến đây, bọn họ không thể tranh cãi tiếp nữa.
Quả nhiên hai người họ đều ý thức được hành động vừa rồi rất ngây thơ, không tiếp tục nữa.
Tạ Hoài Dư vì tâm tình kích động, uống không ít rượu, nói nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Tuy không nói về đứa nhỏ, nhưng anh ta nói về Bùi Thầm.
“Lâu vậy rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói thật, thực ra mấy năm này là tôi không đúng.” Tạ Hoài Dư nói: “Thực ra tôi cũng không thích cô ấy, tôi vì ghen tị với cậu nên muốn gây chuyện.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Bùi Thầm ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng có sai.”
Một màn này, hài hòa vô cùng, Trần Tranh sợ ngây người.
Sinh thời có thể nhìn thấy hai tổ tông này xin lỗi nhau sao?
Không phải anh ta đang mơ đó chứ?
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, lại nghe Tạ Hoài Dư nói tiếp: “Nếu cậu biết cậu sao, cậu nên nói xin lỗi tôi, dù sao tôi vẫn coi cậu là anh em…”
Bùi Thầm nhíu mày: “Cậu đừng có lắm chuyện vậy được không?”
Tạ Hoài Dư không vui, lải nhải.
Lên án Bùi Thầm đối nghịch với anh ta.
Những người phụ nữ anh ta có hảo cảm thì lại đều thích Bùi Thầm.
“Trước kia… Bây giờ cũng vậy.” Lúc Tạ Hoài Dư nói câu này, tầm mắt nhìn về phía Giang Vãn Lê đang ăn cơm.
Bữa cơm kết thúc đã là chuyện của hai tiếng sau.
Trần Tranh dẫn Tạ Hoài Dư say như chết về, lúc về còn an ủi Bùi Thầm, người này uống nhiều rượu nên nói nhiều, đừng để trong lòng.
Tóm lại, bọn họ đã hóa giải hiểu lầm.
Cho dù chưa nói xin lỗi, nhưng cả hai đều đã biết lòng nhau.
Sau khi tiễn khách, Giang Vãn Lê sờ sờ bụng, cực kỳ thỏa mãn, sinh con xong thật tốt, muốn ăn gì là ăn,
Cô nghĩ hôm nay đầu bếp nấu đồ ăn cực hợp khẩu vị của cô, ngày mai phải bảo họ làm lại, hồn nhiên không biết hai người đàn ông kia dù là tranh cãi hay hóa giải đều có liên quan đến cô.
Nếu không phải Tạ Hoài Dư mời cô ăn cơm, Bùi Thầm cũng không mời anh ta đến nhà.
Thấy cô cảm thấy mỹ mãn, một bộ hồn nhiên, Bùi Thầm không nói nhiều: “Chúng ta đi xem con đi.”
“Được.”
Đã đêm rồi.
Bé đang ngủ say, động tĩnh của hai vợ chồng rất nhẹ, không phát ra tiếng quá lớn, hai người ăn ý đứng ở mép giường.
Bé cực kỳ tuấn tú, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái đổ đứ đổ đừ.
Dù sao cũng là thừa kế nhan sắc của ba mẹ.
Ngọn đèn ấm áp, giờ phút này cực kỳ yên bình.
Có vợ bên cạnh, có cả con, đâu thiếu thứ gì.
Là thời khắc hạnh phúc, Bùi Thầm lại nghĩ đến câu nói của Tạ Hoài Dư.
Trước kia… Bây giờ cũng vậy…
Ý của anh ta là, lúc cấp 3, người anh ta thích lại thích Bùi Thầm, hiện tại người anh ta thích cũng thích anh?
Không nói tên nhưng Bùi Thầm đoán được chắc chắn sẽ có liên quan đến Giang Vãn Lê.
Nhưng Giang Vãn Lê đã có chồng có con, về đạo đức hay về sự thật, Tạ Hoài Dư đều không có cơ hội, ngay cả cơ hội biểu đạt tình cảm của mình cũng không có.
Có câu nói là “Không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm nghĩ”
Ngộ nhỡ có ngày, hai người xảy ra mâu thuẫn, hoặc vợ nhỏ không còn tình cảm với anh, vậy chẳng phải cái tên Tạ Hoài Dư sẽ thừa nước thả câu sao?
Giang Vãn Lê bên cạnh hỏi: “Anh nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
Bùi Thầm nhẹ nhàng trả lời, dắt cô ra khỏi phòng trẻ con, về phòng ngủ của họ.
“Nhìn anh ngẩn người suốt.” Giang Vãn Lê đi theo sau, hỏi: “Có tâm sự sao?”
“Có một chút?”
“Có thể nói với em không?”
“Anh nghĩ nên tìm một đối tượng cho Tạ Hoài Dư.”
“Hả?”
“Nhìn cậu ta một mình rất cô đơn.” Bùi Thầm thản nhiên: “Có người bạn gái ở bên sẽ tốt hơn.”
“Cũng đúng.” Giang Vãn Lê gật đầu: “Em biết hai người là anh em tình thâm, tuy ngoài miệng không buông bỏ, nhưng thực tế lại rất lo lắng cho đối phương.”
Được cô khen, Bùi Thầm ít nhiều không tự nhiên.
Có bao nhiêu tình thâm, anh không biết.
Chỉ biết nếu không tìm đối tượng cho Tạ Hoài Dư, anh ta sẽ nhớ thương vợ anh.
Tắt đèn đi ngủ, Giang Vãn Lê vẫn không biết Bùi Thầm suy nghĩ gì, vẫn giống như mọi hôm, chui vào lòng anh.
Cô rất thích cảm giác ôm anh, như vậy sẽ khiến cô an tâm hơn.
Bùi Thầm ôm cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.
Vợ tồn tại chân thật khiến Bùi Thầm dần an tâm lại.
Bùi Thầm hỏi: “Lê Lê, em sẽ mãi mãi thích anh đúng không?”
“Sẽ.”
“Thật sao?”
“Sao lại hỏi vấn đề này?”
“Tò mò mà thôi.”
“Vậy nếu anh đã hỏi, em cũng trả lời là chắc chắn sẽ mãi mãi thích anh.” Giang Vãn Lê trở người, nghiêm túc nhìn anh: “Sao em không thích anh được?”
Vấn đề anh đặt ra rất ngu dốt.
Đáng nhẽ phải là phụ nữ hỏi những vấn đề như vậy.
“Anh sợ em không cần anh.” Bùi Thầm ôm chặt cô hơn: “Một người phụ nữ sinh con xong, có phải sẽ thay đổi rất nhiều không?”
“Sẽ không.”
“Em không thấy chán ghét anh sao?”
“Cũng không.”
Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn rất lo lắng.
Tuy hiện tại bọn họ rất mặn nồng, nhưng vẫn kém trước đây, lúc nào nhìn thấy đối phương cũng sẽ cười vui vẻ.
Là vợ chồng già, cần phải duy trì cảm giác mới mẻ.
Nếu không có ngày cô thay lòng đổi dạ thì sao?
Thích mấy tiểu thịt tươi thì sao?
Nghĩ vậy, Bùi Thầm không khỏi nhíu mày, ngồi dậy đè lên người cô.
Giang Vãn Lê tỉnh tỉnh, ngước mắt nhìn: “Làm sao vậy?”
Cô cảm thấy hôm nay anh rất không bình thường.
Lúc trước thì lo lắng trước khi sinh, bây giờ lại lo lắng sau khi sinh hả?
Cô không mắc thế mà anh mắc.
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Anh cần phải tạo sự mới mẻ mỗi ngày cho em?”
Giang Vãn Lê ngạc nhiên: “Cho nên?”
“Cho nên đầu tiên nên đổi tư thế khác.”
“…”
Dường như anh thực sự sợ có một ngày cô sẽ chán anh.
Người khác nói, đàn ông ăn no ở nhà, sẽ không ăn vụng bên ngoài, nhưng lời này dùng cho phụ nữ cũng rất thích hợp.
Cho nên lúc Giang Vãn Lê bị ôm đến cửa sổ, cô cảm nhận sâu sắc cái thứ gọi là sự mới mẻ của vợ chồng già.
—————HOÀN—————–